Bấm ngón tay tính toán, tôi đã ở phủ Đốc công được hơn bốn tháng rồi. Lúc đó, đất trời ngập tràn băng tuyết, không có chim chóc, dường như tất cả sinh linh đều biến mất. Đảo mắt cái, xuân về hoa nở.
Thái độ vừa ám muội vừa tự kiềm chế của hắn vẫn duy trì như vậy.
Tình cảm ấy diễn ra trong âm thầm lặng lẽ. Những lúc tôi vô tình quay đầu lại, liền thấy hắn ở một góc không nói lời nào nhìn chằm chằm vào tôi. Trong ánh mắt đó như có sóng bão sắp tuôn trào, khiến tôi áp lực đến nỗi không thể thở được.
Tôi lúc nào cũng bị hắn làm cho giật mình, rồi lại cố điều chỉnh lại lồng ngực khó thở ấy.
Thậm chí có lúc tôi đã nghĩ, hay là tôi nên cố tình làm sai điều gì, khiến hắn ghét tôi bỏ tôi đi. Biếm tôi làm nô cũng được, lưu đày tôi nơi hoang dã cũng được, như thế thì ít nhất tôi sẽ không còn lo lắng nữa.
Nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi không phạm sai lầm nào, hắn cũng không có chán ghét tôi.
Ngày hôm đó còn nóng hơn so với bình thường, ánh nắng chói chang từng tấc đất một. Tiếng ve kêu không ngừng từ sáng sớm làm cho lòng người không cách nào bình tĩnh. Mấy gia nhân cầm thanh tre lên rồi lại để xuống, chẳng làm được việc gì.
Tôi không phải một người sợ nóng, nhưng thấy tỳ nữ mang mấy tảng băng vào, vẫn ngầm đồng ý để các cô ấy hạ thấp nhiệt độ trong phòng.
Nghe đâu người trong cung đang chuẩn bị khởi hành đến sơn trang nghỉ mát một thời gian. Năm nay Đại thương mưa thuận gió hoà, không có loạn trong không có giặc ngoài, cho nên việc nghỉ dưỡng này cũng đặc biệt đông vui. Hầu như tất cả hoàng tử và phi tần đều nằm trong danh sách rời cung.
Mà Cửu thiên tuế là Đề đốc Đông xưởng, vốn là năm nào cũng sẽ đi. Thế nhưng năm nay lại đột nhiên thỉnh cầu được lưu lại kinh thành, xử lý những công việc vụn vặt thay cho Hoàng thượng.
Tại sao...
Bốn phía đều không có một ai, tôi liền lười biếng nằm nhoài trên ghế nghĩ.
Tiếng ve bỗng nhiên im bặt, rồi không lâu sau lại liên tiếp vang lên. Chính vào lúc đó, tôi hoảng hốt nghe thấy có người nhỏ giọng trò chuyện ở bên ngoài cửa. Giọng nữ trong đó là của tỳ nữ chủ quản điện này, A Nguyên.
Không lâu sau, A Nguyên tới gần, cúi thấp người xuống nói với tôi: “Công tử, Đại quản gia cầu kiến.” Lúc này tôi mới ra âm thanh còn lại là của quản gia. Ít khi nghe thấy nên ban nãy mới không nghĩ ra.
Tôi gật gật đầu, vươn mình ngồi xuống, liền thấy quản gia bước nhanh đến, sắc mặt lo lắng, vội hành lễ rồi nói: “Công tử, quý phủ có khách quý đến thăm.”
Tôi ngẩn người, không hiểu điều này thì liên quan gì tới mình.
“Là đại nhân từ trong cung tới, đang chờ ở ngoài sảnh.” Quản gia nhỏ giọng nói, trên mặc lộ ra biểu tình khó xử, “Tiểu nhân phái hạ nhân đi thông báo rồi nhưng bị chặn lại ở Đông xưởng. Xưởng công đang họp khẩn với các đại nhân khác, không cho bất kỳ ai quấy rầy. Đã qua một thời gian, không chỉ không mời được Xưởng công về, còn khiến khách quý phải đợi lâu. Có chút thất lễ, Ngài xem chuyện này... Xưởng công nhất thời chưa thể về được, công tử có thể thay mặt chiêu đãi, động viên khách quý được không?”
“Ta...?” Tôi nhíu mày hỏi ngược lại.
Lời của ông ấy có chút kì lạ. Sợ thất lễ với khách quý, nhưng bảo một nam sủng như tôi đứng ra tiếp khách không phải là còn không hợp lễ nghĩa hơn à?
“Chuyện này quả thật không nên làm phiền công tử. Nhưng Xưởng công ngày trước đã hạ lệnh, Ngài là chủ nhân thứ hai của phủ Đốc công này. Ngoại trừ Xưởng công ra, không có ai là cao quý bằng Ngài được. Tiểu nhân cũng không còn cách nào khác.” Quản gia thấy tôi nghi ngờ, trên trán liền chảy một tầng mồ hôi, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút, “Xưởng công ở kinh thành xưa nay luôn là cái đích để mọi người chỉ trích. Nếu mang tội thất lễ với khách quý, tiểu nhân khó có thể tránh khỏi tội chết.”
Tôi âm thầm ngạc nhiên với mệnh lệnh đó của Cửu thiên tuế.
Nhưng dù sao thì tôi cũng xuất thân là hạ nhân, không đành lòng nhìn người khác vì mình mà gặp khó dễ. Tôi do dự một lúc, rồi gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của quản gia.
Sau đó, tỳ nữ ba chân bốn cẳng đổi quần áo trang trọng cho tôi. Nhìn qua không chút cẩu thả, miễn cưỡng có thể gặp khách được.
Tuy là lời nói đáng ra ngàn vàng, nhưng tôi hiểu rõ tính cách không thích giao tiếp của mình. Thời điểm bị dẫn tới phòng tiếp khách, tôi kiên trì lắm mới không chạy trốn, thấp thỏm một đường, mãi đến lúc sắp đến mới nhớ ra phải hỏi vị khách quý đó là đại nhân nào.
Quản gia nhìn quanh bốn phía, hạ thấp giọng nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi.
Lúc đó tôi chỉ còn cách phòng tiếp khách trước mắt có mười bước chân. Dựa vào lễ nghi, tôi chỉ nên vào đó một mình. Quản gia cũng dừng lại, làm tư thế mời với tôi.
Tôi mất hồn đi về phía trước, rõ ràng là muốn mình đi nhanh hơn, nhưng lại không thể làm gì được. Tôi như muốn nhũn người ra, âm thanh bốn phía cũng trở nên không rõ ràng. Phảng phất như bị một cánh cửa ngăn cách, chỉ còn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
Chỉ bởi vì câu trả lời của quản gia lúc trước.
“Là Bát vương gia, Thuận vương Điện hạ.”
Người tới là vị Điện hạ mà tôi tôn kính và ái mộ.
Cùng là... vị Điện hạ mà không chút lưu tình đá tôi đi.