Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 17: Chương 17: Có thể đem thuộc hạ quay về Thuận vương phủ được không?




Bước vào phòng tiếp khách, cảm giác nhiệt độ hạ xuống rất nhiều. Điện hạ luôn thích yên tĩnh, nói hạ nhân ra đợi ở cửa. Trong căn phòng trống đó, ngoại trừ tôi ra, chỉ có tiếng hít thở bình tĩnh của Ngài.

Tôi không ngẩng đầu, vừa vào cửa liền quỳ gối xuống, hành lễ trước mặt Điện hạ. Áo mới vừa mặc áp xuống mặt đất, phủ một lớp bụi mỏng.

Quy tắc tiếp khách không phải như vậy. Nhưng tôi vẫn quỳ xuống theo bản năng, quỳ xuống giống như khi tôi còn là một ám vệ, còn Ngài là chủ nhân của tôi.

Bởi vì căng thẳng quá, chóp mũi rịn ra chút mồ hôi. Dường như chính tôi cũng không biết mình đang vui mừng hay là khổ sở.

“Ừ.”

Phía trước truyền đến một giọng nói trầm thấp, là âm thanh ôn hoà, hờ hững của Điện hạ, cũng là âm thanh tôi quen thuộc nhất.

Không nhịn được mà khiếp sợ.

Tâm tư rối loạn, hô hấp cũng rối loạn.

“Tiểu thất.” Điện hạ gọi tôi giống như ngày trước. Trong giọng nói không có tâm tình gì, lại càng không có sự xa cách, “Ngẩng đầu lên.”

Tôi chớp mắt ngước lên, hướng về phía Điện hạ.

Người vẫn mang dáng dấp lãnh đạm, cao ngạo, ngũ quan thừa kế vẻ ngoài tuấn lãng cương dương của Hoàng thượng, mặt mày lại có nét dịu dàng của An phi. Nhìn không quá hung ác, nhưng cũng không đến nỗi nhạt nhão, tướng mạo rất hoàn mỹ.

Khác biệt duy nhất chính là, hôm nay Điện hạ không còn mang tâm trạng nản lòng giống như thời điểm bị cấm túc trong phủ, trở nên uy nghiêm bạo ngược, làm người khác không nhịn được mà chú ý.

Tôi biết rằng hạ nhân nhìn chằm chằm vào chủ nhân là hành vi không thể chấp nhận được. Nhưng tôi không ngừng được. Chỉ cần Ngài ở đây, tôi không có cách nào dời mắt khỏi Ngài.

Điện hạ cũng đang quan sát tôi. Hắn đảo mắt nhìn tôi một lượt, đột nhiên nở nụ cười. Đôi môi đẹp đẽ khép mở, nói câu gì đó, rồi thu hồi mắt lại, nhấp một chén trà.

Một lát sau tôi mới phản ứng được. Ngài nói: “Ngươi thay đổi không ít.”

Lúc trước Ngài chưa từng nói chuyện như vậy với tôi. Tôi không hiểu được Ngài muốn ám chỉ cái gì, quỳ gối tại chỗ không biết làm sao, bàn tay giấu trong tay áo lặng lẽ siết chặt lại.

Cũng may Ngài cũng không tiếp tục làm tôi khó xử, bỏ chén trà xuống, biểu tình khôi phục như lúc ban đầu, ngoắc ngoắc tay gọi tôi: “Lại đây.”

Cứ như tôi đã trở về quãng thời gian làm người thí nghiệm thuốc cho Điện hạ. Trong lòng Ngài rõ ràng rất khó chịu, nhưng xưa nay không bao giờ giận chó đánh mèo, lần nào cũng bình tình vẫy tay gọi tôi.

Điện hạ từ đầu đến cuối đều không bảo tôi bình thân. Tôi cũng không để ý. Đầu gối lâu không chạm đất bị mài đến hơi đau, nếu không cẩn thận hoa phục phức tạp rất dễ khiến tôi ngã nhào. May mà khoảng cách không xa, rốt cục vẫn thuận lợi đi tới dưới chân Điện hạ.

Tôi không muốn suy nghĩ về chuyện lễ nghi gì nữa. Đầu gối chạm vào mặt giày của Điện hạ. Chỉ cần tôi hơi cúi đầu, có thể tựa vào đầu gối của Người.

Điện hạ ngầm cho phép hành động này.

Người có vẻ vừa lòng với dáng vẻ thuận theo của tôi. Tôi cảm giác khí tràng của Ngài có hơi nhu hoà, theo sau là một bàn tay vỗ lên đỉnh đầu mình.

“Thật nghe lời.”

Tôi nheo đôi mắt lại, không dám cử động gì, mặc kệ Ngài vuốt tóc của tôi.

Khác với mùi trầm hương của Cửu thiên tuế, mùi huân hương của Điện hạ rất thanh nhã. Cho dù ở gần như vậy, cũng như ẩn như hiện, không biết là dùng hương liệu gì, nhưng đã ăn sâu vào mạch máu của tôi.

Mùi hương này đã cùng tôi vượt qua sự đau đớn do dược liệu gây ra.

“Nhìn dáng vẻ này, hoạn quan kia đối xử với ngươi không tệ.” Điện hạ cũng không chạm vào tôi nhiều hơn, thu tay về, lười biếng mở miệng. Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.

Danh môn quý tộc từ trước đến nay đều coi thường hoạn quan, mà Điện hạ có huyết thống hoàng gia, tôi đã biết Ngài luôn như vậy. Nhưng có lẽ là ở phủ Đốc công đợi quá lâu rồi, đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến Cửu thiên tuế với giọng điệu khinh miệt, đầu óc bỗng nhiên dừng một lúc.

Điện hạ không phát hiện ra, có thể là không để ý.

Tôi cẩn thận ngẩng đầu lên nhín hắn, thấy khuôn mặt của hắn không có gì khác thường, mới cân nhắc mở miệng: “Đốc chủ chưa bao giờ khắt khe với chi phí sinh hoạt của thuộc hạ.”

“Ừ.” Nghe vậy, Điện hạ không có phản ứng gì, chỉ là trong mũi “Hừ” một tiếng. Ánh mắt rời khỏi tôi, nói tiếp: “Trái ngược với bản vương phải không?”

Ngài chỉ thuận miệng hỏi, lại khiến tay tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, không biết trả lời làm sao cho phải. Suy nghĩ một chút, mới nói một cách khô cứng: “Vương gia cũng đối xử rất tốt với thuộc hạ... Thuộc hạ chưa bao giờ vong ân.”

Tôi không sợ Ngài nói giận, tính tình từ trước đến nay của Điện hạ rất vững vàng. Tôi chỉ sợ câu trả lời của mình không thể khiến Ngài thoả mãn, thậm chí còn chán ghét.

Cũng may là không sao.

Phòng tiếp khách nằm trên một mảnh đất trống. Bốn phía chưa trồng cây cối, chỉ bày một vài chậu hoa. Không có tiếng ve kêu, yên tĩnh hợp lòng người.

Điện hạ không mở miệng, tôi cũng chỉ có thể im lặng.

Nửa chén hương trôi qua, tôi cũng bắt đầu cảm thấy đầu gối đau nhói. Ngài đột nhiên thở dài, vỗ lên đầu gối của mình: “Quỳ không được thì dựa vào đây.”

Hô hấp của tôi bỗng nhiên rối loạn. Trái tim ở trong lồng ngực không ngừng quay cuồng.

Nửa ngày sau, mới chậm rái cong lưng, dựa đầu vào đó.

Vào thời điểm uống thuốc thay cho Điện hạ, hai chúng tôi cũng sẽ tình cờ làm ra tư thế này. Chỉ là không nghĩ tới xa cách nửa năm, Điện hạ vẫn cho phép tôi được thân cận Ngài.

Thậy giống như tôi vẫn còn là thuộc hạ thân cận nhất của Ngài, không có xa cách, cũng không có nghi kỵ.

Thực ra động tác này cũng không khiến tôi thoải mái hơn là bao. Chỉ là Điện hạ trở thành điểm tựa chống đỡ tinh thần tôi, khiến tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thân thể cũng thả lỏng, không còn câu nệ như trước.

“Cơ thể như thế nào rồi?” Điện hạ lại sờ lên đầu tôi, lần này không phải xoa xoa, chỉ vỗ nhẹ một chút, tiếp đó liền không cử động.

“Đốc chủ mời đại phu đến chẩn đoán và chữa trị cho thuộc hạ. Hiện giờ thuộc hạ đã khôi phục không ít.”

“Ừ.”

“Đại phu nói, nếu uống thuốc đầy đủ, thuộc hạ sẽ có hy vọng khôi phục lại võ công.”

“Ừ.”

Điện hạ vẫn ít nói giống như lúc trước, nhưng tôi không muốn cuộc đối thoại này cứ như vậy mà kết thúc, xoắn xuýt một lúc, rồi lấy can đảm hỏi tiếp: “Điện hạ... thuận lợi chứ?”

“Tất cả đều rất tốt, là công của Tiểu thất.” Tư thế này khiến tôi không thể nhìn được biểu cảm của Điện hạ, chỉ biết Ngài chậm rãi quay mặt về phía cửa chính, nhìn về bầu trời xa xăm.

“Điện hạ...” Âm thanh của tôi nhỏ đi một chút, dường như bị lấn át bởi tiếng tim đập.

Điện hạ, Có thể đem thuộc hạ quay về Thuận vương phủ được không?

Tôi không biết mình có nên hỏi câu này không nữa.

Đây là cơ hội duy nhất để tôi rời đi.

Mà...

Trong đầu cứ có một chút do dự. Tôi đang cố nghĩ tại sao lại thế, liền nghe thấy một giọng nói sắc bén vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân.

“Nhà ta bây giờ mới biết, lễ nghĩa thăm nhà của Thuận vương Điện hạ là tuỳ tiện chạm vào đồ vật của chủ nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.