Tôi khuynh mộ chị ấy!
Doãn Bạch ở Hải thành ăn sinh nhật xong liền bồi Tả Tĩnh U đến Tây Tạng, cùng Từ Nếu Phong hội hợp, tiếp tục thu thập tư liệu sống.
Bởi vì Doãn Bạch say độ cao cho nên ngay từ đầu Tả Tĩnh U không đồng ý cô lại tiếp tục đi đến khu Tạng. Nhưng chú chó nhỏ dính người trong tình yêu cuồng nhiệt như Doãn Bạch, sao có thể vứt bỏ cơ hội cùng Tả Tĩnh U trải qua kỳ nghỉ ngọt ngào.
Cho nên cuối cùng Doãn Bạch thuyết phục Tả Tĩnh U bản thân sẽ khắc phục gian nan hiểm trở thật mạnh, cùng Tả Tĩnh U đi đến đó một lần nữa.
Khi đến nơi thì Doãn Bạch liền bế bình dưỡng khí lên. Ban ngày, cô sẽ ngồi xe lăn, ngoan ngoãn để vệ sĩ đẩy theo Từ Nếu Phong cùng Tả Tĩnh U đến khắp nơi.
Buổi tối khi trở về thì ôm Tả Tĩnh U, nhìn nàng viết đại cương kịch bản.
Trước giai đoạn quay phim thì đại cương là phi thường quan trọng. Ở trên cao nguyên diện tích rộng lớn này, nguyên tác Tả Tĩnh U hoàn toàn bị chuyện xưa vốn có của Từ Nếu Phong kích phát, cho dù mỗi tối Doãn Bạch đều cuốn lấy nàng đến không xong, nhưng Tả Tĩnh U vẫn viết xong kịch bản đại cương sơ thảo.
Vào buổi tối hoàn thành sơ thảo, Tả Tĩnh U in bài ra đưa cho Doãn Bạch đang ở trên giường hít oxy, mười phần chờ mong nói: “Kịch bản xem như hoàn thành, em muốn xem trước hay không?”
“Tốt nha!” Doãn Bạch lập tức vui vẻ lên, cô nhận kịch bản của Tả Tĩnh U, mở ánh đèn sáng ngời trên đầu giường ra, ngữ khí kích động: “Để em thưởng thức tác phẩm mới của cô Tả nào!”
Tả Tĩnh U giơ tay, nới lỏng bả vai mình rồi cười cùng Doãn Bạch nói: “Vậy em xem đi, chị đi rót ly nước nha.”
Tả Tĩnh U xoay người, rót ly nước đi tới mép giường rồi ngửa đầu uống vào một ngụm, đặt cái ly ở đầu giường, sau đó khẩn trương lại chờ mong mà nhìn Doãn Bạch.
Doãn Bạch là một người rất dễ đắm chìm trong câu chuyện, mỗi khi đọc đều nhập thần hoàn toàn, những chuyện xung quanh sẽ khó thu hút được lực chú ý của cô.
Thật giống như giờ khắc này, tay cô chậm rãi lật mỗi một tờ một tờ kịch bản trong tay, biểu tình nghiêm túc như là đang xem tài liệu nghiên cứu gì đó.
Tả Tĩnh U nhìn đến bộ dáng cô nhập thần như vậy, thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất cũng có thể thấy kịch bản đã có câu chuyện có khả năng hấp dẫn Doãn Bạch.
Đương nhiên, hấp dẫn đến Doãn Bạch thì vẫn là không đủ. Rốt cuộc Doãn Bạch là bạn gái của nàng nên nghiêm túc xem tác phẩm của nàng, cũng là chuyện rất bình thường.
Tuy là như thế, Tả Tĩnh U vẫn tăng thêm được một ít tin tưởng.
Kịch bản phim cũng không dài, đại khái Doãn Bạch tiêu phí hơn bốn mươi phút nghiêm túc đã phẩm xong mỗi lời thoại, mỗi một cảnh tượng trong kịch bản.
Khi cô buông kịch bản nhìn về phía Tả Tĩnh U, mười phần nghiêm túc mà nói: “Cô Tả, bản thảo không tồi, em rất mong chờ tác phẩm mới của chị.”
Tả Tĩnh U nở nụ cười, nàng ngồi xuống bên cạnh Doãn Bạch giơ tay ôm lấy cổ cô, ôn nhu nói: “Chị còn có chút lo lắng, em có cảm thấy kịch bản này không thể kiếm tiền cho em hay không.”
Doãn Bạch duỗi tay ôm vòng lấy eo nàng, ôm nàng ở trên đùi bản thân, đung đưa thân thể của nàng cười ngâm ngâm mà nhìn nàng nói: “Sao sẽ như thế. Ngay từ đầu em đã nói, em không lo chuyện tiền nông. Kim Tương Ngọc rất biết kiếm tiền, vô luận chị quay phim điện ảnh cần bao nhiêu cũng sẽ có thể kiếm về.”
“Quan trọng là, em muốn có một câu chuyện tốt, một bộ phim hay.”
“Hơn nữa em cũng tin tưởng, thị trường sẽ hồi báo cho một bộ phim điện ảnh hay một cách xứng đáng.”
Tả Tĩnh U ngồi quỳ ở trên đùi cô, hai tay đặt ở đầu vai cô rồi giơ tay xoa xoa lỗ tai cô cười nói: “Em cứ tin tưởng chị như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, chị chính là Tả Tĩnh U mà!”
Doãn Bạch ngửa đầu, ngao một cái đã cắn Tả Tĩnh U một ngụm, tựa như một chú chó nhỏ gâu gâu gâu gặm nàng, mơ hồ không rõ nói: “Vô luận như thế nào, tự nhiên em sẽ luôn ủng hộ chị.”
Nghe xong những lời này của Doãn Bạch, Tả Tĩnh U cũng nở nụ cười. Nàng xoa cái ót Doãn Bạch, thân mật cọ cọ gương mặt cô, cười nói: “Câu chuyện này, thành tựu này, là Đạt Oa không phải chị. Nhưng chị cũng sẽ nỗ lực giống như vậy, dùng điện ảnh kể lại câu chuyện của Đạt Oa cho mọi người nghe......”
“Chờ ngày mai...... Ngày mai chị sẽ thương lượng cùng đàn chị một chút......”
“Tê......” Chỗ xương quai xanh bỗng nhiên tê rần, Tả Tĩnh U rũ mắt, nhìn chú chó lớn ôm nàng vào trong ngực, khẽ cáu một tiếng: “Làm sao lại cắn chị...... Sẽ lưu lại dấu vết......”
Doãn Bạch nhanh nhẹn cắn mở áo ngủ của nàng ra, một bên khò khè khò khè cắn Tả Tĩnh U, một bên tức giận bất bình mà nói: “Vào những lúc này, không cho nói đến người đàn chị kia!”
Tả Tĩnh U bật cười, mở ra ôm ấp, ôm cô vào trong lòng, xoa đầu cô nhẹ giọng hống: “Được rồi được rồi, loại dấm này mà cũng phải ăn. Được rồi bảo bảo, đừng ghen tị......”
“Lại ghen, thì một hồi em sẽ không thở nổi......”
Doãn Bạch ôm nàng vào trong ngực, một tay bắt nàng, cúi đầu gặm cắn nói: “Ai nói em không thở nổi...... Cô Tả, đêm nay em khiến cho chị hít bình dưỡng khí!”
Chỉ cần cô không bị Tả Tĩnh U áp chế, vậy ở trên cao nguyên này, cô chính là sói hung mãnh nhất!
Tả Tĩnh U nhẹ tê một tiếng, trầm thấp nói một câu “Em chậm một chút”, tiếp theo nắm lấy vai Doãn Bạch. Không một hồi, Tả Tĩnh U đã ghé vào trên vai Doãn Bạch, hô hấp hoảng loạn, tim đập dán ở bên nhau cũng chậm rãi vui vẻ lên......
Cũng không biết qua bao lâu, Tả Tĩnh U tiêu hao quá nhiều đã được Doãn Bạch ôm, cùng cô dùng dưỡng khí bình bổ sung dưỡng khí cho nhau. Doãn Bạch ôm người phụ nữ trong lòng ngực, nhìn Tả Tĩnh U chậm rãi bình phục hô hấp, đắc ý dào dạt nói: “Chị xem đi cô Tả, em đã nói tối hôm nay chị sẽ phải dùng bình dưỡng khí mà!”
Tả Tĩnh U dựa vào trong ngực mềm mại của cô, nhìn ánh mắt sâu kín của cô: “Chỉ biết hồ nháo...... Vạn nhất thật sự thở không nổi thì làm sao bây giờ?”
Doãn Bạch cười cong mắt: “Sao sẽ như vậy chứ cô Tả, không có người nào sẽ bởi vì loại chuyện vui sướng này mà xảy ra chuyện ~”
Tả Tĩnh U bất đắc dĩ mà trừng mắt liếc cô một cái: “Chẳng lẽ em không biết, có một chứng bệnh chết đột ngột, gọi là ' chứng thoát ' sao?”
Nàng giơ tay, vỗ vỗ gương mặt Doãn Bạch: “Thân ái, em nên tiết chế một chút, đừng chơi đùa điên cuồng như vậy, chị lại không muốn tuổi trẻ đã tang mạng trên cao nguyên.”
Doãn Bạch nghi hoặc không tin: “Còn có loại chuyện này? Thật sự sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Đương nhiên rồi, nhân thể vốn rất yếu ớt. Cho dù y học hiện nay rất phát triển, nhưng chuyện một người có thể ra đi do ngoài ý muốn vẫn xảy ra mà.”
Được rồi......
Doãn Bạch nhấp môi, lại để Tả Tĩnh U hít một ngụm oxy, lúc này mới nói: “Vậy cô Tả, sau này chị không được chiều em như vậy nha...... Vạn nhất chị thật sự đã xảy ra chuyện, vậy em làm sao bây giờ chứ.”
Tả Tĩnh U nằm ở trong lòng ngực cô thở dài, giơ tay véo véo mặt cô, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Em cũng chỉ có thể làm tiểu quả phụ ~”
Doãn Bạch nghĩ nghĩ, ôm Tả Tĩnh U nói: “Không được, em mới không làm tiểu quả phụ, chúng ta vẫn liên tục phát triển từng chút một, sau đó để em hàng đêm vào động phòng đi!”
Tả Tĩnh U phải bị cô chọc cười chết, duỗi tay ôm lấy cô, ngửa đầu gặm một ngụm lên cằm cô: “Vậy thật ra em phải chú ý một chút mới có thể liên tục phát triển a!”
“Em xoa eo cho chị nha?”
Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ, cũng không có cự tuyệt Doãn Bạch, xoay người đưa lưng về phía cô nói: “Vậy mong em xoa xoa nhẹ ~”
Dù sao Doãn Bạch cũng thật sự quá được rồi, làm liên tục thời gian quá dài khiến eo bụng nàng vẫn luôn căng thẳng, cho dù hàng năm rèn luyện nhưng cũng sẽ cảm thấy ê ẩm.
Doãn Bạch tuân lệnh, liền ân cần mà xoa nhẹ lên cho Tả Tĩnh U.
Ở đêm đông rét lạnh như thế, không có cái gì có thể ấm hơn cái ôm của người yêu. Sau một phen vận động, Doãn Bạch nằm vào trong lòng ngực Tả Tĩnh U rồi lâm vào trong mộng đẹp.
Sau khi sơ thảo hoàn thành, Tả Tĩnh U lại cùng Từ Nếu Phong chỉnh sửa mấy lần, làm các hạng mục cho tốt mới gửi cho Kim Tương Ngọc, bắt đầu lập hồ sơ chọn lựa diễn viên từ từ......
Vào ngày 27 tháng 11, Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch bay trở về Hải thành, tham gia tiệc lớn giải thưởng Kim Hoa. Lúc này đây, Doãn Bạch chống gậy thoải mái hào phóng nắm tay Tả Tĩnh U, cùng nhau xuất hiện trước truyền thông.
Khi phóng viên ở hiện trường nhìn đến hai người mặc đồ trắng đen phối hợp như đồ tình nhân rồi cùng nhau xuất hiện thì giống như là chảo nóng chứa nước, trong nháy mắt đã sôi trào.
Đây cơ hồ là lần đầu tiên Doãn Bạch công khai xuất hiện ở trước mặt truyền thông, cô tự nhiên hào phóng mà nắm tay Tả Tĩnh U. Sau lúc ký đại danh mình lên trên tường ký tên rồi xoay người qua đã bị rất nhất máy ảnh của một nhóm phóng viên vây kín.
Các phóng viên bắt đầu nóng lên, bắt được hai người liền hỏi không ngừng: “Có nghe tin đồn, ngài cùng Doãn đổng của điện ảnh Ngân Hà bên cạnh đang yêu đương đúng không?”
“Đây tựa như là lần đầu tiên Doãn đổng công khai xuất hiện, do cái gì làm ngài phá lệ như vậy? Là bởi vì ngài cùng Tả Tĩnh U đang bên nhau đúng không?”
“Hai người có dự định kết hôn không?”
Các phóng viên hỏi một đống câu hỏi, không có chỗ nào mà không phải là triển khai quay chung quanh tin đồn của Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch. Doãn Bạch nhìn Tả Tĩnh U bên cạnh, càng thêm dùng sức nắm lấy tay nàng.
Tả Tĩnh U cảm giác được lực đạo trên tay, chuyển mắt nhìn Doãn Bạch một cái, chớp chớp mắt với cô rồi khẽ mở cánh môi, yên lặng nói cùng Doãn Bạch: “Cần chị nói ra không?”
Doãn Bạch cực lực áp xuống khóe môi đang giơ lên của mình, nhéo nhéo lòng bàn tay Tả Tĩnh U, lắc lắc đầu với nàng. Ánh mắt cô lướt qua nhóm phóng viên đang ngo ngoe rục rịch chụp ảnh thấy được tên công ty mình có cổ phần có thể điều khiển, cúi người tiếp nhận microphone của đối phương, thanh thanh giọng nói nói: “Mọi người muốn hỏi cái gì? Muốn hỏi tin đồn của tôi cùng cô Tả? Muốn biết tôi có yêu đương cùng chị ấy hay không? Có đang quen nhau hay chuẩn bị kết hôn không phải không?”
Các phóng viên không nghĩ tới Doãn Bạch sẽ lên tiếng, sửng sốt một chút, bắt đầu giơ camera chụp ảnh quay video.
Ở một biển đèn flash, Doãn Bạch nắm tay Tả Tĩnh U, nhìn thẳng camera, vẻ mặt thong dong: “Cô Tả là một diễn viên phi thường ưu tú, một người đạo diễn chuyên nghiệp. Tôi đã nghiêm túc xem qua từng tác phẩm của chị ấy, tôi rất thưởng thức việc chị ấy làm một người sáng tạo điện ảnh nghệ thuật.”
“Làm một nhà sản xuất, tôi hy vọng có thể luôn cùng cô Tả duy trì quan hệ hợp tác như vậy, tôi rất chờ mong cô ấy có thể sáng tạo ra nhiều tác phẩm hay hơn nữa.”
“Cho nên giữa chúng tôi, cũng không phải hai chữ yêu đương gì đó là có thể dễ dàng khái quát quan hệ.”
“Chuẩn xác mà tới nói, là tôi khuynh mộ chị ấy.”
“Đương nhiên, tôi tin tưởng, cô Tả...một người ưu tú, mị lực lại phi phàm như vậy, người khuynh mộ chị ấy tuyệt đối không chỉ một mình tôi.”
“Tôi chỉ là một đóa hoa vươn lên trong vườn hoa của chị ấy mà thôi.”
Cô không có phủ nhận chính mình thích Tả Tĩnh U, thậm chí nói ra hai chữ “Khuynh mộ” như vậy. Tả Tĩnh U ngước mắt nhìn cô, trong mắt chứa đầy tình yêu.
Sau khi Doãn Bạch cao điệu bày tỏ một phen, lại hỏi: “Còn muốn hỏi gì về tin đồn không? Nếu không có, tôi hy vọng về sau mọi người không cần đến hỏi tôi, cũng không cần hỏi lại Tả lão sư những câu hỏi tương tự như thế.”
“Tôi khuynh mộ chị ấy đây là chuyện không thể nghi ngờ.”
“Nhưng cũng giống như tôi đã nói, một người ưu tú như cô Tả. Tôi hy vọng ngoại trừ chú ý tin đồn cuộc sống của chị ấy, mọi người có thể chú ý đến tác phẩm của chị ấy nhiều hơn.”
“Không có gì muốn hỏi, như vậy kế tiếp hãy hỏi tác phẩm mới của cô Tả cùng các kế hoạch công việc khác đi.”
Sau khi Doãn Bạch lấy thong dong trấn định của bản thân khống chế được toàn bộ phóng viên ở hiện trường, đã đưa microphone cho Tả Tĩnh U, cười đến mười phần ôn nhu: “Cô Tả, kế tiếp để chị làm chủ.”
Tả Tĩnh U nhận microphone, nhìn bộ dáng có thể tô người đến mềm chân này của cô, nhấp mở cánh môi rồi xuất hiện nụ cười thẹn thùng ít khi có được.
Han đêm, giải thưởng Kim Hoa bằng video đoạn công khai bày tỏ tình yêu này của Doãn Bạch mà dẫn đầu hot search.
Mà hashtag # bá tổng kiều thê # của Tả Tĩnh U, lại một nữa ngồi lên hot search Weibo.
...............
-Thật ra khuynh mộ tựa như hâm mộ nhưng mình thấy nó ở level cao hơn nên mình vẫn dùng nó, ở những chương trước cũng đã từng giải thích!