Hai mắt nhóm tôi tớ ở biệt trang Kỳ gia đẫm lễ mà theo Kỳ Hữu Vọng trở về, tuy rằng vừa rồi hét lớn khá nhiều, dậy tinh thần hơn một chút, nhưng sau đó bình tâm lại, phát hiện càng mệt mỏi hơn, trong đầu không ngừng oán trách: Tứ công tử của bọn họ, thật đúng là vừa nghĩ ra đã làm ngay mà!
Trở lại biệt trang, Kỳ Hữu Vọng thấy bọn họ ngáp liên tục, nên phân phó: “Trở về ngủ bù hết đi, cho các ngươi ngủ một canh giờ rồi lại đến làm việc.”
Dứt lời, bản thân đi vào thư phòng, cầm bút bắt đầu tính toán.
Đến đầu giờ trưa, Chu lão mẫu từ chủ trạch đến đây, phát hiện trong nhà không một ai làm việc, trong lòng rất tức giận, nhưng tạm thời bà cũng không rảnh đi chỉnh đốn nhóm tôi tớ lười biếng này, đến thư phòng tìm Kỳ Hữu Vọng trước.
Xuyên qua cửa sổ bà thấy Kỳ Hữu Vọng nằm sấp trên thư án viết viết tính tính, đôi lúc còn thảnh thơi lắc lắc mông, nhìn thế nào cũng thấy có chút tùy ý.
“Khụ khụ, Xuân Ca nhi!” Chu lão mẫu mở miệng.
Kỳ Hữu Vọng hơi khựng lại, quay đầu nhìn thấy bà, rất kinh hỉ, vội ném bút chạy đến ghé vào trên cửa sổ: “Lão mẫu, sao người lại đến đây?”
Chu lão mẫu nói: “Tất nhiên là đến chăm sóc con rồi.”
Bà cũng sẽ không nói, là vì lão phu nhân và bà phát hiện đứa nhỏ này cư nhiên khi thật sự bắt đầu nuôi heo, thế mà lại kiên trì nhiều ngày cũng không từ bỏ, nên tò mò đến hỏi thăm tình hình một chút.
“Nơi này có rất nhiều người, còn có Lâm Cầm ở đây nữa, lão mẫu không cần phải đến đây đâu!”
“Bên chỗ lão phu nhân đã không cần lão thân này hầu hạ rồi, còn chuẩn cho lão thân đến nông thôn dưỡng lão, cho nên lão thân đến đây, cũng là để dưỡng lão, hi vọng Xuân Ca nhi chớ đuổi lão thân này đi là được rồi.”
Kỳ Hữu Vọng cao hứng kéo bà vào thư phòng, nói: “Lão mẫu nói vậy thật oan uổng ta, sao ta có thể đuổi lão mẫu đi được chứ?!”
“Ta quyết định đặt tên cho chuồng heo, nhưng suy nghĩ thế nào đều cảm thấy không hay, lão mẫu mau cho ta ý kiến đi.”
Chu lão mẫu tùy tay nhặt mấy tờ giấy bỏ lên mở ra nhìn một chút, bên trên bày ra hơn mười cái tên, cái gì mà 'Trang trại heo của Kỳ', 'Trang trại heo thôn chử đình', 'Trang trại heo tự nhiên'...
Những cái tên này quả thật có chút phổ biến, nhưng bà thực sự chưa từng thấy nhà nào chăn heo lại sẽ đặc biệt đặt tên cho nó.
Nhìn đống giấy bỏ, bà lại thấy trên thư án có một cái tên 'Sinh cơ nhàn viên', nhất thời trước mắt sáng lên, nói: “Tên này rất không tệ, sinh cơ tức sinh mệnh sức sống, nuôi heo tất nhiên là sự sống! Xuân Ca nhi đã không cần lão thân hỗ trợ cho ý kiến rồi.”
Kỳ Hữu Vọng nói: “Là vì thấy hoa cỏ tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ, cho nên có một ý niệm dâng lên trong đầu, tùy tay viết xuống. Đến lão mẫu cũng thấy được, vậy thì lấy tên này đi, ta cho người đi làm tấm bảng, treo trên chuồng heo!”
Chu lão mẫu cảm thấy có chút không ổn, dù sao trước kia tuy rằng Kỳ Hữu Vọng nhất thời muốn nuôi cá dưỡng thỏ, nhưng lại chưa bao giờ thành thật nghiêm túc đặt tên như vậy, còn làm một tấm bảng tên. Bây giờ nàng nghiêm túc đặt tên cho chuồng heo như thế, sợ là càng để tâm đến việc này rồi.
“Đúng rồi, lão mẫu người vừa từ trong nhà đến đây, chắc hẳn ngồi xe mệt mỏi thân mình khó chịu, vẫn nên nhanh đi nghỉ ngơi, chờ người nghỉ ngơi xong rồi, ta dẫn người đi xem heo.”
Chu lão mẫu: “...”
Bà không khuyên Kỳ Hữu Vọng điều gì, ra cửa, quay đầu lập tức đi tìm nhóm tôi tớ còn đang nhàn hạ mà răn dạy. Nhóm tôi tớ thấy bà đến đây, trong lòng đều nhảy dựng lên, kêu gào trong lòng, cuộc sống thảnh thơi trước mắt có thể đã không còn nữa rồi.
Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng làm việc không đáng tin, nhưng đối với hạ nhân cũng không quản giáo ép buộc, cho nên ngày thường chỉ cần Kỳ Hữu Vọng không có việc gì phân phó, bọn họ đều trốn ở tạp viện mà thảnh thơi cũng không có người quản.
Nhưng Chu lão mẫu vừa đến, nếu bọn họ còn dám nhàn hạ, tiền công bị khấu trừ là nhỏ, bị đuổi ra khỏi Kỳ gia mới là lớn.
Người giúp Kỳ Hữu Vọng chăn heo rất chịu khó, nhưng những người đó đều là người của thôn Chử Đình mà Kỳ Hữu Vọng thuê, đều ăn ở trong tiểu viện được xây cách chuồng heo không xa, ngoại trừ hằng ngày chăm sóc heo con, thì là dọn dẹp chuồng heo, cách mấy ngày thì tắm rửa cho nhóm heo con.
Kỳ gia trả tiền công rất có tâm, bọn họ cũng không rõ cách làm người của Kỳ Hữu Vọng, tất nhiên không dám buông lỏng. Kỳ Hữu Vọng dẫn Chu lão mẫu đến chuồng heo dạo chơi, vốn bà không tán thành việc Kỳ Hữu Vọng trả công cao đến vậy cho bọn họ, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ cố gắng làm việc, nên không nhắc đến việc giảm tiền công đi.
“Lão mẫu người xem, đám heo con này có phải rất nhu thuận đúng không?”
Kỳ Hữu Vọng vừa xuất hiện ở chuồng heo, đám heo con cũng không tham luyến thức ăn trong máng, ngược lại hướng về phía nàng mà phát ra tiếng kêu 'Ọt ọt'. Chỉ cần nàng tựa vào gần, chúng sẽ lập tức tiến đến cọ vào nàng, Chu lão mẫu còn tưởng bản thân bị mờ mắt, nhìn đầu chó thành đầu heo rồi.
“Quả thật rất nhu thuận.” Chu lão mẫu kề sát vào, đám heo con này như không thấy bà, trong phút chốc bà không biết nên cảm thấy may mắn hay nên xấu hổ đây.
“Khụ khụ, đám heo này bao lớn rồi?” Chu lão mẫu hỏi.
“Sắp 30 ngày rồi.” Kỳ Hữu Vọng ôm lấy một con heo con đã được tắm táp sạch sẽ, con heo một bên mắt là màu đen, một bên màu trắng được nàng ôm lên cũng không giãy dụa, ngược lại lại vô cùng thân thiết ủn ủn cái mũi lên ngửi lấy mùi hương trên người nàng.
Chu lão mẫu nóng nảy: “Xuân Ca nhi, bẩn lắm, mau đặt nó xuống!”
Kỳ Hữu Vọng nở nụ cười, thả heo con vào lại trong chuồng, mà nó vẫn lưu luyến không rời mà cắn lấy ống tay áo Kỳ Hữu Vọng.
Kỳ Hữu Vọng sờ sờ đầu nó, thế này nó mới nhu thuận nhả miệng ra.
“Lão mẫu, ta cố ý mặc xiêm y màu đen, như vậy mới không nhìn thấy vết bẩn không phải sao? Hơn nữa ta đã cho người chú ý vệ sinh nơi này, đám heo con này cũng không bẩn, chúng nó rất hiểu chuyện, mỗi lần đại tiểu tiện đều sẽ vào một góc, đi xong rồi mới đến bên kia ngủ.”
Chu lão mẫu á khẩu không trả lời được, thậm chí trong lòng bà còn suy nghĩ tứ công tử nhà mình có phải là tiên heo đầu thai chuyển thế hay không, nếu không sao heo lại thích đến vậy?
Kỳ Hữu Vọng vừa nói, vừa kiểm tra tình hình sức khỏe của đám heo con một chút, bởi vì theo tình trạng chung, trên cơ bản thì heo con được cai sữa trong khoảng 30 ngày, nếu tăng trưởng tốt có thể tiến hành cai sữa sớm nhất là ngày thứ 14.
Lúc trước Kỳ Hữu Vọng mua heo con chính là chọn lứa cai sữa sớm, tình hình sinh trưởng tốt, nhưng sau khi heo con bị tách ra khỏi mẹ có thể sẽ có một chút chưa quen. Mà nàng phát hiện chúng có vẻ vui vẻ hơn khi còn nuôi cạnh heo mẹ, hình dáng cũng tốt hơn, nên cũng an tâm.
Sau khi ra khỏi chuồng heo nàng đi kiểm tra vấn đề thức ăn gia súc, cuối cùng mới hoàn thành xong mọi chuyện, bàn giao chút công việc với các nhân công chăn nuôi heo.
Thấy nàng nói rõ ràng rành mạch chuyện chăn heo đến vậy, Chu lão mẫu không khỏi buồn bực: “Xuân Ca nhi trước kia cũng chưa từng nuôi heo, sao giờ con lại quen thuộc vậy?”
Kỳ Hữu Vọng khẽ nhướng mày, cười nói: “Lão mẫu, ta đã quyết định chăn heo, tất nhiên sẽ đọc sách tìm hiểu! nếu ta hao tổn tâm tư nuôi heo, lại phát hiện nuôi không tốt, vậy thì không phải bôi nhọ thanh danh của ta sao!”
Chu lão mẫu nhất thời không nói gì, không phải nuôi không tốt mới phù hợp với thanh danh của con sao?
- -
“Tiểu thư, đây là trà mới của đợt này.” Lý quản sự mang trà mới đưa đến trước mặt Chu Thư.
Chè búp mới hái đã được ép chế thành dạng bánh, mặt ngoài màu xanh tím, đây là màu sắc được chế tạo trong vòng một ngày mà thành. Lướt qua màu sắc bên ngoài không nói, khi cầm bánh trà này cảm giác rất tỉ mỉ chu đáo kỹ càng, ngửi mùi, đã không còn hương cỏ tươi, chỉ còn lại hương trà thuần sau khi đã trải qua nhiều quy trình chế ép.
Chu Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất nhìn bề ngoài, phẩm chất của trà này sẽ không làm người ta thất vọng.
Thế nhân chọn trà, bước đầu tiên để xác định trà một cách tự nhiên không phải bằng cách nếm thử hương vị của trà, mà là thông qua màu sắc bên ngoài, hoa văn bánh trà, đánh giá chất lượng bánh trà, bước thứ hai mới là nhấm nháp hương vị nước trà.
Chu Châu chuẩn bị dụng cụ pha trà cho Chu Thư, sau khi rửa sạch hai tay, dùng vòng dây cột tay áo lên, rồi bắt đầu điểm trà.
Trong quá trình Chu Thư chuyên chú điểm trà, Chu Châu và Lý quản sự cũng chưa từng mở miệng quấy rầy nàng, cho đến khi bọn họ ngửi được hương trà nồng đậm, nhất thời tập trung tinh thần lại.
Chu Thư chế một ít nước vào trong tách đã được thêm một ít trà vụ xám trắng, vừa dùng trà tiển khuấy lên, nước trà dần dần đặc sệt như một đám mây trắng thật dày, màu sắc tinh thuần, hương trà cũng tỏa lên, dần dần tỏa ra khắp các góc trong phòng.
*Trà tiển
Bỗng nhiên tim Lý quản sự đập nhanh hơn, nhịn không được mà mở miệng: “Chè búp lúc này, tuyệt đối là hàng cao cấp!”
Chu Thư bất vi sở động, cho đến khi nàng điểm trà xong, mới buông trà cụ, cầm một chén trà nhỏ đưa cho Lý quản sự. người phía sau vội vàng tiếp nhận, nhẫn nhịn, vẫn chờ Chu Thư nhấp trước, lúc này mới vội vàng nhấp một ngụm trà.
Hương trà ngọt thanh thuần hậu, hương vị cũng không quá nồng đậm, cũng không đạm bạc, sai khi uống vào, trong miệng vẫn còn lưu lại hương thơm, làm người ta nhịn không được mà uống nhiều thêm vài ngụm.
Chu Thư cũng có chút ngoài ý muốn, nàng không vì hương vị trà ngon mà uống nhiều hơn, sau khi nhấp ba hơi, nàng súc miệng lại: “Trước kia vô luận trình tự chế trà tinh chuẩn cỡ nào, trà vẫn có vị chát đắng nhè nhẹ, mà hương vị của trà ở Đình Trà Trà Sơn lại tốt như vậy, xem ra khí hậu ở Đình Trà Trà Sơn rất tốt.”
“Vậy bên vườn trà Lĩnh Đế và các nơi khác trong năm phủ của chu gia, có nên đổi hết sang bên này không?” Lý quản sự hỏi.
Đã cho rằng khí hậu ở đây tốt, các trà viên còn lại, vốn cũng không lớn, trồng cũng không nhiều, bán đi, sau đó đặt mua thêm vườn trà ở nơi này, có lẽ sẽ tốt hơn.
Chu Thư nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Tuy bên này khí hậu tốt, nhưng trà ở những nơi kia cũng không kém, ta không cho phép vì lá trà bên này tốt hơn, mà lơ là công việc ở những vườn trà đó, hi vọng Lý quản sự trong ngày thường có thể giúp ta để ý trông coi nhiều hơn chút.”
Lý quản sự vội vàng đáp ứng: “Dạ, đã biết, tiểu thư.”
Sau khi Lý quản sự lui ra, nội tâm Chu Thư lại mong chờ lá trà ở Đình Trà Trà Sơn hơn, những lá trà này có lẽ có thể hỗ trợ giúp thanh danh Chu gia được thêm vang dội hơn!
Nghĩ như vậy, trong đầu nàng bỗng lóe lên một gương mặt cười ngây ngô – Mặc dù dùng từ xán lạn để hình dung nụ cười của Kỳ Hữu Vọng mới thỏa đáng, nhưng nghĩ đến cái tính ương bướng kia của nàng, Chu Thư cảm thấy nụ cười của nàng càng ngốc hơn một chút.
“Chu Châu, mang một ít trà mới qua cho Kỳ tứ công tử đi.” Chu Thư nói xong, cúi xuống, “Thôi, vẫn là để ta tự mình đi!”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vượng Vượng: Ta cứ nghĩ là ngươi nhớ ta, không ngờ là đến để đẩy mạnh tiêu thụ, hừ!
Thư Thư:...
- -
Bỗng nhiên nhớ đến trước đó có bạn nhỏ hỏi Vượng Vượng có bàn tay vàng nuôi heo, hay vẫn là kinh nghiệm đời trước, bởi vì lúc trước cũng không muốn để lộ nội dung, cho nên vẫn chưa trả lời. Kỳ thực có tag 'Hệ thống', mà 'Hệ thống' cũng đã sớm xuất hiện, hãy để ý cẩn thận lời văn trước đó, có rất nhiều chỗ đều có tiểu tiết nhắc đến nó.
Chẳng qua là không giống với các truyện hệ thống khác: Như là Hạc Hạc của 'Hệ thống nông trại', Ôn Thiện của 'Hệ thống văn thư' đều thuộc kiểu nói rõ ràng ra ngoài, hệ thống cùng trò chuyện với nhân vật, còn hệ thống của Vượng Vượng (nói lén lút, tên của nó đã xuất hiện ở chương này rồi) nó không phải là thứ cụ thể hóa, mà bản thân nàng ấy cũng không thể nhanh chóng phát hiện ra nó như vậy.