Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùa thu ở Bình Thành có bão cát rất lớn, toàn bộ cửa tiệm trên đường chỉ mở hé cửa, trước cửa còn treo màn vải bông thật dày để cản bão cát lại.
Bão cát lớn lắm nhưng người qua lại trên đường vẫn nhiều, rất nhộn nhịp, tất cả đều vì mưu sinh.
“Hu hu hu... Nương, người đừng chết mà, con không muốn nương chết!”
“Con không muốn làm tiểu hài tử mồ côi mẹ!”
Trong một khoảng sân đất đổ nát ở cuối ngõ Thiên Thủy, tiếng khóc của một cô bé vang lên ngắt quãng.
Cánh cửa ngôi nhà nơi tiếng khóc phát ra của cô bé đã bị phá vỡ, cửa sổ như vô dụng, tờ giấy dán cửa sổ mục nát phát ra âm thanh khe khẽ trong gió thu.
Trong phòng, hai đứa nhỏ nằm cạnh giường giống như mới từ trong cát bò ra, bụi bặm từ đầu đến chân, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu không nhìn ra được đôi mắt.
Cậu bé cau mày dùng tay áo rách rưới lau nước mắt cho muội muội bên cạnh: “Đừng khóc, bà ấy chết cũng không sao, nếu bà ấy chết rồi thì sẽ không thể bán chúng ta được nữa!”
Tiểu cô nương được hắn lau mặt nhưng lại ngày càng bẩn hơn, cứ như con mèo lưu lạc ngoài đường vậy. Cô bé không ngừng khóc được, nức nở nói: “Nhưng mẫu thân chết rồi thì cha với chúng ta sẽ chết đói mất!”
“Ca ca, muội không muốn bị bán đi, muội không muốn bị chết đói... Hu hu hu... Muội không muốn chết giống A Hoàng đâu!” Tiểu cô nương khóc thút thít, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trông cực kỳ nổi bật.
Cậu bé ôm lấy cô bé, đôi mắt đỏ bừng xuất hiện ý hận thù: “Ca ca sẽ không để cho muội bị chết đói đâu, cũng không để muội bị bán đi!” Dường như hắn nghĩ ra chủ ý gì đó, đáy mắt ửng hồng hiện lên vẻ kiên định.
Tôn Vân nằm trên giường bị tiếng khóc bủa vây lấy đau nhức cả người, nàng đã tiêu hóa xong ký ức trong đầu mình. Trong lúc hai đứa bé đang khóc thì nàng đã kiểm tra dị năng của mình một chút, dị năng thấu thị và không gian đều chuyển kiếp đến cùng nàng!
Quá tuyệt vời!
Chuyển sinh về thời cổ đại, mặc dù hoàn cảnh trước mắt rất tệ nhưng đối với nàng mà nói lại giống như từ địa ngục lên thiên đường vậy!
Tôn Vân cong môi, nàng từ từ mở mắt rồi giùng giằng đứng dậy.
“Nương tỉnh rồi!” Tiểu cô nương trợn to hai mắt kêu lên, ánh mắt của bé trai cũng chớp chớp nhìn Tôn Vân sau đó nắm lấy tay muội muội kéo về sau, tiếp theo Tôn Vân nghe thấy tiếng đóng cửa đầy nặng nề.
Tôn Vân bĩu môi, nàng giơ tay sờ trán một cái, nóng quá, chắc là lên cơn sốt rồi!
“Thù, Dục Ca!” Tôn Vân bắt chước nguyên chủ, gân cổ họng gọi tên hai đứa bé nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng xốc lại tinh thần nhìn chằm chằm vách tường, thấy hai đứa bé đã ra khỏi phòng, còn dùng sức kéo băng ghế chắn cửa lại nữa.
Cứ như sợ bị người ta phá cửa vào vậy.
Nàng đáng sợ vậy à?
Tôn Vân hơi buồn rầu, nhưng mà nghĩ đến chuyện trước lúc sốt cao nguyên chủ đã đồng ý với mẹ ruột của Hà thị bán hai đứa bé đi, nàng có thể thông cảm được cho hành động của hai đứa bé này.
Nàng cố gắng bước xuống giường, rồi vén chăn bước xuống mở cửa ra, sau đó trở mình một cái vào không gian.
Không gian của Tôn Vân là tòa biệt thự lớn cao năm tầng, cha mẹ nàng cũng rất có tiền, là gia đình kinh doanh thành công nhưng lúc nàng ba tuổi hai người đã ly dị, sau đó nhanh chóng có gia đình mới, hơn nữa còn có con riêng.
Thế là nàng thành người thừa.
Hai người ném cho nàng một tòa biệt thự lớn, giữ lại một quản gia và một bảo mẫu chăm sóc nàng. Từ lúc học mầm non đến cấp ba, người họp phụ huynh cho nàng chính là quản gia của nhà.
Sau đó quản gia mắc bệnh ung thư, lúc đấy nàng đã lên đại học nên bèn sa thải bảo mẫu, sống cuộc sống một mình mình.
Dị năng của nàng thức tỉnh vào cuối kiếp trước, nàng thức tỉnh dị năng trong giấc mơ, mơ thấy chuyện cuối kiếp của mình, giấc mơ quá chân thực khiến nàng thấy cực kỳ sợ hãi.