“Hạ lễ”
Tháng ba, trà viên chính thức bước vào giai đoạn bận rộn, Chu Thư vẫn như trước dành ra một ngày cùng Kỳ Hữu Vọng, mang theo Kỳ Lai Lai đến Dực Dương để tham dự lễ thành hôn của Trần Tự Tại.
Chu viên ngoại và Trần thị đi trước các nàng, chờ khi hai người đến nơi, Trần Tự Tại đã đón tân nương về Trần gia rồi, hắn đang theo Trần Trị Hùng chiêu đãi khách nhân bên ngoài.
Tân khách ở Trần gia cũng không nhiều, hơn nữa đều là hàng xóm láng giềng, Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng không thấy có gì, nhưng Trần Tự Tại lại cảm thấy mất hết thể diện, trên mặt cũng không có bao nhiêu vui mừng.
Thấy hai người đến, hắn mới trưng ra chút tươi cười, nhưng lúc nhìn về phía Chu Thư, ánh mắt lại u oán và ái muội. Giống như hắn là một kẻ cuồng si Chu Thư, hiện tại bất đắc dĩ mới cưới người khác.
Kỳ Hữu Vọng tiến đến kéo lấy tay hắn, ngăn trở tầm mắt của hắn, nhếch môi cười nói: “Chúc mừng biểu cữu ca, cuối cùng cũng tìm được lương duyên rồi.”
Trần Tự Tại cười vẻ giả tạo mà nhìn nàng, đáp: “Đúng vậy, còn phải đa tạ Kỳ tứ lang.”
“Cảm tạ ta làm chi, cũng không phải ta mai mối cho ngươi.”
Trần Tự Tại cười lạnh trong lòng.
Chu Thư vẫn luôn bế Kỳ Lai Lai chơi với hài nhi, từ đầu đã không thèm để ý đến ánh mắt của Trần Tự Tại, điều này làm Trần Tự Tại đang tự biên tự diễn thấy xấu hổ vạn phần, “Biểu muội và Kỳ tứ công tử vẫn là nên nhanh vào bàn của mình đi!”
Hai người trở ra, ngồi xuống cạnh Chu viên ngoại và Trần thị, Kỳ tam lang cũng đến, vì bụng của Trần Kiến Kiều đã lớn nên không ngồi xe ngựa được, cho nên Kỳ tam lang không để nàng đi.
Bất đồng với vẻ hòa thuận với Trần Tự Tại khi bình thường, lần này Kỳ tam lang chỉ ngồi vào bàn mà không nói gì, thấy Kỳ Hữu Vọng, cũng chỉ bình tĩnh gọi một tiếng: “Tứ lang.”
“Tam ca, ngày đại hỉ của đại cữu ca của huynh, sao mặt huynh u sầu vậy?” Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Kỳ tam lang liếc nhìn Trần Tự Tại đang chào hỏi tân khách bên kia, không hiểu sao trong lòng cảm thấy không thoải mái. Dù sao sau khi biết được Trần Tự Tại có thể là hạng người tâm cơ thâm trầm, hắn lại không cách nào xem Trần Tự Tại thành hảo bằng hữu tri tâm được nữa.
Thậm chí hắn đã từng hoài nghi Trần Kiến Kiều là do Trần Tự Tại lợi dụng đến tiếp cận hắn, nhưng ý niệm này vừa sinh ra đã bị hắn gạt văng đi lập tức. Khi hắn quen biết Trần Kiến Kiều, hắn còn chưa kết giao với Trần Tự Tại kia mà!
Nhưng nghĩ đến sau khi Trần Tự Tại biết rõ thân phận của hắn, nhưng lại vẫn vờ như không biết như trước, còn nương theo hắn dẫn dắt, mà kết giao không ít kẻ sĩ. Cho đến khi hắn chạm mặt Trần Tự Tại ở Chu gia, hắn ta mới hợp tình hợp lý mà 'Kết giao bằng hữu' cùng hắn.
Tuyệt giao với Trần Tự Tại là không thể nào, dù sao hắn vẫn bận tâm đến cảm nhận của Trần Kiến Kiều, nhưng hắn cũng không thể lại vì Trần Kiến Kiều, mà cho Trần gia nhiều lợi ích nữa.
Nghĩ một lúc, lại nói: “Không có gì, lo lắng nương tử ở nhà có ngủ được ăn được không, hài tử có nhu thuận không.”
Dáng vẻ khoe ân ái này, cùng may Kỳ Hữu Vọng có Chu Thư ở bên cạnh, bằng không thật sự là ghen tị muốn chết luôn rồi.
Có lẽ là Kỳ Lai Lai đói bụng, bắt đầu khóc rống lên, Chu Thư giao nàng cho nhũ nương ôm đi cho uống sữa. Trần thị nói: “Hài tử dễ khóc, không nên mang đến đây.”
Chu An An được bà cho ở nhà, để nhũ nương chăm sóc.
“Dẫn nàng theo để nhìn mặt thế nhân cũng tốt mà, có nhũ nương đi cùng cũng không sợ nàng bị đói.” Chu Thư đáp.
Trong lúc hai nương con trò chuyện, thì nghe được động tĩnh ở cửa nhà Trần gia, các nàng nhìn ra ngoài, thì thấy Ngô Đồng Cao xuất hiện ở nơi này.
“Ngày đại hỉ thế này sao có thể không mời Ngô gia bọn ta chứ hả?!” Ngô Đồng Cao cười hì hì đi vào, lại cho hạ nhân đặt hạ lễ xuống, còn hắn thì nhìn ngắm tứ phía.
Vẻ mặt Trần Trị Hùng mờ mịt, nhưng mặt Trần Tự Tại lại trầm xuống, hỏi hắn: “Các ngươi nhiều lần hãm hại Chu gia, là tử địch với Trần gia ta, vì sao ta phải mời Ngô gia các ngươi?”
Ngô Đồng Cao nhìn hắn, lại nhìn đến bàn của người Chu gia, ánh mắt rét lạnh, khóe miệng ẩn chứ ý cười: “Hãm hại Chu gia? Sao Dung Thích lại nói xấu bọn ta như vậy? Nếu việc này không phải do ngươi bắc cầu, thì người khác sao có thể làm được hả?”
Lời vừa nói ra, ánh mắt Chu viên ngoại và Chu Thư đều lạnh xuống, Trần Tự Tại nói vẻ oán hận: “Ngươi đang vu khống ta?”
“Vu khống? Ngươi cũng thật thông minh, biết lợi dụng tiểu dân phố chợ hám lợi, giả vờ vô ý nói ra bí mật trà viên của Chu gia, để thu hút lực chú ý của bọn ta. Bọn ta phái hạ nhân giao thiệp với ngươi, trước đó còn nghĩ rằng đã lấy được sự tín nhiệm của ngươi, nhận được không ít tin tức từ miệng của ngươi.”
Chu gia từng bước ép sát đến Ngô gia, Ngô Hiếu Tông vì để kịp thời ngăn chặn tổn thất, cũng nhanh rà soát lại những dấu vết của chuyện đã làm, lúc này mới phát hiện thì ra trong này có bút tích của Trần Tự Tại. Mà Ngô gia bọn chúng, trước đó còn đắc chí, cho rằng lợi dụng được Trần Tự Tại, không ngờ rằng Trần Tự Tại lại gậy ông đập lưng ông, bọn chúng vẫn luôn là quân cờ của hắn.
Mặc kệ mục đích của Trần Tự Tại là gì, hắn và Chu gia làm Ngô gia chịu tổn thất, thì bọn chúng cũng muốn Chu gia và Trần gia không được yên!
Sắc mặt Chu viên ngoại và Trần thị đã thay đổi. Tuy Chu viên ngoại cũng không nghĩ rằng Trần Tự Tại thế mà sẽ liên thủ với ngoại nhân đối phó Chu gia, nhưng trong lòng nghĩ là, có lẽ là vì Chu gia không cho hắn hi vọng được thừa kế mà sinh lòng phản nghịch.
Trần thị cũng không hiểu rõ chuyện kinh thương, nhưng nghe thấy những khiêu khích trước kia Chu gia gánh chịu, lại có liên quan đến chất tử mà bà yêu thương, điều này làm bà cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, khó có thể tin!
Bà càng thêm sợ hãi, nếu khi Chu viên ngoại và Chu Thư vì Trần Tự Tại mà cũng sẽ thất vọng với bà.
Chu Thư cũng không bất ngờ với chuyện này, nhưng liên tưởng đến nhân cách của Trần Tự Tại, nàng cảm thấy cũng không khó chấp nhận.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì, những lời này của ngươi, có chứng cứ không?” Sắc mặt Trần Tự Tại xanh mét, tự biện giải.
Ngô Đồng Cao cười lạnh, có chút tức giận mà nói: “Ngươi là ngụy quân tử, tất nhiên làm việc sẽ không để lại chứng cứ, làm sao có thể chịu để bị cắn ngược lại?”
“Không có chứng cứ, không phải là muốn vu oan cho ta sao?” Trần Tự Tại khẽ thở phào, quay đầu nói với Chu viên ngoại, trần thị: “Cô trượng, cô mẫu, hai người xem, hắn đang vu oan ta, là muốn phá hỏng ngày đại hỉ của ta, cũng muốn phá hủy quan hệ giữa hai nhà chúng ta. Quan trọng hơn là, hắn muốn trả thù Chu gia, mượn điều này ly gián quan hệ thông gia của chúng ta.”
Trần thị ngỡ ngàng nhìn Chu viên ngoại, bà hi vọng có thể tin được những lời kia của Trần Tự Tại, nhưng một khi nỗi sợ đã nhen nhóm trong lòng, thì tựa như gốc rễ, sẽ bắt đầu nảy mầm.
Chu viên ngoại nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng Cao, nói: “Đã đến chung vui, vậy thì hãy tuân thủ theo quy định ở nơi này cho tốt, Ngô đại công tử thấy sao?”
Ngô Đồng Cao muốn từ trên mặt ông nhìn thấy sự nghi kỵ, phẫn nộ và thống khổ sau khi bị phản bội, nhưng Chu viên ngoại là người đã trãi qua nhiều sóng gió, lúc này mọi cảm xúc đều được che dấu dưới lớp mặt nạ ôn hòa hữu lễ, làm người ta không thể nhìn thấu được suy nghĩ của ông.
“Được, chỉ là hôm nay ta chỉ đến đưa hạ lễ, rượu thì miễn.” Ngô Đồng Cao nói xong, thì xoay người đi.
Sau khi hắn đi, bầu không khí ngưng trệ một lúc, Trần Trị Hùng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn ông ta cũng hiểu rõ nhi tử của mình, nên những lời của Ngô Đồng Cao có tám phần là sự thật. Trần Tự Tại không thừa nhận, Ngô Đồng Cao không có chứng cứ, tất nhiên ông ta cũng không thể đi ép hỏi Trần Tự Tại, đành phải mặt dày nói với Trần thị: “Đều là hiểu lầm, trong thâm tâm Ngô gia này không muốn chúng ta được tốt hơn, đừng để ý đến hắn!”
“Cha.” Chu Thư cũng mở miệng.
Lúc này Chu viên ngoại mới ngồi xuống lại, chỉ là không nói một lời. Ông nhìn nhìn Kỳ Hữu Vọng, thấy dường như nàng không chút nào thèm để ý đến chuyện đã xảy ra vừa rồi, liền hỏi: “Tứ lang thấy thế nào?”
“Dạ?” Kỳ Hữu Vọng cảm thấy bản thân nằm không cũng dính đạn, “Không nghĩ gì hết.”
Nàng cho rằng với lời nói của Ngô Đồng Cao đều không phải hoàn toàn là hư cấu, chắc chắn Trần Tự Tại hoặc ít hoặc nhiều cũng từng làm ra chuyện gây bất lợi cho Chu gia, - - Có lẽ là vì cho hả giận. Nhưng nàng không quan tâm mục đích của hắn là gì, hiện thời Ngô Đồng Cao đã nói hết ra ngoài, với tính tình nương tử của nàng, nhất định sẽ xử lý, cho nên không đến lượt nàng quan tâm đến.
Chu viên ngoại cau mày nói: “Về sau tất cả những gì của Chu gia đều là của các con, loại thời điểm này, con có thể không nghĩ gì à!”
Kỳ Hữu Vọng cười nói: “Chu gia còn có nương tử kia mà, ta làm một nội trợ hiền đức là được rồi.”
Nàng vẫn luôn nhớ thân phận của mình là 'Ở rể', tất nhiên phải đóng cho thật tốt vai của mình rồi.
Chu viên ngoại nghẹn lời, lại nhìn nhìn Chu Thư, nghĩ một lúc, cũng không hỏi suy nghĩ của nàng.
Buổi thành hôn này vì bị Ngô Đồng Cao quấy rối mà hủy hết không khí ngày đại hỉ, tân khách cũng chỉ ăn uống cho thật nhanh rồi ra về sớm. Chu viên ngoại lấy cớ thân thể không khỏe, nên về Chu gia trước.
Chu Thư đi theo sau ông, lo lắng nói: “Cha, việc này không liên quan đến nương.”
Chu viên ngoại thở dài: “Ta biết. Yến Nương, có đôi khi nương con hồ đồ, nhưng ta không chấp nhận được việc bà ấy hồ đồ mà dung túng cho Trần Tự Tại hủy hoại Chu gia.”
Mặc dù ông có chút oán trách Trần thị đã nuôi lớn dã tâm của Trần Tự Tại, nhưng nghĩ đến những năm qua, ông không phải cũng là đồng lõa đó sao? Ông ngầm đồng ý cho thê tử yêu thương chất tử, ngầm đồng ý cho thê tử gán ghép chất tử và nữ nhi với nhau, cũng ngầm đồng ý cho thê tử gửi gắm hi vọng con nối dõi của Chu gia lên người bọn họ.
Hiện thời những việc Trần Tự Tại làm với Chu gia, cũng chỉ là tự bọn họ ăn trái đắng do mình gieo mà thôi.
Kẻ phạm sai chính là ông và Trần thị, mà không phải là Chu Thư, cho nên ông sẽ không để chu thư chịu ảnh hưởng. Hôm nay ở trước mặt mọi người, chính miệng ông nói ra tất cả những gì của Chu gia đều là của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, cũng là lời cảnh cáo với những ai đang mang trong lòng tâm tư bất chính, cũng như với Trần thị và bản thân ông.
Cho đến khi rời đi, Trần thị cũng chưa từng nói một câu với người Trần gia, trong đầu của bà vẫn còn mù mờ, tâm vẫn rối loạn. Cho đến khi về lại Chu gia, mới khó có thể tin mà hỏi Chu viên ngoại: “Đây là quỷ kế của Ngô gia phải không?”
Chu viên ngoại trả lời Trần thị thế nào, Chu Thư và Kỳ Hữu Vọng cũng không biết rõ. Sau khi các nàng trở về, Chu viên ngoại đưa đến cho Chu Thư không ít con dấu, những con dấu này đều là dùng trên sản nghiệp của Chu gia.
Hành động này cùng với những lời khi đó, càng chứng thực rõ thái độ của ông, nói thẳng ra là ông đã giao hết quyền cho Chu Thư rồi.
Người bị ảnh hưởng cũng không chỉ là Chu gia và Trần gia, còn có cả Kỳ tam lang. Hắn vốn nghĩ Trần Tự Tại chỉ có chút tâm cơ thâm trầm, để leo lên quyền quý cũng không có gì sai, nhưng vì phát tiết tư thù mà hạ độc thủ với nhà cô trượng có ân trọng như núi với bản thân, việc làm này thật sự làm tâm người ta rét lạnh và sợ hãi.
Hắn nhìn Trần Kiến Kiều đã mang thai được mấy tháng, cũng không dám cho nàng biết về chuyện xảy ra trong ngày đại hỉ của Trần Tự Tại. Cũng may Trần Kiến Kiều cũng không quá quan tâm đến việc này, chỉ hỏi hắn, tẩu tử của nàng là người thế nào.
Lúc này Kỳ tam lang mới tỉnh táo lại, trước đây hắn luôn cho rằng Trần Tự Tại vô cùng yêu thương Trần Kiến Kiều, cho nên hắn vẫn luôn thân cận với vị đại cữu tử này. Nhưng hắn đã xem nhẹ thái độ của Trần Kiến Kiều, nàng vẫn luôn không thân không cận với Trần Tự Tại, nếu quan hệ của hai người thật sự thân cận, thì Trần Kiến Kiều sẽ lãnh đạm với hắn ta như vậy sao?
Sau khi suy nghĩ, tính toán cẩn thận hắn cho Trần Tự Tại vào danh sách đen, để người gác cổng sau này nếu thấy hắn thì ngăn hắn lại, cũng không cho hắn lại tiếp xúc với Trần Kiến Kiều.
Chờ khi Trần Tự Tại phát hiện biến hóa xung quanh mình, thì hắn mới biết được, khi đó Ngô Đồng Cao lựa chọn cá chết lưới rách, thì hắn cũng đã toang rồi!