Editor: Khoa
Beta: Diệp Song Nhi
******************
“Cậu mặc ít quá, nhiệt độ hôm nay hơi thấp, thay lại bộ trước đi.” Tư Kinh Mặc hơi rũ mắt xuống, cứng rắn nhắc nhở.
Giang Diệc hơi sửng sốt nhìn chính mình trong gương. Thiếu niên da trắng với những đường cơ mịn màng trong bộ quần áo thể thao rộng rãi. Cậu nhìn qua lại xung quanh, chần chừ hỏi lại: “Trông... xấu lắm sao?”
Bộ quần áo thể thao này là do một người bạn tặng vào ngày sinh nhật của Giang Diệc nhưng cậu chưa bao giờ mặc nó. Nhờ có đại hội thể thao lần này, Giang Diệc mới chợt nhớ đến đồ thể thao được tặng nên bây giờ mới thử tìm.
Quần áo rất vừa vặn nhưng màu lại hơi xấu, màu trắng kết hợp với đỏ. Giang Diệc vẫn luôn thích quần áo sáng màu.
Nhưng nếu trong đại hội thể thao thì mặc màu đỏ có hơi nổi bật.
Tư Kinh Mặc nhìn thiếu niên trước mặt, hắn không thể không thừa nhận Giang Diệc mặc bộ quần áo thể thao này trông rất đẹp mắt, đẹp đến có phần quá đáng.
“Đẹp lắm.” Giọng của Tư Kinh Mặc rất nhỏ: “Nhưng trời bên ngoài rất lạnh, cậu mặc thêm quần áo sẽ tốt hơn. Chỉ vì đi thi đại hội thể thao mà để bản thân bị cảm thì thật không đáng. Chưa nói đến cậu vừa mới phân hoá từ Alpha thành Omega, bây giờ sức đề kháng của cậu rất yếu.”
Giang Diệc nhíu mày: “Tư ca, cậu có phải xem thường tôi hay không?”
Tư Kinh Mặc im lặng nhìn Giang Diệc, trong đôi đồng tử đen nhánh không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Sau một hồi lâu, Giang Diệc bất lực nói.
“Được rồi được rồi, nghe cậu, nghe cậu cả. Cậu còn thích quản lý tôi hơn ba mẹ tôi.” Giang Diệc nói thầm, giật lấy quần áo trong tay Tư Kinh Mặc rồi bước đến chỗ thay quần áo.
Khoảnh khắc cửa vừa khép lại, khoé môi Tư Khinh Mặc hơi cong lên.
Giang Diệc thay lại quần áo nhưng cậu cũng không mặc quá nhiều. Áo len mỏng đã bị Giang Diệc cởi ra để lại một chiếc áo phông bên trong và một chiếc áo khoác bình thường bên ngoài.
“Như vậy được chưa?” Giang Diệc vui vẻ bước ra, cũng tiện tay đóng cửa lại. Cậu đứng trước mặt Tư Kinh Mặc, thậm chí còn dang tay, xoay hai vòng trước mặt hắn.
Đáy mắt hắn hiện lên ý cười khó hiểu, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi.”
Giang Diệc khẽ trút ra một hơi thở nặng nhọc, bất lực lắc đầu, nhỏ giọng: “Haizzzzz, tôi cảm giác mình vừa có thêm một người mẹ..”
Tư Kinh Mặc nhíu mày: “Cái gì?”
Giang Diệc vội lên tiếng: “Không có gì. Đi thôi Tư cả, gần đến giờ điểm danh rồi, chúng ta đến trước đi.”
Tư Kinh Mặc dời đi tầm mắt, không hỏi thêm nữa.
Đến sân thể dục, những thành viên của ban một đã bố trí sẵn khu vực giải lao ở gần đường thi chạy. Đặc biệt sẽ có các bạn trong lớp thay phiên nhau trông coi quần áo, đưa nước khoáng bổ sung đường glucose cho các bạn học.
Quần áo của Giang Diệc đã có Tư Kinh Mặc giữ, Giang Diệc cũng không muốn chào hỏi bạn cùng lớp nên đã đến điểm danh trước.
“Cố lên! Chúng tôi ở đây để cổ vũ cho cậu.” Phương Phàm cũng đã thay xong quần áo, trông thấy Giang Diệc cậu ta cũng lớn tiếng cổ vũ cho cậu.
Giang Diệc nhíu mày: “Đừng lo, tôi đã luyện tập tốt, chắc chắn sẽ giành được giải nhất.”
“Tốt.” Đoàn người đồng loạt hô.
Vừa hay chỗ điểm danh khá gần với khu vực giải lao của ban một, Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc đang theo sau mình: “Tư ca, cậu chờ tôi ở đây. Trận đấu sắp bắt đầu rồi, tôi đi một mình là được.”
Tư Kinh Mặc mím môi, gật đầu: “Cố lên.”
Nụ cười trên khoé môi Giang Diệc càng sâu hơn: “Yên tâm, đảm bảo giành được giải nhất.”
Nụ cười trên khoé môi thiếu niên tự tin lạ thường, trong mắt rực rỡ hào quang, thu hút vô cùng. Khoé miệng Tư Kinh Mặc hơi cong lên, im lặng gật đầu.
Trước khi Giang Diệc đi đến điểm thi, ban một đã bị thúc dục chuẩn bị thi, trong đó có tên Giang Diệc.
“Giang Diệc đâu?”
“Đây... đây thầy!” Giang Diệc chen vào đám đông, đứng trước mặt giáo viên.
Giáo viên nhìn Giang Diệc rồi bảo cậu trình thẻ học sinh. Sau khi xác nhận là cùng một người thì trả lại thế cho Giang Diệc.
Một nam sinh khác cũng tham gia thi chạy 400 mét lúc này cũng chen chúc bên cạnh Giang Diệc. Cậu ta là beta, tên Tống Noãn.
Tống Noãn: “Giang Diệc, có phải cậu cùng nhóm với tôi không?”
Giang Diệc nhìn nhóm người bên cạnh, lắc đầu: “Tôi là người cuối cùng.”
Tống Noãn “À” một tiếng, hơi nhíu mày, vẻ mặt chợt nghiêm túc: “Vậy sao cậu lại cùng nhóm với Phương Hà...”
Giang Diệc sửng sốt: “Có vấn đề gì không? “
Tống Noãn nhìn đám người, lôi Giang Diệc sang một bên: “Phương Hà là học sinh ban hai đánh nhau với cậu lần trước. Cậu quên rồi à?”
Giang Diệc nhìn theo ánh mắt của Tống Noãn, lúc này cậu mới nhận ra Phương Hà là ai --
Ở một góc khác có một nam sinh Alpha, cậu ta mặc quần áo thể thao. Các đường cơ trên cơ thể được khoe trọn từ những khe hở của quần áo. Nam sinh này là người bị Giang Diệc đè xuống đất lần trước.
Ánh mắt Giang Diệc híp lại, cậu nhíu mày.
Tống Noãn vẫn tiếp tục: “Diệc ca, cậu phải cẩn thận với Phương Hà, hắn ta cũng không phải loại người tốt lành gì. Tôi nghe nói đại hội thể thao năm trước có bạn học cùng lớp xích mích với hắn, trong trận đấu hắn đã ác ý đả thương cậu ta. Bạn học kia không để ý trong chốc lát đã bị gãy chân. Diệc ca, nếu cậu thấy có điều gì không ổn cũng đừng bỏ chạy. Dù không giỏi nhưng tôi sẽ cố gắng để giành vị trí thứ ba.”
Phương Hà vừa nhìn sang hai người họ đã bắt gặp ánh mắt của Giang Diệc.
Khoé miệng cậu ta khẽ co giật, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường và châm chọc.
Trên mặt Giang Diệc không có biểu tình gì, cậu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Tống Noãn: “Diệc ca, cậu có nghe thấy không?”
Giang Diệc vỗ vai Tống Noãn, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, vị trí thứ nhất là lớp của chúng ta.”
“Diệc ca...” Tống Noãn còn muốn nói thêm.
Giang Diệc ngắt lời: “Được rồi, đến lượt cậu rồi, cố lên.”
Trọng tài đã thông báo cho ban tổ chức về việc chuẩn bị cho nhóm thí sinh đầu tiên. Tống Noãn muốn nói lại thôi, chỉ có thể đi trước.
Ánh mắt Phương Hà vẫn âm thầm đánh giá Giang Diệc với vẻ ác ý và khiêu khích. Cậu nhìn thoáng qua Phương Hà, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng ý cười không đến đáy mắt.
Tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Giang Diệc dời sự chú ý trên Phương Hà, cậu nhìn về phía sân thi đấu.
Chạy 400 mét. Giống như tất cả các cuộc đua đường dài khác, không có trận chung kết tái đấu, xếp hạng trực tiếp dựa trên kết quả đầu tiên với thời gian ngắn nhất.
Có một số đội thể thao khác của trường cùng nhóm với Tống Noãn, ngay từ đầu cậu ấy đã tụt lại phía sau, càng về sau cậu ấy càng dính chặt vào đuôi của đội. Xung quanh truyền đến rất nhiều tiếng cổ vũ, tất cả đang cổ vũ cho Tống Noãn.
Giang Diệc không cởi áo khoác mà chỉ nhảy hai cái tại chỗ, sau đó hoạt động một chút.
Lúc cậu gập người xuống, ánh sáng bên ngoài hắt lên một bóng người đến gần. Động tác của Giang Diệc dừng lại, trong nháy mắt đã đứng dậy.
Ngước mắt lên, Giang Diệc đã nhìn thấy bàn tay đang thu lại của Phương Hà.
Nhiệt độ trong đáy mắt Giang Diệc trong chốc lát đã tiêu tán.
Hết chương 39.