Editor: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
“Cậu vừa mới nói gì cơ?” Giang Diệc hơi sững sờ, không nhịn được quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc.
Tầm mắt Tư Kinh Mặc dừng trên cánh mũi Giang Diệc, ánh mắt hơi tối lại, môi mấp máy, đang định nói thì đội ngũ ngay lập tức an tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là lão Từ tới.
Giang Diệc chỉ có thể tạm thời đè xuống nghi vấn trong lòng, quay đầu nhìn thẳng phía trước.
Lúc này lão Từ lại đây là để ủng hộ sĩ khí.
Ông chưa từng can thiệp vào việc tập luyện mấy ngày trước của học sinh, một đám học trò ồn ào muốn đứng thứ nhất, ông cũng chỉ cười trừ cho qua.
Bây giờ đến đây, lão Từ thật ra đã không mặc kệ, không quan tâm như lần trước, nói một cách nghiêm túc: “Đại hội thể thao lần này chỉ cần cố gắng hết sức là được, cho dù không được thưởng, quỹ lớp chúng ta vẫn còn đủ ăn bữa lẩu! Cùng lắm thì tôi lại tài trợ thêm chút, các trò cứ ăn thoải mái!”
“Từ tổng uy vũ!” Nghe được những lời này của ông, học sinh lớp ban một trong nháy mắt kích động.
“Không được không được, lão Từ chỉ có vài đồng tiền lương, chúng mình vẫn nên giúp thầy giảm bớt gánh nặng.”
Lão Từ lập tức trừng mắt: “Các trò thi tốt hơn một chút là giảm gánh nặng cho tôi rồi! Những cái khác không cần!”
Mọi người ngay tức khắc nở nụ cười.
Giang Diệc cũng cười ha hả, quay đầu muốn nói chuyện với Tư Kinh Mặc, liếc nhìn lại thấy đôi mắt người kia có chút âm u.
“Tư ca……” Giang Diệc theo bản năng lẩm bẩm một tiếng.
Đôi mắt Tư Kinh Mặc hơi lóe một chút, đến khi nhìn lại, tất cả cảm xúc lúc trước đã biến mất không dấu vết, chỉ còn khuôn mặt vô cảm như ban đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Diệc vô cùng hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi không? Nếu không, phải giải thích việc cậu nhìn thấy vẻ lạnh nhạt cự tuyệt người đến gần trong đôi mắt Tư Kinh Mặc như thế nào?
“Sao vậy?” Tư Kinh Mặc khẽ đảo con ngươi, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Giang Diệc, đương nhiên không thể không nhìn thấy chút do dự trên mặt Giang Diệc.
Ánh mắt lại âm u, Tư Kinh Mặc nhấp môi thẳng tắp.
Lời Giang Diệc muốn nói nghẹn lại ở yết hầu, chưa đợi cậu có cơ hội mở miệng, đã nghe thấy lão Từ nói ——
“…… Được rồi, không nói mấy lời vô nghĩa nữa, các trò thoải mái không có tiếc nuối là được, không cần gắng sức quá, cũng không cần tranh đua với những lớp khác, biết chưa?”
Hiếm thấy khi nào cả lớp ban một đều đồng lòng phản bác: —— “Chưa ạ!”
“Chúng em muốn đứng thứ nhất!”
“Muốn tiền thưởng!”
“Muốn đứng đầu!”
“Phải tranh đua!”
Lão Từ: “……”
Bất đắc dĩ thở dài, lão Từ thấy hơi đau đầu: “Một đám con nít ranh, haizzz…… Được được được, dù sao mấy đứa là muốn chọc tôi tức chết.”
Lão Từ vung tay lên: “Mặc kệ!”
“Kiểu gì vẫn phải làm bữa lẩu!” Có người dõng dạc kêu to.
Lão Từ trừng mắt nhìn tất cả ra vẻ tức giận, phất phất tay, lần này là rời đi thật.
Hôm nay ông cũng là một trong ban giám khảo, lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, cần đến khán đài ngay.
Tất cả các lớp đều bắt đầu xếp hàng, một lần nữa an tĩnh lại.
Giang Diệc cố nén không ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, rốt cuộc đứng xếp hàng nghiêm chỉnh cũng là một tiêu chí chấm điểm. Lần này lớp ban một vô cùng coi trọng đại hội thể thao, Giang Diệc cũng muốn đứng thứ nhất.
Lớp ban một thành tích đứng đầu, tại sao không lấy luôn hạng nhất đại hội thể thao?
Thứ tự lên sân khấu xếp theo khối lớp, lớp mười ban một tiếp theo là lớp mười một ban một, sau đó là lớp mười hai ban một, trình tự này cũng khác lúc trước.
Lớp mười một ban một đứng ở vị trí thứ hai, lúc gần lên sân khấu, người chủ trì cầm mic gọi tên, trong nháy mắt khiến cả đội ngũ khẩn trương.
Theo như lúc trước luyện tập, ba vị nam sinh mặc váy cưới đứng ở chính giữa đội ngũ. Đến khi cả đội lên khán đài, những người mặc âu phục ngồi xổm xuống, Địch Tử Ngang đứng ở trung tâm, uốn éo bán manh, sau đó hô khẩu hiệu rồi rút.
Giang Diệc ở trong top đứng đầu hàng, lúc đi rất cẩn thận, vừa phải lưu ý những người đi cùng hàng với mình, vừa phải chú ý khoảng cách với hàng phía trước.
Khoảng cách không thể quá dài cũng không thể quá ngắn, cần phải luôn giữ một vị trí ổn định, nhìn đội ngũ mới tinh tế.
Quan trọng nhất là được đánh giá chấm điểm sẽ cao hơn.
Vì vậy, Giang Diệc càng không cho phép có vấn đề phát sinh ngoài ý muốn.
Bàn tay nắm nhẹ, lòng bàn tay đã ra chút mồ hôi, tất cả mọi người đều nghiêm túc lại.
Địch Tử Ngang đi đằng trước khẽ dặn dò: “Chúng ta chỉ cần làm bằng một nửa lúc tập luyện là thành công rồi, cố lên!”
Cố lên.
Giang Diệc nói nhỏ trong lòng. Cậu cũng muốn nói “cố lên” với Tư Kinh Mặc, nhưng lúc này chẳng thể nói được.
“…… Đang đi tới chỗ chúng ta chính là lớp mười một ban một……”
Giang Diệc lại hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Địch Tử Ngang thầm đếm ngược, vừa đến trước khán đài, thấp giọng nói một câu: “Dừng.”
Các bạn học khác phản ứng rất nhanh, ngay lập tức ngồi xổm xuống.
Ba người giấu ở trung tâm tức khắc bị lộ ra, Địch Tử Ngang như lúc trước đã tập luyện, làm mấy tư thế khôi hài, cả trường lập tức vang lên tiếng cười.
Chờ đến khi mọi người cười xong, Phương Phàm cùng Trương Dương mới đứng dậy, lại làm mấy cái động tác, tiếng cười còn lớn hơn nữa.
Địch Tử Ngang mắt tinh nhìn thấy cả thầy giáo trên khán đài cũng cười, lúc này mới khôi phục vẻ đứng đắn nghiêm túc, cao giọng hô một câu: “Cao nhị nhất ban!”
“Không phải bình thường! Tranh nhất bảo nhất, nhất ban nhất soái!” Các bạn khác lập tức tiếp lời. (*)
(*)Lớp mười một ban một không phải bình thường, tranh vị trí thứ nhất, bảo vệ vị trí thứ nhất, lớp thứ nhất cool ngầu nhất! (Vì lý do khẩu hiệu dịch ra không còn vần nữa nên mình để nguyên).
Khẩu hiệu này được kêu ra, không biết sẽ bị bao nhiêu người phỉ nhổ tự cao tự đại.
Giang Diệc không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ biết cuối cùng cũng xong rồi.
Đội ngũ một lần nữa trở về vị trí tập kết, lúc này đã có thể thả lỏng hơn.
Bấy giờ cậu mới quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc bình tĩnh đối diện với Giang Diệc, con ngươi đen nhánh không dao động bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có lông mĩ khẽ run một chút.
Giang Diệc nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra cái gì, ngoảnh đầu trở lại, lầm bầm: “Tư ca hôm nay cậu hơi lạ đó.”
“Không có.” Tư Kinh Mặc bình tĩnh phủ nhận.
Giang Diệc hừ hừ hai tiếng, không tiếp tục tranh luận với Tư Kinh Mặc.
Một giờ sau, lễ khai mạc mới kết thúc.
Trước khi kết thúc, người chủ trì cuối cùng cũng công bố điểm số.
Ban một vẫn luôn chú ý các lớp khác, ai cũng thấy cảm thấy lớp bọn họ là sáng tạo nhất, các lớp khác ngoài đồng phục ra thì không có trang phục gì đặc biệt, thậm chí có lớp còn mỗi người một kiểu!
Có thể tranh đua với bọn họ chỉ có lớp mười một ban hai, có hai người trong lớp đó cosplay nhân vật hoạt hình.
Đối với vấn đề này, các bạn học ban một vẫn vô cùng tự tin.
Kết quả cuối cùng không làm bọn họ thất vọng, lớp mười một ban một đạt giải nhất, bỏ xa các lớp khác tận 10 điểm!
Lúc công bố thành tích, cả lớp đồng loạt hoan hô.
Đứng thứ hai là lớp mười một ban hai, thứ ba là lớp mười ban năm.
Ban một vô cùng hài lòng với kết quả này, duy nhất không vui chỉ có ban hai. Ban một và ban hai xưa nay bất hòa, còn bởi vì sự việc của Giang Diệc lúc trước, ban một không ưa ban hai ban hai cũng không thích ban một.
Dù sao hai lớp cũng chán ghét nhau, coi như là bình đẳng.
Lễ khai mạc kết thúc, ngay sau đó bắt đầu thi đấu buổi sáng.
Đường băng đã được chuẩn bị tốt, người chủ trì bắt đầu gọi loa thông báo.
Giang Diệc mang theo một bộ đồ thể thao và giày thể thao đến WC thay quần áo, Tư Kinh Mặc cũng đi cùng.
Quần áo và giày đều là đồ cậu mua khi ở trong đội điền kinh, bây giờ mặc vẫn vừa, chỉ là hiện tại mùa đông, có hơi mỏng.
Nhìn cánh tay và bắp chân Giang Diệc lộ ra ngoài, Tư Kinh Mặc cau mày lại.
Thế nhưng giọng nói của hắn vẫn không khác lúc trước: “Cậu định mặc bộ này thi chạy?”
Giang Diệc nhìn quần áo của mình, khom lưng buộc dây giày: “Có vấn đề gì sao?”
Tư Kinh Mặc nhìn chằm chằm một đoạn eo trắng nõn mảnh mai của ai kia bởi vì khom lưng mà lộ ra, sắc mặt rất chi là khó coi, có vấn đề lớn đấy.
Hết chương 38.
*Mấy ngày nay bận quá. Hôm nay mới đăng lên cho mí bạn được nè.