Editor: Lithromantic
Lúc này, phản ứng vô thức đầu tiên của Kỷ Ninh là Hoắc Vô Linh lại xuất hiện chứ không phải do kịch bản thay đổi. Ý nghĩ này vừa xẹt qua đã khiến cả người cậu lập tức căng thẳng.
Nhưng đến khi cậu nghe thấy tiếng đạo diễn chỉ đạo trong tai nghe, thông báo kịch bản đã sửa lại thì cậu mới thở phào. Hiện giờ nữ chính bị thương nặng hôn mê, còn nhân vật Cố Sâm đang đóng có thay đổi, đạo diễn bảo cậu cứ dựa vào cơ sở như vậy mà tự do phát huy.
......Hoá ra vẫn đang quay phim.
Kỷ Ninh giật mình, tay chống xuống đất chạm phải máu tươi chảy từ người nữ chính. Quả nhiên vẫn khác một chút so với máu thật, lạnh hơn và cũng không có mùi tanh nồng.
Lúc này cậu mới nhớ câu nói vừa nãy của Cố Sâm đúng thật là một câu thoại đã xuất hiện trong bản gốc “Trọng sinh tinh tế ảnh đế“.
Trong nội dung tiểu thuyết, khi quay phim “Bóng ma trong căn nhà hoang”, đạo diễn đã đột ngột thay đổi kịch bản giữa chừng, để Cố Sâm đóng vai một hồn ma ám lên người trong đoàn thám hiểm, cũng chính là trùm cuối trong phim.
Hồn ma này không phải oan hồn còn sót lại của căn nhà, mà là một oan hồn đã đi theo nữ chính từ rất lâu rồi. Nó yêu cô sâu đậm, nhưng lại không có cách nào để cho cô biết được.
Bởi vì bên trong căn nhà hoang này đã tích tụ vô số oán khí, cho nên nó mới có cơ hội hiện thân. Vì thế nó bày kế lợi dụng hồn ma bên trong căn nhà để giết chết từng người một trong đoàn thám hiểm. Nam chính chết cuối cùng sẽ hoàn thành việc hiến tế, sau đó nó sẽ có thể tự do sử dụng thân thể mới rồi mãi mãi ở bên cạnh cô gái mà nó yêu.
Sự thay đổi này có trong cốt truyện gốc của tiểu thuyết, cho nên ngay từ khi bắt đầu, Kỷ Ninh đã phải giả vờ như không biết, chờ đợi Cố Sâm đâm mình một dao. Nhưng tình huống bây giờ lại ngược lại, người bị đâm là nữ chính, còn câu thoại kia lại là Cố Sâm nói với Kỷ Ninh——
Mặc dù không biết tại sao lại trở nên như vậy. Nhưng rõ ràng phần diễn của nữ chính bây giờ đã chuyển sang cho cậu và Cố Sâm đóng vai hồn ma yêu cậu tha thiết.
Lúc này Cố Sâm đang mỉm cười vuốt ve khuôn mặt Kỷ Ninh, khí chất của hắn thay đổi đến chóng mặt. Tuy vẫn đang cười nhưng đôi mắt của hắn hiện giờ lại vô cùng lạnh lùng, u ám và đáng sợ, không giống chút nào với người sống cả.
Chỉ cần không phải Hoắc Vô Linh đến là được rồi, cậu hoàn toàn có thể yên tâm.
Nghĩ như vậy, Kỷ Ninh lập tức phản ứng lại rồi hành động theo đúng tình tiết trong sách gốc, thực hiện cảnh diễn mà đáng ra phải thuộc về nữ chính.
Cậu hất tay Cố Sâm ra, giống như không quan tâm đến điều gì cả mà kéo nữ chính đang nằm dưới đất lên để chạy trốn. Không biết nữ chính có được được đạo diễn chỉ đạo gì hay không, nhưng cô ấy vẫn phối hợp rất tốt với Kỷ Ninh. Cho dù đang đóng hôn mê nhưng vẫn không dồn hết trọng lượng lên người cậu.
Vẻ mặt Kỷ Ninh lộ ra một chút bối rối và hỗn loạn. Là nam chính mà lại tỏ ra nhát gan quá mức thì thật sự là không đáng tin chút nào.
Cố Sâm đứng một chỗ nhìn cậu kéo nữ chính chạy đi một lúc rồi mới chậm rãi đuổi theo.
Hắn giống như chưa quen với cơ thể người sống nên động tác ban đầu vẫn còn trúc trắc giống như bánh răng bị rỉ sắt. Nhưng chẳng mấy chốc, từng khớp xương của hắn trở nên linh hoạt hơn. Hắn bắt đầu tăng tốc đuổi theo Kỷ Ninh cùng nữ chính.
Kỷ Ninh kéo nữ chính chạy trốn không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng đen phía sau. Những hồn ma trong căn nhà phát hiện ra sự xuất hiện của một kẻ ngoại lai, bắt đầu lao tới tiêu diệt kẻ xâm lược kia, nhưng tất cả đều không chống lại được sức mạnh của Cố Sâm, sau đó toàn bộ tiếng thét chói tai đều biến mất.
Hai người nhờ vậy mới có cơ hội để thở một chút, Kỷ Ninh tranh thủ băng bó vết thương cho nữ chính. Nhưng nữ chính bị thương quá nặng nên ý thức của cô rất mơ hồ, giống như có thể chết bất cứ lúc nào vậy.
Trong bóng tối, cô trở thành trạng thái linh hồn, nhìn thấy mọi chuyện từng xảy ra ở đây, cũng biết được cách tiêu diệt những hồn ma.
Phía sau bức tranh trong phòng ngủ của nam chủ nhân có cất giấu một con dao găm, chỉ cần dùng nó đâm vào tim những cái xác đã bị ám vào, những hồn ma sẽ lập tức bị tiêu diệt mãi mãi.
Kỷ Ninh dẫn nữ chính đi lấy con dao. Cố Sâm theo ngay sau bọn họ, suốt quãng đường hắn đều dùng giọng nói dịu dàng để kể về tình yêu của hắn dành cho Kỷ Ninh sâu đậm như thế nào, nhưng dưới chân lại kéo theo một cái xác chết làm cho những vệt máu dài loang lổ ra khắp sàn nhà.
“Đừng trốn nữa.”
Hắn mỉm cười nhìn bóng lưng của Kỷ Ninh, ánh mắt dần trở nên u ám chết người:
“Em chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi.”
“Rầm!”
Kỷ Ninh cõng nữ chính vào phòng ngủ, để nữ chính sang một bên rồi tháo bức tranh xuống lấy con dao ra.
Cùng lúc đó, Cố Sâm cũng ném bỏ cái xác ra hành lang, sau đó bước vào phòng ngủ và mỉm cười gọi tên Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh xoay người lại, giấu con dao ra sau lưng, mặt ngoài tỏ ra bối rối nhưng thực ra lại đang bình tĩnh đợi Cố Sâm đến gần.
“Anh chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
Cố Sâm lấy hai mảnh xương dính máu rồi lấy hết tủy ở giữa ra. Hắn lau sạch máu để chúng nhìn giống như hai chiếc nhẫn một chút rồi cầm lấy một chiếc chuẩn bị đeo lên cho Kỷ Ninh.
“Phập--”
Con dao găm sắc bén ánh lên tia sáng lạnh trong không khí, đâm thẳng vào ngực Cố Sâm.
Kỷ Ninh không ngần ngại xuống tay bởi vì cậu biết người bạn thật sự của mình đã chết rồi. Trước mặt cậu chỉ là một cái xác chết biết đi đang bị một hồn ma ám bên trong.
Sau khi con dao đâm vào da thịt phát ra một tiếng phập nho nhỏ, sắc mặt Kỷ Ninh thay đổi ngay lập tức. Bởi vì Cố Sâm chủ động cầm lấy lưỡi dao trong tay chứ không phải cậu đã thành công đâm vào ngực hắn.
Máu tươi lập tức theo lưỡi dạo chảy xuống. Mặc dù con dao cùng máu đều là hình ảnh ba chiều được tạo ra, nhưng cảm giác đau đớn vẫn tồn tại, nhưng Cố Sâm lại chẳng có vẻ gì như đang phải chịu đau đớn cả, hắn giống như thật sự bị ma nhập, toàn thân không còn cảm giác gì hết.
Kỷ Ninh cầm chuôi dao cố gắng rút trở về nhưng sức lực của hắn quá lớn, đến nỗi dù cậu làm thế nào nó cũng không hề nhúc nhích.
“Đinh!”
Lúc này Cố Sâm rút con dao ra rồi ném xuống đất.
Vết thương do con dao găm gây nên bắt đầu tỏa ra làn khói đen. Dù linh hồn Cố Sâm đang bị con dao làm cho tổn thương nhưng hắn cũng không thèm để ý đến nó. Hắn nâng bàn tay đẫm máu ghì xuống vai Kỷ Ninh, khàn giọng hỏi:
“Em muốn giết anh ư?”
Gương mặt hoàn mỹ của hồn ma dần thay đổi. Sau khi nhập vào thân xác này, vất vả lắm hắn mới làm cho hành động và lời nói của mình giống như một người sống, nhưng ngay sau khi Kỷ Ninh làm hắn bị thương, sắc mặt của hắn lại trở nên cứng nhắc, giống hệt như một xác chết.
“Tại sao... là do em không thích khuôn mặt này ư?”
Giọng hắn hơi khàn khàn nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại giống như đã quên mất cách rơi nước mắt. Hắn chỉ đứng yên một chỗ, nắm chặt vai Kỷ Ninh và lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu hỏi đó.
“Hay vì... anh không phải là người ư? Chỉ bởi vì anh là một hồn ma sao?”
Sắc mặt người đàn ông bị ma ám thay đổi liên tục, lúc như đang cười lúc lại giống như đang khóc. Hắn giống như một cái xác bị ném bỏ ngoài cửa, chậm rãi nói tiếp:
“Tên đó thậm chí muốn giết em chỉ để cứu sống bản thân mình. Còn anh đã cứu em. Em nghĩ tên đó đáng sợ hơn hay là anh đáng sợ hơn?”
Hắn dùng sức đè Kỷ Ninh xuống đất, rũ mắt nhìn người mình yêu đã nhiều năm. Khuôn mặt hắn tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, tóc đen lộn xộn, hệt như một u hồn chuẩn bị biến mất ngay lập tức.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt hắn chảy xuống khuôn mặt Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh ngẩn ra, vẻ mặt sửng sốt mấy giây rồi mới hé miệng, giọng nói yếu ớt:
“Anh..!”
Con dao găm bất ngờ đâm thẳng vào tim Cố Sâm từ phía sau.
Hắn mở to mắt, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn, ôm lấy ngực chậm rãi xoay người lại. Nhìn thấy cô gái bị thương nặng cầm con dao trong tay, đang thở hổn hển căm thù nhìn hắn, trong ánh mắt cô phản chiếu bộ dáng hắn từ từ ngã xuống.
Cả người hắn đầy máu, cứ như vậy mà ngã xuống người Kỷ Ninh.
Vẻ mặt của Kỷ Ninh thoáng hiện lên vẻ bối rối, nhưng khi nhìn thấy cô gái kia ngã xuống, cậu lập tức quên hết mọi chuyện liên quan đến hồn ma, chạy tới ôm cô gái vào lòng rồi lo lắng gọi tên cô.
Người đàn ông nằm trên mặt đất nhìn Kỷ Ninh ôm cô gái vào lòng, lồng ngực hắn siết lại rồi đột nhiên bật cười. Ngay sau đó sàn nhà bắt đầu hoá thành một vũng lầy màu đen nhớp nháp khiến ba người bọn họ từ từ chìm xuống.
Kỷ Ninh bị bất ngờ không kịp đề phòng, hai chân lập tức chìm xuống, cậu ôm cô gái không thể nhúc nhích được. Người đàn ông tóc đen ôm ngực lảo đảo đứng dậy, đẩy cô gái ra rồi nắm lấy cổ tay Kỷ Ninh.
Thân thể hắn cũng dần sụp đổ. Trước khi chết, hồn ma vẫn cố chấp cầm chiếc nhẫn muốn đeo lên tay Kỷ Ninh.
“... Anh yêu em.”
Hắn mỉm cười nhìn cậu nhưng trong mắt lại chứa toàn nước mắt.
“Hãy để chúng ta gặp lại nhau ở địa ngục đi.”
Dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên môi Kỷ Ninh.
Trong bóng tối, Kỷ Ninh mở to cả hai mắt, sắc mặt kinh ngạc không thể tin nổi.
Từ từ, Cố Sam đang làm gì thế? Cậu nhớ rõ ràng là làm gì có cảnh hôn này trong sách gốc đâu??
“Xẹt.......tít, tít tít......”
Những chiếc camera ẩn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, chúng đồng loạt rơi xuống đất, cùng lúc đó có một giọng nam lạnh lùng vang lên trong tai nghe.
“Dừng lại.”
Toàn bộ hình ảnh ba chiều được tạo ra bên trong căn nhà biến mất hoàn toàn, các diễn viên cũng đứng dậy, ánh mắt vô hồn không cảm xúc giống hệt như những con rối yên lặng đứng tại chỗ.
Cố Sâm chống cự lại một lúc rồi cũng rơi vào trạng thái tương tự. Trong phòng chỉ còn Kỷ Ninh duy trì trạng thái tỉnh táo, cậu biết đây là do Herinos sử dụng năng lực để biến mọi người thành con rối của hắn trong một thời gian ngắn.
Không bao lâu sau, Herinos cũng xuất hiện trước mặt Kỷ Ninh.
Bây giờ hắn đang ở dáng vẻ Ma cà rồng, mái tóc đen rối tung, áo choàng bay phấp phới giữa không trung, đôi mắt đỏ sậm sắc bén lộ rõ cơn giận giữ cùng ý muốn giết người.
Không ổn, hắn thực sự nổi giận rồi...
Đương nhiên Kỷ Ninh biết vì sao Herinos lại tức giận như vậy, nhưng cậu vẫn tỏ ra bối rối và hỏi một cách khó hiểu: “Herinos? Sao anh lại...”
“......”
Herinos không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn Kỷ Ninh.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên tiến lên, vòng tay ôm lấy eo Kỷ Ninh, dùng sức lau môi cậu cho đến khi Kỷ Ninh lộ ra sắc mặt đau đớn hắn mới chịu dừng lại. Sau đó hắn cúi xuống hôn lên môi cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Đầu tiên là Hoắc Vô Linh, sau lại là Cố Sâm. Herinos cảm thấy đầu mình có chút xanh. (ノ`Д')ノ彡┻━┻