Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Chương này có thể có spoil bộ Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần.
“Không phiền bệ hạ tôn quý.” Dung Dữ yếu ớt nói.
Vòng Huyết Ngọc nhìn mà nhịn hết nổi: Anh như này mà là yết ớt hả? Phải gọi là giả dối mới đúng.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa, mắc gì giả bộ chảy nước như Bạch Liên Hoa.
Đáng tiếc Dung Dữ diễn rất hăng, không hề quan tâm vòng Huyết Ngọc đang phỉ nhổ.
Sở Trác không đáp lại lời đó: “Nằm sấp xuống. Em như vậy, không sợ để lại sẹo trên lưng à?”
Dung Dữ quay đầu chỗ khác: “Có cả ấn ký, thêm mấy vết sẹo cũng có khác gì nhau đâu.”
Lời này làm Sở Trác đau lòng quá chừng. Y không để người ngoài làm là vì không muốn người ta thấy ấn ký trên lưng thanh niên.
“Nghe lời, đây là mệnh lệnh của cô.” Sở Trác trầm giọng, “Cô không cho phép em đối xử bản thân như vậy.”
Nhóc đáng thương này đã bị Tề vương hành quá lâu rồi, nên y muốn cho hắn một chút ngọt ngào. Y sẽ chữa hết những vết thương trên người hắn, cũng muốn chữa lành nội tâm đã bị thương tổn ấy.
Nói đến vậy rồi, Dung Dữ cũng xoay người nằm sấp.
Sở Trác kéo chăn xuống thắt lưng Dung Dữ, phần lớn da thịt liền lõa lồ ra ngoài. Thân thể trắng tuyết không tỳ vết bây giờ lại chằng chịt vết thương ghê người, vết máu vết bầm xanh tím, nhất là một chữ 'Nô' thật to, trải dài từ bả vai đến lưng trông vô cùng dữ tợn xấu xí.
Sở Trác tưởng tượng đến cảnh que sắt nung nóng ấy in lên lưng thanh niên, lệ khí trong mắt ngày càng đậm, bàn tay đang thoa thuốc cũng run cả lên.
Trên chiến trường khi cầm kiếm giết người y chưa từng chớp mắt, lúc trúng tên dùng tay không rút ra cũng không mảy may nhíu mày, một bàn tay vững như núi Thái Sơn, máu hay đau đớn cũng không khiến y lộ chút xúc động nào.
Nhưng lúc bôi thuốc cho thanh niên chân mày nhíu chặt, không muốn nhìn thẳng, lòng đau như cắt, tay run không ngừng.
Sớm biết như vậy... Ban đầu y nên công chiếm nước Tề đâu tiên mới phải!
Nghe thanh niên bị nước Trịnh đưa cho Tề vương, nghĩ cũng biết gã ta có chủ ý gì ---- nước Trịnh sợ y, mới tặng Cơ Ngọc đến nước Tề kết minh, nếu không một quý tộc hà cớ gì lại lưu lạc đến mức này.
Cơ Ngọc rơi vào tình cảnh như vậy, y khó mà không tự trách.
Mặc dù biết Tề vương và Trịnh vương là đầu sỏ, nhưng hối hận và tự trách cũng nhấn chìm Sở Trác. Chẳng cần Dung Dữ tỏ vẻ đáng thương, tự y đã có thể ngược chết chính mình.
Dung Dữ nhận ra y run rẩy, còn an ủi y: “Bệ hạ không cần sợ ta đau, so với những chuyện ta đã chịu trước kia thì chút đau đớn này không là gì cả.”
Giết người diệt tâm. Hắn không nói thì còn ổn, vừa nói đã làm Sở Trác muốn chết vì đau tim.
Dung Dữ im lặng nằm trên gối, mái tóc đen dài tán loạn hai bên, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Người thế này, sao Tề vương nỡ đối xử ác độc như vậy?
Sở Trác không cam tâm, y cảm thấy mình xem Dung Dữ như bảo bối nâng trong tay, mà Tề vương lại đập nát bảo bối của y.
Y hối hận nói: “Là cô hại em.”
“Chuyện này liên quan gì đến bệ hạ?” Dung Dữ bình tĩnh nói, “Ngay từ đầu ta ở trong cung mỗi ngày đều ngóng trông bệ hạ công chiếm vương thành, lấy đầu Tề vương, cứu ta ra khỏi địa ngục trần gian. Là bệ hạ đã cứu ta.”
Sở Trác ngớ ra.
Mỗi ngày thanh niên đều ngóng trông y tới, cứu hắn thoát khỏi biển khổ?
Trong miệng tràn ra chút đắng chát, Sở Trác nói: “Là cô đến chậm.”
“Bệ hạ, không hẳn là muộn.” Giọng Dung Dữ điềm đạm, nhưng như đao bằm nát trái tim Sở Trác.
“Trước đó nghe bệ hạ bệnh nặng...” Dung Dữ âm thầm dò hỏi, “Ta mới thật sự tuyệt vọng.”
Bệnh nặng chỉ là lời uyển chuyển, mọi người đều biết, Sở vương từng 'chết bất đắc kỳ tử'.
Trong cốt truyện cũ, Sở vương là chết thật, sau này cũng không còn đất diễn nữa.
Bây giờ chết mà sống lại, trong lòng Dung Dữ biết Mặt Trời đã thay thế thân phận Sở vương. Nhưng hắn không hiểu, tại sao Mặt Trời lại chọn dùng thân phận này.
Có liên quan gì đến bộ hài cốt đã biết mất không?
Sở Trác nói: “Đều là giả, cô lừa bọn họ.”
Chỉ một câu như vậy, không thể đào ra được thông tin gì.
Dung Dữ không tin, nhưng cũng biết hỏi như thế chẳng có kết quả gì. Cứ cho là Mặt Trời thay thế thân phận Sở vương đi, bây giờ xem ra Mặt Trời cũng không có trí nhớ, hoàn toàn xem bản thân là Sở vương.
“Tề vương vẫn đang bị tạm giam trong thiên lao.” Sở Trác đổ ra chút thuốc bột, thoa lên vệt máu dài trên lưng Dung Dữ, động tác nhẹ nhàng, nhưng giọng lại nặng nề: “Vốn định lấy đầu gã, nhưng nay cảm thấy như thế quá hời cho gã. Em muốn xử lý gã thế nào, tất cả đều nghe em.”
Dung Dữ nhàn nhã nằm, lực tay của Sở Trác thoải mái như đang đấm bóp, giọng hắn không khỏi có chút lười nhác: “Bệ hạ biết gã đối xử với ta thế nào mà.”
Động tác Sở Trác hơi khựng.
Dung Dữ nói: “Gậy ông đập lưng ông thôi.”
(gốc là: Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì nhân chi thân: Dung phương pháp của người trị lại cho người đó (blogcafesang.wordpress)
...
Cuối cùng cũng bôi xong thuốc, Sở Trác nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai cô lại đến thăm em.”
Thật ra y muốn ngủ ở đây luôn --- tất nhiên y sẽ không làm gì, cả người Dung Dữ đầy vết thương mà.
Nhưng đây là lần đầu hai người gặp nhau, y như vậy thì quá đường đột trông rất giống tên háo sắc. Trước kia thanh niên đã gặp loại tồi tệ như Tề vương, nếu bây giờ y nóng vội, trở thành Tề vương thứ hai, thế khác nào tổn thương thanh niên thêm lần nữa.
Sở Trác chỉ đành phải nhịn.
Dung Dữ nói: “Bệ hạ đi thong thả.”
- -
Sở Trác vừa đi, vẻ mặt Dung Dữ dần hờ hững.
Dung Dữ đắp chăn lên người: “Vòng Nhỏ, sao lần này chủ nhân nhà mày lại dùng thân phận của Sở vương?”
Vòng Huyết Ngọc:...Tôi không biết, tôi không còn liên lạc với Chủ Thần đại nhân từ lâu rồi.
Dung Dữ hỏi tiếp: “Sở vương ở thế giới này có gương mặt y hệt Quỷ vương ở thế giới 4444, miếng ngọc bội nằm trong quan tài ở thế giới 4444, lại được khai quật từ 4082. Mày có muốn giải thích không?”
Vòng Huyết Ngọc: Này tôi có thể giải thích! Anh còn nhớ thế giới 7012 tại sao Quý Vũ được sống lại không?
Tất nhiên Dung Dữ nhớ: “Lỗ hổng thời không?”
Vòng Huyết Ngọc: Đúng vậy! Mỗi một thế giới đều có ít hay nhiều lỗ hổng, thế giới BE lỗ hổng nhiều nhất, khắp nơi đều là lỗ hổng... Dù có được sửa chữa rồi, chặn lại lỗ hổng lớn, thì lỗ hổng ở mấy thế giới này vẫn nhiều hơn thế giới thường. Những thứ như miếng ngọc bội rơi qua lỗ hổng thời không xuất hiện ở thế giới khác là chuyện rất bình thường.
Dung Dữ không bị thuyết phục: “Đồ xuất hiện ở dị thế thì bình thường, nhưng còn một vấn đề. Đầu tiên tao lấy được ngọc bội ở 4082 mới có thể bỏ lại ngọc bội ở 4444. Nhưng bây giờ xem ra, tao lại phải bỏ lại ngọc bội ở 4444 trước mới lấy được nó ở 4082. Thế thì có vấn đề rồi đấy.”
Dung Dữ nhìn vòng Huyết Ngọc: “Thế giới đầu tiên tao đi qua là 4082, hay 4444?”
Theo góc nhìn của Dung Dữ, hắn đi qua 4082 đầu tiên, trở thành cá chép tinh, Cố Minh Hoài đã đấu giá miếng ngọc đó cho hắn. Nhưng khi đó hắn vẫn chưa đi qua 4444, chưa bao giờ bỏ lại miếng ngọc bội trong quan tài, thì sao ngọc bội lại được khai quật ở 4082.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi vẫn luôn đi theo anh, thế giới đầu tiên truyền tống tất nhiên là 4082!
Dung Dữ phản ứng rất nhanh: “Muôn vàn thế giới chia số thứ tự kiểu gì? Mỗi số thứ tự là duy nhất à?”
Vòng Huyết Ngọc: Muôn vàn thế giới mỗi giây mỗi phút đều có thế giới mới ra đời, cũng có thế giới sụp đổ, số thứ tự của thế giới bị sụp đổ sẽ lưu trữ vĩnh viễn, mỗi một số sẽ không lặp lại. Số của các thế giới không thể sắp xếp theo một thứ tự nào. Tốc độ chảy của dòng gian của mỗi thế giới không giống nhau, có thế giới thậm chí còn không có khái niệm thời gian, không thể so sánh thời gian trước hay sau. Dựa theo thời gian ra đời mà phân chia thì cũng không được, nhiều thế giới như thế, Chủ Thần đại nhân lười xếp thế giới nào ra đời trước thế giới nào ra đời sau....
Dung Dữ: “Trọng điểm.”
Vòng Huyết Ngọc: Mới đầu muôn vàn thế giới không đánh số thứ tự, là Chủ Thần đại nhân phân số ngẫu nhiên. Chỉ có thế giới 999 là Chủ Thần đại nhân đặc biệt chọn số.
Dung Dữ hỏi: “Thế giới 999 rất đặc biệt à?”
Vòng Huyết Ngọc: Cũng không đặc biệt cho lắm. Chỉ là chỗ đó có một vị thần bảo vệ là bạn cũ của Chủ Thần đại nhân, đó là Tà Thần các hạ*, năm đó vốn đã có thể cạnh tranh ngôi Chủ Thần với Chủ Thần đại nhân khi ngài ấy còn là Thần Mặt Trời, nhưng Tà Thần các hạ lại bỏ quyền vì Tuyết Thần các hạ của thế giới đó. Chủ Thần đại nhân đứng đầu vạn thần, có quyền lực ban số cho muôn vàn thế giới, ngài ấy cố ý cho thế giới của Tà Thần các hạ và Tuyết Thần các hạ số 999, chính là chúc phúc bọn họ trường trường cửu cửu (bên nhau dài lâu)...
(Xưng hô kính trọng dùng trong ngoại giao)
Dung Dữ hơi khó hiểu: “Vì yêu đương thôi, đáng buông tha ngôi Chủ Thần à?”
(Dưới này spoil Sau khi kết hôn cùng Tà Thần)
Vòng Huyết Ngọc: Theo lẽ thường thì không đáng, nhưng... Thôi, Chủ Thần đại nhân coi trọng anh như vậy, kể cho anh cũng không sao. Chủ Thần đứng đầu vạn thần, nhưng còn có một ý nghĩa khác, đó chính là cảnh giới cực kỳ mạnh, đến cảnh giới Chủ Thần, mới có tư cách cạnh tranh ngôi vị đứng đầu các thần. Tà Thần các hạ và Chủ Thần đại nhân lúc đó cùng tới cảnh giới Chủ Thần, nhưng thần cách của Tuyết Thần các hạ bị hủy, sắp chết, Tà Thần các hạ bèn nghịch chuyển thời gian, moi nửa thần cách ra cứu y, mất đi tư cách cạnh tranh... Nhắc đến cũng lãng mạn ghê, sau đó Tuyết Thần các hạ và Tà Thần các hạ sống lại quên đi quá khứ, hai người vừa gặp đã yêu. Cứ ngỡ là mới gặp, nhưng thật ra là tương phùng (gặp lại)...
Dung Dữ lẩm bẩm: “Ngỡ là mới gặp, thật ra là tương phùng. Ngỡ là mới gặp, thật ra là... tương phùng.”
Vòng Huyết Ngọc: Đúng vậy, tình yêu cảm động đất trời biết bao! Này giống tình yêu Thần Ma của anh và Chủ Thần đại nhân đấy, đúng là hủy thiên diệt địa mà...
Dung Dữ đang khác thường nên không phản bác nó: “Vòng Nhỏ, không phải mày từng nói mày là thần khí bản mệnh của Chủ Thần từ lúc ra đời, nhưng mày chưa từng thấy y đến thế giới 6666?”
Đề tài bị chuyển bất ngờ, vòng Huyết Ngọc ngớ người nói: Chứ sao, tôi lừa anh làm gì?
Dung Dữ ngẩn một hồi: “Tao hiểu rồi.”
Vòng Huyết Ngọc: Anh hiểu cái gì?
“Trước kia tao bị hạn chế trong góc nhìn của bản thân, cho là dòng thời gian ở các thế giới tao trải qua là bình thường. Sau khi phát hiện khác thường của ngọc bội và Yến Chiêu, lại nghĩ rằng dòng thời gian chảy ngược.” Dung Dữ chậm rãi nói, “Nhưng thực tế là, hoàn toàn không có cái gọi là ngược xuôi. Muôn vàn thế giới đánh số ngẫu nhiên, không thể sắp xếp theo một thứ tự nào cả. Thời gian mỗi thế giới là khác nhau, có thế giới không có khái niệm thời gian, không thể so sánh thời gian trước sau.”
Vòng Huyết Ngọc:...Sao anh lặp lại lời của tôi?
Dung Dữ giễu cợt: “Mày có thể nói được mấy lời này nhưng mày không hoàn toàn hiểu nó. Vòng Nhỏ, mày đã ở Vạn Thần Giới cùng chủ nhân nhà mày, lấy góc nhìn khách quan của pháp tắc* nhìn muôn vàn thế giới vận chuyển bao lâu nay. Sao khi vào thế giới nhỏ lại không thoát ra được góc nhìn chủ quan?”
(Là góc nhìn của thượng đế ấy)
Vòng Huyết Ngọc:...Trông coi muôn vàn thế giới là công việc của Chủ Thần đại nhân, tôi chưa từng làm. Anh, anh nói rõ chút đi?
Dung Dữ dứt khoát huỵch toẹt cho nó: “Mày theo tao đã bốn thế giới rồi, thứ tự thế giới tao đi qua có phải là Trì Ngư 4082, Quý Thanh Du 7012, Ôn Ý Sơ 4444, Cơ Ngọc 5497 không?”
Vòng Huyết Ngọc: Đúng vậy đúng vậy.
“Nhưng theo phát hiện của tao ở thế giới này, tao nghi rằng tuyến thời gian theo thứ tự phải là 5497, 4082. Còn 7012 hiện tại vẫn chưa có manh mối liên kết, nhưng nếu suy đoán này là đúng, dòng thời gian tao trải qua đang chảy ngược, vậy thời gian chính xác phải là 5497, 4444, 7012, 4082.”
Vòng Huyết Ngọc: Hiểu sương sương.
Dung Dữ khẽ cười, lại đập tan cái kết luận này: “Nhưng này cũng không phải sự thật.”
Vòng Huyết Ngọc: ???
Dung Dữ nói: “Nếu như cùng một thế giới, vậy phải cùng tuyến thời gian. Nhưng trong muôn vàn thế giới có vô số thế giới nhỏ, thời gian của chúng khác nhau, không thể so sánh, người xuyên việt xuyên qua lại muôn vàn thế giới, họ đều nhớ các thế giới họ đi qua, theo trí nhớ của họ những chuyện họ trải qua cũng theo một tuyến hoàn chỉnh. Giống như trong trí nhớ của tao, các thế giới tao đi qua lần lượt là 4082, 7012, 4444, 5497.”
“Nhưng trong muôn vàn thế giới, thứ tự các chuỗi sự kiện xảy ra lại không theo thứ tự giống trí nhớ của bọn họ. Tuyến thời gian của bọn họ không phải là một đường thẳng, mà là hỗn loạn chẳng phân biệt trước sau.”
Thời gian của muôn vàn thế giới rất hỗn loạn.
Muôn vàn thế giới không có khái niệm thời gian. Hắn và Yến Chiêu đồng thời truyền tống từ cùng một thế giới, nhưng lần nào Yến Chiêu cũng đến thế giới kế trước hắn mấy chục năm.
Thời gian của mỗi thế giới khác nhau, mà quá trình truyền tống càng không thể giải thích bằng khái niệm thời gian.
Trong mỗi thế giới độc lập, thời gian chỉ có một tuyến nhất định. Vô số thế giới nhỏ độc lập hợp lại thành muôn vàn thế giới, bọn chúng vận chuyển một cách riêng biệt, không hề có bất kỳ giao thoa nào trong thời không. Người ngoại lai là ngoại lệ phá vỡ trật tự của thế giới. Nếu thời không của các thế giới khác giao nhau, tuyến người xuyên việt đi qua trong muôn vàn thế giới sẽ không còn là một tuyến thẳng nữa mà là một mớ hỗn loạn.
Người bình thường không cần để ý vấn đề này, bởi vì họ không cần chuyển kiếp đến một thế giới khác. Trừ người xuyên việt. Bọn họ không những du hành được đến các thế giới khác mà còn không nhất thiết phải xuyên đến hiện tại của thế giới đó. Chẳng hạn như công việc của Thần sử ở cục Quản Lý Thời Không, thường xuyên để thời gian chảy ngược đến một điểm có thể cứu vãn tình thế.
Nhưng đa số người xuyên việt không nghĩ đến vấn đề này. Bọn họ cũng không thoát được góc nhìn chủ quan. Trước kia Dung Dữ cũng giống vậy, hắn cảm thấy Mặt Trời phụ bạc hắn, nên sau đó mới theo đuổi hắn qua nhiều thế giới, trong ký ức của hắn đúng thật là như thế.
Hắn đã sai rồi.
Cái gọi là truyền tống thế giới, là truyền tống đến một điểm thời gian bất kỳ của thế giới. Có thể là quá khứ của thế giới đó, mà cũng có khi là tương lai của thế giới. Dĩ nhiên tương lai này là tương lai đã được định trước, nếu thế giới đó còn chưa bị pháp tắc sắp đặt tương lai thì không thể xuyên qua được. Tương lai cũng có thể bị thay đổi, Dung Dữ đã thay đổi tương lai của hắn và công chúa Thiên tộc, hắn không còn bị vận mệnh trói buộc nữa.
Miếng ngọc Song Ngư đó nhắc nhở Dung Dữ, người thường rất khó có góc nhìn khách quan, tỉnh táo nhìn bao quát vận chuyển của muôn vàn thế giới, đứng ở góc độ của pháp tắc mà đối xử với các sự vật.
Sau khi hắn thoát khỏi thế giới 6666, gặp được Mặt Trời đã xa cách từ lâu. Đó là kết quả sau khi hắn đợi cả 972 bãi bể nương dâu.
Thứ hắn đợi được là bị Chủ Thần đuổi giết.
Lúc ấy ánh mắt Chủ Thần nhìn hắn không chút tình cảm, cực kỳ xa lạ.
Dung Dữ hận thấu xương.
Nhưng nếu như...
Nếu như hắn cho rằng là tương phùng, còn Mặt Trời lại là lần đầu gặp gỡ thì sao?
Đó là lãng mạn của Tà Thần và Tuyết Thần ở thế giới 999, ngỡ là lần đầu chạm mặt, nhưng hóa ra là tương phùng. Nhưng giữa hắn và Mặt Trời, thì ngược lại.
Ngỡ là tương phùng, nhưng thật ra là lần đầu gặp mặt.
Chỉ có mỗi hắn 'tương phùng' mà thôi.
Dung Dữ bình tĩnh nói: “Nếu bây giờ tao ở thế giới này, trong khoảng thời gian này, thế giới 6666 trong muôn vàn thế giới, có khi nào còn chưa xuất hiện không?”
Vòng Huyết Ngọc: !!!
Hình như nó hiểu rồi.
“Thứ tự thế giới mà tao và Mặt Trời đi qua không giống nhau, điểm giống duy nhất là tao và y cuối cùng sẽ gặp lại nhau.” Dung Dữ tỉnh táo nói ra sự thật.
“Có lẽ khi đó không phải là y không nhớ tao, mà chẳng qua y... còn chưa gặp tao.”
Hết chương 68.
Mình edit xong chương này mình lú mẹ luôn