Editor: Lithromantic
Đến khi Kỷ Ninh tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau.
Cậu giật mình ngồi dậy từ trên giường. Thấy thiết bị đầu cuối đang nhấp nháy trên cổ tay, là tin nhắn từ đoàn làm phim gửi đến. Hôm nay tạm dừng quay phim, bọn họ muốn xác nhận lại tính an toàn của phim trường rồi mới quyết định thời gian quay phim lần nữa.
Ngoài ra, đạo diễn và Cố Sâm cũng gửi tin nhắn tới. Đạo diễn nói lúc đến thăm Kỷ Ninh bị một người bạn đang chăm sóc cậu ngăn lại, nói cậu còn đang nghỉ ngơi, có gì hắn sẽ gửi lời hỏi thăm giúp. Cố Sâm cũng như vậy.
Nhìn chằm chằm mấy tin nhắn này, tư duy chậm chạp của Kỷ Ninh mới dần hồi phục. Cậu nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê —— Hoắc Vô Linh lại tới, sau đó Herinos đã cứu cậu.
Kỷ Ninh vô thức chạm vào ngực mình, cái cảm giác lạnh lẽo tối qua giống như vẫn đang bao quanh lấy trái tim vậy. Mặc dù hệ thống “Tương lai” đã nói cậu có thể sống lại nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng may mắn khi mình vừa thoát khỏi cái chết.
Nhưng Kỷ Ninh nhanh chóng phát hiện ký ức của mình lại một lần nữa bị Herinos đọc và thay đổi. Không rõ vì sao, nhưng có vẻ Herinos nghi ngờ cậu với Hoắc Vô Linh có quen biết nhau hoặc có quan hệ gì đó sâu hơn nên mới muốn xác nhận lại.
Khi đó Kỷ Ninh đã hôn mê nên hoàn toàn không biết gì cả. Tương lai đã chặn lại việc Herinos đọc ký ức của cậu, đồng thời chèn vào một số ký ức giả cho Herinos.
Vì thế Herinos không phát hiện ra được manh mối gì, ít nhất bây giờ hắn cũng nghĩ Kỷ Ninh không hề quen biết Hoắc Vô Linh. Bởi vậy hắn xoá chuyện Hoắc Vô Linh đến đây tối hôm qua và sửa lại ký ức của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh đoán là do Herinos không muốn cậu nhớ đến những chuyện khủng khiếp như vậy. Có thể Herinos sẽ âm thầm điều tra Hoắc Vô Linh.
Mà có khi, Hoắc Vô Linh cũng đang bí mật điều tra Herinos rồi...
Nghĩ đến đây, Kỷ Ninh lập tức liên lạc với Tương lai trong đầu, cậu muốn nói qua tình huống một chút. Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng cậu vẫn muốn đề phòng các nhân vật chính này biết được chuyện liên quan đến tiểu thuyết và việc xuyên không.
[Việc điều tra vẫn đang tiến hành, nguyên nhân gây ra vẫn chưa tìm được. Chỉ có một điều duy nhất được chắc chắn là tất cả các thế giới cậu từng trải qua đang hợp nhất lại. ]
Giọng nói của Tương lai vẫn lạnh như băng: [ Hoắc Vô Linh và Herinos xuất hiện ở đây đều liên quan đến chuyện các thế giới hợp nhất. ]
[”Anh nói các thế giới đang hợp nhất?]
Trong lòng Kỷ Ninh hơi kinh hãi. Nếu Hoắc Vô Linh và Herinos điều tra lẫn nhau rồi đều phát hiện ra đối phương không phải là người ở thế giới ban đầu của bọn họ, có khi nào sẽ phát hiện ra chuyện gì không?
[Điều này sẽ không xảy ra.] Tương lai nói: [Sau khi các thế giới hợp nhất lại với nhau, thế giới của bọn họ sẽ được phân bố ở các thiên hà khác nhau trongvũ trụ này, bọn họ cùng lắm chỉ nghĩ đối phương sẽ đến từ thiên hà khác mà thôi. ]
Nghe hắn giải thích, Kỷ Ninh gật đầu thả lỏng hỏi: “Như vậy có nghĩa là các nhân vật chính trong tiểu thuyết khác cũng có thể xuất hiện?”
[Không sai.] Tương lai trả lời: [Sự hợp nhất của các thế giới sẽ dẫn đến hỗn loạn về thời gian và không gian. Trận động đất lúc trước cũng là do nó, mức độ ảnh hưởng sẽ tăng dần theo tiến độ hợp nhất của các thế giới. ]
[Nếu dung hợp triệt để thì sẽ có hậu quả gì? ]
[Cậu sẽ bị mắc kẹt trong vũ trụ này và không thể trở về thế giới thực được nữa. ]
Tương lai dừng một chút, giống như biết Kỷ Ninh đang lo lắng chuyện gì, hắn nhanh chóng nói tiếp: [Thời gian hợp nhất sẽ kéo dài trong khoảng nửa năm, trong thời gian đó chúng ta sẽ tìm ra nguyên nhân và giải pháp, đến lúc đó có thể sẽ cần sự trợ giúp của cậu. ]
Kỷ Ninh suy nghĩ một lúc, cũng nghĩ đây không phải là vấn đề gì lớn. Kể cả khi hệ thống bên kia không kịp tìm ra cách giải quyết chuyện các thế giới hợp nhất, thì thời gian nửa năm cũng đủ cho cậu theo đuổi được Cố Sâm rồi nhảy đến thế giới sau rồi.
Nhưng nếu có thể, cậu vẫn muốn nhanh chóng được giải phóng ấn. Theo như Tương lai nói, sau này cậu còn có thể gặp thêm bất kỳ nam chính nào. Tuy Hoắc Vô Linh là người đáng sợ nhất, nhưng các nam chính khác cũng không dễ tính hơn là bao.
Vì vậy, cậu hỏi tiếp: “Thế còn chuyện phong ấn sức mạnh của tôi thì sao? Nếu cần tôi giúp đỡ, ít nhất cũng phải gỡ bỏ phong ấn trước chứ, đúng không?”
[Lần trước họ đã từ chối yêu cầu với lý do việc cần cậu giúp đỡ chỉ là khả năng trên lý thuyết, chưa chắc đã xảy ra thực tế. Tôi đã nộp lại đơn lần nữa, vẫn đang đợi hồi âm. ]
“Tôi biết rồi.”
Kỷ Ninh đoán trước khi bên hệ thống tìm ra được nguyên nhân, cậu cũng sẽ không được giải phong ấn. Vậy nên trong thời gian đó, cậu chỉ còn cách dựa vào Herinos để bảo vệ mình mà thôi.
Trước đây họ nói cầm một tuần để giải quyết, nhưng thật sự mà nói thì một tuần giải quyết được à? Đối với việc này Kỷ Ninh luôn cảm thấy không có chút lòng tin nào cả.
[Khi nào có tiến triển mới tôi sẽ liên lạc với cậu. ] Tương lai nói.
“Cảm ơn anh, tương lai.”
Kỷ Ninh đáp lại rồi cắt liên lạc. Tuy rằng Tương lai chỉ là hệ thống trí tuệ nhân tạo, nhưng bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều thế giới nên quan hệ cực kỳ thân thiết. Vì vậy Tương lai cũng rất quan tâm đến sự an toàn của cậu.
Cậu và Tương lai trao đổi rất lâu nhưng trong thực tế chẳng qua mới được vài giây. Herinos ngồi đọc sách bên cạnh, thấy cậu tỉnh lại thì quay sang quan tâm hỏi: “Cảm thấy sao rồi?”
Trong trí nhớ do Herinos thêm vào, nửa đêm Kỷ Ninh tỉnh dậy do gặp ác mộng, trong người khó chịu nên đã uống một ít thuốc, sau đó ngủ đến tận bây giờ. Nhưng do ảnh hưởng còn lại sau khi bị năng lực của Hoắc Vô Linh đè lên nên cậu vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Đừng lo lắng.”
Kỷ Ninh lắc đầu, dùng thiết bị đầu cuối trả lời tin nhắn cho đoàn làm phim, đạo diễn và Cố Sâm, nói cho bọn họ biết mình đã khoẻ. Nếu sau khi xác nhận lại phim trường không còn vấn đề gì nữa, thì có thể bắt đầu quay phim bất cứ lúc nào.
“Ta đã thương lượng với đoàn làm phim, bọn họ cũng đã đồng ý nên trong khi quay phim ta sẽ ở đây với em.” Herinos xoa tóc Kỷ Ninh, cười nói: “Ta rất lo lắng cho em, không ở bên cạnh em ta không yên tâm. “
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, không chừng “thương lượng” mà Herinos nói là hắn đi thôi miên người khác cũng nên. Nhưng ngay cả khi Herinos không đi, cậu cũng sẽ nghĩ cách để hắn phải đi ấy chứ.
Sau đó Kỷ Ninh lại nghỉ ngơi thêm nửa ngày. Đến tối, đạo diễn tự mình đến thăm cậu. Sau khi hỏi thăm tình hình của cậu, xác nhận không còn vấn đề gì cả, hơn nữa bên phim trường cũng đã sửa chữa gia cố lại toàn bộ nên bọn họ quyết định ngày mai tiếp tục quay phim.
Kỷ Ninh lập tức đồng ý. Sáng hôm sau các diễn viên cùng nhân viên đoàn phim đến thật sớm. Bởi vì đã bị Herinos thôi miên nên không có ai bất ngờ với sự có mặt của hắn, còn đối với hắn tự nhiên giống như thành viên trong đoàn.
“Tiền bối, buổi sáng tốt lành, hai ngày nay nghỉ ngơi tốt chưa?”
Cố Sâm lộ ra ý cười, chủ động đến chào hỏi Kỷ Ninh. Đối mắt với ánh mắt lạnh như băng của Herinos, ý cười trên mặt hắn vẫn không giảm bớt chút nào.
Trước mặt mọi người, tất nhiên Kỷ Ninh vẫn phải duy trì thiết lập lạnh lùng kiêu ngạo của mình nên chỉ gật đầu nhẹ không nói gì. Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của cậu, mấy diễn viên mới đang định đến chào hỏi lại hơi chần chừ, chỉ có Cố Sâm vẫn không để ý, tiếp tục nói chuyện với Kỷ Ninh.
“Tiểu Ninh, không phải em nói muốn đọc kịch bản sao?”
Không để bọn họ nói thêm câu nào, Herinos đã ôm vai Kỷ Ninh xoay người đưa lưng về phía Cố Sâm, tiện thể che luôn tầm mắt của hắn.
Herinos dựa vào người Kỷ Ninh cực kỳ thân mật, như có như không liếc mắt nhìn Cố Sâm, sau đó cười nói: “Ta sẽ đối diễn cùng em.”
“Ừm.”
Kỷ Ninh đương nhiên không thể từ chối, khóe môi cong lên gật đầu.
Nụ cười của cậu rất nhạt nhưng lại vô cùng ưa nhìn. Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày thoáng dịu đi, cả khuôn mặt trở nên cực kỳ xinh đẹp khiến những người khác nhìn đến ngơ ngẩn không rời mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Kỷ Ninh cười, dù sao thì bọn họ đang đóng phim kinh dị, có muốn cười cũng không có điều kiện...
“Quan hệ bọn họ tốt thật đấy. “
Đám người mới thấp giọng nói chuyện với nhau, vừa vặn lọt vào tai Cố Sâm.
“......”
Vẻ mặt Cố Sâm không thay đổi nhưng lại rũ mắt xuống, quay người đi không tiếp tục nhìn bọn họ thân mật với nhau nữa.
......
Herinos cũng lợi dụng năng lực thôi miên để vào phòng theo dõi với đạo diễn. Còn về ánh sáng ban ngày, đối với ma cà rồng cấp thân vương như hắn thì chẳng có ảnh hưởng gì cả.
Những hình ảnh thu được trong lần quay phim trước đã bị mất do toàn bộ camera bị hỏng nên giờ phải quay lại từ đầu. Lần này Hoắc Vô Linh không xuất hiện nên việc quay phim diễn ra rất thuận lợi.
Trong phim, đoàn người bọn họ bị ma đuổi, sau đó từng người một chết đi, cuối cùng chỉ còn lại nhân vật Kỷ Ninh, Cố Sâm đóng vai và nữ chính.
Trên thực tế, nhân vật của Cố Sâm trong kịch bản gốc “Bóng ma trong căn nhà hoang” đã chết từ lâu, nhưng do trước đó Cố Sâm thể hiện quá xuất sắc nên đạo diễn đã đặc biệt sửa lại kịch bản vì hắn.
Đạo diễn cũng không thông báo về việc thay đổi kịch bản cho nữ chính và Kỷ Ninh, nhưng trước đó Kỷ Ninh đã đọc hết cuốn sách “Trọng sinh tinh tế ảnh đế” nên đã sớm biết Cố Sâm sẽ toả sáng với tư cách là vai chính của bộ phim. Hắn vào vai trùm cuối bị ma ám.
“Haha, haha...”
Bị ma đuổi theo, ba người bọn họ chạy đến tầng hầm tối tăm, đóng cửa lại rồi rắc muối vừa mới liều mạng lấy được thành một vòng tròn,chặn con ma lại ngoài cửa.
Kỷ Ninh và nữ chính đứng trong vòng muối đều cảm thấy yên tâm, mệt mỏi mà ngồi xuống vì bọn họ biết được con ma không thể vượt qua vòng muối này.
Nhưng họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được, thật ra bên trong vòng muối này sớm đã ẩn chứa nỗi sợ kinh hoàng nhất - chính bọn họ đã tự tay đưa con ma vào trong phạm vi an toàn này.
Kỷ Ninh diễn theo nội dung kịch bản định ra, cúi đầu thở hổn hển. Chiếc đèn dầu bọn họ tìm được lúc nãy đã bắt đầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, yếu ớt giống như một giây sau sẽ tắt luôn vậy.
“......”
Lúc này, Kỷ Ninh thấy hơi lo lắng, sống lưng căng chặt. Bởi vì cậu biết tình tiết tiếp theo sẽ là Cố Sâm đóng vai bị ma ám đột nhiên lộ nguyên hình rồi đâm cậu một nhát thật mạnh.
Mặc dù dao trong tay Cố Sâm được mô phỏng bằng hình ảnh ba chiều, nhưng vì muốn có hiệu quả thực tế nên cũng sẽ mô phỏng thêm cảm giác đau đớn, mà Kỷ Ninh lại sợ đau.
Thời gian sắp hết...
Kỷ Ninh thầm đếm ngược trong lòng, bàn tay túm chặt lấy quần áo, đề phòng mình tránh né nhát đâm theo bản năng. Nhưng còn chưa đợi cậu chuẩn bị xong đã nghe thấy tiếng “phập” phía sau.
Đây là tiếng dao đâm vào người, nhưng không phải trên người cậu
Kỷ Ninh kinh ngạc, vừa ngẩng đầu lên đã bị máu phun đầy mặt. Cô gái vẫn còn đang mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một dao đâm vào ngực cứ thế ngã xuống đất.
Một bàn tay đầy máu vươn về phía cậu, những ngón tay lạnh lẽo và tái nhợt nâng cằm cậu lên, trong đáy mắt Kỷ Ninh phản chiếu hoàn toàn hình bóng của Cố Sâm.
Anh chàng đẹp trai rũ mắt nhìn Kỷ Ninh, ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cậu, cười dịu dàng:
“Cuối cùng...Anh cũng có được em. “