Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 15: Chương 15: Tân trà




Kỳ Hữu Vọng mua được trà búp từ chu gia xong lấy tốc độ nhanh nhất đưa về chủ trạch Kỳ gia.

Lão phu nhân Kỳ gia Phương thị biết được là người từ biệt trang đến, vội nhanh chóng cho gọi người nọ đến trước mặt, hỏi: “Sao Xuân Ca nhi không trở về?”

Hạ nhân này biết đây là lão phu nhân nhớ tứ công tử, nhân tiện nói: “Tứ công tử nói hắn rất nhớ lão phu nhân, nhưng bên chuồng heo nhiều việc, một thời gian sau mới về thăm lão phu nhân được. Nhưng tuy rằng tứ công tử bề bộn nhiều việc, nhưng có đồ tốt cũng không quên lão phu nhân, nên lệnh cho tiểu nhân mang trà này về cho lão phu nhân và các công tử.”

Rốt cuộc trên mặt Phương thị cũng có nét cười, nói: “Mau để lão thân ta nhìn xem, Xuân Ca nhi lại mang gì về cho lão thân ta đây.”

Khi nàng phát hiện ra là trà, trên mặt cũng không có vẻ gì thất vọng, mà là phân phó, nói: “Mang hết trà trong phòng đổi thành trà Xuân Ca nhi mang về đây đi.”

Nha hoàn có chút do dự: “Lão phu nhân, trà trong phòng đều là Hồng Châu Song Tỉnh trà, đều đổi xuống hết như vậy, chẳng may khách nhân đến đây...”

Phương thị chỉ nhàn nhạt nói: “Xuân Ca nhi mang về cho lão thân, tất nhiên là tốt nhất.”

Trên dưới Kỳ gia đều biết rõ Phương thị đối với tứ công tử là sủng nịch vô biên như thế nào, nghe vậy, cũng không còn khuyên nữa.

Trùng hợp nhị công tử Kỳ gia đến thỉnh an Phương thị, trước khi hắn vào cửa, thấy một đám người đều đang mang trà đi ra, cảm thấy khác thường, liền hỏi nha hoàn này: “Bên chỗ tổ mẫu phát sinh chuyện gì, sao lại mang nhiều trà ra ngoài như vậy?”

Nha hoàn này như đã tìm được người có thể làm chủ việc này, nói: “Còn không phải là bởi vì tứ công tử tặng một ít trà không biết từ nơi nào về, lão phu nhân lập tức cho người đổi hết trà Song Tỉnh thành trà này ạ!”

Cũng không phải nha hoàn này oán trách gì, mà nàng ta đã làm việc ở Kỳ gia nhiều năm, biết đạo đãi khách ở Kỳ gia là thế nào, cũng biết rõ nếu để khách nhân thưởng thức trà không ngon, truyền ra ngoài sợ là sẽ làm Kỳ gia mang tiếng.

Nhị công tử nghe vậy, đôi mắt như chim ưng nheo lại, trong đó hình như có tức giận, lại có khinh miệt. Hắn không nói gì, vào viện của Phương thị, có quy củ mà đợi ở cửa đợi nha hoàn thông truyền.

“Lão phu nhân, nhị công tử đến thỉnh an.”

Trong mắt Phương thị cũng không phải chỉ có Kỳ Hữu Vọng, nhị công tử này cũng là tôn nhi của bà, tất nhiên bà cũng rất mong hắn đến: “Mau cho hắn vào.”

Nhị công tử Kỳ gia vào phòng, hành lễ với Phương thị: “Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu.”

Trong mắt Phương thị có tia mong đợi lại vì hành động của hắn mà đã dập tắt đôi chút, thanh âm có chút đạm mạc: “Ừm. Hôm nay sao lại đến nơi này của lão thân ta rồi?”

“Đến thăm tổ mẫu, cũng phải nhìn xem nơi này của tổ mẫu có còn thiếu gì không, hạ nhân có hầu hạ tận tâm không?”

Phương thị cũng biết con trai mình không ở nhà, sự vụ quản lý gia tộc đều là nhị tôn tử sắp xếp, cho nên hắn đến hỏi cũng là bình thường. Nhưng nhìn chung vẫn là dáng vẻ giải quyết công việc, giữa hắn và bà, có gì khác với ngoại nhân sao?

“Lão thân thật sự rất tốt.” Phương thị nhìn hắn một cái, “Đứng làm gì, ngồi đi!”

Kỳ nhị công tử nghe vậy thì ngồi xuống đối diện Phương thị, không qua bao lâu, nha hoàn nhanh chóng dâng trà lên.

Hương trà nguyên thuần bay vào mũi Kỳ nhị công tử, hắn cảm giác trà có thể có được hương vị này hẳn là hàng cao cấp. Nghĩ đến vừa rồi nha hoàn này nói là Kỳ Hữu Vọng mang về, vốn hắn còn có chút chẳng thèm để tâm, nhưng xem ra, vị đệ đệ kia của hắn thật đúng là mang về danh trà quý báu nào rồi.

Mũi Phương thị không nhạy bén bằng người trẻ, khi trà được đặt trước mặt, bỗng chốc bà cũng ngửi được hương trà, hương trà vào phổi, ánh mắt khôn khéo của bà càng thêm sáng ngời, vốn đầu có chút hỗn độn cũng càng thanh tỉnh hơn.

“Đây là trà của Xuân Ca nhi sao?” Phương thị hỏi nha hoàn.

“Dạ, phải.” Nha hoàn cũng không dám lừa gạt gia chủ.

Phương thị vội vàng nhấp hai ngụm, chỉ cảm thấy vị trà thấm sâu vào lòng, trong lúc ngẩn ngơ, trí nhớ của bà bỗng như trở về ngày đông của mười bảy năm trước.

Khi đó tuy rằng bà mới năm mươi bốn tuổi, là lúc thân thể ngày một yếu hơn, nhất là khi trời đông giá rét, đôi lúc các đốt ngón tay sẽ đau đớn. Nữ y châm cứu có thể giảm bớt đau đớn, nhưng cũng không thể trị tận gốc.

Nhưng đến khi ngoại sinh nữ của bà sinh ra một đứa trẻ, bà phát hiện trong vườn hoa phủ đầy tuyết trắng, lại có hoa cỏ quật cường sinh trưởng trên nền tuyết. Sau này tuyết tan, hoa cỏ này lại càng sinh trưởng bừng bừng đầy sức sống, ngay cả các đốt ngoan tay của bà dường như cũng dần giảm bớt đau đớn.

Trong nháy mắt, bà thậm chí còn nghe được tiếng chim Hỉ Thước hót, nhưng hạ nhân chỉ cho là bà ù tai hoa mắt, mùa đông lạnh thế này, sao có thể có Hỉ Thước được?



*Hỉ thước (Còn có tên 'Ác là phương Đông'/ Bồ Các)

Nhưng dáng vẻ tràn đầy sức sống như ngày đầu xuân của gia trạch quả thực là cảnh tượng mà ai ai cũng trông thấy được, vì thế bà cho rằng đứa trẻ vừa sinh ra này mang đến cát tường, cũng không ai có thể phản bác bà.

Tuy rằng sau này mùa đông hàng năm cũng không còn gặp lại kỳ cảnh như thế, những người còn lại của Kỳ gia đều cho rằng năm ấy chỉ là đúng dịp, nhưng Phương thị vẫn cho là vì có Kỳ Hữu Vọng.

Bà tự mình nuôi nấng Kỳ Hữu Vọng, dần dần, cũng không nghĩ đến cát tường gì nữa, bởi vì từ nhỏ Kỳ Hữu Vọng đã thích cười, lại thân cận với bà, từ tận đáy lòng bà cảm thấy có duyên với đứa nhỏ này, tự nhiên lại càng thêm sủng nịch nàng hơn.

Vị trà này cùng với cảm giác của ngày đó vào mười bảy năm trước làm cho bà cảm giác thập phần giống nhau.

“Tổ mẫu, tứ lang có nói đây là danh trà gì không?” Kỳ nhị công tử cũng cảm thấy vị trà này không tồi, nên có lẽ đây là danh trà.

Phương thị cho gọi hạ nhân mang trà từ biệt trang đến, để hắn tự mình nói cho nhị công tử.

Kỳ nhị công tử nghe xong, có chút không tin: “Chu gia là danh gia gì? Trồng được loại trà nào? Sao ta chưa từng nghe nói đến.”

Tín Châu có rất nhiều đại hộ trà viên, trà thương, tuy rằng kỳ gia bọn họ chuẩn bị rất nhiều danh trà, nhưng trà ở địa phương cũng có mua, nhưng từ trước đến nay hắn đều mua ở Ngô gia, là trà thương, hộ trà viên lớn nhất Tín Châu, trà của tiểu hộ trà viên, tiểu trà thương này, hắn còn chướng mắt.

Phương thị mơ hồ nhớ được Chu gia, vì Kỳ Hữu Vọng đã từng viết thư cho bà có nhắc đến việc đến trà viên Chu gia dự khán nghi thức 'Gọi núi', chia sẽ với bà cảm xúc sau khi xem nó.

“Đã chưa từng nghe qua, vậy thì đi hỏi thăm đi!” Phương thị nói.

Bỗng chốc Kỳ nhị công tử nghẹn lời, vốn hắn hơi thất vọng vì Kỳ Hữu Vọng đưa về cũng không phải là danh trà gì đó, mà là trà không có danh tiếng, nên chỉ thuận miệng nói. Nhưng hiển nhiên hắn đã quên lão nhân trước mặt sẽ không chấp nhận người khác nói người đệ đệ này của hắn không tốt.

“Tổ mẫu nói phải.”

Kỳ nhị công tử vẫn không tin, sau khi rời khỏi viện của Phương thị, lập tức cho người đến cửa hàng trà của Chu gia mua trà.

Từ trước đến này trà mới của Chu gia sẽ không được bày bán chung với những trà cũ, hơn nữa đợt trà búp từ Đình Trà Trà Sơn này có hương vị ngon nhất trong số các loại trà ở Chu gia, cho nên cha con Chu gia còn đang thương nghị nên xử lý như thế nào, vẫn chưa lập tức mang trà ra bày bán.

Người Kỳ nhị công tử phái đi mua trà cũng được xem như có hiểu sơ về trà, thấy lá trà chưởng quầy đưa ra cho bọn họ là loại trà tốt nhất, thế nhưng cũng không có gì hơn, nên có chút thất vọng.

Hắn lắc lắc đầu rời khỏi cửa hàng trà Chu gia, nhưng là người sâu sắc nhạy bén, khi hắn đi ngang qua Chu Thư, lo rằng hắn không vừa lòng với trà hoặc đạo đãi khách của Chu gia, nên nàng cho người đi theo người nọ trước, bản thân ở lại hỏi tình hình bày bán trà.

“Mua trà?” Chu Thư không hài lòng lắm với lời báo cáo chung chung này, “Hắn có để lại danh tính không? Có nói rõ mục đích đến không?”

Chưởng quầy suy nghĩ một lát, nhân tiện nói: “Tiểu nhân thấy mặt hắn rất lạ, hẳn là trước đây chưa từng đến mua trà của Chu gia ta, hơn nữa nhìn cách ăn mặc kia hẳn là tôi tớ của hộ gia nào đó. Hắn vừa vào đã nói muốn mua loại trà tốt nhất trong cửa hàng, cũng không mua nhiều, chỉ nửa cân.”

Chu Thư nhíu mày, trầm tư một lúc, mới nói: “Chỉ sợ đó là hạ nhân Kỳ gia.”

Đối với hành động kỳ quái của hạ nhân Kỳ gia khi chỉ đến mua nửa cân trà, Chu Thư nghĩ rằng có lẽ là người Kỳ gia cũng không tin trà của Kỳ Hữu Vọng là xuất xứ từ Chu gia, một trà viên không có chút danh tiếng nào.

Người đi theo hạ nhân Kỳ gia trở về bẩm báo: “Tiểu nhân thấy người nọ đi vào từ cửa sau của Kỳ gia.”

Chu Thư nâng tay xoa xoa mày, đáy lòng cảm thán thiên ý trêu người.

Chưởng quầy cũng không quá rõ ràng vì sao tiểu thư nhà mình lại phiền não, theo ý hắn, trà ở Tín Châu dường như đều không khác biệt lắm, trà được tâng bốc là hàng cao cấp, cũng chỉ là trong quá trình chế tác thêm chút hương liệu để tạo sự bất đồng mà thôi!

Chỉ cần trà của Chu gia không thêm hương liệu, dù là trà mới hay trà cũ, nếu muốn thể hiện chút nổi bật trong giới trà, thì cũng có chút khó khăn.

- -

Kỳ nhị công tử uống trà do hạ nhân mua từ cửa hàng Chu gia về, không thể phủ nhận, quả thật trà này không giống như là xuất xứ từ tiểu hộ trà viên, nhưng không ngon bằng các danh trà nổi tiếng khác, cũng khác với vị trà hôm nay hắn uống.

“Bản lĩnh này của tứ lang cũng thật lớn, cư nhiên sẽ mang trà ngon giả mạo thành trà vô danh lừa gạt người!” Kỳ nhị công tử hừ lạnh một tiếng, dường như rất khinh thường việc Kỳ Hữu Vọng lừa gạt lấy lòng lão nhân gia.

Phụ nhân trẻ tuổi đang ngồi cạnh hắn thêu thùa nghe nói vậy, thì do dự nói: “Chỉ nghe nói hàng nhái là hàng không tốt, chưa từng nghe nói lấy đồ tốt giả mạo thành đồ không tốt bao giờ. Huống hồ dù cho tứ lang mang về đồ tốt hay không tốt, tổ mẫu chưa bao giờ để ý đến, vậy thì hắn hà cớ gì lại làm thế?”

Kỳ nhị công tử liếc xéo thê tử một cái, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Vậy ngươi nói hôm nay là ta uống trà giả sao? Huống hồ hắn không học vấn không sự nghiệp, cả ngày chơi bời lêu lỏng, một đống suy nghĩ kỳ quái, ai biết vì sao hắn làm vậy?”

Phụ nhân trẻ tuổi há miệng nghẹn lời, muốn thay Kỳ Hữu Vọng biện giải vài câu, không ngờ sau khi nói xong Kỳ nhị công tử cũng không nhìn nàng, ánh mắt nàng tối sầm lại, lại cúi đầu tiếp tục việc thêu thùa.

Sáng sớm hôm sau, phụ nhân trẻ tuổi cùng bạn bè xuất môn dâng hương, trên đường về đi qua cửa hàng trà Chu gia, nàng nghĩ nghĩ, cho ngừng xe, tính mua chút trà.

Sau khi trãi qua một phen chỉ bảo của Chu Thư hôm qua, lúc này chưởng quầy thấy người đến là một gương mặt xa lạ, nên trở nên cơ trí hơn nhiều, nói: “Trà mới của trà viên Chu gia mới về cách đây vài ngày, đều là trà búp tốt nhất, có bánh trà cũng có tán trà (trà rời không ép thành bánh hay viên), phẩm tướng thượng đẳng, hương vị nhất tuyệt, tiểu thư có muốn mua chút nếm thử hay không?”

Phụ nhân trẻ tuổi suy tư một lát, hỏi: “Trà viên mới là ở nơi nào?”

“Là ở thôn Chử Đình bên kia, hẳn là tiểu thư biết ở thôn Chử Đình có núi Chử Đình, khí hậu ở núi Chử Đình này rất dễ chịu thư thái, đặc biệt thích hợp để trồng trà...” Vì để đẩy mạnh tiêu thụ trà một cách tốt nhất, tất nhiên chưởng quầy sẽ tâng bốc một chút về phương diện thủy thổ.

Phụ nhân trẻ tuổi không để tâm lắm, chỉ là sau khi biết là thôn Chử Đình, liền gật đầu: “Vậy lấy hai cân trà mới.”

Chưởng quầy cười hỏi: “Có cần mang về tận phủ không ạ?”

“Không cần.”

Phụ nhân trẻ tuổi mang trà về Kỳ gia, nếm thử trước. Sau khi uống liên tục xong một tách trà nhỏ, nàng mới bằng lòng rằng Kỳ Hữu Vọng không nói dối.

Vì thế chờ đến tối Kỳ nhị công tử về phòng, nàng rót cho Kỳ nhị công tử một tách trà nhỏ, sau khi uống xong, cảm thấy hương vị có chút quen thuộc, hỏi nàng: “Trà này là xin từ chỗ tổ mẫu sao?”

Phụ nhân trẻ tuổi nói: “Là trà mới ta mua từ cửa hàng trà của Chu gia.”

Kỳ nhị công tử mím môi, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, cảm thấy trên mặt có chút bỏng rát vì đau.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ nhị tẩu: Ta không tranh cãi với ngươi, ta chứng minh nó bằng sự thật.

Kỳ nhị thiếu:... Cảm giác trên đầu xanh mượt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.