Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó ma xui quỷ khiến gì mà nàng lại xin nghỉ dài ngày, rồi chạy từ trường về nhà, vừa mới tới cửa biệt thự thì biến mất ngay.
Nàng cuống cuồng, đi vào trong biệt thự... Tôn Vân giằng co rất lâu mới làm rõ được tình trạng của mình.
Tiếp theo nàng bắt đầu tích trữ đồ đạc, cha mẹ nàng keo kiệt trong mặt tình cảm dành cho nàng nhưng chu cấp tiền lại rất hào phóng nên Tôn Vân không thiếu tiền.
Vì để tích trữ vật tư, Tôn Vân xài hết mấy chục triệu gởi ngân hàng, mua hai mươi cân thịt đông lạnh bỏ vào trong tủ lạnh...
Tôn Vân tìm ra thuốc cảm giảm sốt, rồi vội vàng cho vào bụng một chén bánh chẻo, rồi sau đó mới chạy vào phòng tắm.
Nàng tranh thủ từng phút giây để trang điểm tắm rửa sạch sẽ, lấy ra quần áo đã hong khô rồi mặc vào, sau đó vội vàng ra khỏi không gian.
May thay biệt thự trong không gian của nàng không bị cắt điện, gas cũng không bị cắt, ở kiếp này đành phải dựa hoàn toàn vào không gian biệt thự này rồi.
“Ầm ầm ầm...” Tôn Vân đập cánh cửa cách vách: “Thù, Dục Ca mở cửa ra!”
“Không ra, ta sẽ không để bà bán bọn ta đâu!” Tương Dục rống to, giọng nói non nớt nghe khá dễ thương.
“Ta sẽ không bán các con đâu, các con mau mở cửa ra đi.” Bão cát bên ngoài quá lớn, Tôn Vân lấy một thứ đồ che miệng mũi trong không gian ra, giọng nói có chút bực bội.
“Ta mới không tin bà đâu!” Giọng nói non nớt của Tương Dục rất lạnh lùng, nghe ra được rằng chắc hắn đã gom góp đủ thất vọng trong quãng thời gian rất lâu qua.
“Bọn ta nghe thấy tổ mẫu mời người buôn người đến nhận tiên rồi!” Tương Dục ở sau cánh cửa lên án nói, Tôn Vân thở dài, trong lòng thầm chửi rủa nguyên chủ, nàng hận kiểu cha mẹ không có trách nhiệm này nhất.
Khi còn bé nàng cực kỳ khát khao tình cảm gia đình, thường xuyên hỏi quản gia xem khi nào cha mẹ đến thăm mình, quản gia nói chỉ cần nàng ngoan ngoãn, chỉ cần nàng học giỏi thì cha mẹ nhất định sẽ đến thăm nàng.
Kết quả...
Nàng mất mười mấy năm mới nhìn thấu rằng đây chẳng qua chỉ là lời nói dối đầy bất lực của quản gia mà thôi.
Bởi vì dù nàng có ngoan thế nào, dù thành tích của nàng có tốt ra sao thì cũng không đổi được một lần cha mẹ đến thăm.
Về sau nữa, nàng thường nghĩ rằng nếu tương lai nàng có con thì nhất định sẽ yêu thương chúng thật tốt...
“Các con không ra cũng được, mẫu thân còn định cho các con ăn ngon đây!” Tôn Vân cố ý nói giọng thất vọng cằn nhằn: “Ta không thể không cho các con ăn được...”
Nói xong, nàng bèn đến nhà bếp tìm hai cái bát to đến, bát rất bẩn, trong bếp không còn chút nước nào.
Tôn Vân múc nước trong giếng để rửa sạch rồi cho mì ăn liền vào trong hai cái bát to đó.
Mùi của mì ăn liền thơm vô địch!
Tôn Vân cũng không tin hai đứa bé có thể cản được!
Đúng như dự đoán, đang lúc nàng bưng hai bát mì qua thì nghe thấy tiếng tiểu cô nương nói với ca ca của mình: “Ca ca, thơm quá, Thù thấy đói quá!”
“Ừng ực...” Mặc dù bé trai không hé răng nhưng bụng của hắn lại kêu lên rất thành thật.
Tôn Vân cực kỳ chú ý động tĩnh bên trong, cười nói: “Aida, vô ý nấu nhiều mất rồi, không ăn hết thì sao đây ta?”
“Thù với Dục Ca không muốn ăn thì đành phải bỏ đi thôi!”
“Đừng đổ đi!” Tiểu cô nương trong phòng cuống quýt kêu lên.
“Ca ca, chúng ta ra ngoài đi!”
“Trương bà bà cách vách nói rồi, lãng phí lương thực sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Tôn Vân ngoài cửa nghe vậy không khỏi bật cười, tiểu cô nương đáng yêu thật, tiểu cô nương dễ thương như vậy sao mà nguyên chủ nỡ bán đi được vậy?
Đúng là nghiệp chướng.
Tiếng di chuyển đồ đạc vang lên, cửa mở ra, hai đứa bé đi ra khỏi nhà, đôi mắt nhìn vào cái bát to trong tay Tôn Vân, ra sức nuốt nước miếng.