“Sinh nữ”
Khi đã quyết định nuôi dưỡng hài tử này, thì Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư vô cùng quan tâm đến nhiều điều. Đầu tiên tìm cho hài tử một nhũ nương, lại chừa ra một nửa thư phòng để làm phòng cho hài tử. Bên trong đặt một giường nhỏ theo yêu cầu của Kỳ Hữu Vọng, còn cả đồ chơi trống lắc giành cho tiểu hài tử.
Ngoại trừ những thứ đó, Kỳ Hữu Vọng còn cho người may nhiều y phục theo yêu cầu của nàng dành cho hài nhi, mới lên chức phụ mẫu của Kỳ Lai Lai nay Kỳ Hữu Vọng lại đổi thành hài đồng thích đổi đồ chơi.
“Trời lạnh, nên mặc thêm hai kiện y phục lên người.” Kỳ Hữu Vọng lại mặc vào cho Kỳ Lai Lai ba bộ y phục, quấn nữ hài thành một tiểu đoàn tử mập mạp, lúc này mới vừa lòng.
Chu Thư nhìn nàng bất đắc dĩ: “Tứ lang lấy ở đâu ra mà nhiều ý tưởng vi diệu vậy hả? Còn có thể làm ra nhiều vải lót cho hài tử như vậy.”
Kỳ Hữu Vọng không giải thích, mà hưng trí bừng bừng nói: “Hay là ta cũng cho người làm cho An An vài món đi!”
Nàng thuộc phái hành động, trong lòng đã có ý tưởng thì sẽ đi thực thi ngay. Chu An An lớn hơn Kỳ Lai Lai mấy tháng, cho nên còn phải lấy thước đo, chờ khi Chu An An có y phục mới, vừa đúng lúc là đến năm mới.
Về phần Kỳ Lai Lai, dưới sự nuôi dưỡng của Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, thân thể càng ngày càng tốt lên. Khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt vừa đen vừa to, hai mí cũng rõ ràng hơn.
Nàng cũng không sợ lạ, dù cho là ai ôm nàng, cũng sẽ mở lớn đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đối phương, có đôi khi sẽ cười, lại có lúc không hiểu sao lại khóc lên.
Chu Thư vẫn thường ở trà viên, ở chung lâu dài với nàng, băng tuyết trong lòng cũng dần tan chảy, ấm áp hơn, chỉ cần có thời gian rảnh, sẽ ôm nàng, chơi với nàng, thấy nàng cười cũng sẽ cười theo.
Từ trước đến nay cho dù là Chu An An cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ này, người khác đều cảm thấy, có lẽ là nữ nhi và muội muội khác nhau. Chỉ có Kỳ Hữu Vọng là hiểu rõ, Chu Thư là đang nghiêm túc học tập để làm nương.
Trước khi qua năm, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư mang Kỳ Lai Lai đến Kỳ gia mừng năm mới, thuận tiện làm tiệc đầy tháng cho hài tử. Tiệc đầy tháng lần này cũng chỉ có thân thích của Kỳ gia, cùng với mấy bằng hữu của Kỳ Hữu Vọng, khiêm tốn hơn tiệc đầy tháng của Chu gia trước đó rất nhiều.
Dù vậy, Kỳ Lai Lai cũng thu được không ít lễ vật và sự yêu mến của trưởng bối. Phương thị ôm nàng không buông tay, Kỳ Thầm và Ngô thị cũng xem nàng như chất nữ mà đến chơi đùa một lúc, Trần Kiến Kiều lớn bụng cũng muốn qua dính chút phúc khí.
Tiểu tử của Kỳ nhị lang cũng vây quanh hai nữ hài Kỳ Lai Lai, Chu An An, còn hỏi cha nương hắn là, có thể cũng sinh một muội muội khả ái thế này cho hắn hay không, nháo đến trước mặt mọi người làm Quách thị cực kỳ thẹn thùng.
Sau khi ăn cơm tất niên xong, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư ôm hài tử về tiểu trạch của hai người. Đây là lần đầu tiên Kỳ Lai Lai đến nơi này, nhưng nàng cũng không sợ lạ, mỗi ngày vẫn là ăn no rồi ngủ, tỉnh lại thì tìm người chơi với mình.
Vì có sự xuất hiện của hài tử, hai người ít thời gian bên nhau hơn, nhưng các nàng cũng không hối hận khi đã thu dưỡng hài tử này. Khi đánh đàn hoặc là pha trà, cũng sẽ ôm hài tử bên người, hi vọng nàng sẽ như mưa dầm thấm đất, có thể hun đúc được tính mỹ quan cho bản thân. Tương lai có thể không phát triển theo hướng nhạc công, hoặc là kế thừa sự nghiệp của Chu Thư, nhưng cũng không đến mức không biết một chút gì về những thứ này.
Sang năm, trong nháy mắt đã đến đầu xuân, mấy đợt mưa xuân đã qua, nhiệt độ cũng dần ấm hơn
Có thể vì ảnh hưởng của sinh cơ ở thôn Chử Đình, những cây trà mới trồng nửa năm một năm đã sinh trưởng như đã hai ba năm, Chu viên ngoại nếm thử nước trà mới được người đưa lên, sau đó đưa đi chế trà, phát hiện hương vị nước trà pha ra thế mà không kém hơn Đình Trà Trà Sơn chút nào!
Nhưng nghĩ đến vấn đề duy tu cho cây trà, nên trà viên mới năm nay chỉ chế trà xuân, không chế trà hạ và trà thu.
Về phần tên của trà viên mới, Chu viên ngoại cũng lười nghĩ, trực tiếp lấy tên 'Tân Đình Trà' để đặt, cùng với Đình Trà Trà Sơn hợp thành một trà viên. Cho nên quy mô của đình trà trà sơn từ 30 mẫu mở rộng lên thành 50 mẫu, những trà thương vẫn luôn tranh mua Chử Đình trà vẫn luôn mong chờ điều này không thôi.
Vì Chử Đình trà dùng làm trà cống, nên nhóm trà đầu tiên mới ra cũng phải đưa cho quan phủ để ra roi thúc ngựa mang vào kinh, cho nên những trà thương mới thường vào trà viên hiệp đàm sau.
Lúc này không ít trà thương khi được Chu Thư dẫn đi dạo quanh trà viên một vòng, thì trông thấy một 'Nam tử' tuấn mỹ ôm một hài tử chơi đùa quanh trà viên...
Người biết Kỳ Hữu Vọng bế một hài tử về nuôi dưỡng vẫn còn rất ít, nên rất nhiều người vô thức xem hài tử này là Chu An An, cho đến khi Chu Thư mỉm cười giải thích với họ: “Đây là lang quân và nữ nhi của ta.”
Trà thương: “??!”
Bọn họ bị lạc hậu rồi sao, Chu Thư có nữ nhi khi nào, sao bọn họ lại không biết?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì nữ tử mang thai phải mấy tháng mới có thể lộ bụng, chậm thì bốn năm tháng, lâu thì bảy tám tháng. Bọn họ cho rằng Chu Thư thuộc kiểu người phía sau. Lại liên tưởng đến trong mùa đông đó dường như Chu Thư rất ít khi ra ngoài hiệp đàm, đa số đều là quản sự dưới trướng phụ trách, cho nên khả năng Chu Thư ở nhà dưỡng thai là rất lớn.
“Đầy tháng rồi sao?” Bọn họ lại hỏi.
“Hồi năm mới đã đầy tháng rồi.”
Bọn họ lại tính đếm, hiện tại đã hai tháng rồi, thân thể Chu Thư đã nhanh nhẹn hơn, cho nên lại ra ngoài!
Cứ thế, họ chắc chắn rằng hài tử này là do nàng sinh, bọn họ không khỏi thầm than: “Kỳ tứ lang và Chu tiểu thư này giấu cũng thật kỹ, không chút động tĩnh đã sinh một hài tử! Khó trách gần đây Chu tiểu thư không còn lại cắn chặt lấy Ngô gia không tha nữa, nghĩ rằng là do bận sinh hài tử, nên không rảnh ứng phó hắn.”
Đương nhiên, bọn họ không ngờ rằng, sở dĩ Chu Thư không tóm lấy Ngô gia không tha, là vì Ngô gia đã trả cái giá không nhỏ rồi.
Thanh danh Ngô gia bị hao tổn, hơn nữa Hồng trà cũng dần dần trở thành xu thế chính, ngày càng nhiều trà thương chọn hợp tác với Chu Thư, dưới sự chèn ép khắp nơi, tất nhiên hắn không còn đáng giá để Chu Thư lại phí tâm tư ứng phó nữa.
Mà sau khi Chu Thư phát hiện nhóm trà thương này hiểu lầm lai lịch của nữ hài, thì giải thích một câu: “Hài tử này là Nai thần mang đến.”
Nhóm trà thương tỏ vẻ hiểu rõ: “Nai thần tống tử, lời đồn này chúng ta vẫn luôn tin chắc là thật.”
Chu Thư: “...”
Nàng không giải thích thêm nữa, dù sao lai lịch của hài tử cũng không quá quan trọng với nàng, để người khác cho rằng hải tử là do nàng sinh, mai sau khi hài tử đã hiểu chuyện, thì ảnh hưởng đến hài tử cũng ít đi một chút.
Tuy rằng Kỳ gia cũng từng đi tra lai lịch của nàng ấy, nhưng phần đông thôn dân vẫn luôn mê tín tin vào Nai thần. Dần dần, còn rất ít người nhớ đến chuyện Kỳ Lai Lai là bị vứt bỏ, mà đều truyền nhau là - - Khi tối trời Chu Thư nằm mơ, mơ thấy trong rừng có lục quang, sau đó phát hiện Nai thần đến gửi tặng nàng một hài tử, chờ khi nàng tỉnh lại, thì nàng đã sinh ra một tiểu hài tử rồi...
Kỳ Hữu Vọng bất mãn sửa lại: “Lục quang cái gì chứ? Lục quang nghe không xuôi tai chút nào, lam quang, bạch quang, kim quang, đều dễ nghe hơn là lục quang mà!”
Chu Thư: “...”
Chuyện nàng rối rắm là cái này sao?
Tin đồn này được la truyền rộng rãi, kỳ thực là có bút tích của Chu Thư trong đó, chỉ là nàng lấy mộng cảnh trong mơ của mình gán vào lai lịch của hài tử mà thôi.
Đôi với thôn dân tin tưởng vào vu cổ, cát tiên sau khi thấy biến hóa của thôn Chử Đình, đã không chút nghi ngờ gì mà tin tưởng vào những chuyện Thần Ma quỷ quái nữa. Cho dù có người biết chuyện nói hài tử này là được nhặt về, thì cũng không có người tin. Ngược lại có vài lão nhân sẽ giáo huấn bọn họ, không được chất vấn Nai thần, bằng không bọn họ sẽ bị vận rủi quấn thân!
Vì thế càng ngày càng có nhiều người ngầm thừa nhận Kỳ Lai Lai là do Chu Thư sinh.
- -----
Trần thị ôm Chu An An đến thôn Chử Đình ở mấy ngày, Kỳ Hữu Vọng để kỳ lai lai đến chơi cùng Chu An An. Trong hai hài tử, đến Chu An An cũng chưa biết đi, nên cả hai chỉ cùng nằm một chỗ và cùng chảy nước miếng.
Hài tử đã có Kỳ Hữu Vọng trông, Trần thị nói chút việc nhà với Chu Thư, thuận tiện nói cho nàng biết, Trần Tự Tại sắp thành hôn.
Chu Thư cảm thấy rất kinh ngạc: “Biểu ca hứa hôn rồi sao?”
“Phải, là hôn sự do cựu mẫu (mợ) bên kia tìm, ngày lành là vào tháng sau. Bọn họ nói đang là thời điểm trà viên bận rộn nhất, sợ chậm trễ chuyện của con, cho nên cố ý không thông tri cho con, chỉ là nếu tháng sau con có rảnh, thì đến uống ly rượu mừng.”
Tuy Trần thị thuật lại lời của Trần gia, nhưng trong lời nói đều là hi vọng tháng sau dù cho thế nào Chu Thư cũng phải bớt chút thời gian đến đó.
Chu Thư nói: “Con biết rồi.”
Nàng cũng không hỏi nhiều, dù sao Trần Tự Tại có thể thành thật an phận thì nàng cũng sẽ không tận lực để chú ý đến chuyện của hắn nữa. Về phần sính lễ của Trần gia từ đâu mà có, lại có bao nhiêu, việc này nếu là qua tay của cha nương nàng, thì nàng cũng không cách nào ngăn trở.
Đàm xong chính sự, Trần thị lại không tránh khỏi lải nhải đôi câu: “Mặc dù nói các con đều muốn xem hài tử là thân sinh của mình, nhưng dù sao cũng không phải thân sinh, vẫn nên tự mình sinh một hài tử thì tốt hơn, bằng không gia nghiệp của con và hiền tế lớn đến thế, thì ai sẽ kế thừa đây?”
Hiện thời bà cũng không ngóng trông bản thân có thể lại sinh nhi tử, về phần chuyện đưa làm con thừa tự cũng theo việc Chu viên ngoại từng bước giao phó gia nghiệp cho Chu Thư mà đánh mất ý niệm đó.
Chẳng nói, sau khi Chu viên ngoại lại có thể sinh hài tử, có người đề nghị ông nạp thiếp. Nếu sớm hơn mười mấy năm, chắc chắn Trần thị sẽ đồng ý, nhưng bà và Chu viên ngoại ân ái hai mươi mấy năm, cũng đã quen độc chiếm trượng phu, hiện thời để trượng phu nạp thiếp, tất nhiên bà không đồng ý.
“Huống hồ, ta nói câu này con sẽ không thích nghe. Trước đó hài tử này là hiền tế ôm về đúng không? Ai mà biết có phải đó là hài tử do hắn và nữ nhân bên ngoài sinh, rồi ôm về nói là Nai thần đưa đến không.” Khi Trần thị nói đến đây, thì giọng nhỏ lại.
Chu Thư nghiêm mặt nói: “Nương, tứ lang không phải loại người như vậy, nàng yêu con, rất nhiều việc đều sẽ thương lượng với con, cũng sẽ không giấu giếm con, càng không thể ở sau lưng con sinh hài tử với nữ nhân khác.”
Sự tín nhiệm của Chu Thư không chỉ được hình thành từ việc biết rõ thân thế của Kỳ Hữu Vọng, cũng là bởi vì nàng có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm của Kỳ Hữu Vọng giành cho nàng, cùng với sự tôn trọng và tín nhiệm.
Trên mặt Trần thị hậm hực hờn dỗi: “Được rồi, ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con đừng để trong lòng.”
Khi tiễn Trần thị về, Chu Thư bất đắc dĩ thở dài. Quay đầu thấy Kỳ Hữu Vọng luống cuống tay chân vì Kỳ Lai Lai tè ra quần, nàng nhịn không được mà cười phụt ra tiếng.
“Để ta ôm hài tử, nàng đi lấy cái quần mới đến đây.”
Tiểu hài tử trong những hộ khác đều là dùng một cái yếm bao cả thân người, Kỳ Hữu Vọng cố tình cho Kỳ Lai Lai mặc quần, cho nên mỗi lần hài tử đi tiểu tiện, đại tiện, thì phải đổi một cái quần mới.
Chờ sau khi Kỳ Hữu Vọng thay quần sạch sẽ cho Kỳ Lai Lai xong, Chu Thư mới điểm điểm lên chóp mũi Kỳ Lai Lai, nói: “Sau này theo nương đến trà viên, dạy con nhận biết trà, chế trà nha.”
“Không phải nương tử nói, tùy sở thích của con hay sao?”
“Làm cha nương, sao có thể thật sự để tùy tính hài tử được chứ? Nên dạy thì vẫn dạy, nên quản thúc chỗ nào thì phải quản thúc, để ngày sau hài tử càng có nhiều cơ hội lựa chọn, cũng là trách nhiệm của chúng ta.”
Kỳ Hữu Vọng nghĩ rằng, như vậy cũng tốt. Lúc trước nếu nàng không thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước, cứ thế dưới sự che chở và sủng ái của Phương thị, có lẽ có thể tự do tự tại, vô tư vô ưu mà sống, nhưng tuyệt đối sẽ không cách nào tự nắm giữ vận mệnh bản thân như hiện tại.
Nàng yên lặng nhìn Kỳ Lai Lai, dưới cái nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn ấy, nàng như thấy được một tiểu Chu Thư vậy.