Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

Chương 59: Chương 59




Editor: Sasaswa

Thấy Tô Thần hơi cúi đầu, lẳng lặng ngồi trên ghế, ngón tay thon dài trắng noãn nhẹ nhàng xoa ly cà phê, mái tóc đen mềm mại phủ lên trán, hàng lông mi cong cong tạo thành hai cái bóng đen phủ xuống, càng tôn thêm làn da trắng mịn, thoạt nhìn thật sự rất đẹp! Tiểu Duệ có chút rõ ràng vì sao Tần Tu Trạch lại thích Tô Thần.

Lần trước trong lễ cưới dì Khương, Tiểu Duệ đã nhìn ra thái độ của Tần Tu Trạch đối với Tô Thần rất khác biệt, trong lúc cậu ta và Tần Tu Trạch quen nhau, tuy hắn đối xử với Tiểu Duệ rất tốt nhưng chưa bao giờ có thái độ che chở quan tâm quá mức như bây giờ, điều này đồng thời còn làm cho Tiểu Duệ sinh ra lòng đố kị và cảm giác nguy hiểm

Lúc lễ cưới kết thúc, Tiểu Duệ nghe được một ít chuyện liên quan tới mối quan hệ của hai người kia từ miệng anh trai mình, cậu ta nghe xong càng thêm bất an.

Tiểu Duệ chưa bao giờ muốn mình sẽ là người duy nhất của Tần Tu Trạch, nhưng cậu ta hi vọng khi Tần Tu Trạch bị vây giữa ngàn hoa, mình vẫn là người cuối cùng ở lại. Chỉ cần trong lòng hắn có Tiểu Duệ, dù sau này Tần Tu Trạch kết hôn, cậu ta vẫn sẽ không ngại.

Cho nên Tiểu Duệ vẫn luôn không ngừng cố gắng, gấp rút muốn nâng cao năng lực của mình để ngày càng giỏi hơn! Cậu ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, chỉ vì muốn có thể sóng vai với Tần Tu Trạch!

Nhưng trong lòng Tần Tu Trạch bây giờ đã có một người khác, vậy những thứ trước đây cậu ta làm có ý nghĩa gì chứ?!

Vì vậy khi nghe anh trai mình kể chuyện của hai người, Tiểu Duệ liền vội vàng dành chút thời gian quay về nước.

Tiểu Duệ nhìn Tô Thần, đột nhiên hỏi: “Cậu muốn rời khỏi A Trạch sao?”

Tô Thần nghi hoặc nhìn Tiểu Duệ, “Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Tiểu Duệ ho nhẹ một tiếng, “Nếu như cậu muốn rời đi thì tôi có cách.”

Tô Thần ngược lại có chút ngạc nhiên, hỏi: “Cách gì?”

Tiểu Duệ nói: “Cậu có thể kể với chị Khương chuyện của hai người, chị ấy sẽ giúp cậu. Khoảng thời gian A Trạch vừa tới Mĩ, nhận không ít sự giúp đỡ của chị ấy, hắn luôn xem chị Khương như chị ruột của mình, chị ấy nói gì hắn đều sẽ nghe theo. Nếu như cậu cảm thấy không tiện mở miệng, tôi có thể thay cậu nói với chị Khương.”

Tô Thần trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Cảm ơn lời khuyên của anh, nếu tôi cần tôi sẽ tự mình đi nói chuyện với dì ấy.”

Tiểu Duệ gật gật đầu nói: “Cũng được, nếu cậu thấy cách này không được, còn có một cái cách khác.”

Thấy Tô Thần cảm thấy hứng thú, Tiểu Duệ nói: “Cậu có thể đi Mĩ du học, nếu như cậu muốn đi, tôi sẽ giúp đỡ.”

Phương pháp này quả thực không tồi, nhưng nghĩ đến Tần Tu Trạch, Tô Thần chần chờ một chút, hỏi: “Hắn sẽ đồng ý sao?”

Tiểu Duệ cười nói: “Việc này liên quan tới tiền độ của cậu, A Trạch sẽ không can thiệp. Lúc đó tôi chọn ở lại Mĩ, A Trạch cũng không nói gì.”

Tô Thần thật tâm nói: “Cám ơn anh! Anh còn có chuyện gì không? Nếu không có tôi xin về trước.”

Tiểu Duệ lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Tô Thần: “Không còn việc gì, hai ngày nữa tôi phải trở về Mĩ, đây là phương thức liên lạc, cần giúp đỡ gì thì có thể liên lạc.”

Tô Thần nhận tờ danh thiếp, nói lời tạm biệt với Tiểu Duệ xong liền rời đi.

Lúc Tô Thần về tới nhà, Tần Tu Trạch vẫn chưa về. Trước đó hắn đã nói trước là buổi tối còn có cuộc họp nên sẽ không trở về ăn tối.

Tô Thần nấu một bát mì, đơn giản ăn một miếng rồi bắt đầu chờ Tần Tu Trạch trở về, cậu muốn nói với Tần Tu Trạch chuyện kì tuyển sinh sau đại học của mình*.

*Sau bậc đại học có thể học cao lên trở thành Thạc sĩ, Tiến sĩ.

Lời của Tiểu Duệ như nhắc nhở Tô Thần việc hiện tại cậu không thích ngành học của mình, sau khi học cao học xong thì có thể xin chuyển ngành, chọn một ngành mà cậu thật sự yêu thích, không bắt buộc phải đi Mĩ, học ở một trường tỉnh ngoài là được rồi. Về chuyện làm trợ lí cho Tần Tu Trạch, hai năm sau cậu sẽ làm tiếp, bất quá chờ Tô Thần tốt nghiệp xong, có khả năng lúc đó Tần Tu Trạch đã không còn hứng thú với cậu.

Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mà Tần Tu Trạch vẫn chưa về, Tô Thần có chút nóng nảy, cậu chờ rồi chờ, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho hắn. Bình thường Tô Thần sẽ không chủ động gọi cho Tần Tu Trạch, mỗi lần đều là Tần Tu Trạch gọi trước.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận, bên trong truyền tới một giọng nữ kiều mị: “Alo?”

Tô Thần sửng sốt, liếc nhìn màn hình một cái mới xác nhận gọi đúng vào số di động của Tần Tu Trạch, không có nhầm.

“Cậu là người kia? Tìm Tu Trạch sao? Ngài ấy đang đi vệ sinh.”

Tô Thần lúc này mới nhận ra giọng nói này là của Chu Nhã Thiến, không biết tại sao lại có chút bối rối, một câu cũng không nói liền cúp máy.

Tô Thần cảm thấy mình vừa rồi không nên mất bình tĩnh gọi cho Tần Tu Trạch, gần đây Tần Tu Trạch thường xuyên không về nhà ăn cơm, mỗi lần đều nói là tăng ca. Tô Thần cũng cho rằng hắn tăng ca, không nghĩ quá nhiều, dù sao Tần Tu Trạch cũng không cần lừa cậu. Bây giờ cẩn thận suy nghĩ một chút, đã trễ thế này mà hắn còn chưa về, không biết ở bên ngoài làm cái gì!

Tô Thần buồn bực nắm tóc, cậu hiện tại không thể nào bình tĩnh học bài, vì thế Tô Thần đi rửa mặt, sau đó lập tức nằm lên giường, vốn tưởng mình sẽ không ngủ được nhưng chỉ một lát sau Tô Thần đã chìm vào giấc ngủ

Tô Thần đang ngủ thì cảm giác bị cái gì đó đè nặng, cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Tần ca?”

Tần Tu Trạch vừa gặm loạn tai Tô Thần vừa thấp giọng trả lời: “Là anh, em hôm nay gọi cho anh sao?”

Tô Thần nghiêng đầu đi, tránh thoát cái hôn của Tần Tu Trạch, đẩy bả vai hắn nói: “Tần ca, anh trước ngồi dậy đã, tôi có chuyện muốn nói..”

Tần Tu Trạch thuận thế ngậm lỗ tai Tô Thần, một tay chui vào áo ngủ của cậu, xoa xoa trước ngực, một tay khác thì đưa vào bên trong quần pyjamas lỏng lẻo, thở gấp nói: “Tôi muốn làm, chờ xong rồi lại nói.”

Tô Thần tuy không muốn làm nhưng một lát nữa còn có chuyện yêu cầu hắn, vì vậy cũng phối hợp với Tần Tu Trạch, hi vọng hắn có thể nhanh chóng xong việc.

Tần Tu Trạch trước đó biết Tô Thần bận rộng nên luôn kìm nén, hiện tại cậu phối hợp như vậy, hắn kích động làm nhiều hơn vài lần, Tô Thần cuối cùng mệt đến ngủ thiếp đi.

Buổi sáng lúc Tô Thần dậy, Tần Tu Trạch đang ngồi trên ghế sôpha làm việc.

Hắn thấy Tô Thần tỉnh, nói: “Bữa sáng đặt trên bàn.”

Tô Thần liếc nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ, bình thường vào lúc này Tần Tu Trạch đã sớm rời đi, liền hỏi: “Tần ca, hôm nay anh không đi làm sao?”

“Không phải tối qua em nói có chuyện muốn nói với anh sao? Chờ em nói xong rồi đi vẫn chưa muộn.” Ngày hôm qua hắn không khống chế được bản thân mình, đem người lăn đến ngủ thiếp đi.

Tô Thần rửa mặt xong thì đi đến trước bàn ăn, thấy Tần Tu Trạch đang bận, hỏi: “Tần ca, anh không ăn sao?”

“Anh ăn rồi, em ăn đi.”

Tô Thần ăn xong, dọn dẹp bát đũa rồi đi đến chỗ Tần Tu Trạch.

Tần Tu Trạch cất laptop, vỗ lên chân của mình nói: “Lại đây.”

Tô Thần do dự một chút, chầm chậm đi đến bên cạnh Tần Tu Trạch. Tần Tu Trạch ôm eo cậu, đặt Tô Thần ngồi lên đùi mình, cầm tay cậu đưa lên miệng mình cắn nhẹ một cái: “Em muốn nói chuyện gì?”

Ngồi trong lòng Tần Tu Trạch cực kỳ không dễ chịu, Tô Thần nhịn không giãy dụa, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tần ca, tôi muốn tham gia kì thi tuyển sau đại học. Chuyện làm trợ lí cho anh có thể làm muộn hơn hai năm được không?”

Tần Tu Trạch không cần nghĩ đã trực tiếp cự tuyệt: “Không thể!”

Thấy Tần Tu Trạch thẳng thắn từ chối, Tô Thần căng thẳng trong lòng, hỏi: “Tại sao?”

Tần Tu Trạch thấy Tô Thần dùng đôi mắt to đen láy oan ức nhìn mình, hắn an ủi hôn lên hai má cậu, giải thích: “Em làm trợ lí cho anh không cần học cao như vậy.”

Tô Thần cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không thể làm trợ lí cho anh cả đời!”

Tần Tu Trạch khẽ cười xoa đầu cậu nói: “Có cái gì không thể, anh nói có thể là có thể.”

Nhìn Tần Tu Trạch một chút cũng không nghĩ cho tương lai của mình, trong lòng Tô Thần vô cùng buồn bực. Cậu nghĩ Tần Tu Trạch quan tâm đến tương lai của Tiểu Duệ nhưng không quan tâm tới mình. Khoảng thời gian này Tần Tu Trạch đối với cậu rất tốt, làm cậu tưởng rằng mình là khác biệt nhưng trên thực tế lại không có gì thay đổi, Tần Tu Trạch sẽ không cân nhắc đến ý nghĩ của mình. Cậu giống như một con thú cưng được Tần Tu Trạch nuôi dưỡng, một chút nhân quyền cùng tôn nghiêm cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.