Trong cung điện xa hoa lộng lẫy của Thánh nữ, hương thơm ấm áp bay lượn mãi không tan. Trên giường, một nam tử tuấn tú và một cô nương đang động tình ôm hôn nhau, vòng chuông bạc đeo ở cổ tay kêu leng keng.
Từ lâu các cung nữ đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này nữa.
Bức rèm che đột ngột bị vén lên, A Tư Lan bước vào, vừa trông thấy thì mặt mũi tối sầm: “Cút!”
Nam tử hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Vẻ mặt A Tư Lan chẳng dịu thêm chút nào, hắn bảo cung nữ: “Các ngươi cũng lui ra.”
Mạch Nhĩ Na yên lặng ngồi dậy, kéo vạt áo vừa mới lột ra được một nửa về: “Tại sao ngươi cứ phá hỏng chuyện tốt của ta vậy? Đây đã là người thứ mấy rồi? Thật vất vả ta mới tìm được gương mặt mới này đó.”
Những nam tử tuấn tú trong vương thành, nếu vô chủ thì hầu hết đều là khách quý của Mạch Nhĩ Na. Ai cũng biết, Thánh nữ đại nhân tu luyện thần công cần phải có nguyên dương của nam tử. Vừa không gây hại cho thân thể, vừa được thưởng thức mỹ nhân, nam tử nào mà từ chối chứ?
Chỉ cần không bệnh tật, ngoại hình đẹp, thân thế trong sạch thì đều có thể tới điện tự tiến cử bản thân để được vui vầy cùng Thánh nữ đại nhân. Qua mấy năm như thế, gương mặt mới ngày càng ít dần.
Người Lương không coi trọng trinh tiết, điều họ muốn là tận hưởng thú vui trước mắt, vì vậy, họ chỉ cảm thấy vô cùng vinh hạnh nếu được trợ giúp Thánh nữ đại nhân tu luyện thần công.
Chẳng ai thấy thế là đồi phong bại tục cả.
Trước sau chỉ có A Tư Lan không vui.
Hắn lạnh lùng, im lặng.
“Ngươi còn như thế nữa thì ta sẽ tưởng là ngươi yêu ta đấy.” Mạch Nhĩ Na thốt lên làm sống lưng A Tư Lan cứng đờ.
Nàng chẳng để ý, tiếp tục bảo: “Thật ra dung mạo của ngươi đẹp hơn họ nhiều, chẳng phải là không thể, nhưng ngươi lại luyện Cửu Dương Công, phải – cấm – dục.”
Nàng hả hê bảo: “Một bó tuổi mà vẫn còn là gà tơ, thật bi thảm.”
“...” A Tư Lan cảm thấy sớm muộn mình sẽ bị tức chết bởi nữ nhân này.
“Ta tìm cô thông báo chính sự.” Hắn hít sâu một hơi để trấn tĩnh: “Lễ hội Hoa Thần sắp tới, Mỗ Mỗ chuẩn bị xuất quan.”
“Năm nào cũng chỉ có bằng này trò.” Mạch Nhĩ Na chẳng chút hứng thú: “Đã biết rồi! Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi.”
A Tư Lan: “...”
“Sao ngươi còn đứng đó?” Mạch Nhĩ Na hỏi.
Hắn siết chặt tay rồi buông lỏng, buông lỏng lại siết vào, cuối cùng dứt khoát xoay lưng bước thật nhanh.
“... Có bệnh.” Hắn vừa khuất bóng, Mạch Nhĩ Na lẩm bẩm oán giận: “Ngươi đuổi người đi làm hại ta lại phải tìm kẻ khác, thật là phiền phức.”
Vừa dứt lời thì có người tới.
Đôi ủng da bước vào trong điện, một thanh niên mặc trang phục nước Lương đeo mặt nạ lẳng lặng xuất hiện.
Mạch Nhĩ Na ngẩng đầu: “Ngươi đến vì chuyện chăn gối hả?”
“Vừa vặn ta đang cần.” Nàng chẳng hỏi lai lịch của đối phương, lười biếng vẫy vẫy tay: “Lại đây, bỏ mặt nạ xuống xem, ta không thích kẻ xấu xí.”
Thanh niên bỏ mặt nạ xuống.
Mạch Nhĩ Na: “...”
Nhất định nàng hoa mắt rồi.
Nàng không thích kẻ xấu xí, cho nên người tới để tự giới thiệu mình phải là mỹ nam tử, nhưng ai mà ngờ lại đẹp tới mức này cơ chứ.
... Tuy nhiên đó không phải trọng điểm.
Ai nói cho nàng biết tại sao vị công tử Liễm nước Sở lại xuất hiện ở đây đi!
-
Đầu tháng tám Vệ Liễm tới vương thành.
Vừa tới nơi thì Lâm Yên Nhi tách ra khỏi hai người, đương nhiên Tiêu Văn không làm vậy, hắn trực tiếp đuổi theo nàng. Đuổi kịp hay không chả biết, chỉ biết không cùng đường với hai người nữa.
Mỗi người đều có việc muốn làm nên rất dứt khoát. Suy cho cùng, yêu thích hận thù của cặp đôi kia không liên quan tới họ. Mục đích của Vệ Liễm từ đầu tới cuối chỉ có một - tìm ra kẻ hạ lời nguyền.
Manh mối trước đó là Lâm Yên Nhi, bây giờ coi như đã thu được chút thành quả - ít nhất bà phù thủy thần bí kia đã nằm trong tầm ngắm.
Kẻ thù của Lâm Yên Nhi đang ở vương thành, thân phận không hề tầm thường, kiểm soát một đám trẻ con. Đây là manh mối Vệ Liễm có được.
Chỉ cần chọn đại một người nào đó ở vương thành hỏi thăm thì sẽ biết, cứ bảy năm sẽ thay đổi Thánh tử và Thánh nữ một lần, đích thân Quốc Vu sẽ chọn một nhóm trẻ con để tiến hành bồi dưỡng, từ đó lựa ra Thánh tử Thánh nữ đời tiếp theo.
Thân là Thánh nữ, dĩ nhiên Mạch Nhĩ Na cũng được Quốc Vu bồi dưỡng và lựa chọn. Sư phụ nói phải trả lại nhân quả cho nàng thì mới tìm ra được kẻ nguyền rủa, bởi vậy Vệ Liễm nghi ngờ Quốc Vu chính là ứng cử viên có khả năng nhất.
Lâm Yên Nhi và Mạch Nhĩ Na đều ngủ với vô số người, nếu Lâm Yên Nhi bị ép buộc, vậy lẽ nào Mạch Nhĩ Na trời sinh đã thích sao?
Đây là vấn đề y phải giải quyết trước.
Vệ Liễm thành công tự thuyết phục bởi chính suy đoán của mình.
Sau khi xác định được kẻ đáng ngờ, Vệ Liễm bèn dùng phương pháp rất đơn giản và thô bạo - trực tiếp tìm Mạch Nhĩ Na kiểm chứng, nếu Quốc Vu có vấn đề, vậy y sẽ tìm giết bà ta.
-
Một canh giờ sau, Vệ Liễm rời khỏi điện Thánh Nữ, trở về chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
“Hỏi được gì không?” Cơ Việt nói.
Vệ Liễm lắc đầu: “Không, thoạt nhìn Mạch Nhĩ Na chẳng giống bị ép buộc.”
Cơ Việt hỏi: “Em nói với nàng ấy thế nào?”
Vệ Liễm im lặng một lát rồi khai đúng sự thật: “Ta bảo huynh là kẻ cặn bã.”
Cơ Việt: “???”
-
Vệ Liễm và Mạch Nhĩ Na có duyên gặp mặt mấy lần trong Tần Vương cung, gắng gượng cũng được gọi là bạn bè. Y xông vào cung điện của Thánh nữ, bịa chuyện ngay tại trận, kể lể Tần vương đã chán ghét y và đuổi y khỏi vương cung, y lại là một đứa con rơi nên chẳng có mặt mũi nào mà trở về nước Sở, đành phải coi bốn bể là nhà, lưu lạc khắp chân trời góc biển.
Hôm nay vô tình tới nước Lương, bèn tìm gặp cố nhân.
Thân thể thành thục tính cách ngây thơ - Mạch Nhĩ Na... thế mà tin.
Đâu chỉ có tin tưởng, nàng còn căm hận sục sôi mắng to Tần vương đúng là tên chó má, kẻ bạc tình, còn cảm thông sâu sắc cho hoàn cảnh của Vệ Liễm.
“Sao hắn có thể đối xử với ngươi như vậy?” Mạch Nhĩ Na bất bình dùm y: “Tìm đâu ra người thứ hai đẹp mắt như ngươi chứ? Tần vương bị mù rồi à?”
Vệ Liễm đau lòng bảo: “Quân vương bạc tình, xưa nay đều vậy.”
“Hắn đã chiếm được thân thể ngươi thì phải chịu trách nhiệm, sao lại có chuyện ăn xong chẳng chịu nhận mà còn đuổi người đi chứ?” Mạch Nhĩ Na không tài nào hiểu nổi: “Xem ra Tần vương không chỉ là bạo quân, mà còn là một tên nam nhân cặn bã!”
“Ta là một nam tử, cần người chịu trách nhiệm làm gì?” Vệ Liễm có suy nghĩ riêng: “Tại hạ du ngoạn tới đây, từng nghe thấy một ít... sự tích về cô nương. Cô nương cũng đâu cần ai chịu trách nhiệm, tại hạ há có thể không rộng rãi bằng một cô nương.”
“Chúng ta có chỗ nào giống nhau đâu?” Mạch Nhĩ Na đồng tình: “Nhìn dáng vẻ đau lòng của ngươi thì sợ rằng ngay cả trái tim cũng trao đi mất rồi. Còn ta từ trước tới giờ cả hai bên đều hiểu là chồng hờ vợ tạm, nào có chân tình, chỉ hứng thú ham muốn nhất thời, chẳng hề bị tổn thương.”
Vệ Liễm không hiểu bèn hỏi: “Vì sao cô nương lại phải...?”
“Ngươi đã tới đây thì chắc hẳn có nghe qua không ít lời đồn liên quan đến ta.” Mạch Nhĩ Na nói: “Đó là vì ta cần phải luyện công, mặt khác, bản thân ta cũng chẳng chán ghét chuyện đó.”
Vệ Liễm có được đáp án, lẳng lặng trò chuyện tiếp, trong lúc lơ đãng thu thập thông tin mình muốn.
Y nói năng khéo léo, Mạch Nhĩ Na chẳng chút nghi ngờ. Dù sao luận về trình độ, một trăm Mạch Nhĩ Na cũng không đấu lại y.
Sau đó Vệ Liễm đứng dậy tạm biệt, Mạch Nhĩ Na lại còn đưa cho y ít tiền, bảo y đến chơi với nàng thường xuyên.
-
“Nàng không hề bị ép buộc.” Vệ Liễm nhíu mày: “Ta cứ tưởng nàng và Lâm Yên Nhi chân chính giống nhau, nội tâm mâu thuẫn trong chuyện đó, thế nhưng nàng rất nghiêm túc.”
Cơ Việt: “Cô là kẻ bạc tình à?”
Vệ Liễm nhíu mày suy luận tiếp: “Tỉ lệ người mắc chứng phân ly cực hiếm, trong vạn người chưa chắc đã có ai, Lâm Yên Nhi là một, khả năng Mạch Nhĩ Na cũng bị mắc chứng bệnh ấy quá nhỏ.”
Cơ Việt vẫn đối thoại với y bằng một tần số khác: “Cô chán ghét ngươi nên đuổi ngươi ra khỏi vương cung ư?”
“Đừng đùa nữa, bàn việc chính đi.” Vệ Liễm trầm ngâm: “Nếu phải giúp đỡ Mạch Nhĩ Na theo luật nhân quả thì chắc chắn nàng đang gặp rắc rối. Vậy rốt cuộc đó là gì?”
Cơ Việt: “Ngươi đành phải coi bốn bể là nhà, lưu lạc khắp chân trời góc biển sao?”
“A, đúng rồi!” Vệ Liễm bỗng nhớ ra: “Ngày mùng tám tháng tám là lễ hội Hoa Thần ở nước Lương. Thời điểm này hàng năm đều có đoàn xe hoa đi diễu hành, Thánh tử và Thánh nữ sẽ xuất hiện, quan trọng nhất là Quốc Vu cũng lộ diện.”
Cơ Việt: “Quân vương bạc tình, xưa nay đều vậy hả?”
“...” Cuối cùng Vệ Liễm cũng nhận ra điều khác thường, y dè dặt ngước mắt, cẩn thận hỏi: “Huynh giận à?”
Rốt cục cũng được người chú ý tới - vẻ mặt Cơ Việt vô cảm: “Hừ, không có.”
Hắn từng nói, hắn sẽ không bao giờ giận Vệ Liễm.
Huống hồ y bịa chuyện thê thảm như thế để lừa gạt Mạch Nhĩ Na, vì thế bôi đen hắn một chút cũng đâu có gì quá đáng.
Hắn, rất, hiểu.
Vệ Liễm nhíu mày.
Đã “Hừ” rồi mà còn bảo là không tức giận.
Y thở dài, vừa định nói “Bệ hạ bớt giận” nhưng Cơ Việt đã nhanh chóng chặn họng: “Cô không muốn gặp Vệ Liên.”
“...” Vệ Liễm suy nghĩ: “Vậy ta gọi Chi Chi ra dỗ huynh nhé?”
Vệ Liễm nói được làm được, lần trước y bảo sẽ biến thành cá chết, ngay lập tức thanh niên điên cuồng nóng bỏng trở nên rụt rè lạnh nhạt, khiến Cơ Việt còn không dám đụng vào - tư thái kia của Vệ Liễm hệt như đắc đạo thành tiên, quả thực liếc mắt nhìn đều là vẻ khinh nhờn thế gian.
Đuôi lông mày Cơ Việt hơi nhúc nhích, chẳng lộ ra biểu cảm gì: “Sao? Y còn sống cơ à?”
Vệ Liễm liếc nhìn hắn: “Bởi vì người nào đó cứ hừ đến hừ đi thì chết rồi cũng phải sống lại.”
Khóe miệng Cơ Việt chẳng kìm được, điên cuồng nhếch lên, nhưng vẻ mặt vẫn cố nghiêm túc, hắn bảo: “Thực ra cô cũng không thích Chi Chi lắm.”
Vệ Liễm: “Hừ hừ?”
Cơ Việt: “Thực ra cô không phải là người coi trọng chuyện ân ái.”
Vệ Liễm: “Nha.”
Quỷ mới tin.
“Bởi vì người cô thích là Vệ Liễm.” Cơ Việt nhanh chóng nói.
Vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên: “Quân vương bạc tình, xưa nay đều vậy, câu nói này sai hoàn toàn. Cô không bao giờ chán ghét thân thể ngươi, càng không... càng không bao giờ chán ghét ngươi.”
Vệ Liễm ngơ ngác, lúc này y mới phản ứng lại, Cơ Việt đang nói lời hứa hẹn với mình.
Y cười bảo: “Huynh nói gì thế? Căn bản ta chẳng lo lắng về điều đó.”
Họ đã cùng nhau đi tới ngày hôm nay, sao một chút lòng tin cũng không có chứ.
“Chỉ là ta bỗng nhớ ra, ta vẫn chưa nói với em.” Cơ Việt cúi đầu: “Ta biết giữa chúng ta không cần lời hứa hẹn gì hết, thế nhưng ta nghĩ, ta nên nói với em.”
Hắn nhìn vào mắt Vệ Liễm, trịnh trọng: “Sau này Tần vương không có ba cung sáu viện bảy mươi hai phi, đời này không có thê thiếp, không có con đàn cháu đống, chỉ yêu mỗi công tử Liễm. Nếu làm trái lời thề thì cả đời này hắn sẽ không cứng được.”
Vẻ mặt Vệ Liễm chưa thay đổi, y khẽ cười: “Không muốn có con nối dòng ư? Huynh là vua mà.”
“Không muốn.” Cơ Việt cũng cười: “Chỉ cần Vệ Liễm thôi.”
Hàng lông mi dài của y run lên.
Cơ Việt đột ngột nói thế cũng cảm thấy ngượng ngùng. Yêu càng sâu sắc càng hiểu rõ về nhau, hằng ngày hai người chung sống cũng càng tùy tiện tự nhiên hơn, rất ít khi có thời điểm trịnh trọng như thế.
Cũng rất lâu chưa từng lo lắng thấp thỏm như thế.
Cơ Việt còn đang chờ Vệ Liễm trả lời thì lại cảm nhận được một nụ hôn rơi vào má.
Thanh niên dịu dàng cười bảo: “Lên giường.”
“Chi Chi muốn gặp huynh.”