Chương 14: Đề chữ
Khi Chu Thư đi đến biệt trang Kỳ gia, thấy hạ nhân Kỳ gia đang nâng một tấm bảng đi vào, thoạt nhìn chất liệu của tấm bảng khá tốt, chỉ là trên mặt cũng không có chữ. Chu Thư nhìn lướt qua, cảm thấy không liên quan đến mình, cũng không để trong lòng.
Chuyển bái thiếp, rất nhanh Kỳ Hữu Vọng đã tự mình chạy đến tiếp nàng.
Chu tiểu thư, ngươi đến rồi sao!
Mạo muội đến cửa, mong Kỳ tứ công tử thứ lỗi.
Hôm nay Chu Thư mặc y phục màu hồng nhạt, chỉ là trên đầu còn một cái nón che mặt, khi nói chuyện với Kỳ Hữu Vọng, nhẹ nhàng vén tấm lụa trắng lên lộ ra nửa gương mặt.
Hoan nghênh còn không kịp, sao lại trách Chu tiểu thư chứ? Chu tiểu thư mau vào trong! Kỳ Hữu Vọng đưa tay, nghiêng người mời nàng vào.
Chu Thư vừa mới bước vào biệt trang Kỳ gia, lập tức cảm nhận được cảm giác xuân ý dạt dào từ nơi này, trong đình viện xanh um tươi tốt, hoa nở kiều diễm. Mấy cây ngõa tùng trên mái hiên xanh biếc đáng yêu, dưới thềm đá mọc đầy rêu xanh cũng làm tòa biệt trang này tăng thêm vài phần cảm giác u nhã tĩnh mịch tự nhiên.
*Ngõa tùng
Chu Thư chưa từng đến chủ trạch của Kỳ gia, nhưng cũng nghe nói ngoại trừ Kỳ Hữu Vọng là trường hợp đặc biệt ra, gia phong của Kỳ gia xem như là nghiêm cẩn, ngay cả phong cách dinh thự cũng lấy sự đoan chính nghiêm trang làm chủ đạo, nhưng không thể nào xuất hiện nhiều ngõa tùng và rêu xanh như vậy được.
Cho nên chỗ biệt trang này cũng không phải bởi vì lâu không có người ở, không người quét dọn mới có thể có dáng vẻ như vậy, ngược lại có thể là chủ nhân cố ý chậm rãi dưỡng ra cảnh trí thanh u này.
Mẫu đơn nơi này nở cũng thật sớm! Chu Châu ở phía sau nhịn không được mà kinh thán.
Lâm Cầm nghe thế, đáp: Tất nhiên, hoa ở nơi này đã nở từ tháng trước rồi.
Chu Châu có chút không tin, mà Lâm Cầm nghĩ đến Chu lão mẫu đã dặn nàng không được nói việc của Kỳ tứ công tử ra, vì thế cũng không có ý định giải thích cái gì.
Ngược lại, Kỳ Hữu Vọng xem như không có gì mà nói với Chu Thư: Lâm Cầm nói là sự thật, tháng trước mẫu đơn trong vườn đã nở rồi, bởi vì lão mẫu nói là ta mang đến điều cát tường!
Chu Thư: ...
Dường như nàng nhìn thấy đuôi của Kỳ tứ công tử đang vểnh lên. Không nói đến việc trong lòng nàng không tin lời này, nhưng nàng vẫn nể tình mà khẽ gật đầu.
Nàng đã lấy mũ che mặt xuống, trên mặt cũng là vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng Kỳ Hữu Vọng biết nàng cũng không tin điều này. Cười cười cũng không để trong lòng, mời nàng ngồi, lại cho người chuẩn bị trà.
Kỳ gia đãi khách tất nhiên không cho người pha trà cho có lệ, nước trà được mang lên màu sắc oánh nhuận, vừa nhìn đã biết là trà thượng phẩm. Mà sau khi vào miệng, Chu Thư lập tức nhận ra: Đây là Tử Duẩn (Măng tím) của Cố Chử.
Trà Cố Chử đã từng là cống trà của Hoàng thất, sau đó bị xuống dốc, dần dần bị cống trà của Bắc Uyển Kiến An thay thế, nhưng địa vị của nó trong giới trà vẫn chưa từng giảm, rất nhiều dân chúng cả đời cũng chưa chắc có thể uống được một ngụm.
Trà của Chu gia cũng không phải loại nổi danh, chẳng qua nàng cho rằng trà mới năm nay rất không tồi, nhưng cũng không tin chắc có thể đánh bại trà Cố Chử.
Phải, bạn của cha ta mang từ Hồ Châu đến, chỉ có một chút, cha ta keo kiệt đã cất giấu hết. Gần đây ông ấy không ở nhà, bị ta tìm ra được. Kỳ Hữu Vọng nói.
Chu Thư nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở này của Kỳ Hữu Vọng, trong lòng giống như không còn thấy nặng nề khi xem trà Cố Chử là đối thủ nữa rồi.
Kỳ Hữu Vọng để ý thấy vẻ mặt Chu Thư xảy ra chút biến hóa nho nhỏ, lập tức lại nói: Nhưng ta cảm thấy, trà này cũng chỉ vậy mà thôi.
Chu Thư Nghĩ, có thể ghét bỏ một danh trà như thế, sợ rằng cũng chỉ có vị Kỳ tứ công tử làm việc không chút quy tắc, sở thích khác người này mà thôi.
A, ta nhớ là trà mới của Chu gia hẳn là đã chế ép xong rồi nhỉ? Lần trước Chu viên ngoại đã đồng ý với ta, sẽ giữ cho ta mấy lạng, lần này Chu tiểu thư đến đây, chẳng lẽ là đến đưa trà sao?
Kỳ Hữu Vọng chủ động mở đề tai, Chu Thư cảm thấy bản thân từ đầu không cần mặt dày tìm lời để mở miệng, nàng chưa bao giờ cảm thấy Kỳ tứ công tử là một người hiểu rõ lòng người đến vậy... Có lẽ là kiểu người đánh bậy đánh bạ, nhưng quả thật như thế này làm Chu Thư có ấn tượng tốt với nàng ấy hơn vài phần.
Trực giác của Kỳ tứ công tử thật nhạy bén, nói không sai, lần này ta đến cửa, là vì đã đáp ứng tặng trà mới cho Kỳ tứ công tử. Chu Thư dứt lời, chuyển trà được đặt trong bình gốm sứ xanh đến.
Kỳ Hữu Vọng đưa hai tay nhận lấy, cũng không chú ý rằng không thể trực tiếp mở quà ra ngay, nàng mở nắp bình lên, hương trà lập tức bay vào mũi.
Thanh mát dìu dịu, mùi thơm ngào ngạt, chỉ ngửi mùi thôi đã biết là trà ngon! Kỳ Hữu Vọng thuộc phái hành động, lập tức cho người lấy một ít trà mang đi pha thử.
Sở dĩ danh trà có tiếng, có thể làm cho người ta dễ dàng nhận ra, ngoại trừ ngoại hình đặc trưng bên ngoài, tất nhiên hương vị phải bất đồng. Bởi vì vị trí địa lý và khí hậu của trà ở các nơi là khác nhau, loại trà được làm ra cũng có hương vị của chính nơi đó.
Ngoại trừ điều đó, còn có chút thói quen khi chế ép thành bánh trà, viên trà, phía bên trong sẽ cho thêm một ít hương liệu.
Trình tự chế tác trà của Chu gia dựa theo cống trà của Bắc Uyển Kiến An, nhưng cũng không cho thêm hương liệu, mà hương trà cũng là hương thơm thuần túy của lá trà. Giữ nguyên hương vị nguyên bản của lá trà, lại có một chút vị ngọt nhẵn không giống các loại khác.
Kỳ Hữu Vọng âm thầm tắc lưỡi, trà này quả thật có chút ngoài dự kiến của nàng. Đối với các phẩm trà hiện nay mà nói, không thể so sánh với phần đông các danh trà đã có danh khí khác, nhưng lại rất dễ dàng đạt được hảo cảm của nàng, là vì sau khi uống trà này vào, lại làm cả người nàng có cảm giác vô cùng thoải mái.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không thể nắm bắt rõ ràng, nhưng khi nàng nhìn ngắm vườn hoa cây cảnh trong nhà, lại sinh ra cảm giác gần gũi.
Hương vị còn lưu giữ trong miệng, làm người ta cảm nhận được dư vị bất tận! Trà này ta cần phải mặt dày thỉnh cầu Chu tiểu thư một chút, đưa cho tổ mẫu của ta nếm thử.
Chu Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười đáp: Kỳ tứ công tử thích là tốt rồi, ngày mai ta lại cho người đưa đến nhiều hơn.
Tặng thì không cần, ta biết trà búp được làm ra khá ít, trà búp với hương vị cao cấp bậc này lại càng hiếm, cũng không biết chu gia còn dư lại bao nhiêu trà búp, ta mua hết.
Trà búp rất khan hiếm mà giá lại cao, Kỳ Hữu Vọng tự thấy bản thân không phải người thích chiếm tiện nghi, cho nên mua trước một ít về, nếu tổ mẫu và phụ huynh thích, tất nhiên sẽ đến Chu gia hiệp đàm.
Cũng không phải nàng quan tâm chuyện mua bán của Chu gia, chẳng qua là muốn chia sẻ đồ tốt với người trong nhà mà thôi!
Chu Thư ngồi chơi một lát, rồi cáo từ ra về. Hạ nhân Kỳ Gia thấy thế, lập tức đến nói: Tứ công tử, tấm bảng chuồng heo đã làm xong, đang chờ tứ công tử đề chữ là có thể treo lên rồi.
Chu Thư lập tức nhớ đến vừa rồi nhìn thấy tấm bảng này, nàng tuyệt không nghĩ đến, tấm bảng này cư nhiên là dùng để treo trên chuồng heo!
Chuồng heo mà còn đặt tên? Chu Châu cũng bị việc làm của Kỳ Hữu Vọng làm kinh ngạc, nhưng lại không bình tĩnh như tiểu thư nhà nàng, nên nói ra tiếng.
Tất nhiên phải có, đây cũng là danh tiếng! Sau này nếu có người hỏi thịt heo là của nhà nào, cũng không thể nói là Kỳ tứ công tử hay Kỳ gia đúng không? Đặt tên, để sau này khi người khác đàm luận nhắc đến sẽ nói, đây là thịt heo của Sinh cơ nhàn viên. Kỳ Hữu Vọng nói, còn lấy tờ giấy bản thân viết ra cho Chu Thư xem.
Sinh cơ nhàn viên? Chu Thư cân nhắc bốn chữ này, cũng không đánh giá nó có hay hay không, chỉ nói, Rất thú vị.
Hôm nay ta đây mặt dày xin Chu tiểu thư giúp một việc rồi. Nghe nói Chu tiểu thư am hiểu Hành thư*, nhất là Hành Khải, không biết có thể thay ta đề chữ được không? Kỳ Hữu Vọng có chút ngượng ngùng, Chữ của ta không được đẹp lắm, sợ viết lên sẽ làm xấu đi tấm bảng này!
(*Hành thư: Là một cách viết chữ Hán bắt nguồn từ Thảo thư, nhưng dễ đọc hơn, là một kiểu chữ viết tay trong thư pháp)
Chu Thư và Lâm Cầm cảm thấy ngạc nhiên, Kỳ tứ công tử vậy mà cũng có thời điểm ngại ngùng? Không phải nàng vẫn luôn là dáng vẻ 'Ta không quan tâm cảm giác của ngươi, ta chỉ quan tâm cảm giác của ta' sao?
Chu Thư khiêm tốn nói: Kỳ tứ công tử quá khen, chữ của ta cũng không mạnh mẽ, cũng không uy lực, huống hồ, cũng chưa từng có người tìm ta nhờ viết bảng hiệu.
Kỳ Hữu Vọng nói: Vì sao? Bởi vì ngươi là nữ tử, nên bọn họ cho rằng chữ của ngươi không được đăng ra bên ngoài?
Kỳ Hữu Vọng có thể nghe được danh tiếng chữ viết của Chu Thư, tất nhiên cũng nghe được không ít lời phê bình nói chữ của nàng không tốt, kinh khủng, tỷ như 'Nét chữ có tốt đến mấy, cũng quá mức yếu ớt', 'Nữ tử không có đủ lực để viết ra được chữ, chữ không đủ khí lực'.
Chu Thư hồi tưởng lại những lời nói nàng chưa từng để trong lòng, cho dù nội tâm của nàng đã được tôi luyện kiên cố, nhưng vẫn sẽ có chút cảm giác thê lương như cũ.
Không ngờ thanh âm to lớn lại êm dịu kia bỗng cất tiếng nói: Thế nhưng cũng chỉ là chút lời nói chanh chua ganh ghét, cũng không sợ chua đến chúng sao! Hơn nữa chữ viết của Chu tiểu thư không được người công nhận lại vô cùng hợp ý ta, sau này đây chắc chắn tấm bảng của ta sẽ là độc nhất vô nhị rồi!
Chu Thư cúi đầu yên lặng nở nụ cười, lúc này mới đáp: Được Kỳ tứ công tử để mắt đến, vậy ta đành xuất chút tài mọn vậy.. Truyện Sủng
Hạ nhân lấy bút mực đến, Kỳ Hữu Vọng tự mình mài mực, Chu Thư nhìn tấm bảng hồi lâu, mới dùng sợi dây lụa bạc cột ống tay áo lên đặt bút viết xuống tấm bảng bốn chữ 'Sinh cơ nhàn viên'.
Cả quá trình hành bút đều lưu loát liền mạch, chữ Hành Khải được viết với vẻ tao nhã mượt mà, các nét gần giống với nét chữ Thảo.
Wow nét chữ của nữ tổng giám đốc tương lai, chờ đến khi nàng thực sự trở thành nữ tổng giám đốc, chữ này sẽ truyền rất nhiều động lực! Kỳ Hữu Vọng vui vẻ rạo rực nói thầm.
Chu Thư nghe được hết thảy, cũng không hiểu rõ lắm đây là có ý gì, chỉ cảm thấy có liên quan đến mục đích Kỳ Hữu Vọng xin chữ.
Nàng đặt bút xuống, lại sửa sang lại quần áo, nói: Chữ đã viết xong, ta xin cáo từ trước.
Kỳ Hữu Vọng tiễn nàng ra cửa, nhìn bóng lưng nàng dần xa, không khỏi hồi tưởng lại năm đó nàng cũng hoài một cỗ nhiệt huyết như thế, muốn phát triển nông trại thêm lớn mạnh, thành lập công ty, nhậm chức CEO. Kết quả giấc mộng khi nàng hai mươi ba tuổi năm ấy đã sụp đổ dưới cát bụi, giấc mộng tổng giám đốc của nàng cũng tiêu tan theo.
Tuy rằng hiện tại đã không còn mơ mộng như thế nữa, nhưng một nữ nhân độc lập tự mình cố gắng gây dựng sự nghiệp thành công luôn đáng để người khác học hỏi và kính nể. Trong lòng nàng, có lẽ Chu Thư còn có thể tiến xa hơn nữa trên con đường này.
Lâm Cầm cùng nàng trông về nơi xa, rồi sau đó nói: Tứ công tử, khăn của Chu tiểu thư, vừa rồi có lẽ có thể trả lại được.
Kỳ Hữu Vọng theo bản năng sờ soạng dưới thắt lưng, nàng mở to đôi mắt bồ câu, vờ như ngây thơ không biết gì: Đúng nhỉ, lại quên mất. Vậy mà ngươi lại không nhắc ta?
Lâm Cầm: ...
Được rồi, không cần giải thích, nàng dám thề với trời, nếu không phải tứ công tử cố ý giữ khăn của người ta làm của riêng, nàng sẽ bị thiên lôi đánh!
Thị nữ mà cũng quên được.
Kỳ Hữu Vọng chắp tay sau lưng đi vào trong biệt trang, khóe miệng nhếch lên thật cao: Quên tốt lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: Chưa tiếp xúc nhiều lắm nên không biết, ngươi lại nhiều trò như vậy!
Vượng Vượng: Này này!