Sau khi đồng ý làm trợ lý sinh hoạt cho Tịch Sâm, Trác Dương ngày hôm sau sẽ bắt đầu công việc. Buổi tối cậu ở nhà thu dọn hành lý, trợ lý sinh hoạt căn bản là bảo mẫu cao cấp, là trợ lý sinh hoạt của Tịch Sâm, cậu cần phải cùng anh cùng ăn cùng ngủ.
Nịnh Nịnh biết ba ba thay đổi công tác, nửa năm tới sẽ ít khi ở nhà, bám vào lỗ tai thỏ một lát, sau đó lộc cộc chạy vào phòng bé và mẹ Trác, lấy một cái khung ảnh nhét vào va li của Trác Dương, lại chen vào trong lồng ngực cậu, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên dặn dò: “Ba ba, khi nào ba không thấy con, thì nhìn ảnh của con nè, với lại, ba ba mỗi ngày đều phải nhớ con nhé.”
Trác Dương xoa xoa đầu Nịnh Nịnh,nói: “Mỗi ngày ba ba đều có thể gọi video cho con mà.”
Nịnh Nịnh vừa nghe thấy thế, tâm trạng cũng bớt uể oải, ngược lại còn an ủi Trác Dương, “Con ở nhà cùng bà nội, còn ba ba một mình ở ngoài công tác khổ cực, ba phải luôn chú ý thân thể nha.”
Tâm Trác Dương ấm đến vô cùng, ngôi nhà này từ âm u đầy tử khí đến nay khôi phục sức sống, đều là bởi vì Nịnh Nịnh, chỉ cần có bé, cái nhà này vĩnh viễn không quạnh quẽ, không quản cậu ở đâu công tác, công việc có bận rộn, tâm lý có lo lắng thì cũng không cảm thấy vắng vẻ hay cô đơn.
Nịnh Nịnh biết Trác Dương đến nhà chú đẹp trai làm việc, khi cậu chuẩn bị đóng va li, bé đưa con búp bê khủng long màu vàng mà bé yêu thích cho cậu, “Ba ba, đây là quà cảm ơn chú đẹp trai, chú ấy tặng con thỏ bông lớn, con đem bé khủng long mà con yêu thích thứ ba, à không thứ bốn cho chú ấy.”
Trong nhà này, Nịnh Nịnh thích nhất là bà nội và ba ba, sau đó đến người cô lâu lâu mới có thể gặp một lần. Trước đây thứ yêu thích thứ ba của Nịnh Nịnh là con búp bê khủng long mà bà nội tự tay đan cho bé. Từ ngày Tiểu Hắc vào ở, Tiểu Hắc thượng vị biến thành yêu thích thứ ba của bé, tiểu khủng long đành bất đắc dĩ chấp nhận vị trí thứ tư.
Nhưng mà vị trí thứ tư này, nghe qua cũng thấy là vật không mấy quan trọng, Nịnh Nịnh càng nói càng nhỏ, biểu tình bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập xoắn xuýt, nhưng bé không thể tặng đi ba ba yêu thích hoặc Tiểu Hắc nha.
Trác Dương cười cười cầm lấy búp bê khủng long, nói với Nịnh Nịnh: “Không phải người ta hay nói lễ vật nhỏ nhưng tình cảm lớn hay sao? Đây là tâm ý của Nịnh Nịnh, chú đẹp trai nhất định sẽ thích.”
Nịnh Nịnh liền thở phào một hơi, đôi mắt cong cong.
Trác Dương nhìn đôi mắt ấy, run run, sau đó nghĩ không biết Tịch Sâm cười rộ lên sẽ trông như thế nào.
Địa chỉ của anh là khu biệt thự dành cho người có tiền. Trác Dương không tự mình đi qua, Trần Trạch lái xe đến đón cậu.
Trần Trạch đưa một túi văn kiện cho cậu, trên đó là tất cả sở thích của Tịch Sâm, thích ăn gì, ghét ăn gì, thích mặc trang phục kiểu gì,.v.v…
Trần Trạch nói: “Trong biệt thự, làm cơm quét tước đã có người làm, cậu không cần động vào. Nhưng buổi trưa mỗi ngày, cậu cần đưa cơm đến công ty cho Tịch tổng. Tịch tổng không thích người không quen thuộc vào phòng ngài ấy, quần áo đưa đi giặt hoặc mang đến cậu phải tự mình làm. Một lát nữa tôi đưa cho cậu lịch trình làm việc của Tịch tổng ba ngày tới, cậu tự xem xét trường hợp, buổi tối hôm trước phối hợp quần áo cho hợp lý.”
Trác Dương phụ trách hết tất cả ăn, mặc, ở, đi lại, giải trí và các hoạt động trong ngày của Tịch Sâm nhưng không cứ lúc nào cũng phải theo sát bên người. Khi không có yêu cầu gì, cậu có thể làm việc của mình, đồng thời khi cần thiết, cậu luôn phải có mặt.
Trần Trạch dặn dò rất nhiều, cũng may y nói chậm, trí nhớ Trác Dương lại không tồi, từ trên xuống dưới như thế, Trác Dương cũng nhớ được gần hết.
Thời điểm đến biệt thự, đã chín giờ hơn, Tịch Sâm đang ngồi trên ghế salon xem văn kiện. Anh mặc vest, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài.
Trác Dương kéo hành lý vào đại sảnh, Tịch Sâm để văn kiện xuống, ngẩng đầu lên. Bên cạnh có người nhận lấy vali của cậu, mang lên trên lầu.
“Ngồi đi.” Tịch Sâm nói.
Trác Dương ngồi xuống, trước chào “Tịch tiên sinh” nay đổi thành “Tịch tổng”.
Anh hỏi cậu, “Biết lái xe không?”
Trác Dương gật đầu, lái xe cũng là một kĩ năng công tác. Sau khi sinh Nịnh Nịnh, cậu đi thi lấy bằng lái, có kinh nghiệm lái xe tải một thời gian, lái xe hơi cũng ổn.
Tịch Sâm gật đầu, sau đó có người đưa tới một chiếc chìa khoá xe. Anh đưa chìa khoá cho Trác Dương, “Trong gara có xe, trong thời gian làm việc cậu có thể dùng nó.”
Cậu đáp được, nhận lấy chìa khoá.
Tịch Sâm lại cho người đưa tới một chiếc di động mới, “Điện thoại hai sim, số của tôi đã lưu sẵn trong đó.”
Trác Dương nhìn một chút, đây là chiếc điện thoại thông minh thế hệ mới trên thị trường, giá gần một vạn. Trác Dương cầm lấy điện thoại, nghĩ thầm, phúc lợi thật tốt.
Sau đó đã lến lúc Tịch Sâm phải ra ngoài, anh đứng lên, nhìn Trác Dương: “Những thứ còn lại sẽ có người nói cho cậu biết, ngày hôm nay cậu chưa cần đi làm, trước tiên làm quen một chút.”
Trác Dương đi theo, đưa anh ra cửa lớn.
Tịch Sâm đi rồi, cậu nhìn cái sân rộng lớn trước mặt, hít một hơi không khí trong lành, tâm lý khẽ buông lỏng. Thái độ Tịch Sâm với cậu vẫn như trước lạnh nhạt, như vậy rất tốt, giải quyết việc chung, không cần bị những yếu tố không liên quan ảnh hưởng.
Có người làm đến dẫn cậu đi xem phòng, trên đường đi qua một cánh cửa, dì ấy nói: “Đây là phòng của Tịch tổng, chúng tôi không thể vào, nhưng cậu có thể.”
Tiếp đó, hai người dừng trước cửa căn phòng bên cạnh, dì đẩy cửa ra và nói: “Còn đây là phòng cậu nghỉ ngơi.”
Gian phòng rất lớn, có cửa sổ sát đất và thảm trải sàn màu sắc ấm áp, chỉ nhìn thôi đã thấy tâm tình tốt hẳn lên.
Trác Dương chần chờ nói, “Tôi có cần đổi sang phòng khác không, nơi đây quá gần Tịch tổng, sợ làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi.”
Tịch Sâm không thích người không quen thuộc vào phòng anh ấy, nói rõ anh đối với không gian riêng tư tương đối nghiêm khắc, Trác Dương sợ mình ở gần anh như vậy, anh sẽ có cảm giác bị xâm phạm, sẽ không mấy vui vẻ.
Dì người làm an ủi cậu không cần quá lo lắng, “Đây là sắp xếp của Tịch tổng.”
“À.” Trác Dương không nói nữa.
Dì hỏi về sở thích của cậu, sau khi ghi nhớ, liền nói, “Trác tiên sinh buổi trưa muốn ăn cái gì?”
“Dì gọi tên tôi là được rồi.” Trác Dương ôn hoà đáp lại: “Mọi người ăn gì tôi liền ăn cái đó là được, không cần quá cầu kì.”
Dì cười gật đầu, sau đó bảo Trác Dương làm gì tuỳ ý rồi xuống lầu.
Vali của cậu để bên giường, cậu lấy quần áo ra treo vào trong tủ. Sau khi sắp xếp xong, cậu nhìn tiểu khủng long nằm úp sấp trên giường, tựa như gặp vấn đề nan giải mà nhíu nhíu mày. Đừng nhìn cậu hôm qua lúc an ủi Nịnh Nịnh là bộ dáng bình tĩnh mà lầm, kỳ thực cậu cũng rất bối rối không biết làm sao đưa con búp bê này cho Tịch Sâm, tiểu khủng long cũng bị Nịnh Nịnh chơi nhiều đến nỗi xổ hết cả lông rồi.
Trác Dương định lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị nhắn tin cho mẹ Trác báo bình an. Di động Tịch Sâm đưa cho cậu để ở trong túi nên cũng lấy ra luôn, theo bản năng nhấn nút nguồn.
Màn hình di động sáng lên, là khuôn mặt tuấn mĩ vô cùng, ánh mắt đối phương thâm thuý, chấp nhất mà lại thâm tình nhìn cậu.
Trác Dương sửng sốt hai giây rồi dở khóc dở cười, không biết ai cài đặt cái này đây? Sao lại dùng ảnh Tịch Sâm? Cậu nhìn kĩ một chút, phát hiện góc độ này rất có thể là selfie.
Sau đó cậu mở khoá, màn hình chính lại là Tịch Sâm, nhưng đây là bức chụp nghiêng, đường viền xương gò má, sống mũi cao thẳng cùng hàm dưới khiêu gợi.
Quá kích thích… Trác Dương mặt đỏ tim đập ấn nút tắt nguồn, màn hình tối đen, chờ cảm xúc hoà hoãn lại mới gửi tin nhắn cho mẹ Trác.
Cả ngày hôm đó, cậu vẫn ở trong phòng tra tài liệu, cậu trước đây từng làm phục vụ phòng khách sạn nhưng so với trợ lý sinh hoạt vẫn khác xa nhau. Ví dụ như việc phối hợp trang phục mỗi ngày cho Tịch Sâm, trang phục anh mặc là nhãn hiệu tư nhân nhận làm riêng, Trác Dương phải nâng cao cảm nhận về thời trang đồng thời phải biết rõ các thương hiệu.
Ngoài ra còn có nhà hàng và nhiều địa điểm giải trí cao cấp khác nữa, Trác Dương đều phải xem. Công việc này đối với Trác Dương cũng tương đối khó. Nhưng chính vì khó khăn, cậu mới bỏ qua hết tâm tư cá nhân với Tịch Sâm, cấp tốc tiến vào trạng thái làm việc.
Sắp đến giờ Nịnh Nịnh tan học, cậu gửi tin nhắn hỏi thăm, biết được mọi việc đều ổn nên yên tâm chỉnh lý lại tài liệu rồi xuống lầu.
Vừa vặn dì giúp việc hôm nay dẫn cậu đi xem phòng mang mấy bộ quần áo tới, nhìn thấy Trác Dương, lập tức nói, “Trác tiên sinh, đây là trang phục của Tịch tổng, giao cho cậu.”
Dì Vương cùng những người làm khác trong biệt thự kiên trì gọi cậu là Trác tiên sinh, Trác Dương cũng không miễn cưỡng bọn họ, vươn tay nhận đồ, mang lên lầu.
Đẩy ra cửa phòng ngủ Tịch Sâm, bên trong không mang không khí ấm áp như khách sạn, màu chủ đạo là xám và đen, trong phòng ngoại trừ các vật dụng sinh hoạt quen thuộc thì không có đồ trang trí nào dư thừa.
Đây là một gian phòng lớn, phòng để quần áo ở phía sâu bên trong, Trác Dương mang quần áo vào, trang phục của Tịch Sâm toàn là màu xám đen, không thì cũng là xanh đậm. Phối những màu sắc này với nhau, Trác Dương thấy cũng không khó khăn mấy.
Ở trung tâm phòng để áo có một tủ kính vô cùng tinh xảo, bên trong là các loại ca-ra-vat đầy đủ màu sắc cùng với vô vàn mẫu kẹp cà vạt. Bên cạnh là khuy cài áo đính đá thạch anh, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, cuối cùng là khăn lụa cài túi. Phía dưới là các ô nhỏ, đựng kính râm, quần lót, tất, v.v… Còn giày để ở một chiếc tủ khác.
Trác Dương ở lại nhân tiện phối quần áo để Tịch Sâm mặc ngày mai rồi để bên cạnh. Từ lịch trình mà Trần Trạch đưa cho, cậu biết tối nay Tịch Sâm không có xã giao, cho nên sau giờ tan tầm có thể về nhà luôn. Cậu xem đồng hồ, tính toán thời gian, thấy Tịch Sâm cũng sắp trở về, liền vào phòng tắm, xả nước sẵn.
Sau đó cậu xuống lầu lần nữa, thấy Tịch Sâm và bảo tiêu vừa bước vào đại sảnh.
Trác Dương tới nghênh đón, “Tịch tổng.”
Tịch Sâm dừng bước, nhìn cậu, “Đã thích ứng chưa?”
Cậu khẽ mỉm cười, “Cũng không tệ lắm.”
Tịch Sâm gật đầu, tiếp tục bước chân, Trác Dương theo sau anh, nói nước tắm đã chuẩn bị tốt, anh có thể đi tắm để thả lỏng trước, đợi anh ra bữa tối có thể dọn lên luôn.
Tịch Sâm thấy thái độ làm việc nghiêm túc của cậu cũng không nói gì.
Chờ Tịch Sâm tiến vào phòng ngủ, Trác Dương xuống phòng bếp xem một chút, thấy món ăn đã làm xong thì hài lòng gật đầu, đều là món anh thích ăn. Nhưng khi nhìn thấy đĩa cần tây xào củ cây hoa lyli, cậu lập tức nhíu mày, hỏi đầu bếp: “Tịch tổng không thích ăn cần tây, sao lại làm món này?”
Dì Vương cười nói, “Cậu ấy nhớ sai nguyên liệu, trong biệt thự này ngoại trừ tôi thì mọi người đều là người mới, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Trác Dương gật đầu, “Lần sau chú ý là được, món này không cần mang lên đâu.”
Dì Vương gật đầu.
Nhưng khi Tịch Sâm xuống lầu ăn cơm, trong một chốc Trác Dương không chú ý, lại thấy đĩa cần tây xào kia trên bàn ăn.
Lần này khi cậu muốn trực tiếp mang đồ ăn xuống, Tịch Sâm đột nhiên gọi lại, “Trác Dương, ngồi xuống ăn cơm.”
~Hết chương 5~
*Tác giả có lời muốn nói:
Hihihi
*Cần tây xào củ cây hoa lyli