Ngày thứ ba, Tịch Sâm vẫn còn ở khách sạn, chưa rời đi.
Bắt đầu một ngày làm việc mới. Giao ban xong, Trác Dương nhìn biểu đồ trạng thái phòng, chỉ có thể âm thầm cổ vũ bản thân, hi vọng trạng thái ngày hôm nay sẽ tốt hơn chút, đừng lại bị Tịch Sâm ảnh hưởng. Từ khi thấy anh, thời gian cậu ngẩn người trong hai ngày nay đã vượt quá một tháng trước đây cộng lại, thực sự không ổn chút nào.
Buổi trưa, Trác Dương đi đưa quần áo, người mở cửa là Tịch Sâm.
Anh mặc quần áo ở nhà, mái tóc không giống hai ngày trước được xử lý cẩn thận tỉ mỉ mà có hơi hỗn loạn, có chút ngổn ngang nhưng vẫn đẹp trai. Tịch Sâm là con lai, khuôn mặt góc cạnh, hốc mắt sâu, lông mi dài, con ngươi nhạt màu, thời điểm bị anh nhìn, người đối diện thường có ảo giác đó là một ánh mắt thâm tình.
Trác Dương chào một tiếng, “Tịch tiên sinh”, Tịch Sâm liếc cậu một cái, lui về phía sau để cậu tiến vào.
Tài xế và bảo tiêu đều không ở đây, Trác Dương quen cửa quen nẻo mang quần áo vào phòng. Tịch Sâm hai tay đút túi quần đi theo phía sau cậu, chờ Trác Dương vào phòng quần áo, anh ngồi xuống ghế salon ở phía đối diện, vị trí này có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cậu.
Anh thấy cậu treo từng chiếc quần áo lên, thanh niên vóc người cao lớn, vai rộng eo hẹp, so với thân thể mỏng manh năm đó, bây giờ đã cường tráng hơn không ít.
Trác Dương làm xong, quay người, liền đụng phải ánh mắt Tịch Sâm. Đáy lòng cậu khẽ run, trên mặt lại không nhìn ra cái gì, giống như năm đó thành thục tránh được ánh mắt kia, sau đó đi ra ngoài, hỏi, “Tịch tiên sinh, ngài còn cần gì không?”
Tay trái Tịch Sâm đặt lên tay vịn salon giật giật, lộ ra vòng tay bằng bạc cùng với chiếc khuy áo, nhưng Trác Dương rũ mắt cho nên không chú ý tới.
Tịch Sâm mím môi, đáp, “Không có gì.”
Sau đó Trác Dương quay người rời đi, Tịch Sâm đứng dậy, lần thứ hai theo sau cậu, đưa cậu ra cửa.
Ngày đó, thời gian cậu ngẩn người vẫn như cũ không giảm, buổi chiều sau khi giao ban, rời khỏi khách sạn, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Hôm nay đến phiên cậu đón Nịnh Nịnh, rẽ trái đi bộ một đoạn là đến trạm xe bus.
Nhưng cậu chưa đi được hai bước, một chiếc xe đã dừng ngay trước mặt. Cửa kính hạ xuống, là khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Tịch Sâm.
“Đi nơi nào?” Tịch Sâm hỏi.
Trác Dương nắm nắm cặp công văn trên tay, đáp, “Đi vườn trẻ đón con gái.”
Thần sắc anh bình tĩnh, lại hỏi, “Địa chỉ?”
Trác Dương do dự báo địa chỉ trường mẫu giáo, cửa xe mở ra, Tịch Sâm ra hiệu cậu lên xe, “Tiện đường, tôi đưa cậu một đoạn.”
Trác Dương từ chối: “Không cần, rất gần, tôi đi xe bus một lát là tới.”
Anh hỏi cậu, “Tôi lớn lên khuôn mặt rất đáng ghét?”
Cậu lắc đầu.
Tịch Sâm: “Vậy vì sao cậu đối với tôi như muốn tránh mà không được, sợ tôi ăn cậu?”
Trác Dương cứng người, cậu biểu hiện rõ ràng vậy à?
Anh lặp lại lần nữa: “Lên xe.”
Trác Dương không từ chối được một Tịch Sâm cường thế như thế, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời.
Trác Dương cùng Tịch Sâm chỉ từng là hai người bạn học cách nhau một bức tường, tuy có tình một đêm, nhưng bọn họ cũng không thực sự quen biết, không có chủ đề trò chuyện chung. Vì vậy từ khi xe bắt đầu lăn bánh, ngoại trừ âm thanh chỉ đường, bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Trong xe, Trác Dương dán người vào cửa xe, ngón tay vì căng thẳng mà vô ý cọ cọ cặp công văn, mũi ngửi đến, tất cả là mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Tịch Sâm. Đầu óc cậu trở nên hỗn loạn, tâm thần đều bị mùi vị này chiếm lấy, cậu suy nghĩ mê man, nhớ đến hồi đi học lén lút để ý anh, lại nhớ đến đêm ấy cùng nhau mê loạn.
Cuối cùng thứ duy nhất lưu lại trong đầu là hương vị dễ ngửi chỉ có ở Tịch Sâm.
Mười phút đi xe, chỉ chốc lát là đến. Trác Dương kêu dừng xe, nói, “Tịch tiên sinh, phía trước rất nhiều xe, xe ngài rất khó đi, để tôi xuống đây là được.”
Tịch Sâm không nói gì, dừng xe tại ven đường, Trác Dương xuống xe nói cảm ơn, nhìn xe chạy xa dần, mới thở phào một hơi, quay người đi vào con đường nhỏ.
Đến khi Trác Dương nắm tay Nịnh Nịnh quay ra chỗ dừng xe lúc nãy, chợt nghe thấy thanh âm của Tịch Sâm.
Trong lòng Trác Dương hoảng hốt, che Nịnh Nịnh ở phía sau, sau đó quay người, thấy Tịch Sâm không biết đã trở lại từ bao giờ, lần này anh không ở trên xe mà đứng ven đường, trong ngực ôm một con thỏ bông cao xấp xỉ Nịnh Nịnh, hai cái tai dài rủ xuống, khiến toàn thân Tịch Sâm mang vài nét đáng yêu.
Trong tay anh còn cầm một hộp quà nhỏ, anh tiến gần Trác Dương, tầm mắt rơi vào phía sau cậu.
Trác Dương sợ anh nhìn thấy Nịnh Nịnh nên che chở bé phía sau, nhưng tiểu nha đầu cũng tò mò, bé len lén từ phía sau ba ba ngoẹo cổ nhìn anh.
Tịch Sâm không có nhiều kinh nghiệm giao lưu với tiểu hài tử, anh ngồi xổm xuống, nhìn bé gái có dung mạo giống hệt Trác Dương, chần chờ đưa tay ra, ngữ khí hòa hảo, “Chào con.”
Nịnh Nịnh cười hì hì duỗi bàn tay nhỏ ra, nắm tay Tịch Sâm lắc lắc, “Cháu chào chú nha, chú đẹp trai.”
Tịch Sâm hiếm thấy sửng sốt một chút, thấy Nịnh Nịnh chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn anh, tâm lý không hiểu sao mà mềm mại trong nháy mắt. Anh đưa con thỏ bông cho Nịnh Nịnh, “Bé thỏ này cho con”, cùng với cái hộp quà nhỏ, “Còn đây là bánh ngọt.”
Nịnh Nịnh ngẩng đầu nhìn Trác Dương.
Trác Dương vừa nãy quá kinh hoảng, lúc này mới nhớ tới ngày suýt xảy ra tai nạn ấy, Tịch Sâm từng nhìn thấy Nịnh Nịnh rồi. Ánh mắt anh nhìn bé không thấy khác thường, có lẽ không nhận ra dung mạo Nịnh Nịnh giống ai. Trác Dương trấn định lại, nhìn về phía Tịch Sâm, nói, “Tịch tiên sinh, ngài đây là?”
Tịch Sâm đứng dậy, không muốn giải thích tại sao cố ý quay trở lại đồng thời tặng Nịnh Nịnh mấy món quà nhỏ, anh chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Hôm nay chuẩn bị hơi vội vàng, ngày khác sẽ bổ sung món quà tốt hơn.”
Tâm tư Trác Dương lại bị treo lên, “Ngày khác? Ngài, ngài phải ở chỗ này rất lâu?”
Tịch Sâm động động ngón tay, biểu tình của Trác Dương tựa như không muốn gặp anh thêm lần nào nữa, tâm trạng liền trở nên rầu rĩ, anh trả lời, “Khoảng nửa năm.”
“…Nửa năm.” Lâu như vậy. Nhưng anh sẽ không thể ở mãi khách sạn này, cậu nghĩ.
Tịch Sâm tặng quà cho Nịnh Nịnh, Trác Dương thay bé nhận. Tịch Sâm cố ý chờ ở chỗ này, đồ đã đưa đi tự nhiên không thể thu hồi. Hơn nữa đây là một ba ba khác đưa cho bé, cậu giữ lại con thỏ kia, xem như Tịch Sâm dùng một thân phận khác cùng Nịnh Nịnh làm bạn vậy.
Sau đó, Trác Dương ôm Nịnh Nịnh, nói hẹn gặp lại với anh, hai người cùng con thỏ bông lên xe bus.
Trên xe, Trần Trạch mở máy vi tính, nói với Tịch Sâm: “Vừa nãy cấp dưới báo cáo đã tuyển được ba người trợ lý sinh hoạt, Tịch tổng, ngài hiện tại muốn xem qua không?”
“Không cần.” Tịch Sâm nhìn ngoài của sổ nhàn nhạt nói, “Tôi có người khác muốn tuyển.”
“Đã rõ.” Trần Trạch đáp, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
*
Nịnh Nịnh được tặng quà đang vô cùng vui vẻ, vừa về đến nhà liền khoe khoang thỏ bông lớn với bà nội, “Bà ơi, chú đẹp trai tặng cho con đấy, cùng với bánh ngọt siêu cấp ngon luôn, bà nội, bà cùng con ăn nha.”
Mẹ Trác cười nói được, chờ Nịnh Nịnh ôm thỏ bông lớn đi trêu Tiểu Hắc mới hỏi Trác Dương về chú đẹp trai kia.
Trác Dương che giấu thân phận của Tịch Sâm, chỉ nói: “Là một bạn học quan hệ tương đối tốt với con, anh ấy đến đây công tác, biết con có con gái nên mua quà tặng.”
Mẹ Trác không hỏi nữa, chỉ cau mày, Trác Dương biết bà đang nghĩ đến người ba ba khác của Nịnh Nịnh. Năm ấy, cái ngày mà cậu biết mình mang thai, trở về nhà mở cửa thì thấy mẹ Trác đang leo lên của sổ chuẩn bị nhảy xuống, hai gánh nặng tâm lý đột ngột đổ ập xuống, từ sau khi gia đình gặp chuyện, lần đầu tiên Trác Dương bất lực khóc oà. Sau đó, mẹ Trác từ tên cửa sổ leo xuống, không bao giờ có ý định tìm chết nữa, khi con trai bà hoang mang lo sợ nhất, bà trở nên cứng rắn hơn, một lần nữa kiên cường, bảo vệ đứa con của mình. Trong thời gian Trác Dương mang thai, thân thể luôn không khoẻ. Mỗi lúc nhớ lại điều ấy, mẹ Trác oán trách người kia không biết bao nhiêu lần.
Sau khi ăn xong, Trác Dương vào phòng tắm, trước khi bỏ quần áo vào máy giặt, cậu nắm áo khoác của mình đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, cảm giác như trên đó còn lưu lại mùi nước hoa của Tịch Sâm.
Trác Dương buông tay, quần áo rơi vào máy giặt, lỗ tai không nhịn được ửng hồng, cảm thấy mình như một tên biến thái.
Có lẽ do hương vị kia ảnh hưởng, buổi tối Trác Dương nằm mơ. Trong mơ tất cả là đêm đó cùng Tịch Sâm thân mật, thân thể của anh, nụ hôn của anh, anh thở dốc, hơi thở nóng rực, quấy nhiễu cậu một đêm không được an bình. Hôm sau tỉnh lại, dưới thân khắp nơi bừa bộn. Cậu không thể không tránh mẹ Trác, lén lút giặt quần.
Đến khách sạn, Trác Dương không nhịn được trước sau nhìn quanh, chỉ lo mới sáng sớm đã gặp Tịch Sâm, cảnh trong mơ đêm qua cứ lởn vởn trong đầu, cậu không biết nếu gặp phải thì nên đối mặt với anh như thế nào.
Giao ban xong, tổng giám đốc khách sạn tìm Trác Dương, bảo cậu làm trợ lý sinh hoạt cho Tịch Sâm nửa năm.
Hiện tại Trác Dương trốn Tịch Sâm còn không kịp, sao mà nguyện ý đến bên cạnh anh, cậu theo bản năng mà từ chối, “Tổng giám đốc, khách sạn chúng ta có nhiều người phù hợp, năng lực lại tốt hơn tôi, sao lại tuyển tôi?”
Tổng giám đốc không nghĩ tới cậu lại từ chối, một bộ hiền lành rộng lượng cười nói, “Trác Dương, cậu có biết Tịch tổng là ai không? Tôi cho cậu biết, khách sạn này là của Tịch gia. Cậu đến làm việc bên người Tịch tổng, lương một tháng bằng làm ở đây nửa năm, hơn nữa còn thu hoạch được biết bao kinh nghiệm. Người khác đối với cơ hội này muốn mà không được, sao đến phiên cậu lại nghĩ đều không nghĩ đã cự tuyệt vậy?”
Trác Dương trầm mặc, đây đúng là cơ hội tốt, nếu là phục vụ người khác, cậu cầu còn không được, nhưng đổi thành Tịch Sâm, quá khó khăn.
Ngữ khí tổng giám đốc hoà hoãn, nói, “Là Tịch tiên sinh cố ý chỉ định cậu, cho nên, Trác Dương à, người này chỉ có thể là cậu.”
Tổng giám đốc kì thực rất coi trọng Trác Dương, tuy học lực bình bình, thế nhưng rất nỗ lực, có thể giao tiếp lưu loát bằng tiếng Anh, tiếng Nhật, còn tự học về quản lý khách sạn. Đối với những người trẻ tuổi có ý chí mạnh mẽ như thế, ông luôn đánh giá cao. Thăng chức cho Trác Dương, cũng do ông đề xuất.
Cơ hội tốt như thế đâu dễ mà đến, ông thật sự không muốn Trác Dương cứ thế mà bỏ qua.
Trác Dương cũng không muốn ông khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu.
~Hết chương 4~
*Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý sinh hoạt, hì hì, ngoại trừ cùng ngủ và nghỉ phép, cơ bản là toàn bộ thời gian đều cùng nhau nhá.