Editor: Lam Phi Ngư
Tuy chỉ xa cách vài ngày ngắn ngủi nhưng đối với Mục Hành mà nói, mỗi một khắc đều là giày vò dai dẳng tột cùng.
Trong khoảng thời gian này anh chưa từng biểu hiện ra cảm xúc dư thừa nào.
Tựa như anh đã loại bỏ tất cả mọi cảm xúc mãnh liệt trong đầu ra ngoài, không biệu lộ ra điều gì.
Tức giận, tuyệt vọng, sợ hãi, lo lắng, mọi cảm xúc đều bị áp chế thật sâu dưới biểu hiện bình tĩnh không thay đổi. Cảm xúc tối tăm u ám tựa như đầm lầy đang im lặng chảy dài, theo thời gian trôi qua nó càng nhanh chóng bành trướng.
Ham muốn khát máu và hủy diệt bốc lên từ dưới đáy lòng, nó kêu gào, cổ động, xúi giục anh từng phút từng giây.
Tệ nhất chính là Mục Hành lại không hề muốn ngăn chặn loại ham muốn này.
Giống như trong lồng ngực anh đang nhốt một con dã thú điên cuồng, nó không biết phải thút thít nỉ non như thế nào, càng không biết làm sao để dừng lại, chỉ có thể thông qua khát máu gầm thét và giết chóc để phát tiết sự tuyệt vọng.
May mắn thay...
Thời An đã trở về.
Mục Hành cúi người, trong đôi mắt là sự âm u nặng nề.
Anh hôn lên chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng của Thời An, bờ môi nóng hổi, tuy động tác hung dữ mạnh mẽ nhưng nụ hôn này lại nhẹ nhàng như lông vũ, cẩn thận từng li từng tí.
— Em ấy đã trở về.
Thời An nức nở vùi đầu vào cổ Mục Hành.
Lần này Mục Hành không có lừa cậu.
Quả thật không đau.
Thế nhưng sau khi đau đớn biến mất, những giác quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn, ngược lại còn khó chịu hơn cả lần trước.
Thời An cắn một cái lên bả vai Mục Hành cho hả giận, mãi đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi mới dừng lại.
Nhưng nhìn dấu răng rướm máu trên da Mục Hành, Thời An lại có chút không nỡ nhẫn tâm.
Cậu chớp mắt mấy cái, cẩn thận dè dặt tiến tới, dùng đầu lưỡi ướt át lạnh buốt liếm liếm, động tác của Mục Hành thoáng dừng lại, ngay sau đó lại kéo cậu vào một vòng mây mưa điên cuồng mới.
Thời An dùng răng ngậm một ít da thịt của Mục Hành, vừa mài răng vừa hối hận.
Cậu sẽ không bao giờ mềm lòng nữa!
***
Tròn một ngày sau Trác Phù mới liên lạc được với Mục Hành.
Tuy người đàn ông trên màn hình thoạt nhìn không có gì khác biệt với trước đó, thế nhưng Trác Phù lại có thể loáng thoáng thấy được một ít bất đồng nhỏ bé so với trước đây trên người Mục Hành.
Trong thời gian Thời An mất tích, phần tử khủng bố hận không thể lật tung cả đại lục cuối cùng đã biến mất không thấy đâu. Tuy trên mặt Mục Hành vẫn không có biểu lộ dư thừa nào, nhưng Trác Phù lại có thể cảm nhận rõ cảm xúc yên ả và vui sướng hiện tại của anh, càng đừng nói đến —
Ánh mắt Trác Phù chậm rãi dời xuống, rơi lên trên cần cổ ngay vai Mục Hành.
Chỗ cổ áo giao với cần cổ, có thể thấy được một dấu răng như ẩn như hiện, dường như vết máu vẫn chưa khô hẳn, hiển nhiên là mới vừa bị thương gần đây.
“...”
Khóe mắt Trác Phù giật giật.
Trác Phù hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân dời tầm mắt, mở miệng nói: “Không biết cậu có chú ý đến lời bàn tán trên mạng và trên tin thời sự trong khoảng thời gian này không...”
Mục Hành: “Không.”
... Đã đoán được.
Trác Phù thầm trợn mắt, nói tiếp:
“Tóm lại chính là, bên phía cục quản lí thông qua tôi để tiến hành thương lượng với cậu, họ muốn bàn bạc riêng với cậu một số việc.”
Mục Hành nheo mắt lại: “Bàn bạc riêng?”
Môi anh cong thành một nụ cười giễu cợt, trong đáy mắt xanh thẳm lại không hề có chút ý cười:
“Không cần.”
Dù vẫn chưa gặp mặt nhưng anh cũng đã hiểu rõ bên phía cục quản lí muốn thảo luận nội dung gì với anh.
Dường như Trác Phù cũng chẳng hề bất ngờ với kết quả này.
Trác Phù nhún vai: “Dù sao tôi chỉ truyền lời thế thôi, việc sau đó không phải là chuyện tôi có thể xen vào.”
“Có điều lần này tôi tới tìm cậu chủ yếu không phải là vì chuyện đó.”
Trác Phù ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Mấy khu ô nhiễm phát triển nhanh nhất, khó xử lí nhất đã được hai người xử lí xong vào hôm qua rồi, mấy khu còn lại không phải là vấn đề gì lớn — Nhất là trong khoảng thời gian mất liên lạc với hai người, Ôn Dao đã phá hủy thành công nền móng của tín đồ dị giáo, thậm chí còn thu được khá nhiều vật phẩm liên quan. Trên cơ bản đã xử lí xong toàn bộ khe nứt còn sót lại, cũng đã thu thập xong môi giới làm từ thi thể của rồng, chỉ còn chờ Thời An đến xử lí thôi.”
“Mà này, Thời An đâu rồi?”
Trác Phù hỏi.
Đáy mắt Mục Hành lướt qua vẻ dịu dàng: “Em ấy còn đang ngủ, đợi chốc nữa tôi sẽ chuyển lời cho em ấy sau.”
Trác Phù: “......”
Sơ ý rồi.
Sớm biết vậy đã không hỏi vấn đề này, ít nhất bản thân sẽ bớt đi một lần ăn cơm chó!
Mục Hành dường như nghĩ tới điều gì đó, anh hơi nheo hai mắt lại, chậm rãi mở miệng hỏi:
“Người áo bào đen kia đâu rồi, trong khoảng thời gian này ông ta biểu hiện thế nào?”
“Ông ta à...”
Trác Phù gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang: “Nói thật, trong khoảng thời gian này ông ta thật sự rất hợp tác, hợp tác quá mức luôn đấy. Tới tận bây giờ tôi chưa từng thấy kẻ phạm tội nào nghe lời đến vậy, quả thật có thể lấy làm ví dụ kiểu mẫu luôn rồi...”
Trong khoảng thời gian này người áo bào đen vô cùng yên tĩnh.
Phần lớn thời gian ông ta nằm trong không gian nhỏ hẹp không hề nhúc nhích, dù ai đến hỏi ông ta, ông ta sẽ luôn trả lời.
Biết gì nói nấy, không giấu giếm điều gì, vả lại còn không hỏi câu nào.
Ông ta không cố gắng chạy trốn, cũng không thử tự sát, dù là ăn cơm hay làm gì đều yên tĩnh nghe lời, quả thật giống như một cái bóng bị giam trong ngục giam. Ngôn Tình Hài
Mục Hành rủ mắt xuống, che khuất vẻ suy tư dưới đáy mắt.
Sau khi cắt đứt liên lạc, anh tìm kiếm trên máy tính bảng, bắt đầu xem tin tức trên internet.
Rất hiển nhiên, ngày hôm qua Thời An tạo ra động tĩnh quá lớn, đã kinh động toàn bộ đại lục. Vô số lời đồn đãi và suy đoán lung tung, có người cho rằng là thế lực mới quật khởi, cũng có người cảm thấy đó là hành động của một gia tộc lánh đời nào đó, cũng có kẻ đoán rằng tất cả mọi việc đều là âm mưu mà cục quản lí bày ra để che giấu sự vô năng của bản thân. Nhưng phần nhiều người lại nghĩ rằng sức mạnh cường đại đến thế không thể nào thuộc về nhân loại.
“Có thể là loài huyễn tưởng không?”
“Loài huyễn tưởng đã không xuất hiện biết bao nhiêu năm rồi, đừng có ảo tưởng nữa.”
“Ảo tưởng? Cậu không chú ý tất cả sự kiện quỷ dị xuất hiện trên đại lục trong khoảng thời gian gần đây à? Đã có biết bao nhiêu khu bắt đầu sơ tán dân chúng rồi đấy thôi? Không thể có khả năng là xuất hiện loài huyễn tưởng à?”
“Nếu quả thật là loài huyễn tưởng... vậy đó thật sự quá mức kinh khủng rồi.”
“Đúng đó đúng đó, căn cứ theo ghi chép, giống loài này đều mạnh mẽ cực độ, lỡ như...”
“Các người không phát hiện à? Vị trí xuất hiện mấy pháp thuật cỡ lỡn đều là khu vực trước đó đã sơ tán dân chúng. Hơn nữa tôi còn nghe nói, từ ngày hôm đó về sau, sự kiện ma vật tập kích quy mô lớn đã giảm mạnh đấy!”
“Giống như là...”
...
Trọng tâm câu chuyện sau đó nhanh chóng lệch qua việc khác.
“Nếu quả thật là loài huyễn tưởng, mọi người cảm thấy đến cùng là loài nào đây?”
“Tôi cảm thấy là tinh linh!”
“Thiệt hay giả vậy? Sao lại đoán như thế?”
“Bởi vì tinh linh đẹp á, đã chứng minh xong.”
“...”
“Nói thật nhé, tất cả loài huyễn tưởng sau khi hóa thành hình người đều rất đẹp đó!”
“Anh đang xem gì vậy?”
Giọng khàn khàn của thiếu niên vang lên cách đó không xa.
Mục Hành đặt máy tính bảng qua một bên, quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Thiếu niên thò nửa cái đầu xù xù ra từ trong chăn, đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng híp lại, có vẻ nửa tỉnh nửa mê, vô cùng đáng yêu.
Quả thật rất đẹp.
Anh khẽ cười, đi tới hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, dịu dàng nói:
“Một ít thứ không quan trọng mà thôi.”
Thiếu niên mơ màng ngưỡng mặt lên, thoạt nhìn như đang đòi hôn.
Tấm chăn trên người cậu trượt xuống đôi chút, lộ ra bả vai và cần cổ trắng nõn, và cả vệt đỏ lốm đốm trên da.
Đáy mắt Mục Hành lướt qua ánh sáng u ám nhàn nhạt.
Vẻ mặt của Mục Hành thật sự quá mức quen thuộc khiến Thời An lập tức cảnh giác: “Sao, sao vậy?”
Mục Hành lắc đầu: “Không có gì.”
Anh cúi người, bao phủ cơ thể thiếu niên dưới bóng râm của mình, anh khẽ hôn lên tai thiếu niên, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Tỉnh rồi chứ?”
“... Ừm.”
“Em có muốn vận động một lát không?”
Hết chương 143.
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Hành: Nằm quá lâu không tốt cho sức khỏe, phải vận động nhiều lên.
Thời An:...Hừ!!!
Editor: Trưởng quan ơi là trưởng quan. Ai dị trời:))))
Hôm nay hết rồi nha~ Ngủ sớm đi các tềnh iu ~