Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Vòng Huyết Ngọc kích động đến mức nói năng lộn xộn: Đúng thế! Chắc chắn là như vậy, Chủ Thần đại nhân ở tương lai mới gặp được anh ở quá khứ, mới có thể xuất hiện quá khứ anh và Chủ Thần đại nhân ở thế giới 6666. Ngài ấy không có phụ bạc anh! Tôi biết ngay mà, sao ngài ấy có thể là đàn ông tồi bội tình bạc nghĩa được! Nhưng Đại ma vương anh lại ngược thảm Chủ Thần nhà tôi rồi hu hu hu...
Hễ nghĩ tới Chủ Thần đại nhân bị Đại ma vương ngược chết đi sống lại ở các thế giới nhỏ, cuối cùng lại là hiểu lầm, vòng Huyết Ngọc thấy sao mà thê thảm quá!
Dung Dữ vẫn tỉnh táo: “Giọng điệu này của mày là sao? Nghe cứ như tao mới là đàn ông cặn bã.”
Vòng Huyết Ngọc: Chẳng lẽ không phải?
Dung Dữ cười lạnh: “Mày nghĩ chỉ thế này là tẩy trắng được à? Chuyện y không nhớ tao có thể đổ do sai lệch thời không, thế y tự nhiên biến mất thì sao? Dù là quá khứ hay tương lai, y không nói tiếng nào đã rời đi, đó luôn là sự thật.”
Vòng Huyết Ngọc: Chắc, chắc chắn có ẩn tình.
Dung Dữ 'hừ' một tiếng giễu cợt: “Vậy nên tao chờ nhiều năm là đáng đời, còn y thì tình hữu khả nguyên*, bất đắc dĩ, quang minh chính đại, tao không thể hận y oán y dù chỉ một chút.”
(*về tình thì có thể lượng thứ)
“Thần cho rằng Ma không có tim đúng không?”
Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân chắc chắn không nghĩ như thế!
“Trước khi tao thoát khỏi thế giới 6666 chưa bao giờ rời khỏi nơi đó. Trước khi gặp phải chủ nhân mày, tuyến thời gian của tao không xảy ra vấn đề, có lẽ khi đó tao sẽ thật sự làm theo sắp đặt của vận mệnh, làm một đứa con số mệnh như bao đứa con số mệnh khác, ở bên công chúa Thiên tộc... Nhưng tao lại gặp được Thần Mặt Trời đến từ thế giới khác, y cho ta biết ngoài thế giới của tao còn có rất nhiều thế giới, khiến cho tao không còn cảm giác với bất kỳ người nào ngoài y, lại để tao tìm y 972 bãi bể nương dâu sau đó quyết tâm thoát khỏi thế giới.” Dung Dữ từng chữ như châu ngọc.
“Vòng Nhỏ, sửa lại vận mệnh của tao, không phải tao, mà là chủ nhân của mày. Lấy tội nghịch mệnh đuổi giết tao, cũng là chủ nhân của mày. Đối với chủ nhân mày mà nói, đuổi giết tao trước, sau đó lại thay đổi số mệnh của tao, y không sai.” Dung Dữ mỉa mai, “Nhưng còn tao đã làm sai điều gì?”
Vòng Huyết Ngọc: Hai người không ai sai...
“Ai oan ức hơn?”
Vòng Huyết Ngọc:...Anh.
Nó hiểu, trong thế giới nhỏ Chủ Thần đại nhân có chịu khổ nhiều đi nữa cũng không là gì với 972 bãi bể nương dâu.
“Tao chỉ trả lại cho y một chút xíu chờ đợi, tìm kiếm, lừa dối, tuyệt vọng mà tao đã từng trải qua. Có sai không?”
Vòng Huyết Ngọc đã choáng váng rồ: Không, không sai.
“Thế ai là đàn ông tồi?”
Vòng Huyết Ngọc không chút do dự: Chủ Thần đại nhân!
Dung Dữ hài lòng nói: “Đúng rồi đấy.”
Vòng Huyết Ngọc:...
Đậu, lại lại lại bị Đại ma vương tẩy não.
Có điều nghĩ kĩ lại...Vòng Huyết Ngọc cũng cảm thấy Đại ma vương oan ức hơn.
Bọn họ cách thời không gặp nhau, không ai sai cả. Nhưng yêu hận không bàn đúng sai, trước giờ tình cảm luôn đi ngược với lý trí. Người chịu nhiều tổn thương hơn, nếu ngay cả hận cũng không thể, thì cũng quá... quá đáng buồn cũng quá ức chế.
Đại ma vương sẽ để bản thân bị ức chế ư?
Không đâu.
Vậy nên trong thế giới nhỏ hắn trả thù Chủ Thần đại nhân một chút để tiết hận, cũng... cũng không quá đáng lắm nhỉ?
Nếu biến thành gút mắc chẳng thể tháo gỡ được, đó mới là ngay cả yêu cũng không còn sức yêu nữa.
Vả lại vòng Huyết Ngọc cảm thấy, Đại ma vương mạnh miệng mềm lòng, nhất là sau khi biết chân tướng thời không, oán hận với Chủ Thần đại nhân đã giải trừ hơn nửa.
Còn dư lại, đều là tức giận và không cam tâm.
Vòng Huyết Ngọc khô khốc nói: “Đại ma vương, kết thúc thế giới này anh còn làm nhiệm vụ nữa không?
Lời này còn có ý: Anh tha thứ cho y chứ?
Dù sao mỗi một thế giới, người bị dằn vặt đều là Chủ Thần.
“Làm chứ, sao không làm.” Dung Dữ nói.
Vòng Huyết Ngọc ấm ức: Tôi còn tưởng anh mềm lòng.
“Tao không thể ngừng, cho đến lúc y và tao gặp nhau lần đầu tiên dưới sự chứng kiến của pháp tắc*.”
(Câu này có thể hiểu gặp nhau thuận theo tự nhiên. Nhưng có ý khác nữa và mình sợ tác giả cũng có ý đó nên giữ nguyên, mà pháp tắc ở đây cũng được xem là thiên đạo, ý trời)
Vòng Huyết Ngọc: Hả?
Dung Dữ cong môi: “Vòng ngọc ngu xuẩn.”
Vòng Huyết Ngọc:...
Theo góc nhìn của Dung Dữ, lần đầu hắn gặp Chủ Thần, là Mặt Trời hạ xuống ở thế giới 6666, làm hắn thấy được ánh mặt trời đầu tiên trong đời.
Theo góc nhìn của Chủ Thần, lần đầu y gặp Dung Dữ, lại là lúc truy bắt Ma vương thoát khỏi thế giới 6666.
Trong thời không hỗn loạn này bọn họ không ngừng gặp nhau, nhưng ký ức đã trải qua đều không giống nhau.
Hắn phải thuận theo tự nhiên, đợi đến một ngày Mặt Trời hạ xuống.
- -
Sau khi Sở Trác công chiếm nước Tề, nước Trịnh không cần nước Sở xuất binh đã bị dọa lập tức đầu hàng.
Nghiệp lớn thống nhất sáu nước, cuối cùng Sở vương cũng hoàn thành.
Theo lý thuyết, vừa thâu tóm được năm nước còn lại, Sở vương phải bận tối tăm mặt mày. Nhưng hình như Sở Trác không quan tâm lắm, chuyện nên hoàn thành cũng làm xong rồi, cả ngày chỉ đến cung Ngọc Thanh, gì mà xử lý chính vụ thâu đêm suốt sáng đều là giả, cả ngày cả đêm chỉ ở trên trường kỷ mới là thật.
- -- Tất nhiên đây đều là suy đoán của người ngoài, cũng không ai biết Sở vương làm những gì trong cung Ngọc Thanh. Nhưng mọi người đều biết, trong cũng Ngọc Thanh, là sủng phi Cơ Ngọc của Tề vương. Ban đầu là yêu phi họa quốc tiếng tăm lừng lẫy của nước Tề.
Năm nào Sở vương cũng chỉ mê mệt mở rộng lãnh thổ, không ngừng không nghỉ, đến bây giờ chưa từng suy nghĩ đến chuyện hậu cung. Hôm nay đã thống nhất thiên hạ, không còn nơi nào để đánh, các đại thần cũng đang suy nghĩ chuyện nạp hậu cung, ai ngờ người bệ hạ say mê đầu tiên lại là yêu phi nước Tề.
Một nam nhân, lại từng hầu hạ Tề vương, lập tức xử tử cũng không quá đáng.
Nhưng bệ hạ lại xem như bảo bối, thời gian ở cung Ngọc Thanh còn nhiều hơn tẩm cung của mình.
Yêu phi không hổ là yêu phi, quyến rũ cả hai quân vương, đúng là họa thủy ngàn năm khó gặp.
Nếu là quân vương khác, các đại thần sẽ ra sức khuyên can mong bệ hạ chớ bị yêu phi mê hoặc, mau chém đầu yêu phi càng sớm càng tốt.
Nhưng đối mặt với danh tiếng bạo quân hung ác không thích thì giết, không một ai dám lên tiếng. Bằng không yêu phi chưa chết, bọn họ đã bị diệt cả đoàn.
Dù có lời ra tiếng vào, cũng chỉ dám âm thầm nói sau lưng.
...
Người ngoài đoán Sở Trác cả ngày đều ở cung Ngọc Thanh là ham mê nam sắc, đúng là oan uổng y.
Mặc dù Sở Trác thật sự mê muội Dung Dữ, nhưng thân thể Dung Dữ còn chưa khỏe, y nào dám chạm vào một ngón tay.
Chỉ đơn giản là không yên tâm để cung nhân chăm sóc Dung Dữ, vì vậy mới đích thân đến phục vụ.
Cuộc sống mấy ngày qua của Dung Dữ cũng khá dễ chịu. Tề vương hết sức thảo mãn điều kiện vật chất cho Cơ Ngọc, nhưng so với Sở Trác, thì đó chẳng là cái thá gì.
Khi Tề vương dùng bữa Cơ Ngọc phải gắp thức ăn cho gã, còn Dung Dữ chỉ cần há miệng chờ Sở Trác đút. Ngày nào tay của hắn còn chưa khỏe, Sở Trác sẽ đút ngày đó.
Không chỉ một ngày ba bữa do Sở Trác đút, thay thuốc tắm rửa, đều là Sở Trác tự thân tự lực.
Thế nào là thịnh sủng? Đây chính là thịnh sủng.
Thân phận bây giờ của Dung Dữ ở Sở vương cung thật ra có hơi xấu hổ. Sở vương không cho hắn danh phận, theo lý thì hắn vẫn là phi tử của Tề vương, Tề vương ngã ngựa, vốn là hắn cũng không có kết cục tốt. Nhưng thái độ của Sở vương đối với hắn quá rõ ràng, bên ngoài dù có mắng té tát nhưng người trong cung cũng không dám bất kính với hắn. Huống chi người trong cung nào có cơ hội phục vụ hắn, mọi việc đã có bệ hạ bọn họ ôm đồm.
Đường não của Sở Trác thật ra rất đơn giản --- danh phận à? Tất nhiên là phong hậu thôi. Có điều đại điển phong hậu cần thời gian chuẩn bị, bây giờ thân thể Dung Dữ không chịu được mấy nghi thức rườm rà đó, chờ đến khi khỏe hẳn mới làm được chuyện này.
Chăm sóc chu đáo như vậy, vết thương của Dung Dữ cũng ổn được bảy tám phần, chỉ còn lại đôi bàn tay chưa được tháo băng.
Hôm nay Sở Trác đi đến cung Ngọc Thanh đã trông thấy Dung Dữ gục xuống bàn nhìn trái táo trước mặt. Dáng vẻ muốn ăn nhưng hai tay lại bị băng đầy vải, ánh mắt trông chờ mòn mỏn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Sở Trác nhìn mà tức cười, bước tới lấy trái táo trước mặt Dung Dữ.
Dung Dữ ngẩng đầu: “Táo của ta!”
“Nhìn mà không ăn được thì có ích gì?” Sở Trác cầm dao gọt vỏ táo, chế nhạo nói, “Sao không gọi người, còn phải đợi cô đến phục vụ em à?”
Dung Dữ nói: “Táo ngươi gọt với táo người khác gọt không giống nhau.”
Sở Trác rủ mi mắt: “Ồ? Có gì khác?”
“Của ngươi gọt ngọt hơn.”
Môi Sở Trác cong cong. Cùng một trái táo, nào có chuyện đổi người gọt sẽ ngọt hơn. Dung Dữ nói thế, lại khiến lòng y ngọt vô cùng.
Y gọt xong trái táo, cắt làm tám phần nhỏ, dùng dũi dao ghim một miếng, đưa đến bên miệng Dung Dữ.
Dung Dữ há miệng cắn nhai nuốt xuống. Nước trái cây ngọt ngào thấm ướt môi đỏ thẫm, yết hầu Sở Trác lên xuống, cảm thấy mình cũng hơi khát.
Tiếc là không dám cắn đôi môi kia, chỉ có thể lấy táo giải khát.
Y nhanh chóng ghim một miếng táo nhét vào miệng.
Dung Dữ chưa kịp nuốt táo trong miệng đã thấy y muốn chia quả táo, lập tức nói: “Của ta! Khụ khụ---”
Sở Trác vội vỗ nhẹ lưng hắn: “Chậm chút nào.”
Dung Dữ cực kỳ bảo vệ đồ ăn: “Không cho ngươi cướp táo của ta.”
Sở Trác bất đắc dĩ cười: “Bá đạo vậy à? Đây là táo cô gọt cho em.”
“Trước khi ngươi tới, ta với nó nhìn nhau một giờ rồi, đã thành lập được tình cảm sâu đậm.” Dung Dữ nghiêm túc nói, “Nó phải hoàn toàn thuộc về ta.”
Sở Trác có hơi muốn cười, nhưng nghĩ lại có chút đau lòng.
Trong cung gò bó này quá nhàm chán. Khi Sở Trác ở đây còn chơi cùng Dung Dữ cho đỡ buồn, Sở Trác đi rồi, Dung Dữ cũng không làm được gì, mới ngồi nhìn trái táo cả tiếng đồng hồ.
“Sau này cô mang tấu chương đến cung Ngọc Thanh.” Sở Trác quyết định, “Em ngày ngày nhìn cô, cô sẽ hoàn toàn thuộc về em.”
- --
Sau cơm tối, Dung Dữ bỗng nhiên nói: “Ta muốn tắm.”
“Đã nửa tháng không tắm rồi, ta không chịu nổi.”
Trước đó vết thương của Dung Dữ không thể dính nước, Sở Trác luôn dùng khăn nhúng nước ấm lau người giúp hắn, còn phải cẩn thận không đụng trúng vết thương. Đến nay vết thương đã lành, phải tắm rửa sạch sẽ.
Hô hấp Sở Trác hơi chậm: “Cô gọi người lấy nước.”
Bàn tay bị bọc như bánh chưng của Dung Dữ chắc chắn không thể tự tắm, Sở Trác cũng quyết không cho người ngoài thấy thân thể Dung Dữ, vậy nên chuyện này cần y tới giúp.
Phục vụ dùng bữa còn phải phục vụ rửa mặt chải đầu, mấy lĩnh vực Sở vương bệ hạ không biết dần cũng biến thành cao thủ.
Nước nóng rất nhanh đã chuẩn bị xong. Hơi nóng bốc lên từ bồn nước tắm, Dung Dữ biếng nhác nằm, tóc đen ướt nhẹp xõa trên mặt nước, gương mặt bị hơi nóng hun đến đỏ ửng ướt át, thoạt nhìn như một trái táo ngon miệng.
Sở Trác ổn định tâm trạng, vén mái tóc dài của Dung Dữ lên, múc một gáo nước xối vào tấm lưng trắng nõn như ngọc.
Nửa tháng thoa thuốc không ngừng nghỉ, vết thương trên lưng đã khỏi hẳn, chỉ còn lại chữ 'Nô' trông vô cùng nhức mắt ấy.
Dung Dữ thoải mái nói: “Ta có phải người đầu tiên trên đời hưởng thụ đãi ngộ cấp Đế vương không?”
“Nếu không thì sao?” Sở Trác cười khẽ, “Nhìn cô giống người thích phục vụ người khác à?”
Dung Dữ nói: “Người ngoài lại nói ta mê hoặc quân vương.”
Vẻ mặt Sở Trác thoắt lạnh: “Em nghe ai nói lời xằng bậy này?” Xem ra phải chỉnh đốn lại mấy người lắm mồm đó.
“Này còn cần phải nghe à?” Dung Dữ nói như chuyện đương nhiên, “Nghĩ một chút là biết, Tề vương còn không đối tốt với ta như ngươi đâu, vậy mà lúc đó ta đã mang tiếng họa thủy rồi.”
“Bọn họ là cái thá gì?” Sở Trác lạnh lùng nói, “Chẳng qua đẩy cái danh quân vương ngu ngốc vô dụng đến trên đầu em, em bị oan...”
“Ta không oan.”
Thanh niên đột ngột xoay người, gương mặt lấm tấm nước bị hơi nóng bao phủ, che đi toàn bộ yêu dị trong mắt, chỉ có âm thanh rõ ràng lọt vào tai.
“Trước kia mê hoặc lòng vua là nhơ danh, bây giờ thật sự muốn mê hoặc ngài.”
Hết chương 69.