Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa, bầu trời vừa rồi còn trong xanh quang đãng trong nháy mắt đã tích tụ một đám mây đen lớn làm cả không gian u ám. Người đi đường lấy tay che đỉnh đầu, hối hả chạy về nhà hoặc núp dưới mái hiên để tránh mưa. Từng giọt nước lớn chừng bằng hạt đậu thi nhau gõ lên khung cửa sổ, cơn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo, tô vẽ loạn xạ khiến cho ban ngày biến thành màn đêm đen kìn kịt.
Trận mưa này đến thật đúng lúc, trời nhá nhem tối, xua tan đi cảm giác xấu hổ vì ân ái giữa ban ngày. Mưa gió gào thét lấn át tiếng động khiến người ta phải nghĩ ngợi trong căn phòng vốn cách âm không tốt kia một cách hoàn mỹ.
Vệ Liễm khép hờ mắt, vành mắt ươn ướt tựa như mưa gió ngoài cửa sổ rót vào, gợn sóng lấp lánh, thoáng nhìn cứ tưởng y phải chịu đựng nỗi oan ức lớn lao. Ai không biết còn cho rằng Cơ Việt đang bắt nạt y.
Hắn nỡ nào làm thế, mỗi lần trông thấy dáng dấp đáng thương nhỏ bé là đáy lòng tức khắc mềm nhũn, định trở mình lui ra thì lại bị thanh niên bám dính kéo về, y ôm lấy hắn từ phía sau, dán vào lưng hắn thì thầm: “...Cơ Việt, hãy yêu thương ta nhiều hơn nữa.”
Giọng nói của Vệ Liễm mát nhẹ lười biếng đến chính y cũng không hề hay biết: “Vẫn còn muốn.”
“...”
Cơ Việt lập tức từ bỏ quan niệm về thời gian.
Vì sao lại nói Chi Chi khiến người ta phải điên cuồng?
Y thích dùng đôi mắt đỏ hồng rưng rưng muốn khóc nhưng vẫn quật cường nhìn ngươi chăm chú, y chẳng hề rụt rè làm nũng ngươi bằng giọng điệu mềm mại nhất, y phàn nàn vì động tác của ngươi nhẹ nhàng, y bất mãn vì ngươi quá đỗi dịu dàng, y hài lòng và y nhẫn tâm nói với ngươi mình muốn nhiều hơn nữa.
Y là công tử Liễm hào hoa phong nhã, cao quý trong trẻo, là Vệ Ngọc Chi của Cơ Vân Quy.
Làm sao Cơ Việt chịu nổi.
“Sao em lại đáng yêu như vậy?” Cơ Việt nghe tiếng mưa gió bên ngoài, nhỏ giọng đùa với thanh niên dường như đang biến thành một chú mèo nhỏ mềm mại: “Làm chuyện mây mưa lúc ông trời gom mây đổ mưa, hoàn cảnh thật phù hợp.”
Vệ Liễm uể oải lườm hắn, khản giọng rên rỉ: “Nhanh lên.”
Cơ Việt bất đắc dĩ nói: “Sợ em khóc.”
Vệ Liễm bảo: “Khóc thì khóc.”
“...” Cơ Việt hít sâu một hơi: “A Liễm, em đúng là... hồ ly thành tinh.”
...
Màn đêm bao trùm.
Mưa vẫn không ngừng trút xuống.
Cơ Việt cúi đầu hỏi thanh niên đang tựa vào lồng ngực hắn: “Gọi người mang nước đến tắm rửa nhé?”
Vệ Liễm gắng gượng bảo: “Chẳng muốn động đậy.”
“Ta giúp em.”
“Huynh cứ ngồi yên để ta dựa vào một lát.” Vệ Liễm chậm rãi nhắm mắt: “Muốn ôm huynh.”
Cơ Việt để mặc cho y ôm, trong lòng vui sướng không chịu được, ngoài miệng lại tỏ vẻ ghét bỏ: “Dính người.”
Vệ Liễm cứ như kỳ tích không đáp trả, mà thuận theo lời hắn: “Vì ta yêu huynh mà.”
Yêu nên mới không thể rời khỏi huynh, mới muốn gần gũi huynh như vậy.
Cơ Việt đã đưa ra lời hứa hẹn có trọng lượng nhất của một vị vua thì làm sao Vệ Liễm không cảm thấy hạnh phúc sung sướng cho được.
Hắn ngẩn ngơ, không ngờ y lại đột ngột nói trắng ra như thế.
Cậu bé trong lòng Cơ Việt bắt đầu nhảy múa.
Hắn trịnh trọng nói: “Yêu ta là quyết định chính xác nhất cuộc đời em, ta đảm bảo em sẽ không bao giờ phải hối hận.”
Vệ Liễm cực kỳ ngoan ngoãn: “Huynh nói đúng.”
Cậu bé trong lòng Cơ Việt bắt đầu nhảy múa điên cuồng.
Hắn nghĩ hôm nay hắn hứa hẹn làm Vệ Liễm cảm động, thế nên hắn nói gì y nghe nấy. Phải biết với trình độ độc miệng của Vệ Liễm, nếu y muốn tranh luận thì căn bản hắn chẳng bao giờ thắng.
Hắn rất am hiểu chuyện được voi đòi tiên.
Khóe miệng hơi vểnh lên, hắn bảo: “Lặp lại lần nữa.”
Vệ Liễm khẽ cười: “Yêu huynh là quyết định chính xác nhất cuộc đời ta, sẽ không bao giờ hối hận.”
Cậu bé trong lòng Cơ Việt bắt đầu nhảy múa điên cuồng loạn xạ.
Nội tâm lâng lâng, hắn định nhân cơ hội bắt Vệ Liễm ký kết mấy loại hiệp ước kỳ quái, cho nên phút chốc nói mà chẳng biết lựa lời: “Vậy sau này chúng ta thử dã chiến một lần có được không?”
“...”
Vệ Liễm yên lặng bò ra khỏi lồng ngực hắn, xoay lưng lại, bọc kín mình trong chăn.
“Ta muốn tắm rửa.” Vệ công tử cao quý lạnh lùng ra lệnh.
Cơ Việt: “...”
Được rồi, đã hết giờ trải nghiệm Chi Chi.
-
Cơ Việt gọi người mang nước nóng tới, thử độ ấm rồi mới ôm bé hồ ly lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích nào đó vào trong bồn tắm, tự mình chà lau cho y.
Thanh niên uể oải nằm nhoài trên thành bồn, mái tóc đen tựa gấm vóc trôi nổi trên mặt nước, lộ ra tấm lưng trắng ngần.
Dáng người Vệ Liễm rất đẹp, đường cong cột sống hoàn mỹ, hõm eo lõm sâu, khiến người kinh ngạc nhất có lẽ là phần lưng hồ điệp hơi trồi lên, phảng phất như muốn giương cánh bay bất cứ lúc nào.
Cơ Việt lại không thích chỗ này, bởi mỗi lần ngắm nhìn hắn đều cảm thấy Vệ Liễm quá gầy, y phải ăn nhiều hơn, mập mạp hơn thì mới tốt.
“Sao lại ngẩn người ra thế?” Vệ Liễm thấy hắn cứ bất động, bèn lên tiếng thúc giục: “Nước sắp lạnh rồi.”
Không hề nhận ra việc sai khiến Tần vương bệ hạ tôn quý nhất thế gian như cung nhân chẳng hợp lý chút nào.
Cơ Việt vắt khăn, cọ lên phần lưng hồ điệp, rồi bảo: “Ăn mãi mà sao chẳng mập lên chút nào nhỉ?”
“Huynh muốn ta biến dạng à?”
“Không, ta muốn em khoẻ mạnh hơn.” Cơ Việt nói: “Mà em chẳng chịu ăn nhiều.”
Vệ Liễm thuận miệng đáp: “Vẫn nhiều hơn lúc còn bé mà.”
Cơ Việt đột nhiên dừng lại.
Hắn chà lau cho cả hai thật nhanh, sau đó nhét Vệ Liễm xuống dưới tấm chăn rồi chui vào theo.
Hai người sóng vai ngồi ở đầu giường, trong phòng ánh nến mờ ảo, ngoài cửa sổ khẽ vang tiếng mưa rơi.
Cơ Việt bảo: “A Liễm, ta muốn nghe em kể chuyện hồi còn bé.”
“... Có gì hay đâu mà nghe?”
“Bỏ lỡ em mười chín năm, cho nên ta muốn nghe nhiều hơn.”
Vệ Liễm cười cười: “Cũng không có nhiều chuyện để kể, công tử khác trải qua thế nào thì ta cũng trải qua như vậy thôi. Dầu gì cũng là con trai của phi tử, chẳng ai dám coi thường. Mặc dù Nhan phi có thiên vị nhưng nói chung cơm áo không thiếu thốn.”
Cơ Việt hỏi: “Vậy trước khi được Nhan phi nhận nuôi thì sao?”
Mẹ ruột thân phận thấp kém mất sớm, cậu nhóc con một mình lớn lên trong vương cung, còn chưa gặp được sư phụ. Đứa bé vừa bất lực vừa nhỏ yếu kia đã trải qua những tháng ngày ra sao?
Không phải ai cũng mạnh mẽ ngay từ ban đầu, thường thì phải trải qua rất nhiều chuyện mới khiến con người trở nên mạnh mẽ. Mà những ký ức đó không thể nào tốt đẹp, thậm chí còn khốc liệt, tàn nhẫn.
Vệ Liễm ngẫm nghĩ: “Cũng... chẳng có gì.”
“Mẹ của ta là một cung nữ, sau khi Sở vương sủng hạnh thì mang thai, chẳng có chút danh phận nào. Bà vừa sinh ra ta thì đã chết, không ai đặt tên cho ta, không ai thừa nhận thân phận của ta. Nhũ mẫu từng trông nom mẹ ta đã nhận nuôi dưỡng ta và đặt tên là Liễm, vì muốn dạy ta chốn thâm cung hiểm ác, cần phải biết thu mình. Ta vẫn tưởng mình là con của một người hầu, đến tuổi sẽ đi làm tiểu thái giám.”
“Sức khỏe nhũ mẫu không tốt, từ bốn tuổi ta bắt đầu giúp thái giám trong cung làm vài việc lặt vặt để đổi chút tiền bạc. Khi nghe họ giễu cợt ta là công tử thấp hèn, ta mới về hỏi nhũ mẫu, nhũ mẫu chỉ bảo bọn họ nói nhảm, khuyên ta đừng để bụng.”
“Sau đó nhũ mẫu đụng phải một phi tử - thật ra bà ta đang ghen ghét các phi tử khác nên nhìn ai cũng ngứa mắt. Hôm ấy nhũ mẫu đang đi trên đường thì đúng lúc bị bà ta bắt gặp, bà ta bèn sai người đánh nhũ mẫu gần chết rồi vứt trở về. Sức khỏe vốn kém, tuổi lại cao, được mấy ngày thì nhũ mẫu buông tay.”
“Trước khi lâm chung, rốt cục nhũ mẫu cũng nói cho ta biết về thân phận của mình. Bà ấy bảo ta không phải con người hầu thấp hèn mà là công tử cao quý. Trước kia bà không dám nói vì sợ ta hận đời mà chuốc họa vào thân. Bà còn khuyên nhủ số phận của ta đen đủi, phải biết chấp nhận.”
“Nhưng từ nhỏ ta đã không phải là người biết chấp nhận số phận.”
“Thời điểm khó khăn nhất... ta sắp chết vì đói, một đám thái giám bảo ta quỳ xuống, chui qua khố thì bọn chúng sẽ cho ta ăn.” Vệ Liễm cười nhạt rồi hỏi: “Huynh đoán xem, khi ấy ta đã làm thế nào?”
Trái tim Cơ Việt nhói đau.
Với tính cách kiêu ngạo tùy tiện của Vệ Liễm thì đại loại “chết đói cũng không đi ăn xin”, huống hồ là “chịu nhục dưới khố“. Nhưng... nếu y chọn như thế thì sao có thể sống sót đến bây giờ?
Y hờ hững bảo: “Ta làm.”
Cơ Việt suýt thốt lên “Đừng kể nữa”, nhưng vẫn gắng dừng lại, giống như tự ngược đãi mà ép mình phải nghe tiếp.
Hắn phải biết quá khứ của Vệ Liễm.
Nếu như ngay cả hắn cũng không muốn nghe, vậy ai sẽ đau lòng trước sự bất lực của cậu bé Vệ Liễm đây?
“Thật ra ta vẫn là người không có khí phách.” Vệ Liễm than khẽ: “Danh dự quan trọng thật, nhưng khi đặt trước tính mạng thì chẳng đáng nhắc tới. Ta muốn tiếp tục sống, muốn báo thù cho nhũ mẫu, ta không cam lòng cứ vậy mà chết thảm, chẳng còn ai trên thế gian này nhớ đến ta nữa. Vậy chẳng phải là càng không có danh dự gì sao?”
“Ta ấy à, từ nhỏ ta đã cảm thấy mình phải lưu danh sử sách, lúc chết đi cả thế gian sẽ khóc lóc đau thương, ta muốn mình oanh liệt rầm rộ, vinh quang cao ngất, người người kính ngưỡng, ta không muốn cứ lặng yên chẳng một tiếng động mà chết đi như thế.” Vệ Liễm khẽ bật cười: “Khi đó ta đã nghĩ vậy.”
“Cho nên ta làm theo ý chúng. Bọn chúng lấy việc sỉ nhục công tử làm thú vui, ta bèn cho bọn chúng thứ hạnh phúc vặn vẹo ấy để đổi lấy tính mạng của ta, đổi lấy tương lai vô hạn sau này, ta cảm thấy rất đáng giá.”
“Rồi ta bố trí khiến Nhan phi nhận nuôi mình, ta có địa vị.”
“Ta học hỏi từ sư phụ rất nhiều điều, ta có năng lực.”
“Tất cả những kẻ sỉ nhục ta đều bị ta giết chết, xác vùi trong tuyết, quẳng xuống nước, hoặc trượt chân ngã vào giếng, nói chung chẳng liên quan tới ta.” Đáy mắt Vệ Liễm hờ hững lạnh nhạt: “Ta tính kế cho phi tử hại chết nhũ mẫu bị đày vào lãnh cung, nghe nói cuối cùng bà ta đã phát điên.”
“Một kẻ ta cũng không tha.”
Y dứt lời, căn phòng im ắng thật lâu.
Cơ Việt vò vò đầu Vệ Liễm, khẽ thở dài: “Vệ Tiểu Liễm thật là cậu bé đáng thương.”
Vệ Liễm lạnh lùng vô tình nói: “Ta không đáng thương, ta rất mạnh mẽ, lúc nóng giận ta sẽ giết người.”
Cơ Việt tiếp tục vò: “Phải làm sao bây giờ, cứ cảm thấy đau lòng.”
Rất đau lòng.
Ngay cả khi em đủ mạnh mẽ để vứt bỏ quá khứ, ta vẫn cảm thấy đau lòng vì em.
Ta không thể không để ý tới em.
Ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn của Vệ Liễm bỗng thay đổi, mềm mại hệt như một chú hồ ly bé nhỏ.
Y tủi thân mím môi, thì thầm: “Cơ Việt, nếu huynh tới sớm hơn một chút thì thật là tốt.”
“Nhưng mà nếu có thể trở lại quá khứ thì trước tiên ta phải đi tới nước Tần để cứu huynh từ trong lãnh cung ra đã.” Vệ Liễm trầm ngâm.
Y phồng má, đau khổ nói: “Ta phải làm gì mới cứu được huynh ra nhỉ?”
Cơ Việt chọt chọt má y, chọt đến khi Vệ Liễm sắp phun khí: “Đừng đáng yêu như thế, ta không muốn lại phải ôm em đi tắm rửa lần nữa đâu.”
Má Vệ Liễm còn phồng to hơn: “Ta đang rất nghiêm túc lên kế hoạch cứu Cơ Tiểu Việt, đừng có cắt ngang.”
Cơ Việt: “Không phải em vừa cứu rồi à?”
Vệ Liễm: “Hả? Ta cứu Cơ Tiểu Việt vào thời điểm…” bỗng y nín bặt.
Cơ Tiểu Việt y nói và Cơ Tiểu Việt hắn nói, là một sao???
Người này lại làm màu!!!
Cơ Việt mỉm cười: “Đã bảo em đừng phồng má ra, làm ta lại nghĩ tới lúc em ngậm Cơ Tiểu Việt.”
Giọng hắn trầm ấm: “Vậy thì đó không phải là cứu ta đâu, mà là giết ta đấy.”
Vệ Liễm: “...”
Cứu mạng, y không thể sống nổi qua ngày hôm nay nữa.
Phu quân nhà y càng ngày càng cợt nhả.
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ Việt: Nhưng mà, không phải em nhắc tới Cơ Tiểu Việt trước sao?
Vệ Liễm: 【 Mất tự nhiên 】 đó là Chi Chi, không phải ta.