Chỉ nghe một tiếng sấm nổ tung trong đầu.
Trước mặt Ngạn Hi xuất hiện một bờ biển dài dằng dặc, bầu trời mưa to như trút nước, chớp giật đùng đùng, mặt biển dậy sóng mãnh liệt, bọt sóng bắn tung tóe khắp mọi nơi. Đất dưới chân cậu xuất hiện từng vết nứt, mặt đất gần đó bắt đầu lõm xuống sụp đổ, mà cậu lại đang đứng ở bên trong, không thể nhấc chân chạy trốn.
À, hóa ra là thế giới quan của cậu bị sụp đổ!
“Sinh con không phải chuyện nhỏ, nếu như hai anh đang tính đến chuyện sinh con thì có thể bắt đầu điều dưỡng cơ thể trước kế hoạch một năm.” Chị gái y tá nói tiếp, “Hơn nữa nếu mọi người có hứng thì có thể đến bệnh viện bất cứ lúc nào, chúng tôi sẽ lập một kế hoạch mang thai đặc biệt, điều này...”
Hiển nhiên chị gái y tá rất yêu nghề, tận tình quảng cáo cho họ “Nhật ký ghi chép của ông bầu“.
Ngạn Hi chẳng hề cảm thấy hứng thú với loại nhật ký này. Cậu buồn bực liếc Thiệu Chí Thần một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Nhìn gì mà nhìn!
Ngạn Hi lừ mắt trừng hắn, giật túi mực xé trong tay người đàn ông, tức giận nhét một nắm lớn vào miệng, định thông qua việc ăn uống để dời đi bầu không khí xấu hổ trước mặt.
Thiệu Sanh Tinh đứng bên cạnh, dùng ánh mắt nồng nàn chan chứa nhìn miếng mực xé trong tay Ngạn Hi. Nhưng nó lại không thể ăn, cuối cùng chỉ đành vụng trộm nuốt nước miếng.
“Như cậu bây giờ là không được, giai đoạn điều trị phải kiêng cay! Bằng không quá trình sinh sản sau này sẽ không thuận lợi, nhỡ đâu đầu em bé bị kẹt một nửa không thể ra thì rất nguy hiểm.” Y tá có chút không hài lòng, cau mày nhìn Ngạn Hi một cái.
Ngạn Hi: “... Khụ khụ!”
Y tá giật mình định qua vỗ lưng cho cậu: “Cậu làm sau vậy.”
Không ngờ Ngạn Hi lại xù lông.
Tay chị ý tá còn chưa kịp sờ đã thấy bóng người trước mặt chợt lóe, Ngạn Hi lắc mình một cái trốn sau lưng Thiệu Chí Thần.
Bầu không khí tại hiện trường vô cùng quỷ dị. Ngay khi sự xấu hổ sắp ngưng tụ thành thực thể, cuối cùng Thiệu Chí Thần cũng nói một câu: “Tạm thời chúng tôi chưa có kế hoạch.”
Chị gái y tá ngượng ngùng mỉm cười: “Vậy, vậy hai người cứ coi như tôi lắm miệng, dù sao mọi người đã có một đứa nên chắc vẫn hiểu rõ chút kiến thức này.”
Cô tưởng Thiệu Sanh Tinh là con ruột của Ngạn Hi, nhưng trên thực tế thì cho dù là Ngạn Hi hay Thiệu Chí Thần đều chẳng biết tí mô tê gì về chuyện nọ.
Y tá rời đi nhưng để lại tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Thiệu Chí Thần đưa tờ báo cáo cho Ngạn Hi: “Của cậu, tự mình giữ lấy.”
*
Một chuyện không thuận mọi chuyện không thông. Ngay lúc Ngạn Hi đi theo Thiệu Chí Thần vào trong thang máy bệnh viện, cậu bỗng phát hiện có chuyện không đúng.
Nhã Thư che miệng, sốt ruột chỉ vào tay cậu nói: “Kẹt, kẹt, kẹt rồi!”
Ngạn Hi nhìn theo tầm mắt bé, phát hiện tay mình quấn một sợi len màu trắng, đầu kia của sợi len bị kẹt giữa khe cửa thang máy.
“Gì cơ?” Vốn dĩ cậu đã bực mình, nhìn thấy thứ này chỉ làm đầu cậu bốc lên ngọn lửa. Ngạn Hi cầm lấy sợi len giật mạnh.
Xoạt một tiếng, sợi len bị kéo dài.
Roạt roạt!
Ngạn Hi lại kéo, sợi len trong tay cậu không ngừng dài ra.
Ngạn Hi điên tiết kéo hai ba chập mà vẫn không đứt. Trái lại Thiệu Sanh Tinh đứng xem trò vui bên cạnh còn ngại chưa đủ lớn chuyện. Nó nhìn cậu “nghịch” đầu sợi dây bên kia nên tìm cơ hội dùng sức kéo đầu sợi len bên này. Dù cho Ngạn Hi muốn cản cũng không kịp!
Thiệu Chí Thần đứng ở một bên theo dõi toàn bộ quá trình: “...”
Thang máy đi xuống tầng ba, có người tiến vào. Rốt cuộc Thiệu Chí Thần nhìn không nổi nữa, hắn kéo cái người đang đờ đẫn kia về phía mình, vỗ gáy cậu an ủi: “Được rồi được rồi, không có gì to tát hết.”
Ngạn Hi cảm giác bên trái áo trong trống rỗng, tức thì khóc không ra nước mắt: “Hình như toàn bộ tay áo đều bị kéo rồi.”
“Đâu phải trong nhà không có tiền, coi như của đi thay người.”
Lúc đi lên xe, bởi vì lòng bàn chân dính tuyết mà Ngạn Hi vừa mới “của đi thay người” đã trượt chân ngã một phát, hai đầu gối cậu đồng thời quỳ xuống sàn.
Thiệu Sanh Tinh vội vàng ngồi ngay ngắn, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngạn Hi: “Ái khanh bình thân.”
Ngạn Hi không thèm quan tâm đầu gối mình đỏ hay xanh, thẳng tay cầm đôi dép dùng một lần được chuẩn bị sẵn trên xe vụt vào mông Long Ngạo Thiên!
“Ta cho mi ái khanh này, ta cho mi bình thân này!”
Con nít con nôi dán rút sợi len của cậu, cậu còn chưa tìm nó tính sổ đâu!
Vừa về nhà, chuyện đầu tiên Ngạn Hi làm là vọt ngay vào phòng tắm. Cậu cởi chiếc áo len màu trắng ra, một bên tay áo đã bị Thiệu Sanh Tinh kéo sạch. Cậu thở dài một hơi ném quần áo sang bên cạnh, khom lưng dùng màng bọc quấn vết thương trên đùi lại.
Mặc dù căn bản chỗ này không cần băng bó nhưng cũng là tiền cả, không thể lãng phí.
Bởi vì bị thương, Ngạn Hi không có cơ hội hưởng thụ tắm nước nóng mà chỉ nhanh chóng chà qua sữa tắm một lần.
Trước khi ra ngoài, cậu ném quần áo của mình vào máy giặt, tuy nhiên lại phát hiện quần áo hôm qua vẫn còn nguyên bên trong chưa được giặt.
Hửm? Là thím Lưu và những người khác quên sao?
Ngạn Hi cũng không nghĩ nhiều, sau khi thêm nước giặt bật công tắc xong cậu rời đi. Lúc ngang qua phòng Thiệu Sanh Tinh, cậu gõ cửa phòng thằng nhỏ: “Thiệu Sanh Tinh, đi tắm mau.”
Bởi vì hôm nay thật sự đã quá muộn nên Nhã Thư ở lại nhà họ Thiệu, cùng chung một phòng với Thiệu Sanh Tinh.
Để thể hiện rằng mình rất thích sạch sẽ, để bản thân không bị ghét bỏ mà Thiệu Sanh Tinh lần nào tắm rửa cũng nhùng nhằng nửa tiếng bỗng ngoan đột xuất, tự cầm quần áo rồi lao vút vào nhà vệ sinh.
Phòng tắm ấm áp mở ra.
Thằng cu vừa ngâm nga bài hát thiếu nhi vừa cởi quần áo, xong xuôi cầm chiếc ghế nhỏ ngồi dưới vòi hoa sen gội đầu.
Đột nhiên máy giặt bên cạnh phát ra tiếng rầm rầm. Thiệu Sanh Tinh hé một con mắt nhìn sang, thấy máy giặt vẫn đang ngoan ngoãn làm việc, dường như không chuyện gì.
Ba giây sau, máy giặt lại phát ra tiếng động giòn giã, Thiệu Sanh Tinh rửa sạch bọt xà phòng trên mặt, tò mò nhìn thoáng qua.
Hửm? Sao lại có bong bóng rò ra khỏi máy giặt?
Ở đầu bên kia, Ngạn Hi vào phòng bếp tìm đồ ăn, phát hiện thím Lưu đã làm một nồi mì sợi tam tiên. Cậu ngồi xuống bên cạnh Thiệu Chí Thần: “Thím Lưu, cho cháu một bát lớn ạ!”
“Được!” Thím Lưu bưng cho Ngạn Hi một bát, “Thêm hai con tôm cho cậu luôn.”
“Cháu cảm ơn.” Ngạn Hi cầm bát hỏi: “Hai đứa nhỏ ăn chưa thím?”
“Đã bưng vào phòng bọn nhỏ rồi.”
Ngạn Hi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới đống đồ chưa giặt trong máy nên tiện hỏi luôn: “Thím, cháu thấy trong phòng vệ sinh tầng hai còn hai bộ quần áo chưa giặt.”
“À, chắc là con bé tiểu San quên chưa cầm xuống dưới. Máy giặt nhỏ kia hỏng rồi, mấy nay quần áo đều được giặt ở tầng một.”
“Hỏng rồi?!” Ngạn Hi sửng sốt, “Sao tự dưng lại hỏng rồi? Lúc nãy cháu còn dùng nó giặt đồ.”
Thím Lưu cũng sững sờ, lập tức nói vội: “Ôi chao, mau chạy lên xem một chút, lần này nhà vệ sinh gặp nạn rồi!” Thím Lưu nói xong chạy thẳng lên tầng.
Ngạn Hi liếc mắt nhìn Thiệu Chí Thần một cái, chột dạ nói: “Tôi vừa bảo thằng nhỏ đi tắm.”
Thiệu Chí Thần thở dài buông đũa xuống: “Qua xem thế nào.”
Hai người một trước một sau chạy tới cửa nhà vệ sinh, chỉ thấy bên trong đã bị đội quân bong bóng chiếm đóng toàn bộ.
Thím Lưu đứng ngoài cửa gạt bong bóng.
Đống bong bóng kia rất dày, cao tới phần eo của bà.
Thiệu Chí Thần và Ngạn Hi đều giật mình, cả hai vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, nom thấy Thiệu Sanh Tinh đang ngơ ngác ngồi một mình trên băng ghế nhỏ dưới vòi hoa sen, lộ ra hai quả trứng cút.
Bởi vì vòi hoa sen liên tục chảy nước nên xung quanh nó không có bọt. Nghe thế tiếng bước chân, nó ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, trong lúc nhất thời ba người hai mặt nhìn nhau.
Thiệu Chí Thần quát lớn: “Mau mặc quần vào, coi xem còn ra thể thống gì nữa?”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: “Nhưng con đặt quần nhỏ trên bồn rửa tay rồi.”
Bồn rửa tay ở ngay bên cửa vào, đã sớm bị đống bong bóng xà phòng vây quanh nên Thiệu Sanh Tinh căn bản là không lấy được.
Ngạn Hi có chút áy náy, cậu cầm khăn lông đi qua ôm nó: “Nhóc nghĩ kỹ lại coi vì sao lại xảy ra chuyện này, có phải là do ông trời trừng phạt mình không?”
Thiệu Sanh Tinh không chịu thừa nhận, vặn tới vẹo lui trên người Ngạn Hi không cho cậu mặc đồ.
Rắc, cửa phòng Thiệu Sanh Tinh bị mở ra. Nhã Thư thò đầu từ bên trong cửa, đúng lúc nhìn thấy mọi người đang đứng trước nhà vệ sinh cuối hành lang, còn Thiệu Sanh tinh đang uốn éo như con sâu đo trên người Ngạn Hi, không để cậu mặc quần áo cho mình.
“Dù, dù, không khí rất ấm, áp, nhưng, nhưng cũng, phải mặc quần áo!”
Ngạn Hi cười há há vỗ mông thằng cu con: “Nghe chưa, mặc quần áo vào.”
Trông vẻ mặt cứng đờ của Thiệu Sanh Tinh, Ngạn Hi lập tức cảm thấy trong lòng sảng khoái hẳn.
Sau khi đuổi nó vào phòng, Ngạn Hi hắt hơi một cái.
Thiệu Chí Thần nhìn bộ quần áo sạch sẽ của cậu bị ướt một nửa bảo cậu đi tắm.
Ngạn Hi gật đầu. Cậu đi vào phòng lấy quần áo, định cầm xuống dưới giặt, kết quả bị Thiệu Chí Thần ngăn lại: “Qua phòng tôi tắm không?”
Ngạn Hi lắc đầu như trống bỏi: “Không cần khách sáo như thế.”
Thiệu Chí Thần đẩy cậu lên vách tường rồi chặn lại. Khuôn mặt hai người sát gần nhau, thậm chí Ngạn Hi còn có thể đếm rõ số tơ máu đỏ trong mắt người đàn ông.
Giọng điệu mập mờ của đối phương vang lên: “Cái này không phải khách sáo, vốn dĩ chúng ta nên ở chung một phòng.”
Ngạn Hi cắn răng dứ nắm đấm: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã học lớp phòng thân cấp tốc rồi, có tin tôi đánh anh bán thân bất toại không?”
Thiệu Chí Thần lùi lại một chút, dùng vẻ mặt cực kỳ thiếu đánh nhún vai: “Karate, Taekwondo hay Muay Thái? Cậu học được cái nào?”
Ngạn Hi nuốt một ngụm nước bọt, vất vả lắm mới nhịn không bật thốt thuật phòng thân của con gái ra: “Sư phụ chỉ dạy ngẫu nhiên, tôi ngẫu nhiên học nên cũng không biết là cái gì, cứ xem anh tránh được không rồi nói.”
Nực cười, cậu đây có học cái khỉ gì đâu, toàn là mấy món công phu tự mày mò. Nếu như phải ban cho nó một cái tên, vậy thì gọi là công pháp nhà họ Ngạn đi!
Nhưng mà công pháp nhà Họ Ngạn mới ra hai chiêu đã bị đường quyền nhà họ Thiệu phá giải. Thiệu Chí Thần dễ dàng khiêng Ngạn Hi vào phòng mình.
Ngày hôm sau, Ngạn Hi ngồi trên bàn ăn hắt hơi ba cái.
“Đệt!” Cậu oán nhìn Thiệu Chí Thần, “Nếu không phải anh ngăn tôi ở hành lang nửa ngày thì tôi sẽ bị cảm chắc?!”
Trước khi xuyên không cậu căn bản chưa ốm được mấy lần, cũng trách thể chất yếu đuối của cơ thể này, từ trên xuống dưới trong nhà đều bật máy sưởi mà cũng bị cảm cho được.
Thiệu Chí Thần đang đứng trước gương thử đồ sửa sang hành trang: “Nếu hôm ra ngoài thì nhớ mặc thêm áo khoác.”
Ý hắn muốn nói là cái áo khoác lông chồn bị Ngạn Hi trộm lúc trước.
Vừa nghe ai kia nói vậy, Ngạn Hi lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Ăn xong hai miếng cháo cuối cùng, cậu nằm trên sô pha buồn ngủ.
Chỉ thấy nghe thấy bên tai loáng thoáng có tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông, càng ngày càng gần.
Cậu lười mở mắt, ôm chăn nhỏ xoay người một cái đối diện với lưng tựa ghế sô pha.
“Thuốc đâu?” Thiệu Chí Thần hỏi.
“Uống rồi.”
Thiệu Chí Thần nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu, bất giác cong khóe môi lên: “Nhưng tôi chưa thấy, lát tôi bảo thím Lưu gọi cậu dậy uống.”
“Biết rồi biết rồi...” Ngạn Hi nói xong bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó trùm lên đầu mình, ấm áp mềm mại. Cậu ngập ngừng nói câu phiền chết rồi xua tay, tuy nhiên không chạm được thứ gì cả, chẳng qua mấy chốc đã chìm sâu vào giấc mộng.
Ngạn Hi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cậu dụi mặt xuống sô pha, nâng tay sờ lần khắp nơi. Sau khi sờ được điện thoại, việc đầu tiên Ngạn Hi làm là nhìn thời gian trước. Mới chín giờ rưỡi, cậu đã ngủ thêm được một tiếng đồng hồ.
“A lô, xin chào?”
“A lô, Tiểu Ngạn à, chị Vân Xuyên của cưng đây.”
Ngạn Hi sửng sốt một lúc, hồi lâu sau mới hiểu được mối quan hệ giữa từ “Vân Xuyên” và “chị“.
“À, chị Vân Xuyên.”
“Giọng cưng bị sao vậy? Bị cảm lạnh hả?” Hứa Vân Xuyên nghe ra giọng nói người đầu bên kia không đúng lắm, anh ta vỗ đùi một cái, “Chị định hỏi cưng học bên quán quyền anh của anh Chu thế nào rồi, nhưng tự dưng cưng làm chị nhớ một chuyện. Không phải sắp đến sinh nhật của Chí Thần sao, cuối tuần này chị thuê hai ao nước nóng ở khách sạn suối nước nóng Tây Sơn. Đúng lúc cưng bị cảm lạnh có thể ngâm mình trong suối nước nóng, đảm bảo hôm sau khỏe như vâm.”
Dù sao tên Tiểu Vương kia cũng bị cậu đánh bầm dập mặt mũi, đoán chừng sau này nhìn thấy bao cát sẽ sinh bóng. Nhưng mà Ngạn Hi lựa chọn xem nhẹ chuyện này, tính toán khen ngợi sự nghĩa khí của đám anh em Tiểu Lý. Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nói thì đã bị chuyến ngâm suối nước nóng của đối phương hấp dẫn.
“Khách sạn suối nước nóng?”
“Đúng, chị cưng thuê gói một đêm, cho cưng chơi thỏa thích luôn.” Hứa Vân Xuyên đưa ra chủ ý cho cậu, “Đến lúc đó nhớ tách thằng cu con với người ra, để hai vợ chồng có thế giới riêng. Thiệu Chí Thần là tên cuồng công tác, cả ngày chỉ biết kiếm tiền, có phải ở chung với hắn rất chán không? Lần này cưng phải cố gắng nắm chắc cơ hội, làm cho tên kia muốn ngừng mà không được...”
“Chị, chị, chờ một chút đã. Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Thiệu Chí Thần mà là một kẻ nhàm chán?! Đời nào?! Tên này nói nhiều như cái máy mới đúng! Vừa nghĩ tới chuyện ở một mình với Thiệu Chí Thần suốt đêm, Ngạn Hi đã thấy toàn thân không khỏe. Có trời mới biết tên kia sẽ làm ra chuyện gì.
Cậu suy nghĩ kỹ lưỡng một phen, do dự nói: “Thật ra, đêm đó em có...”
Giọng nói của cậu quá nhỏ nên Hứa Vân Xuyên không nghe thấy, anh ta tự mình tiếp tục nói tiếp: “Sao lại phiền chứ? À đúng rồi, nghe nói bên họ còn tổ chức hội pháo hoa và rút thăm trúng thưởng!”
Ánh mắt Ngạn Hi thay đổi: “Lúc nãy chị nói... Rút thăm trúng thưởng?!”
“Uầy, đúng thế, vận may của đỏ lắm à?”
Không, vận may của Ngạn Hi luôn không đỏ nhưng cậu lại rất thích chơi rút thăm!
Có một câu nói thế này: Càng không có được thì càng thích.
Ngạn Hi lập tức chốt kèo với Hứa Vân Xuyên, hơn nữa còn quên hết sách mấy chuyện không vui với Thiệu Chí Thần lúc trước. Miệng cậu ngâm nga bài hát, một đường thẳng tiến đến nhà vệ sinh, cả người lâng lâng hạnh phúc.
Cho đến khi cậu đi ngang qua chiếc gương.
Ngạn Hi không biết có phải là ảo giác của bản thân không, nhưng cậu thật sự mơ hồ cảm thấy mình bị thứ gì đó làm mù mắt.
Cậu dừng bước chân trước gương, cảm thấy đầu mình nom hệt như quả trứng muối rắc huỳnh quang.
“Ối dồi ôi!” Thím Lưu đang cầm giỏ đựng quần áo đi vào lấy đồ giặt cũng bị cậu dọa cho vỗ ngực. Lúc đi ngang qua Ngạn Hi còn nói một câu: “Thím còn tưởng phòng vệ sinh thay bóng đèn khi nào mà mình không biết.”
Ngạn Hi thầm mắng Thiệu Chí Thần một trăm lần. Cậu kéo mũ xuống, lại nhìn bản thân trong gương.
Vãi chưởng, quả mũ này không chống tĩnh điện.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngạn Hi:??? Ý anh là gì?
Hết chương 34