Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 6: Chương 6: Có học sơ qua




“Thế này mà sơ sơ á!!???”

Edit: Pơ

Cố Yến Thâm nhìn đăm đăm tờ áp phích, thầm nhủ nên dạy dỗ Cố Yến Ninh kiểu gì.

Hèn gì tối hôm qua nói mãi cũng không chịu biến, ra là tranh thủ nhét tờ áp phích này vào vali của anh.

Cái hôm Cố Yến Thâm phải đến Mang Chang Ent đó, anh có nhờ Thịnh Siêu xin chữ ký hộ, nhưng phỏng vấn xong hắn lại quên mất. Bình thường lần nào nhờ Thịnh Siêu, hắn đều ghi tạc vào đầu, nhớ rất dai.

Chẳng hiểu sao hôm đó Thịnh Siêu lại đãng trí thế, quên luôn chuyện này.

Ngay khi biết Cố Yến Thâm không xin chữ ký cho mình, Cố Yến Ninh đã quậy mấy cuộc. Chẳng chịu nỗi nữa, anh gọi ngay cho giáo viên chủ nhiệm của thằng em, tịch thu điện thoại của nó.

Kỳ thi cuối kỳ qua đi, Cố Yến Ninh không về nhà, lại chực trước cửa nhà ông anh mình, đuổi hoài chẳng đi, khóc lóc kỳ kèo đòi ở lại, còn bảo, cuối tuần này, nhà trường sẽ chuẩn bị cho học kỳ sau, thế là, cu cậu quyết định buông thả hết hai ngày còn lại này.

Vì quá phiền, Cố Yếu Thâm đành cho cậu ở ké.

Kết quả thì sao!

Lén vào phòng, cho người ta một bất ngờ vậy hả?

Cố Yến Thâm đanh mặt giải thích. “Tôi có một người bạn là fan của Lộ Văn Tinh, có nhờ tôi xin chữ ký hộ.”

“Ra là vậy.” Chẳng một chút nghi ngờ, Lý Hướng Minh tin thật.

Mọi người cũng hùa theo, tỏ vẻ “ra là vậy“.

Nhưng Tống Giai Giai lại không nói gì, nghĩ thầm Cố Yến Thâm chỉ giả vờ vậy thôi, cứ nhìn anh chằm chằm, mà anh vẫn điềm nhiên như cũ, chẳng thấy sơ hở nào.

“Phiền Lộ Văn Tinh ký tên hộ tôi nhé.”

“Được ạ.” Cậu khẽ thở phào.

Cậu chẳng tin Cố Yến Thâm hâm mộ mình đâu, nghe quái cực.

Đạo diễn lại kề “loa” bên miệng, alo một tiếng, khiến mọi người chú ý.

“Đây là chương trình mọi người được tự do chọn lựa, trong lúc ghi hình, có vấn đề gì mọi người cứ nói ra nhé.” Nhắc nhở rồi, đạo diễn bắt đầu cho chia phòng.

“Trên lầu có bốn phòng, mấy cô cậu tự bàn tự chia nhé.”

Đây chẳng phải dịp đầu tiên Tống Giai Giai tham gia chương trình truyền hình, ban đạo diễn hay bẫy khách mời lắm, cô bèn hỏi lại cho chắc. “Muốn chia sao thì chia hả?”

“Đúng rồi.” Đạo diễn cười hiền hòa. “Tôi nói rồi đấy thôi, đây là chương trình mọi người được tự do chọn lựa mà, ai có ý kiến gì thì nói ra.”

Chẳng biết thêm được gì, Tống Giai Giai đành bỏ qua, quàng vai Ôn Mẫn. “Tôi ở chung với Mẫn Mẫn nhé.”

Lý Hướng Minh thì cân nhắc một chút, không quyết định ngay.

“Mình có bảy người, vậy sẽ có một người ở một mình.”

“Thầy Lý không ngại chung phòng với em chứ?” Chu Tử Đồng rủ Lý Hướng Minh chung phòng với mình, liền nhận được động tác tay “OK” của đối phương.

Giờ còn mỗi Lộ Văn Tinh, Cố Yến Thâm và Văn Dụ.

Trong khi đó, Lộ Văn Tinh chẳng muốn chung đụng hai nhân vật chính kia ngoài trường quay chút nào. Nếu được, cậu sẽ chọn ở một mình, nhưng hậu bối thì đành phải nhường cho tiền bối chọn trước.

Nhưng giờ hai người này vẫn chưa bén được tia lửa nào, với Cố Yến Thâm, Văn Dụ chỉ là khách quý tham gia chương trình thôi, cậu chắc bẳm anh sẽ chọn ở một mình.

Nghĩ vậy, Lộ Văn Tinh bèn nhìn Văn Dụ, lại thấy Văn Dụ cũng nhìn lại mình.

Nào ngờ cả hai lại có cùng suy nghĩ.

“Tinh Tinh, mình chung phòng nhé?”

Văn Dụ hỏi vậy, nghe thì như trưng cầu ý kiến Lộ Văn Tinh, thực chất là nghĩ cho Cố Yến Thâm.

Trước màn hình, siêu sao chẳng thể đòi ở một mình được.

Hèn gì có nhiều người trong công ty lại thích Văn Dụ thế kia, chu đáo, rộng rãi, EQ cao, biết nghĩ cho người khác, ai mà chẳng hoan nghênh.

Chẳng biết thật hay vờ, cậu vẫn công nhận người này thật khéo đưa đẩy.

Cũng may đã biết trước cốt truyện, nếu không Lộ Văn Tinh sẽ chẳng ngờ được Văn Dụ lại là cậu chủ được nuông chiều từ nhỏ.

Cậu không thích nhưng cũng chẳng ghét người này.

Nếu để Cố Yến Thâm tự chọn, Lộ Văn Tinh sẽ chọn Văn Dụ trước, huống chi người ta cũng là siêu sao màn bạc, nếu để cả hai ở chung phòng, sẽ dễ bị nghi là lăng xê lắm.

Thế nên Văn Dụ mới chọn Lộ Văn Tinh, vì cậu ta biết Lộ Văn Tinh có cùng suy nghĩ với mình.

Đang lúc cậu định gật đầu thì đạo diễn đã mở miệng.

“Còn thừa ba người, vậy oẳn tù xì đi.” Đạo diễn khoái thêm dầu vào lửa lắm. “Ai thắng thì ở một mình.”

Cả ba có hơi ngỡ ngàng mà nhìn đạo diễn.

“Cứ kéo búa bao đi.” Vì lo Cố Yến Thâm từ chối, đạo diễn liền chêm thêm.

“Vậy cho công bằng.”

Cố Yến Thâm không phản đối, nhưng cũng chẳng thích gì. Anh không quen chung phòng với người khác, phòng ngủ rõ là phòng riêng tư, chia giường thì chia giường, nhưng lại không có không gian riêng.

“Không được đâu ạ.”

Người mở miệng lại không phải Cố Yến Thâm, mà là Văn Dụ với cặp mắt long lanh.

“Đạo diễn đã bảo tụi em có ý kiến gì thì nói ra mà, em thấy thầy Cố cũng chịu để em và Tinh Tinh chung phòng rồi, nên không nhất thiết phải phân thắng thua giành phòng đâu ạ.”

Lộ Văn Tinh không ngờ Văn Dụ sẽ nói vậy, nhìn về phía đạo diễn. Thấy cả ba cùng nhìn mình, đạo diễn liền cười đắc chí.

“Đúng rồi, tôi đã nói vậy, nhưng vẫn chưa nói hết. Câu tiếp theo là “mấy cậu cứ ý kiến, tụi tôi không cho đâu.”

Văn Dụ:...

Lộ Văn Tinh:...

Cố Yến Thâm:...

Tống Giai Giai kéo Ôn Mẫn, hào hứng bảo. “Biết ngay mà, nào có chuyện ban đạo diễn bỏ qua dễ thế kia.”

Thế là cả ba cùng chụm lại, người này liếc người kia.

“Kéo búa bao.”

Vừa dứt, họ cùng ra động tác tay, kết quả có hai búa.

“Kéo búa bao.”

Lộ Văn Tinh ra kéo, Cố Yến Thâm cũng vậy, nhưng Văn Dụ...

Lại ra búa.

Thắng cuộc, Văn Dụ liền một mình một phòng. Còn cậu sẽ chung phòng với Cố Yến Thâm, kết quả đã chung cuộc. Lộ Văn Tinh mong rằng trong phòng sẽ có hai giường.

Chuyện đã thành, đạo diễn lại kề loa a lô bày tỏ sự khoái trá.

“Cố Yến Thâm chung phòng với Lộ Văn Tinh, vừa hay các đối tác đều chung phòng với nhau. Mọi người tranh thủ tối nay trò chuyện, phát triển quan hệ đi nhé. Mai mình sẽ kiểm tra độ ăn ý của nhau.”

“Nhiệm vụ đầu tiên đã được bắt đầu, đội giành chiến thắng sẽ được khách quý giúp đỡ nhé, và khách quý tập này chính là Văn Dụ.”

Đến đoạn quan trọng thì đạo diễn lại ngừng, Chủ Tử Đồng thì thào đoán. “Với kiểu của đạo diễn, chắc sẽ kêu tụi mình giành người nhỉ? Giờ giành luôn hay đợi lát nữa? Vác lên vai chạy có được không?”

Văn Dụ lặng thinh tránh Chu Tử Đồng, như sợ mình sẽ bị người ta vác lên vai, trò này khiến cả bọn buồn cười, làm nóng bầu không khí chương trình.

“Tranh thủ quyết một trận nào, rồi mọi người nấu cơm, nghỉ ngơi sớm, mai tiếp tục nhiệm vụ.”

“Hôm nay có mỗi nhiệm vụ thế thôi à?” Tống Giai Giai hỏi với vẻ không tin lắm.

“Chỉ thế thôi, đơn giản mà.”

Rồi đột nhiên nhạc nổi lên.

Mọi người:???

Cả bọn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. “Sao còn bật nhạc nữa?”

“Bật tivi thôi.” Đạo diễn nói rồi, ai nấy liền chen vào.

“Xem phim hả?”

“Nhìn phim đoán tên hả?”

“Tui làm được nè!!” Tống Giai Giai đảy Lý Hướng Minh, hăng hái giơ tay. “Tôi, Tống Giai Giai, từng xem vô số bộ phim, chắc không có phim nào tôi không biết đâu.”

...

Lộ Văn Tinh bật tivi, nhìm chằm chằm hai người trên sân khấu.

Tiếng nhạc êm ái được bật lên, cả hai liền đưa mình theo nhịp, đến khi nhạc dừng lại, tiết tấu lập tức thay đổi, đổi thành nhạc cổ điển, tiếng đàn cũng nhanh dần.

Một bản nhạc nhẹ nhàng, còn người nhảy trong video là Trạch Vũ.

“Xem cái này chi vậy? Không phải nhìn phim đoán tên à? Mau mở đi chứ.” Chu Tử Đồng giục Lộ Văn Tinh chuyển kênh.

Màn hình lập tức chuyển sang một bộ phim lạ, chưa quá ba mươi giây, Tống Giai Giai đã hô to. “Tôi biết nè, là <Thiến nữ u hồn>”

Nói xong, Tống Giai Giai liền đắc ý nhìn ban đạo diễn. “Vừa cắt vừa đoán luôn được không?”

Đạo diễn không đáp lại, chỉ nhìn chị đầy thích thú, cất giọng khen. “Giai Giai đoán nhanh quá.”

Chị tự đắc lắm, liền cầm bộ điều khiển trong tay Lộ Văn Tinh, chuyển kênh.

“Biết nè!! Là!”

Lại chuyển tiếp, mọi người cùng reo lên.

“<Kẻ đánh cắp giấc mơ>”

“<Titanic>”

“<Léon>”

Bầu không khí được khuấy động, mọi người sôi nổi trả lời.

Họ đều dán mắt vào màn hình, háo hức đoán bộ phim tiếp theo.

“Nào, đến giờ rồi.” Đạo diễn hô dừng.

Tống Giai Giai đến chỗ Văn Dụ. “Chị đoán được mười bốn bộ, em về đội với chị.”

Vừa dứt lời, đạo diễn đã cười ranh mãnh. “Giờ mới bắt đầu mà.”

Tống Giai Giai:???

Mọi người:...?

“Tưởng xong rồi chớ?” Tống Giai Giai như ngơ ra.

Mắt Lộ Văn Tinh lóe lên, cậu giật lấy bộ điều khiển từ Tống Giai Giai, chuyển về kênh ban đầu.

“Tinh Tinh, cậu làm gì thế?”

Ai cũng ngơ ngác nhìn Lộ Văn Tinh, cậu cũng không đáp lại, chỉ nhìn động tác của hai người trên màn hình, còn vung tay vung chân, mọi người liền hoài nghi theo.

“Mọi người xem qua video của Trạch Vũ đi, nhảy lại bài đó, đội nào bắt chước được giống nhất, nhớ nhiều động tác nhất sẽ nhận được sự trợ giúp từ Văn Dụ.”

Đạo diễn vừa dứt lời, trừ Lộ Văn Tinh, ai cũng như sét đánh ngang tai, đơ người tại chỗ, mắt nhìn đạo diễn đầy cảm xúc.

“Không phái nhìn phim đoán tên á, sao còn để tụi tui đoán nửa ngày chứ?”

“Vậy mà còn giành trả lời như đúng rồi, mấy người còn ở đó xem nữa chứ!!?”

Nghe họ hỏi vậy đạo diễn bèn hắng giọng. “Tôi có bảo là nhìn phim đoán tên đâu, tự mấy cô cậu bắt đầu mà, làm tôi chẳng kịp ngăn.”

“Thế sao anh không bảo chúng tôi học nhảy?”

Đạo diễn tự nhiên đẩy lỗi. “Tôi chưa nói hết mà, tự dưng Chu Tử Đồng đã chen vào rồi.”

Chu Tử Đồng liền rước phải mấy ánh lườm.

Đạo diễn nói tiếp. “Tôi nói xong rồi, cũng bật nhạc rồi đấy.”

“Có ai xem phim lại bật nhạc không?”

Tống Giai Giai:...

“Bộ không ai nhận ra bài nhạc này cùng thời lượng với video của Trạch Vũ hả?” Đạo diễn phủ sạch lỗi.

Mọi người:...

Nhìn họ nhanh nhảu giành nhau trả lời thế kia, có chúa mới biết đạo diễn và các nhân viên ghi hình đã phải nhịn cười đến mức nào.

Ai cũng nhịn đến run người, có mỗi họ là tự chơi như đúng rồi.

Đạo diễn nghĩ thầm, đoạn này mà được phát sóng, chắc dân mạng nổ bình luận “ha ha ha ha ha ha ha” đầy màn hình mất.

“Mỗi đội chỉ cần đại diện một người thôi.” Đạo diễn nén cười, cố kiềm mặt mình.

“Thi thố gì nữa, chưa xem thì nhảy kiểu gì?” Bị đạo diễn chơi, Tống Giai Giai chẳng thèm phối hợp nữa, dỗi một tiếng.

“Trừ khi để tụi tui cùng xem lại, chứ có ai xem qua đâu.”

“Chị Giai Giai nói đúng đấy.”

“Đồng ý kiến.”

“Lộ Văn Tinh với Thâm Ca cũng nói gì đi ạ.”

Cố Yến Thâm rất không muốn tham gia, có bắt anh xem hai mươi bốn tiếng, tập đi tập lại cũng không nhảy được đâu.”

Chứ đừng nói là bắt anh nhảy trước bàn dân thiên hạ.

Anh nhủ thầm, không khỏi nhìn Lộ Văn Tinh, lại biết thường ngày Lộ Văn Tinh đều chụp bìa tạp chí, bèn hỏi lại cho rõ.

“Cậu, có biết nhảy không?”

“Có học sơ qua ạ.” Lộ Văn Tinh đáp rất khiêm tốn.

Cố Yến Thâm khẽ chau mày, nghe vào tai lại thành cậu không biết.

Nếu biết hát biết nhảy, người ta đã nhét cậu vào nhóm rồi, đâu có mỗi chuyện chụp bìa tạp chí.

Người khác không biết chứ anh thì có nghe qua rồi, đành từ bỏ.

Nhưng dù sao cũng có họ sơ qua, xem mãi rồi cũng nhảy được rồi.

“Đạo diễn không cho tụi tui xem, sao tụi tui nhảy đây.” Tống Giai Giai không cần phải xem đi xem lại, vì chị đã có Ôn Mẫn, dễ giành chiến thắng lắm.

Huống chi mỗi đội cũng chỉ cần cử một người lên nhảy, thế nên trận này họ thắng chắc.

Tống Giai Giai kì kèo với đạo diễn một hồi, cũng được phép xem năm phút.

Chị vui vẻ kéo Ôn Mẫn đi, mà Lý Hướng Minh cũng không chịu thua, đẩy Chu Tử Đồng lên. “Cậu ra xem đi, tôi không biết nhảy đâu.”

“Em cũng biết nhảy đâu.”

Nhìn họ đẩy tới đẩy lui, Lộ Văn Tinh lại nhìn Cố Yến Thâm.

“Nhìn tôi làm gì?” Cố Yến Thâm liền cảnh giác, bày tỏ từ chối rất rõ. Lại thấy mình cũng không nên ép Lộ Văn Tinh, anh bèn hạ giọng an ủi.

“Không sao, nhảy được thì nhảy, có phải không được khách quý trợ giúp là thua đâu.”

Nghe thế Lộ Văn Tinh có hơi buồn cười, nhưng cũng không đáp lại.

“Qua năm phút rồi.”

Tống Giai Giai bắt đầu xỏ lá, không cho nhân viên tắt tivi. “Ôn Mẫn thuộc chưa?”

Nhận lấy trọng tr Ôn Mẫn có hơi luống cuống. “Cũng tạm ạ.”

“Không sao, em làm được mà.” Chị vỗ vai em ấy. “Em cứ nhảy đi, Lý Hướng Minh với Chu Tử Đồng không biết nhảy đâu. Nào, dùng kỹ thuật này nghiền nát họ đi.”

Ôn Mẫn:...

Ôn Mẫn nhảy trước, nhạc bật lên, em nhanh chóng nhớ lại động tác, mở màn đầy khí thế.

Tống Giai Giai mở to mắt, vì sợ Ôn Mẫn bị rối, nếu không chị ta đứng dậy vỗ tay hô hoán rồi.

“Quao!”

“Tuyệt quá!”

Bài nhảy dài hai phút, động tác của Ôn Mẫn rất uyển chuyển, nhẹ nhàng nhảy được bốn được giây.

Đoạn đầu không khó, có nhiều động tác bị lặp lại, nhưng Trạch Vũ nhảy rất hút, cũng may Ôn Mẫn đã có kinh nghiệm lên sân khấu, nên dễ học được.

Mà Lý Hướng Minh thì dốt đặc môn nhảy, cảm thấy Ôn Mẫn học nhanh quá, mới có mấy phút mà, quả là tài. “Có cần nhảy tiếp không? Thắng thua đã rõ rồi còn gì.”

“Không được, dù thắng thua đã rõ, mọi người vẫn phải kiên trì đến cuối cùng.” Nào có chuyện đạo diễn cho họ nghỉ thi.

Chu Tử Đồng đành lên nhảy mấy động tác, trừ hai động tác đầu, còn lại thì không theo nỗi.

Cậu nhảy xong, Tống Giai Giai đã phá lên cười. “Ha ha ha ha ha ha, đã bảo tụi tui thắng chắc rồi mà.”

“Tiếp theo.”

Có người nhìn Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh.

Siêu sao lặng lẽ lùi về sau, ra dấu “mời”, rất ra dáng một quý ông.

“Bắt đầu đi, bật nhạc nào.”

Đạo diễn vừa dứt, Lộ Văn Tinh liền bước lên, nhạc cũng được bật lên.

“Quao!”

“Á!!”

Tư thế mở màn khiến Tống Giai Giai và Ôn Mẫn sợ hãi không thôi. “Mạnh mẽ quá!!!”

“Chưa chắc đâu! Nhìn vậy thôi, để xem cậu ấy nhớ được mấy động tác.”

Lộ Văn Tinh đưa mình theo nhịp, động tác cực ngầu, vô cùng nhuần nhuyễn.

Khiến ai nấy đứng ngồi không yên, liền bật lên.

...

Cậu dừng lại, thế là xong bài nhảy.

Dù không có ánh sáng, một Lộ Văn Tinh cao thẳng tắp, lại có căn bản nhảy và kinh nghiệm làm người mẫu, nên rất biết cách tạo dáng, nháy mắt một cái liền khiến ban đạo diễn ngẩn người.

Cậu nhảy rất đúng nhịp, đúng điệu, thậm chí...

Còn! Nhảy! Hết! Bài! Nữa!

Cả bọn hãi hùng hồi thần, nhìn Lộ Văn Tinh đầy ai oán, thầm gào thét trong lòng.

Cậu ấy đã nói gì nhỉ???

“Có học sơ qua.”

Mọi người muốn bùng cháy lắm, thế mà sơ sơ á!!???

***

Pơ: Con kia, sao không đề cử bộ nào miêu tả chi tiết mấy phân đoạn nhảy, hát, diễn hả!!!!! Trời ơi, mày lừa bố mày!!!!! *Gào thét cực đại*

Tại sao chỉ có vậy thôi chứ, tôi muốn thấy em nó nhảy tuyệt như nào lắm tác giả ơi huhuhuhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.