Editor: Lam Phi Ngư
Khoảng cách đến lúc trăng máu còn sáu tiếng nữa.
Mặc dù phần lớn mọi người không phát hiện chuyện này, nhưng có vài năng lực giả đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Họ không biết loại bất an này bắt nguồn từ nơi nào, nhưng lại có thể cảm nhận được mối nguy hiểm không biết tên đang rục rịch. Ma lực trong cơ thể bị quấy nhiễu, dường như đang thấp thoáng cộng hưởng với cả đại lục.
Tất cả khu vực ô nhiễm đã được dọn dẹp sạch sẽ, thế nhưng tất cả ma vật lại vẫn có vẻ vô cùng nóng nảy.
Tuy màn đêm chưa giáng xuống, nhưng ánh sáng lại có vẻ vô cùng ảm đạm.
Đám mây nặng nề che kín bầu trời, ánh mặt trời có vẻ vừa xa xôi lại mỏng manh. Toàn bộ bầu trời như bị bao phủ trong một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Người áo bào đen bị giam giữ trong không gian chật hẹp chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mạch máu xanh tím trên gương mặt nhúc nhích, thoạt nhìn đáng sợ như ác quỷ.
Một con mắt của ông ta đã hoàn toàn mù lòa, con mắt còn lại tuy cũng bị màng trắng đục ngầu phủ kín, như vẫn có thể láng máng thấy được.
Ông ta bình tĩnh nhìn nơi cách đó không xa, phảng phất như có thể dùng hai mắt thị lực không trọn vẹn nhìn xuyên qua vách tường thép trước mặt.
Đúng lúc này, cửa ngục giam từ từ mở ra, Trác Phù bước vào.
Một tiếng “tích” vang lên, lồng thủy tinh biến mất.
“Ông có thể ra ngoài.” Trác Phù nói.
Người áo bào đen không hỏi gì, chỉ im lặng đứng dậy, khóa sắt trên người va chạm leng keng, ông ta tập tễnh bước ra ngoài.
Theo thời gian dần trôi, bầu trời trở nên mờ tối, thế nhưng mặt trời vẫn không lặn xuống.
Sương mù màu đỏ nhạt lưỡng lự trên không trung, bao phủ mọi thứ trong sự u ám chẳng lành.
Bốn phía đất đá lởm chởm, hoang tàn vắng vẻ, có thể thấp thoáng nghe được tiếng ma vật tru lên phía xa xa.
Lại tiến về phía trước là một hang động cực lớn, trên vách đá cứng rắn có dấu vết bị nhiệt độ cao nóng chảy.
Trác Phù nhìn xung quanh một lượt, không khỏi hơi ngẩn người. Trác Phù nhận ra được chỗ này là nơi nào — Trong sự kiện Học viện năng lực giả bị tập kích trước đó, Cự Long đã mang Mục Hành đi. Trong khoảng thời gian Mục Hành biến mất bọn họ vẫn luôn dùng hết sức tìm kiếm, cuối cùng theo dõi đến được nơi này rồi tụ họp với Mục Hành đã bị cướp đi mấy ngày trước đó.
Bên trong ngọn núi cao trước mặt.
Trên vách đá là cửa động có hình dạng bất quy tắc, có thể để vài người cùng ra vào. Lại tiến về phía trước là một khoảng trống bị đào rỗng của ngọn núi lớn, trên đỉnh miệng hang động có thể thấp thoáng thấy được nửa bầu trời bị chia cắt.
Ôn Dao từ bên cạnh tiến tới, nhìn Trác Phù với ánh mắt khiển trách: “Anh đến trễ rồi.”
Trác Phù nhún vai, thở dài:
“Việc này không thể trách tôi, là tại đường xá quá kém.”
Ánh mắt người áo bào đen lướt qua bả vai Ôn Dao, nhìn vào trong hang động.
Ông ta chợt giật mình.
Trong hang động cách đó không xa, hài cốt đã được thu thập của Hỏa Long được đặt tại đó, chúng lẳng lặng nằm ở chỗ sáng tối đan xen, tựa như một vật chết không có linh hồn.
Chính giữa hài cốt có thể thấp thoáng thấy được một hộp nuôi cấy cao hơn thân người, trong đó chứa chất lỏng màu xanh lam nhạt, đầu lâu đen kịt im hơi lặng tiếng phập phồng, hốc mắt tĩnh mịch ẩn trong màn đêm, như có sinh mệnh lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Tựa như một con rối cứng ngắc, người áo bào đen bị sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt vô thức đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng ông ta vừa mới bước được một bước, Ôn Dao đã nhanh tay ngăn lại:
“Đừng đi vào.”
Cơ thể tiều tụy của người áo bào đen lung lay.
Ông ta không nói gì, chỉ nghe theo ngừng lại, rụt chân về.
Thế nhưng, hai mắt mù lòa từ đầu đến giờ gần như không hề nhúc nhích lại bình tĩnh chăm chú nhìn mọi thứ trong hang động, tựa như một cái bóng chết đã lâu.
Trác Phù: “Mục Hành và Thời An đâu rồi? Hai người họ đã tới chưa?”
“Rõ ràng quá rồi, hai người họ cũng đến muộn.”
Ôn Dao im lặng thở dài.
Đúng lúc này, cuồng phong sắc bén dấy lên trên đỉnh đầu, một bóng râm cực lớn bao phủ khu vực này.
Tiếng gió gào lên một tiếng bén nhọn giữa vách đá, xoáy bay mái tóc của Ôn Dao.
Cô vừa vén tóc đến sau tai, vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trong chiều hôm nhuộm màu máu tươi, Cự Long trắng bạc đè thấp cơ thể, đôi cánh cực lớn với đường cong ưu nhã mở rộng, hạ xuống theo làn gió, đôi đồng tử dựng thẳng đỏ vàng như ngọn lửa bùng lên trong màn đêm, thoạt nhìn vừa uy nghiêm lại vừa xinh đẹp.
Cậu chậm rãi hạ xuống, sau đó khẽ hạ cánh phải để Mục Hành trượt xuống từ trên lưng mình.
Ôn Dao và Trác Phù đều khẽ giật mình.
Hai người họ không ngờ rằng Thời An lại dùng nguyên hình để đến đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hoa Hồng Trao Kền Kền
2. Trời Không Tác Hợp
3. Nam Gia Hữu Ngọc
4. Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt
=====================================
Lại càng không ngờ Mục Hành và Thời An lại xuất hiện bằng phương thức này.
Mục Hành tiến lên phía trước, ánh mắt lướt qua người Ôn Dao, cuối cùng rơi lên trên người người áo bào đen.
Anh bình tĩnh nhìn ông ta vài giây rồi mới yên lặng dời tầm mắt.
“Huyệt mộ tốt nhất của rồng là bên trong hang động của hắn.” Mục Hành nhìn hang động cách đó không xa, cũng không biết đang giải thích với ai, anh thờ ơ bổ sung: “Tuy nơi này không phải là hang động của hắn, nhưng cũng là hang động do đồng loại của hắn chế tạo.”
Cự Long trắng bạc thu cánh lại, yên lặng đứng bên ngoài hang động.
Đôi đồng tử đỏ vàng lóe lên ánh lửa chói mắt nhưng lại không có lệ khí hay tàn nhẫn nào, trái lại trông có vẻ bình thản và dịu dàng. Cậu im hơi lặng tiếng đứng trong bóng đêm, lớp vảy trắng bạc uy nghiêm và hoa mĩ lóe lên ánh sáng tinh tế, dùng ánh mắt yên lặng và thâm thúy xem xét tỉ mỉ hài cốt của đồng loại cách đó không xa.
Không người nào mở miệng nói chuyện.
Toàn hang động rơi vào một mảnh tĩnh mịch nặng nề.
Tựa như một cuộc mặc niệm trang nghiêm.
Thời gian từng chút trôi qua, mặt trời lưỡng lự treo ở chân trời cuối cùng cũng lưu luyến lặn xuống, bị bóng tối cắn nuốt từng chút một. Nhưng ngay cả khi như vậy, bầu trời vẫn sáng ngời một cách bất thường, dường như ban ngày vẫn chưa muốn rời đi.
Khi ánh mặt trời biến mất, sương máu trong không khí càng trở nên nồng đậm và đặc sệt hơn, giống như tầng mây bao trùm lấy toàn bộ bầu trời.
Giữa vùng hôn ám và hỗn độn, một vầng sáng đỏ tươi bay lên từ nơi sáng tối đan xen.
Màu sắc chẳng lành bắt đầu lan tràn, như dịch bệnh truyền nhiễm, trong giây lát đã chiếm lĩnh bầu trời.
Một vầng trăng máu chậm chạp bay lên.
Nó như một con mắt sung huyết cực lớn, bình tĩnh nhìn đại lục phía dưới từ trên cao, ánh sáng đỏ rét lạnh chiếu rọi xuống, như một thứ có được thật thể phủ kín mặt đất.
Xung quanh liên tiếp truyền đến tiếng ma vật tru lên, vô số âm thanh hỗn loạn xé nát màn đêm yên tĩnh, khiến người ta không khỏi sợ đến mức nổi cả da gà.
Cự Long trắng bạc ngẩng cổ lên, phát ra một tiếng rồng ngâm.
Tiếng rồng ngâm to rõ lại uy nghiêm, dường như trong đó ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, khiến toàn bộ hang động chấn động như đang cộng hưởng, ma áp cường đại lan ra ngoài.
Tại thời điểm này, tiếng kêu gào của tất cả ma vật khác đều bị lấn át.
Trác Phù có thể cảm nhận chân mình đang phát run, sự kính sợ trong linh hồn đang thức tỉnh, khiến Trác Phù theo bản năng có một loại xúc động muốn cúi người.
Cự Long nhìn vách núi trước mặt.
Hoa văn hình ngọn lửa lan tràn ra giữa lớp vảy trắng bạc, như nham thạch nóng hổi rực sáng trong đêm tối.
Ngay sau đó, liệt diễm phun ra từ trong miệng Cự Long, trong giây lát, sắc đỏ vàng cuồng bạo đã thiêu đốt hơn phân nửa bầu trời. Nó gầm thét lao nhanh về phía hang động, dường như có thể khiến toàn bộ hơi nước trên thế giới bốc hơi, sóng nhiệt cuồn cuộn, trong chớp mắt đã nuốt trọn cả ngọn núi.
Không khí nóng hổi sôi lên xèo xèo, Trác Phù và Ôn Dao cảm thấy không thể thở nổi.
Ánh lửa hằn lên gương mặt hai người, phản chiếu dưới đáy mắt, dường như bên trong cơ thể cũng bắt đầu bốc cháy hừng hực.
Hai người gần như không dám tưởng tượng nếu trong trường hợp không có bất kì tấm chắn nào mà phải đối mặt với ngọn lửa đáng sợ như thế thì sẽ là một việc đáng sợ đến cỡ nào. Trong liệt hỏa trước mặt dường như ẩn chứa thứ gì đó mà nhân loại khó có thể hiểu được, nhưng tâm trí lại hướng về thứ xinh đẹp khủng bố đó, nó gần như đã đoạt đi tất cả sự chú ý của họ.
Đúng lúc này, người áo bào đen từ đầu đến giờ vẫn luôn bị chế trụ đột nhiên chuyển động.
Bên trong cơ thể tàn phế, tiều tụy, bị tàn phá gần như tan vỡ bạo phát ra một loại sức mạnh đáng sợ, toàn bộ những xiềng xích, giam cầm đều đã mất đi ý nghĩa.
Dù mất đi một cái chân, vứt bỏ một cánh tay cũng chẳng sao cả.
Cơn bộc phát gần như là tự mình hại mình này khiến ông ta trong nháy mắt đã thoát ra khỏi sự khống chế.
“Đợi đã!”
“Ông muốn làm gì!”
Ôn Dao và Trác Phù đột nhiên cả kinh, lập tức tỉnh táo lại.
Hai người họ muốn ngăn cản nhưng lại bị Mục Hành ngăn lại.
Người đàn ông tóc bạc nghiêng mặt, gò má bị chiếu rọi thành một vùng đỏ tươi, sâu trong tròng mắt xanh lam rét lạnh phản chiếu ngọn lửa bốc cháy hừng hực, anh lắc đầu với biên độ nhỏ.
“...”
Hai người đều khẽ giật mình.
Trong thời gian trố mắt ngắn ngủi, ngọn lửa đã cắn nuốt hoàn toàn cơ thể của người áo bào đen, không còn thấy chút dấu vết nào nữa.
***
Một lá chắn mỏng chắn trước mặt người áo bào đen, ngăn cách ngọn lửa hừng hực bên ngoài.
Tuy người nhà họ Mục trời sinh có năng lực miễn dịch với long diễm, nhưng điều này không có nghĩa rằng ông ta có thể sống sót trong liệt diễm khủng bố đến thế.
Có điều người áo bào đen cũng không muốn sống nữa.
Áo bào đen lam lũ đen kịt trên người bị nhiệt độ cao thiêu rụi, hơi nước trong da bị bốc hơi bong ra từng mảng, chóp mũi có thể ngửi được mùi cơ thể bị cháy khét của bản thân.
Xương cốt không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng xì xèo tí tách giòn vang, trước khi máu tươi kịp chảy xuống đã bị hong khô.
Nhưng người áo bào đen lại như không cảm nhận được điều đó, ông ta tiến từng bước một về phía trước, sâu trong đôi mắt bị lớp màng trắng bao trùm phản chiếu long diễm dường như có thể đốt cháy toàn bộ thế giới. Dưới ánh sáng mạnh chiếu rọi có thể thấp thoáng thấy được tròng mắt xanh thẳm của ông ta.
Cách ngọn lửa cháy hừng hực, ông ta bình tĩnh nhìn vào trong liệt hỏa, ánh mắt nhìn lom lom, tựa như ngoại trừ hài cốt cách đó không xa ra thì những thứ khác đều không còn tồn tại.
Đầu gối bị nghiền nát không thể chống đỡ nổi trọng lượng của ông ta nữa.
Cơ thể đã bị tiêu hao gần như không còn gì đổ ầm xuống. Sau đó người áo bào đen bò về phía trước từng chút một, lưu lại phần cặn máu thịt bị nướng cháy.
Vỏ ngoài của hộp nuôi cấy được chuyên môn chế tạo để ức chế hỏa nguyên tố. Dù là vậy nhưng nó cũng đã có dấu hiệu bị nóng chảy, có thể thấp thoáng thấy được hình dạng đầu lâu lơ lửng bên trong.
Ông ta nằm bò cách đó vài tấc, im hơi lặng tiếng ngắm nhìn đầu lâu.
Cuối cùng người áo bào đen chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí, gần như là hèn mọn vươn tay.
Đầu ngón tay đã bắt đầu bị thiêu cháy, máu thịt bong ra từng mảng lộ cả xương trắng, từng chút chạm vào vỏ ngoài hộp nuôi cấy.
... Đã lâu không gặp.
Tại thời điểm này, vỏ ngoài vừa bị chạm vào đã sụp đổ.
Trong biển lửa hừng hực, ông ta ôm lấy đầu lâu.
Sau đó chậm rãi gục đầu xuống, cực kì bình thản nhắm hai mắt lại.
Một giây sau, tất cả lá chắn ma lực đã bị thu hồi.
Hỏa diễm dâng lên, gào thét mãnh liệt, trong giây lát đã cắn nuốt mọi thứ.
***
Đúng lúc này, Ôn Dao bắt đầu nghe thấy tiếng rung tích tích từ máy truyền tin của mình.
Cô cúi đầu nhìn, trong nháy mắt hô hấp chợt cứng lại.
Là tin nhắn thành viên ban chiến đấu gửi tới.
Rất hiển nhiên, lời từ chối tiếp xúc của Mục Hành đã ép phía cục quản lí đến đường cùng buộc phải áp dụng hành động cực đoan. Cao tầng cục quản lí bỏ qua ban chiến đấu đã thể hiện rõ khuynh hướng, ngược lại liên hợp với những gia tộc khác, dẫn các gia tộc và binh sĩ năng lực giả mà quan chức cấp cao bồi dưỡng đi tới gần ngọn núi này.
Ôn Dao khẽ cắn môi, quay đầu nhìn lướt qua Mục Hành.
Cô quyết định làm chút việc gì đó.
Cô tìm một lí do để rời đi trước thời hạn, sau đó đi thẳng đến bên ngoài đại bản doanh tại cánh đồng hoang vu của cục quản lí.
“Rốt cuộc mục đích của các người là gì?”
Ôn Dao hỏi thẳng vào vấn đề.
“Các người?” Cao tầng cục quản lí chịu trách nhiệm dẫn đội chậm rãi lặp lại một lần, hơi nheo mắt lại: “Đội trưởng Ôn, xin hỏi ngài và cục quản lí biến thành 'các người' từ khi nào vậy?”
Cao tầng cục quản lí khẽ cười, nhưng dưới đáy mắt lại không hề có ý cười: “Xin hỏi ngài đang dùng loại phương thức này để thể hiện lập trường của mình sao?”
“Ngài suy nghĩ nhiều rồi.”
Ôn Dao vẻ mặt bình tĩnh, dường như cô không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói giấu kim của đối phương:
“Tất cả mọi quyết định của tôi đều xuất phát từ sự xem xét đến an toàn của toàn thể nhân loại. Trái lại, hành động của cục quản lí tại thời khắc này khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Lẽ nào các người muốn gây chiến à?”
“Nếu vậy thì sao?”
Ôn Dao lặng yên không một tiếng động đặt tay lên trên vũ khí bên hông: “Vậy tôi chỉ đành phải ngăn cản hành vi ngu xuẩn của các người thôi.”
Cao tầng cục quản lí lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Đội trưởng Ôn, hẳn là ngài cũng hiểu rõ, sức mạnh khủng bố không chịu bất kì trói buộc nào trong cơ thể loài huyễn tưởng vĩnh viễn là tai họa ngầm đối với loài người. Nếu ngài thật sự đứng trên lập trường của toàn thể nhân loại, vậy thì ngài phải đứng cùng một phía với chúng tôi mới đúng chứ.”
Ngón tay của Ôn Dao vô thức siết chặt lại.
Trong đầu cô lướt qua hình dáng của Cự Long và thiếu niên, Mục Hành và Trác Phù, cùng với những lời nói vụn vặt khác.
Có một việc Trác Phù đã nói đúng.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, cô rất khó mà tiếp tục sử dụng hai chữ 'Cự Long' thay vì cái tên để chỉ sự tồn tại của Thời An.
Sau khi Thời An bại lộ thân phận, cậu ấy vẫn luôn che chắn trước mặt cô, hình tượng đáng sợ to lớn ấy đã tiêu tán. Xuyên qua sự uy hiếp từ hình rồng đó, dường như cô lại một lần nữa thấy được Thời An chân thật mà xém nữa đã bị bản thân cô bỏ qua.
Sự nhận thức này xẹt qua trước mắt Ôn Dao như một tia chớp, khiến hô hấp của Ôn Dao không khỏi hơi cứng lại, cổ họng khẽ co rút, như một viên đá lớn rơi xuống, lại giống như sương mù đã tản ra.
Cô hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói:
“Quả thật tôi đã từng đồng ý với cách suy nghĩ này —”
“Đã từng?” Cao tầng nheo mắt lại: “Tôi có thể hiểu thành, hiện tại ngài đã thay đổi quan điểm của mình không?”
Đáy mắt Ôn Dao lướt qua sự dao động, nhưng sau đó nhanh chóng bắt đầu trở nên kiên định.
Cô mím môi, nói ra từng chữ một:
“... Có lẽ vậy.”
“Không thể không nói, ngài thật sự khiến chúng tôi rất thất vọng.”
Cao tầng lắc đầu, thở dài đầy đáng tiếc.
Đầu ngón tay Ôn Dao đặt lên báng súng, đáp lời: “Câu trả lời này của ngài, tôi có thể hiểu thành ngài vẫn cố chấp muốn gây chiến đúng không?”
“Không, điểm này đội trưởng Ôn đã hiểu lầm rồi.”
Cao tầng lộ ra một nụ cười mỉm giả mù sa mưa: “Chỉ dựa vào những người chúng tôi mang tới? Vậy thì cục quản lí phải ngu xuẩn đến cỡ nào... mới có thể dùng chút binh lực thế này để vây bắt một con Cự Long? Đó là đi chịu chết.”
Ôn Dao khẽ giật mình: “Vậy...”
Người đàn ông đối hai tay lại với nhau:
“Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với trưởng quan của cô mà thôi.”
... Mục Hành?
Ôn Dao ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nam trầm thấp rét lạnh: “Thật vậy à?”
Ôn Dao chợt cả kinh, quay đầu nhìn lại sau lưng.
Dưới vầng trăng máu vẫn chưa lặn hẳn, dáng người người đàn ông tóc bạc dần hiện ra từ trong bóng đêm. Trong đôi mắt xanh lam trong suốt phản chiếu một lớp sương máu mỏng: “Các người muốn nói chuyện gì?”
Cao tầng cũng cả kinh, vô thức đứng dậy.
Vẻ lạnh nhạt thản nhiên khi đối mặt với Ôn Dao lúc nãy đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, ngược lại bắt đầu có vẻ hơi câu nệ.
Cao tầng mỉm cười: “... Mục trưởng quan! Nghe danh không bằng gặp mặt —”
Mục Hành tiến lên từng bước, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, nói với giọng bình tĩnh:
“Không phải các người vẫn luôn muốn liên lạc với tôi à? Chỉ là để nói những lời khách sáo này?”
Nụ cười trên mặt cao tầng cứng đờ: “Không... Dĩ nhiên không phải.”
Cao tầng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
“Không thể nghi ngờ tầm quan trọng của ngài đối với chúng tôi. Chúng tôi cũng tin rằng tất cả những việc ngài làm trước đó đều là... nhất thời kích động mà thôi. Vì vậy, lần này tôi hi vọng có thể xóa sạch những hiểu lầm trước kia, một lần nữa thành lập quan hệ tốt đẹp với ngài. Đương nhiên, tất cả yêu cầu của ngài — Tôi nói là tất cả.”
Cao tầng nhấn mạnh hai chữ cuối cùng:
“Chúng tôi có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu, không biết ngài...”
“Có nguyện ý giết rồng không?”
Mục Hành hời hợt tiếp lời.
Cao tầng thoạt nhìn càng thêm đứng ngồi không yên, sau mấy giây im lặng, ông ta có chút ngập ngừng nói: “Việc này... nếu ngài đã hiểu như vậy, có thể...”
Mục Hành cười khẽ một tiếng.
Không biết vì sao, tiếng cười này của anh không những không khiến cao tầng cục quản lí cảm thấy nhẹ nhõm, trong tiếng cười của anh còn ẩn chứa một sự kinh khủng nào đó mà ông ta khó có thể hiểu được, khiến ông ta muốn lùi về phía sau theo bản năng.
Người đàn ông tóc bạc lại lần nữa tiến lên một bước, không nhanh không chậm nói:
“Nếu ông đã nói tới mức này thì tôi cũng nói rõ cho ông biết luôn.”
Đôi mắt người đàn ông rủ xuống, ánh mắt khó lường, khó phân biệt vui giận:
“Các người đối địch với rồng thì chính là đối địch với tôi.”
“...”
Trên người anh truyền đến hơi thở khiến cao tầng cục quản lí vô thức nín thở, trên sống lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Tôi không ngại một lần nữa làm ra chuyện đã xảy ra vào vài ngày trước đâu.”
Mục Hành thoáng cúi người, khóe môi cong lên thành một nụ cười rét lạnh, trong giọng nói bình tĩnh phảng phất như có mạch nước ngầm vô hình đang cuộn trào: “Ông hiểu chứ?”
Cao tầng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, khẽ gật đầu trong vô thức.
“Hiểu là tốt rồi.”
Mục Hành đứng thẳng dậy, kéo dài khoảng cách: “Thứ cho tôi không thể tháp tùng.”
Anh xoay người, dáng người thon dài cao ngất nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen nhánh.
Ôn Dao quay đầu nhìn cao tầng cục quản lí đang trố mắt đứng gần đó. Sau khi thu hồi tầm mắt, cô quay người đuổi theo hướng Mục Hành đã rời đi.
Chỉ còn lại một mình cao tầng cục quản lí đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt sợ hãi, vẻ mặt xấu xí.
Vài phút sau, cấp dưới của ông ta dè dặt lại gần thấp giọng hỏi: “Vậy... trưởng quan, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào ạ?”
“...”
Mặt cao tầng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng ông ta cắn chặt răng, giọng nói như được rặn ra từ trong kẽ răng:
“... Rút lui.”
***
Sau khi thiêu rụi toàn bộ đầu lâu Cự Long và cả một ngọn núi cao, Thời An nhắm hai mắt lại bắt đầu hấp thu ma lực đang tràn vào từ bên ngoài.
Đợi sau khi kết thúc việc hấp thu, Thời An mở mắt ra lại phát hiện Mục Hành và Ôn Dao đã không còn bên cạnh mình.
“Kết thúc rồi à?”
Trác Phù có chút gian nan ngẩng đầu lên, nhìn Cự Long thân hình khổng lồ trước mặt, mở miệng hỏi.
Thời An gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu giương mắt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ nhạt: “Hắn đã tự do rồi.”
“Cậu đang nói người áo bào đen kia à?”
Thời An sững sờ, cúi đầu xuống bảo: “Không, là Hỏa Long.”
“Cũng phải.”
Trác Phù vỗ đầu mình một cái, có chút ảo não lắc đầu: “Nhất thời tôi vẫn chưa tỉnh táo lại kể từ khi ông ta xông vào trong đám cháy, cứ theo bản năng cảm thấy cậu đang nói về ông ta...”
“Ông ta vọt vào trong đám cháy?”
Thời An nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy...”
Trác Phù thở dài: “Có điều thật ra suy nghĩ kĩ lại thì đó hẳn là kết cục tốt nhất. Trước đó trong phòng thí nghiệm tôi từng kiểm tra toàn thân cho ông ta rồi, trên cơ bản, nội tạng và cơ thể của ông ta đã tan rã. Đó là kết quả của việc nhân loại muốn có được sức mạnh và tuổi thọ không thuộc về chủng tộc của mình —”
Thời An hơi ngẩn ra, tựa như bị một suy nghĩ nào đó trong đầu chiếm lấy.
Trác Phù vẫn còn đang tiếp tục lải nhải.
Đột nhiên, trước mặt dâng lên một cơn cuồng phong, thổi đến mức Trác Phù có chút lung lay.
Trác Phù giơ tay lên che chắn bụi đất trước mặt, híp mắt nhìn lên đỉnh đầu: “Này! Cậu sao vậy!”
Chỉ thấy Cự Long giương cánh bay lên.
Trác Phù choáng váng hét khản cả cổ họng: “Này này! Đợi đã nào! Cậu đi đâu vậy hả!!!”
Cự Long không trả lời.
Trong nháy mắt, thân hình màu trắng bạc đã biến mất trên bầu trời đêm bị trăng máu bao phủ.
Chỉ còn lại một mình Trác Phù đứng sững sờ trên mặt đất, ngớ người nhìn bầu trời: “...”
Đợi đã...
Khi Mục Hành trở về thì mình phải giải thích thế nào đây!!!
***
Cự Long bay lượn trên không trung.
Ánh trăng đỏ tươi như máu rọi xuống lưng cậu, mạ lên lớp vảy trắng bạc một vầng sáng đỏ nhàn nhạt, tựa như một lớp vải mỏng như sương như khói.
Cuồng phong gào thét bên tai.
Thời An lại cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Lời Trác Phù vừa nói vang lên nhiều lần bên tai cậu.
“.... Đó là kết quả của việc nhân loại muốn có được sức mạnh và tuổi thọ không thuộc về chủng tộc của mình...”
“...Tuổi thọ... không thuộc về chủng tộc của mình...”
Đúng vậy... tuổi thọ của nhân loại là hữu hạn.
Quá mức ngắn ngủi.
Tuy tuổi thọ bình quân đã kéo dài đến ba trăm năm, nhưng đối với rồng thì đó cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Cậu ngủ một giấc không chỉ ba trăm năm thôi đâu.
Trong đầu Thời An hiện lên dáng vẻ trước kia của người áo bào đen.
Tóc trắng tiều tụy, đôi mắt xanh bị phủ kín màng trắng, mạch máu vặn vẹo và nếp nhăn bao trùm cả khuôn mặt.
Lẽ nào... một ngày nào đó Mục Hành cũng sẽ biến thành dáng vẻ như thế ư?
Không thể được!
Thời An bay càng nhanh hơn.
Đợi đến khi cậu tỉnh táo lại, Thời An phát hiện mình đã đi đến nơi giao nhau giữa đặc khu Roth và khu Ewen.
Dưới sự chiếu rọi của trăng máu, có thể thấp thoáng thấy được khe núi đen kịt, tựa như một vết sẹo thật sâu nằm ở nơi giao nhau giữa cánh đồng tuyết và núi lửa.
...Khe núi này.
Thời An ngẩn người, cậu vô thức giảm tốc độ lại.
Dù là mạnh hay yếu thì tất cả ma vật đều sẽ bị trăng máu ảnh hưởng. Chúng nó sẽ càng nguyên thủy hơn, cường hãn hơn, và cũng sẽ hành động theo bản năng hơn.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy khe núi này, Thời An lập tức nhớ lại kế hoạch trước kia của bản thân.
— Cách để bảo tồn vật sưu tập vĩnh viễn và hoàn mỹ.
Ma xui quỷ khiến, cậu bay đến trên khe núi rồi nhìn xuống.
Chất liệu hổ phách bán trong suốt lấp lánh trong bóng tối, bề mặt bóng loáng sạch sẽ phản chiếu ánh trăng đỏ tươi như máu, và cả cơ thể trắng bạc của Cự Long dưới ánh trăng.
Bảo tồn vĩnh viễn và hoàn mỹ.
***
“Thời An đâu rồi?”
Mục Hành nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Ha ha, ha ha...”
Trác Phù cười gượng hai tiếng: “Thời An ấy à... Cậu ấy vừa bay đi rồi...”
Mục Hành khẽ giật mình, quay đầu nhìn Trác Phù:
“Bay tới nơi nào?”
Sau lưng Trác Phù rét lạnh, giọng càng ngày càng nhỏ: “Chuyện này... chuyện này... tôi cũng không biết nữa...”
Ánh mắt Mục Hành tối lại.
Trác Phù sợ hãi lùi về sau: “Tôi, tôi thật sự không biết mà! Lúc cậu ấy bay đi không nói gì với tôi cả!”
Ôn Dao dùng ánh mắt trách móc đầy nặng nề nhìn Trác Phù chằm chằm, lắc đầu bảo: “Anh vô dụng thật đấy.”
Trác Phù: “...”
Hức.
Cả một buổi tối sau đó, Mục Hành vẫn luôn cố gắng tìm kiếm và liên lạc với Thời An. Thậm chí anh còn kéo ba con ma vật ra khỏi kho hàng, nhưng hiển nhiên rằng chúng nó cũng không có bất kì manh mối nào cả.
Nếu Thời An không muốn bị tìm thấy thì không thuộc dân nào có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Khí áp trên người Mục Hành càng thấp hơn.
Theo thời gian trôi qua, trăng máu dần lặn xuống. Tuy trên bầu trời vẫn hiện lên một tầng đỏ nhạt nhưng trên cơ bản đã khôi phục lại bình thường. Phía chân trời loáng thoáng hiện lên tia nắng ban mai nhàn nhạt.
Mục Hành giơ tay lên nhéo mũi, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ mặt nôn nóng.
Có lẽ là một loại dự cảm sâu xa nào đó, hoặc giả xuất phát từ chính tưởng tượng tốt đẹp của bản thân, anh ôm tia hi vọng ít ỏi đi đến nơi ở đầu tiên của mình tại khu trung ương.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, tiếng kim loại ma sát vang lên.
Cửa bị đẩy ra, bên trong là một màu tối đen.
Mục Hành cất bước tiến vào.
Một giây sau, anh cảm nhận được một sức mạnh cường đại truyền đến từ phía trước, ấn chặt anh lên vách tường. Vách tường sau lưng không chịu nổi sức ép phát ra tiếng răng rắc, đường vân như mạng nhện lan tràn ra ngoài.
Trong nháy mắt, cơ bắp trên cơ thể người đàn ông căng chặt lại.
Thế nhưng vào giây lát khi cảm nhận được hơi thở của đối phương, cơ thể Mục Hành lập tức thả lỏng.
Thiếu niên nghiêng người dán sát lại.
Trong bóng tối, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng như ngọn lửa bùng cháy, lóe lên sự bạo lực nguyên thủy đầy bạo ngược và ngang tàng.
Cậu giơ tay vỗ lên trên ngực Mục Hành.
Roẹt roẹt —
Âm thanh vải vóc bị móng vuốt sắc bén xé rách vang lên, áo trên người người đàn ông vỡ vụn trong nháy mắt, chúng bay lả tả trong bóng đêm.
Lòng bàn tay bao trùm bởi lớp vảy lạnh như băng ấn lên ngực Mục Hành, cảm nhận xương sườn của nhân loại đang phập phồng theo tần suất hô hấp, và cả quy luật chuyển động của trái tim sống động đang nằm bên dưới.
“Anh sẽ sợ hãi ư?”
Giọng thiếu niên trong veo lại bình thản, mang theo chút hiếu kì đơn thuần, ngoài ra, còn mang theo một sự nguy hiểm.
Cậu dán cơ thể lạnh buốt của chính mình lên trên người Mục Hành, dùng đôi môi mềm mại dán lên yết hầu của người đàn ông.
Không giống một nụ hôn, mà ngược lại như một nghi thức trước khi dã thú cắn đứt cổ họng của con mồi.
Mục Hành im lặng vài giây, khẽ gật đầu.
“Anh sợ hãi điều gì?”
Thời An cảm nhận được cổ họng Mục Hành chuyển động dưới bờ môi của mình: “Là tử vong sao?”
“Không.” Mục Hành dựa phần gáy lên trên vách tường, lộ ra yết hầu yếu ớt của bản thân, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng, dường như đang thở dài:
“... Anh sợ em sẽ rời đi.”
“Vậy anh nguyện ý vĩnh viễn ở bên em không?”
Thiếu niên hạ xuống một nụ hôn vừa lạnh buốt lại vừa chí mạng bên gáy anh, hơi thở ướt át xẹt qua bên tai.
Giọng cậu vừa mềm mại lại ngọt ngào, tựa như đang làm nũng dùng chóp mũi cạ cạ vào trong tai người đàn ông: “Dù có là tử vong cũng không thể chia cách đôi ta?”
“Vĩnh viễn làm bạn với em, có được không?”
Mục Hành nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
“Được.”
Như tế phẩm bị dụ hoặc trong mọi truyện cổ tích, anh không chút giữ lại, không oán hận, không hối tiếc dâng tặng linh hồn và thân thể mình cho vị thần tà ác... mọi thứ.
Đầu ngón tay bén nhọn trên lồng ngực bỗng đâm vào trong.
Anh có thể cảm nhận được làn da mình bị xé rách, xương sườn bị bẽ gãy, trái tim bị siết chặt đầy đau đớn.
Thế nhưng...
Đây là sự vui sướng đến cỡ nào.
Anh chưa từng cảm nhận được mình gần gũi với Thời An đến vậy.
Một giây sau, một cơn đau càng thêm dữ dội bộc phát từ sâu trong lồng ngực, như nham thạch nóng hổi rót vào trong lục phủ ngũ tạng. Nó lan dọc theo kinh mạch và xương cốt, phát ra tiếng xèo xèo. Mỗi một tấc da đều trở nên nóng rực, cơn đau nhức kịch liệt người bình thường khó mà chịu nổi đấm mạnh vào thần kinh anh.
Trong cổ họng Mục Hành phát ra một tiếng gào trầm thấp đầy kiềm nén.
Thế nhưng, cơ thể lạnh buốt đè trên người anh lại chưa từng rời đi, thậm chí càng dán lại gần hơn.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Mãi đến khi Mục Hành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mở hai mắt ra, căn phòng vốn tối hù đã phủ kín tia nắng ban mai. Vầng sáng trăng máu đã biến mất, chỉ còn lại ánh mặt trời trong veo.
Thiếu niên đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, lông mi ướt sũng, chóp mũi ửng đỏ, đôi mắt đỏ vàng bị nước mắt gột rửa tỏa sáng lấp lánh.
Trên người cậu không có lấy một mảnh vải, da thịt trắng nõn mềm mại được mạ lên một vầng sáng vàng lấp lánh, tựa như một vị thần mới được sinh ra.
Trên ngực thiếu niên có một vết thương đỏ tươi đã khép lại, có thể thấp thoáng nhìn thấy đường vân lớp vảy xung quanh, trên làn da trắng tuyết trông có vẻ vô cùng chói mắt.
Mục Hành khẽ giật mình, trở tay đặt lên lồng ngực chính mình.
Chỗ đó cũng có một miệng vết thương giống hệt thiếu niên.
Thiếu niên hít mũi một cái, giương mắt nhìn anh chăm chú, vô cùng trịnh trọng nói:
“Là vậy đó, em nguyện ý chia sẻ tuổi thọ của mình với anh.”
Đồng tử Mục Hành chợt co rụt lại, yết hầu nhấp nhô, dường như có ngàn vạn câu nói bị kẹt lại trong cổ họng, dù anh có làm thế nào cũng không thể phát ra được một nửa âm tiết.
Đặc biệt là khi...
Anh biết rõ Thời An sợ đau đến mức nào.
Một giây sau, bàn tay nóng hổi của nhân loại đặt lên phần gáy mảnh khảnh của thiếu niên, kéo cậu vào trong một nụ hôn sâu gần như là phẫn nộ.
Giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo chút đắng chát không kiềm chế được, anh dán chặt lên cánh môi mềm mại của thiếu niên, giọng khàn khàn:
“... Vì sao?”
Thời An vô thức đưa tay lên, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy bả vai Mục Hành, âm cuối khẽ run đầy khó hiểu:
“...Hả?”
“Vì sao em lại phải làm vậy?”
Mục Hành nhìn thiếu niên, ánh mắt thâm trầm như xoáy nước, cảm xúc vừa phức tạp lại vừa dày đặc như muốn nhấn chìm cậu:
“Em vốn không cần phải —”
Từ còn sót lại bị kẹt trong cổ họng, không thể thốt nên lời.
Thời An chớp chớp hàng mi ướt sũng, cậu bĩu môi, trong giọng vẫn còn chút ít nức nở mềm nhũn, yếu ớt than thở:
“Thật ra em cũng không muốn dùng biện pháp này đâu.”
“Ban đầu em tính phong ấn anh trong một khối hổ phách cực lớn để bảo tồn vĩnh viễn, nhưng...”
Trên thực tế, cậu cũng đã thu thập đủ số hổ phách rồi, hiện tại chúng còn được đặt trong phòng ngủ, đợi đến khi vật sưu tập lấp lánh ánh bạc được phong ấn bên trong.
Nhưng tại thời khắc sống còn ấy, cậu chợt thay đổi suy nghĩ.
“...Nhưng?”
“Nhưng em phát hiện...” Thời An hồi tưởng lại một lát, sau đó giương mắt, lén lút nhìn nhân loại trước mặt, giọng cậu không tự giác dần nhỏ đi, tựa như có chút xấu hổ thấp giọng nói:
“Hình như em có chút không nỡ.”
Lồng ngực Mục Hành thoáng dồn dập.
Anh cúi người, một nụ hôn nóng rực rơi lên trên môi thiếu niên.
Tia nắng ban mai màu vàng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, nhuộm tất cả mọi thứ thành màu vàng rực rỡ sáng lạn và xinh đẹp, dường như cả một thế giới mới đang dần thức tỉnh.
“ — Anh cũng yêu em.”
Giọng Mục Hành khàn khàn, đáp lại vô cùng dịu dàng.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Editor: Chương này dài khiếp hiuhiu >.<
Cảnh người áo bào đen trong biển lửa làm tui cảm thấy tiếc nuối quá.
Còn 16 chương phiên ngoại nữa nhưng chắc tui sẽ tạm dừng tại đây nha các tình iu ~ Không có bữa tiệc nào không tàn ~ Chúc các tình iu đọc truyện vui vẻ nhé <3 Luv u all <3
Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này suốt một năm qua nhe~
Hoàn lúc 5h30 ngày 4/11/2022