Là một người rất tùy hứng~
Chuyện Doãn Bạch ra mặt thổ lộ này, không chỉ mang đến chuyện Tả Tĩnh U hot search, mà còn có sự chú ý càng cao độ hơn ở trong yến hội.
Tuy rằng Doãn Bạch vốn nổi danh là vung tiền như máy trong giới, nhưng có thể đạt được ưu ái của cô cũng là một chuyện rất khó. Lúc trước mọi người đều biết để cô thiên vị, nhiều ít sẽ thử cùng Tiêu Niệm lôi kéo làm quen, mới từ đó có được sự chú ý của Doãn Bạch.
Hiện giờ Doãn Bạch cùng Tiêu Niệm đã tách ra mấy năm, cũng đã có người yêu khác, một ít người muốn đạt được đầu tư điện ảnh nên đã đặt lực chú ý trên người Tả Tĩnh U.
Bởi vậy ở tiệc sau lễ trao giải thì Tả Tĩnh U so với mấy đạo diễn cùng diễn viên đạt được giải thưởng kia còn chịu nhiều chú ý hơn.
Tả Tĩnh U xã giao cả đêm, thật vất vả có được cơ hội thở dốc, liền tìm được Doãn Bạch trốn ở góc phòng cùng trợ lý Hướng Thu đang ăn trái cây trên dĩa.
Mấy trường hợp như này Doãn Bạch đều rất ít ra mặt giao tiếp, đại đa số thời điểm cô đều giao chuyện xã giao cho Trương Ngọc, chỉ dùng một câu “Liên hệ trợ lý tôi”, là có thể đuổi người ta đi rồi.
Tả Tĩnh U bị người ta quần một đêm, khi nhìn đến bộ dáng nhàn nhã mà thưởng thức điểm tâm ngọt cùng trái cây trên dĩa như vậy thì khẽ cười một tiếng, trêu chọc nói: “Cô Doãn cô rất nhàn nhã a ~”
Doãn Bạch cầm nĩa, ngửa đầu nhìn nàng nói: “Đương nhiên rồi, em lại không cần xã giao ~”
Cô duỗi tay kéo ghế dựa một bên ra, vỗ vỗ lưng ghế ý bảo Tả Tĩnh U ngồi xuống: “Trước nghỉ ngơi một chút, nếu đã chào hỏi người quen hết rồi thì một lát nữa chúng ta trở về đi.”
Tả Tĩnh U gật gật đầu, nói một tiếng được.
Doãn Bạch múc một muỗng điểm tâm ngọt đưa cho Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm mà nói: “A...... Đến đây đi cô Tả, ăn chút ngọt, bổ sức bổ lực.”
Tả Tĩnh U cong híp mắt cười, cúi đầu ngậm lấy cái muỗng của Doãn Bạch. Khi đầu lưỡi chạm vào bánh kem thơm ngọt, Tả Tĩnh U đưa ra đánh giá: “Khá ngọt, ăn cũng ổn.”
Doãn Bạch gật gật đầu, mười phần tán đồng nói: “Là ăn rất ngon, nhưng mà so với bánh kem cô Tả làm thì vẫn kém một chút!”
Tả Tĩnh U dịu dàng nhìn cô: “Muốn ăn bánh kem chị làm?”
“Không chỉ vậy!” Doãn Bạch bóp ngón tay, rất là tham mà đếm một đống: “Muốn ăn pudding cô Tả làm, đường dấm tiểu bài cô Tả nấu, còn canh cô Tả hầm, cá cô Tả......”
“Tóm lại là muốn cô Tả nấu cơm cho em ăn!”
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng chú chó nhỏ đầy lòng tham của cô, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô rồi cười hống: “Về chị lại làm cho em ăn?”
Doãn Bạch thật mạnh gật đầu, vô cùng cao hứng mà nói: “Được, mấy bạn nhỏ của em cũng muốn ăn đồ ăn mẹ cô bé làm!”
“Được được được, bạn của em cũng có một phần!”
Sau khi bận rộn một tháng, Tả Tĩnh U cũng cảm thấy đây là thời điểm bản thân nên về nhà bồi con gái.
Hướng Thu ngồi ở đối diện Doãn Bạch, nhìn đến cảnh hai người này tú ân ái không kiêng nể gì, tức khắc cảm thấy có chút căng. Làm sao bây giờ, bánh kem ngon như vậy, thế nhưng lại thấy nó cũng không thơm chút nào!
Khó trách đồng nghiệp cô ấy thà rằng đi xã giao cũng không đi theo bên cạnh lão bản. Hai người kia nói toàn lời yêu đương, thật sự là quá ngược cẩu!
Đương nhiên, phần cẩu lương không chỉ có nghẹn tới cẩu độc thân Hướng Thu đối diện mà cũng nghẹn tới Lộ Thanh đã kết hôn.
Lộ Thanh tìm kiếm thân ảnh Tả Tĩnh U, muốn tìm cơ hội đến đàm phán, đang bưng champagne ly ở cách đó không xa nhìn đến một màn Doãn Bạch đút đồ ăn cho Tả Tĩnh U thì bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Doãn Bạch cũng không phải cao lãnh không có tình người như bề ngoài vậy.
Có lẽ ở nơi cô ấy không biết, cô cũng từng yêu thương Tiêu Niệm như vậy. Cũng không phải giống như cô ấy đã cho rằng...... rằng Doãn Bạch không có quý trọng Tiêu Niệm, chỉ xem Tiêu Niệm như chim hoàng yến thôi......
Nhưng đây cũng là chuyện quá khứ. Vô luận Doãn Bạch dạng người gì cũng không quan trọng, bởi vì cuối cùng Tiêu Niệm vẫn lựa chọn cô ấy, hơn nữa còn cùng cô ấy đi chung quãng đời còn lại.
Suy nghĩ như vậy chợt lóe qua trong đầu Lộ Thanh, nhưng rất mau cô ấy đã áp xuống cảm xúc riêng này, sau đó nhớ tới chính sự nên cuối cùng đi qua chỗ Tả Tĩnh U.
Nghe được có tiếng bước chân tới gần, Doãn Bạch đang cùng Tả Tĩnh U toái toái niệm bản thân muốn ăn cái gì đã ngẩng đầu, nhìn một cái đã thấy Lộ Thanh cầm ly rượu đi đến, trong lòng tức khắc lộp bộp một cái......
Người này, lại tới làm cái gì?
Tả Tĩnh U phát hiện Doãn Bạch trước mặt ngừng câu chuyện, ánh mắt thẳng tắp dừng ở phía sau nàng. Vì thế cô theo tầm mắt Doãn Bạch quay đầu, đã nhìn thấy Lộ Thanh đi về phía hai người, kinh ngạc chào hỏi: “Lộ đạo?”
Lộ Thanh nhấp môi cười một chút, nâng chén cùng này hai người chào hỏi: “Doãn đổng, cô Tả......”
Doãn Bạch như có như không gật gật đầu, giơ tay nắm nĩa, nghĩ thầm Lộ Thanh không có việc gì sao lại đây làm gì? Chẳng lẽ cũng giống như năm trước, là vì điện ảnh. Không phải đâu, cũng đã tìm Tả Tĩnh U một năm, Tả Tĩnh U còn chưa có trả lời sao?
Vào lúc Doãn Bạch phát tán tư duy miên man suy nghĩ, Lộ Thanh kéo ra ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh họ, thập phần nghiêm túc nhìn về phía Tả Tĩnh U nói: “Về chuyện bộ điện ảnh kia, tôi muốn tranh thủ cùng cô Tả một chút, cô Tả có thể cùng tôi bàn lại một lần không?”
Doãn Bạch một bên không chút để ý chọc dĩa đựng trái cây của bản thân, kéo lại toàn bộ tinh thần, đặt lực chú ý ở trên người Lộ Thanh, muốn nghe xem thật ra cô ta muốn nói cái gì với Tả Tĩnh U!
Điện ảnh? Quả nhiên vẫn là chuyện năm trước sao?
Tả Tĩnh U cũng không nghĩ tới Lộ Thanh vẫn nhớ bàn chuyện này, rõ ràng nàng đã chính thức cự tuyệt, nhưng Lộ Thanh vẫn chưa có từ bỏ. Tả Tĩnh U thở dài, nhìn Lộ Thanh nói: “Lộ đạo, tôi đã giải thích rõ ràng với cô một lần. Kịch bản của cô tôi cũng nghiêm túc đọc qua, cũng nghiêm túc nghiên cứu nhân vật...... Nhưng...... nhân vật Lâm tiên sinh này, tôi không cho rằng tôi có thể diễn ra thật tốt......”
Lộ Thanh buông ly rượu, nhìn Tả Tĩnh U vô cùng nghiêm túc mà nói: “Nhưng tôi cho rằng, ở những nữ diễn viên cùng lứa, không có ai thích hợp với nhân vật này hơn cô Tả đâu. Tôi thật sự rất chờ mong, có thể cùng cô Tả hợp tác một lần.”
Tả Tĩnh U nhợt nhạt cười một chút: “Cảm ơn Lộ đạo tán thưởng, nhưng muốn nắm chắc nhân vật này thì rất có khó khăn, tôi cho rằng hiện tại tôi cũng không thể biểu hiện tốt được. Sao Lộ đạo không suy xét những diễn viên ưu tú khác? Tỷ như cô Tưởng Việt, còn có cô Mạnh Hiểu Thu......”
Lộ Thanh trầm ngâm một hồi, tựa hồ nhìn ra kiên quyết của Tả Tĩnh U. Cô ấy chần chờ một lát, nhìn Tả Tĩnh U nói: “Ngài có thể nói cho tôi nguyên nhân ngài không muốn diễn bộ điện ảnh này không? Tôi cho rằng một người tinh mắt như ngài, sẽ không nhìn sai khả năng về nhân vật này.”
“Là hiện tại không thích hợp? Tôi có thể chờ cô Tả đến khi thích hợp...... Còn thù lao đóng phim, tôi cũng có thể đưa ra một thù lao phong phú cho cô Tả. Tuy rằng phim này là tôi tự đầu tư cũng tự quay, nhưng đương nhiên sẽ có nhà sản xuất lớn......”
“Kịch bản chỉnh chu, tiêu chuẩn của tôi chắc ngài cũng có thấy, thành viên đoàn đội sản xuất cũng đáng tin cậy, tôi thật sự là nghĩ không ra vì sao ngài bỏ qua bộ điện ảnh này.”
Lộ Thanh cau mày, trên mặt hiện lên sắc mặt rõ ràng hoang mang.
Tả Tĩnh U nhìn cô ấy nhợt nhạt cười, ngữ khí ôn hòa như cũ: “Giống như là Lộ đạo nói vậy, thành viên sản xuất, còn có kịch bản, nhân vật này tôi không cách nào cự tuyệt. Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể đảm nhận nhân vật này nên đành phải nhịn đau cự tuyệt.”
Lộ Thanh nhấp môi, cau mày nói: “Nhưng bộ dáng cô Tả cũng không giống nhịn đau cự tuyệt chút nào. Hay là nói, đoàn đội chúng tôi có người ngài không muốn hợp tác?”
Người không muốn hợp tác?
Doãn Bạch quay đầu, nhìn Tả Tĩnh U một cái, trong lòng cũng có hoang mang giống như vậy.
Tả Tĩnh U lắc đầu, cười khẽ nói: “Không có việc này, tôi thật sự muốn cùng Lộ đạo hợp tác, nhưng lần này thật sự không quá thích hợp. Nguyên nhân chính là vì tôi cũng chờ mong cốt chuyện này, cho nên càng hy vọng tiền bối có kỹ thuật diễn tinh vi hơn tới diễn nhân vật xuất sắc này. Đây là chúc phúc chân thành thích hợp nhất của tôi với Lộ đạo, cũng là mong chờ của tôi với bộ phim này.”
“Nếu cô Tả chờ mong nhân vật này như vậy, sao lại không thử cùng tôi hợp tác xem, có lẽ sẽ có được hiệu quả không tưởng?”
Khóe miệng Tả Tĩnh U tuy rằng còn câu ra nụ cười, nhưng ý cười trong mắt đã nhạt đi: “Tôi tự hiểu năng lực của bản thân. Tôi không cho rằng ở nhân vật này tôi sẽ diễn xuất xuất sắc cùng bùng nổ...... Cho nên, Lộ đạo hãy mời người xuất sắc khác đi.”
Lúc này đây,Tả Tĩnh U từ chối như không còn khách khí.
Lộ Thanh nghe rõ kiên quyết trong lời nói của nàng, suy nghĩ một hồi, không hề kiên trì nữa đành phải nói: “Một khi đã như vậy, lần sau chúng ta có cơ hội lại hợp tác đi.”
Tả Tĩnh U trực tiếp lấy ra ly Doãn Bạch champagne, hướng Lộ Thanh kính một ly: “Tôi đây trước tiên chúc điện ảnh của Lộ đạo ăn khách, cũng sẽ lấy được vô số giải thưởng~”
“Cảm ơn~”
Lộ Thanh nhấp một ngụm rượu, ngước mắt nhìn Doãn Bạch một bên vùi đầu ăn cái gì đó, cuối cùng vẫn là bưng ly rượu đi mất.
Thời điểm rời đi, Lộ Thanh tâm không khỏi dâng lên một ý niệm: Có lẽ Tả Tĩnh U chọn cự tuyệt cô ấy, không phải vì bản thân mà là vì Doãn Bạch.
Nếu Tả Tĩnh U thật sự yêu đương cùng Doãn Bạch mà nói thì không chừng thật sự sẽ làm loại chuyện này...... Rốt cuộc cô ấy cùng Doãn Bạch, không thích nhìn nhau...... Tả Tĩnh U yêu ai yêu cả đường đi, làm ra loại chuyện này thì cũng không kỳ quái.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều nhưng Lộ Thanh cũng hiểu biết bản tính của Tả Tĩnh U một chút. Người này thoạt nhìn nói chuyện với ai cũng tốt, kỳ thật cũng rất thật tình.
Doãn Bạch ở một bên dùng khóe mắt dư quang liếc Lộ Thanh sau khi thấy cô ta đi xa, mới vội vàng buông nĩa, hưng phấn nhìn Tả Tĩnh U hỏi: “Lộ Thanh tìm chị diễn phim gì vậy?”
Tả Tĩnh U cười giải thích cùng cô: “Một bộ điện ảnh dân quốc, vai diễn là người rất có danh Lâm Thu, Lộ Thanh muốn quay bộ phim để đời......”
Lại là dân quốc?
Doãn Bạch không khỏi lẩm bẩm: “Lộ Thanh thật sự thích quay dân quốc, cùng những câu chuyện rung chuyển bất an thời kỳ đó. Bất quá cô ta khá tốt, mấy tác phẩm qua đều được giới phê bình khen ngợi cũng ăn khách.”
“Kịch bản cô ta chắc là không kém, hơn nữa còn quay vai nữ xuất sắc có tiếng, chị ở bộ phim đó chắc chắn rất xinh đẹp. Sao chị lại cự tuyệt, là do kịch bản không đủ tốt sao?”
Tả Tĩnh U thở dài, nhìn Doãn Bạch bất đắc dĩ mà nói: “Bởi vì có người đã từng rất tức giận mà nói với chị, người đó thiên vị chị, cho nên sẽ không qua lại với tất cả những người làm chị không cao hứng.”
“Nếu đã có được tình yêu sâu nặng như vậy đương nhiên chị cũng muốn dùng phương thức như vậy hồi báo người đó nha.”
Doãn Bạch trợn to mắt nhìn Tả Tĩnh U: “Là vì cái này? Chỉ lý do này, chị bỏ qua một bộ điện ảnh có khả năng sẽ rất xuất sắc sao?”
“Còn không thì sao?” Tả Tĩnh U dịu dàng nhìn cô, mắt mang ý cười: “Điện ảnh hay cũng giống như bạn đời vậy, khả ngộ bất khả cầu.”
“Doãn Bạch, kỳ thật chị cũng giống như em, là một người rất tùy hứng nga ~”
“Ở trong lòng chị, em vui vẻ là quan trọng nhất.”
Doãn Bạch biết Tả Tĩnh U quý trọng cô, nhưng sau khi cảm nhận được thiên vị như thế, cô vẫn khó có thể nhịn mà kích động lên.
Nàng lấy tay Tả Tĩnh U, rất nghiêm túc mà nói: “Cô Tả, bây giờ chúng ta về đi ~”
Quan tâm yến hội hay xã giao làm chi, hiện tại cô chỉ muốn ôm chính người yêu của mình, quên trời quên đất!
.................
-Khả ngộ nhi bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp được mới có khả năng, cầu là cầu không được, không thể miễn cưỡng.