“Thuận theo tự nhiên.” Câu trả lời của Thiệu Chí Thần rất mơ hồ, nghe như không có hứng thú với chủ đề này.
Ngạn Hi ngẫm lại cảm thấy cũng đúng. Quan hệ giữa cậu và Thiệu Chí Thần là quan hệ bên A bên B, hợp đồng cũng không đề cập tới việc muốn sinh thêm con. Mặc dù hình như bây giờ Thiệu Chí Thần đã dấn thân vào con đường có thể vi phạm hợp đồng, nhưng cậu không vi phạm mà! Chờ thời gian hợp đồng kết thúc cậu sẽ cuốn gói đi luôn!
Ngạn Hi bấm đốt ngón tay nhẩm tính, cách thời gian chấm dứt hợp đồng còn... một năm chín tháng, trong khoảng thời gian này cậu phải dành dụm thêm chút tiền nữa. Tiện thể Ngạn Cẩn cũng sắp tới thành phố Hộ học đại học rồi, vậy sau khi hợp đồng hết hạn, liệu cậu có cần thuê một căn nhà ở thành phố Hộ để chăm sóc Ngạn Cẩn đi học không?
Hầy, rắc rối quá.
Bác sĩ tỏ vẻ bản thân hiểu câu trả lời của Thiệu Chí Thần. Thấy Ngạn Hi vẫn không nhúc nhích, ông hỏi một câu: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Đột nhiên bị cue, Ngạn Hi giật mình cái thót, nếu Thiệu Chí Thần bảo cậu chào hỏi thì không phải toi luôn à?
Cũng may Thiệu Chí Thần không mấy hứng thú với việc tán gẫu cùng bác sĩ, hắn đáp qua loa hai ba câu xong đuổi người đi. Nghe tiếng bước chân đối phương ngày càng xa, Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, từ từ thò đầu ra khỏi bộ vest của Thiệu Chí Thần.
Sau đó, cậu bị Thiệu Chí Thần ép sát vào vách tường.
“Ban nãy cậu có ý gì, cắn chỗ nào hả?”
Ngạn Hi cúi đầu nhìn một bên áo sơ mi có vệt nước nhỏ trước ngực, cậu vươn tay chọc một cái, chọc trúng điểm hơi gồ lên.
Ngạn Hi nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh.
Ngón tay cứng đờ giữa không trung, cậu hết nhìn Thiệu Chí Thần lại nhìn chỗ áo sơ mi ướt sũng: “Vậy thì coi như chúng ta huề nhau!”
Chẳng phải hôm trước cậu cũng bị ăn đậu hũ à?
Thiệu Chí Thần không đồng ý với cách nói này, dù sao hắn là dùng tay, nhưng Ngạn Hi không chỉ dùng tay mà còn dùng miệng. Nếu thật sự muốn huề thì hắn cũng phải dùng miệng.
Ngay khi hắn nói trọng điểm này ra đã bị Ngạn Hi thẳng tay cho ăn phát vả.
“Ban ngày ban mặt...” Lỗ tai Ngạn Hi đỏ như rỉ máu, cậu xấu hổ đến độ không nói nên lời, cuối cùng tổng kết hai chữ, “Thô tục!”
“Thô tục? Vậy chúng ta nói rõ xem là ai nhào vào lồng ngực ai trước?” Thiệu Chí Thần vừa vươn tay bóp cằm cậu, bị Ngạn Hi tợp cho một phát.
“Đừng nhéo cằm tôi!” Ngạn Hi tức điên cả người, “Là ban nãy ai đặt tay ở vị trí không nên đặt!”
Thiệu Chí Thần nở nụ cười đầy chế giếu, “Thế ai nhất quyết ôm không chịu buông?”
Ngạn Hi hầm hừ hai tiếng, khoanh tay ôm ngực dựa vào tường: “Anh tưởng tôi sợ anh lạnh nên mới ôm anh?”
Thiệu Chí Thần sửng sốt hồi lâu: “Chẳng lẽ không phải?”
Ngạn Hi từ từ đứng thẳng người, có chút chột dạ đáp: “Cái đó...”
“Cậu có mục đích khác?” Thiệu Chí Thần híp mắt cầm một tay cậu, “Nói, cậu và hai người lúc nãy có quan hệ gì?”
“Quan hệ gì là quan hệ gì? Anh tưởng là mối quan hệ đội cho anh quả nón xanh à?! Anh còn chưa đủ xanh sao? Vì sao cứ nhất quyết muốn đội thêm cho mình quả nón xanh nữa!” Ngạn Hi tức muốn hộc máu, tức đau cả dạ dày.
Thiệu Chí Thần cũng tức điên người. Kết quả hắn vừa cúi đầu đã thấy nét ửng đỏ trên mặt Ngạn Hi rút sạch, thay vào đó là sắc mặt tái xanh, cơn tức trong hắn lập tức bay biến sạch.
“Cậu làm sao vậy?”
Ngạn Hi ôm bụng xoa nhẹ vài cái: “Đói.”
*
Thiệu Sanh Tinh trám răng xong bèn theo chị gái y tá đi tìm Nhã Thư. Chị gái y tá dẫn nó vào một căn phòng có hệ thống máy sưởi đầy đủ rồi nói rằng sẽ kiểm tra miệng vết thương trên người nó.
Thiệu Sanh Tinh không thèm do dự chút nào. Thằng cu nhảy phắt lên giường nhanh chóng cởi quần áo ra, nếu không phải y tá ngăn cản thì nó còn định tụt luôn cái quần xì.
Lần đầu tiên chị gái thấy một đứa trẻ hợp tác như vậy, nhịn không được khen ngợi: “Sao nhóc lại ngoan thế chứ?”
Thiệu Sanh Tinh kiêu ngạo ưỡn bụng nhỏ lên, dùng khóe mắt liếc Nhã Thư đang ngoan ngoãn ngồi cách đó không xa. Đáng tiếc Nhã Thư không nhìn nó mà lại vụng trộm lật xấp giấy trên bàn. Thiệu Sanh Tinh mất mát giấu bụng nhỏ về, âm thầm thở dài một hơi.
Y tá không hiểu vì sao vừa rồi khi cởi quần áo nó hăng máu như gà chọi, ấy thế mà giờ phút này lại tủi thân nằm úp trên giường như heo con, lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Sau khi kiểm tra toàn thân, y tá xử lý vài vết trầy xước trên người đứa nhỏ, sau đó lại nhìn xét nghiệm máu vừa được gửi qua. Các chỉ số đều bình thường, mọi thứ xem như đã ổn.
Cô giúp thằng bé mặc quần áo, vừa quay đầu lại thì thấy Nhã Thư đang lén cầm tờ giấy đầu tiên trên bàn: “Bạn nhỏ, đây là đồ của người khác, em không thể lấy linh tinh.”
Nhã Thư xoay tờ giấy một cái, chỉ vào tấm ảnh trên đó: “Anh, anh!”
Thiệu Sanh Tinh trượt xuống giường cầm tờ giấy trong tay bé. Nó đọc không hiểu tờ giấy viết gì, nhưng nó biết tên của Ngạn Hi.
“Đây là ba nhỏ của em.” Thiệu Sanh Tinh nói với y tá.
“Ba nhỏ” là cách gọi chính thức của ông bố đồng tính với vai trò là “mẹ“.
Chị gái y tá lập tức hiểu ra, nhưng mà trong lòng cô hơi khó hiểu. Nếu chàng trai họ Ngạn này đã có con rồi, vậy vì sao còn đi làm kiểm tra sức khỏe giới tính ẩn?
“Bạn nhỏ, ba nhỏ của em?”
“Ba ở bên ngoài chờ em.”
“Vậy chúng ta cùng nhau cầm giấy đưa cho ba em được không?”
“Được ạ!”
Lúc này, Ngạn Hi hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm gần kề, cậu đang chia sẻ một gói mực cay với Thiệu Chí Thần.
“Ăn đồ ăn vặt của Thiệu Sanh Tinh, ừm, thằng bé sẽ không dỗi chứ?”
Giờ cậu ăn rồi mới lo tới vấn đề này sao?
Thiệu Chí Thần hơi đau đầu: “Không có việc gì, dù sao thằng bé cũng bị sâu răng, về sau không ăn được mấy thứ này.”
“Có lý.” Ngạn Hi bị cay liên tục lè lưỡi. Chiếc lưỡi nhỏ màu hồng phấn ửng đỏ vì ớt cay, cậu đưa túi mực cho người đàn ông trước mặt: “Anh không ăn sao?”
“Tôi không có hứng với loại đồ rẻ tiền đó.”
Cũng không biết vì sao thứ này lại xuất hiện trong cặp sách của Thiệu Sanh Tinh.
Ngạn Hi tặng hắn một cái liếc mắt xem thường: “Cẩn thận rơi hết ra giờ.”
Thiệu Chí Thần đánh mắt qua chỗ khác không nhìn cậu. Lúc sau hắn lại nhìn chằm chằm cậu ăn trong chốc lát, tiếp đó lại rời tầm mắt, cuối cùng không thể nhịn được: “Ăn thì ăn đi, đừng thè lưỡi nữa.”
Ngạn Hi: “...Tôi cay quá nên không nhịn nổi, được chưa?”
Thiệu Chí Thần hết cách với đối phương, chỉ đành cáu kỉnh kéo cà vạt.
Bịch bịch bịch. Cách đó không xa có tiếng bước chân dồn dập, Ngạn Hi quay đầu nhìn sang bên kia, thấy Thiệu Sanh Tinh đang chạy về phía này, trong tay còn cầm một tờ giấy.
Ngạn Hi không nghĩ ngợi nhiều, chỉ tưởng đó là báo cáo kiểm tra của đứa nhỏ.
Nom thấy Ngạn Hi đang cầm túi mực xé mình giấu mấy ngày không nỡ ăn, Thiệu Sanh Tinh bỗng dừng bước, tờ giấy trong tay rơi xuống đất, vẻ mặt nó đau thương muốn xỉu.
Ngạn Hi có chút bối rối trước ánh mắt của thằng cu, cậu ngừng động tác ăn lại, liếc mắt nhìn Thiệu Chí Thần một cái: “Là ba nhóc đưa cho chú, ba nhóc nói có thể ăn, chú ngăn mãi rồi mà không được.”
Thiệu Sanh Tinh nức nở nhào qua, còn không quên nhặt tờ giấy dưới đất: “Chú trả mực xé cho tôi, trả lại cho tôi. Đó là, hu hu, của tôi!”
“Trả trả trả! Chú chắc chắn sẽ trả nhóc!” Ngạn Hi lập tức đầu hàng, “Đợi lát nữa về nhà chúng ta sẽ đi siêu thị được không? Nhưng răng sâu của nhóc vừa mới trám, không thể ăn mấy thứ đồ kích thích này, chúng ta mua mấy gói để trong nhà, chờ sau này ăn được rồi thì ăn nhá?”
Thiệu Sanh Tinh còn có thể làm gì nữa, tất nhiên chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, thuận tay cầm tờ giấy trong tay thằng nhỏ: “Để chú xem chút nào, đây là báo cáo kiểm tra của nhóc sao?”
Ánh mắt cậu lướt qua dòng đầu tiên của báo cáo, nụ cười bỗng chốc cứng đờ. Lại nhìn thêm một lần nữa, nụ cười bên khóe môi cậu hoàn toàn biến mất.
Thiệu Chí Thần vươn tay qua: “Cho tôi nhìn.”
Ngạn Hi đưa túi mực bên tay kia cho hắn, sau đó dùng hai tay vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác một cách chuẩn xác.
Thiệu Chí Thần: “...”
Ngạn Hi nở một nụ cười ngượng ngùng: “Không phải cái gì quan trọng.”
Thiệu Sanh Tinh chen ngang: “Nhưng chị y tá nói đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của chú!”
Ngạn Hi vô thức lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Cô ấy đang lừa nhóc!”
Thiệu Sanh Tinh chạy qua thùng rác nhặt tờ giấy ra, biểu cảm nghiêm túc đưa cho Ngạn Hi: “Không phải, chú nhìn lại đi.”
Ngạn Hi ngơ ngác nhìn cục giấy trong tay Thiệu Sanh Tinh, bắt đầu cân nhắc xác suất nuốt thẳng cục giấy vào bụng mà không cần nước là bao nhiêu.
Nhưng cậu không còn cơ hội nữa, bởi vì Thiệu Chí Thần đã nhanh tay lấy được tờ giấy trước.
Vẻ mặt người đàn ông khá nghiêm túc, giống như hắn đang xem tài liệu công việc trị giá hàng trăm triệu tệ, tuy nhiên thời gian đọc có hơi dài, chừng ba phút rồi còn chưa xong. Đến khi chị gái y tá dắt Nhã Thư tới hắn vẫn còn đang đọc.
Ngạn Hi nghi ngờ bản thân mắc bệnh nan y nào đó, chứ không chẳng lẽ tên này có vấn đề đọc hiểu?
Chị gái y tá hết nhìn Ngạn Hi lại nhìn Thiệu Chí Thần, cô giật mình nói: “Hóa ra là cậu!”
Ngạn Hi câm nín như gà mắc tóc, không biết phải đáp lại làm sao.
Thiệu Chí Thần cau mày đưa danh sách cho y tá, chỉ vào câu màu đỏ cuối cùng hỏi: “Câu này có ý gì?”
Y tá nhìn thoáng qua cười đáp: “Đằng trước có gợi ý mà, đây là tỷ lệ giới tính ẩn thứ hai. Giới tính thứ hai của người yêu anh chiếm tỷ lệ lớn, cao tới 40%. Mặc dù còn kém khả năng sinh sản của phụ nữ, nhưng cũng là thể chất rất dễ thụ thai trong giới tính ẩn!”
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Thiệu: Tôi muốn dùng miệng đáp trả.
Ngạn Hi: Không, anh không muốn.
Nhìn coi, mặc dù Ngạn Hi tránh được bác sĩ và y tá, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi số mệnh.