“Cô gọi con là Tinh Tinh có được không?”
Edit: Pơ
Kỷ Viện nắm lấy tay Lộ Văn Tinh, ánh mắt dán chặt vào cậu trai trẻ như sợ cậu sẽ biến đi mất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, người ta đổ hết ra ngoài. Mà Kỷ Viện như chẳng còn biết gì nữa, tầm mắt của bà dồn hết người Lộ Văn Tinh, nước mắt lưng tròng như sắp sửa vỡ òa.
Trông phản ứng của người phụ nữ thật kỳ lạ, cậu chỉ đành tự ý dắt bà đi, vừa che chờ vừa dẫn bà đến nơi an toàn.
Nhờ sự hướng dẫn của nhân viên công tác, chỉ hơn mười phút tất cả đã bình yên vô sự sơ tán đến bãi đất trống.
Điện thoại của Lộ Văn Tinh nhận liên tiếp mấy thông báo, có thể là cuộc gọi nhỡ từ Tạ Trình Phỉ, lúc chạy đến lối thoát hiểm họ đã lạc mất nhau.
“Alo nhóc Trình.”
“Giờ anh đang ở đâu?”
Lộ Văn Tinh báo sơ vị trí của mình để cu cậu tự tìm đến, đến khi treo máy Lộ Văn Tinh mới nhận ra gương mặt của người phụ nữ đã lắm lem son phấn vì nước mắt.
Cậu đưa cho bà một chiếc khăn tay. “Cô có bị thương chỗ nào không ạ?”
Kỷ Viện nghẹn ngào không nói nên lời, bà bịt miệng, nước mắt cứ lăn dài trên má, giọng khàn cả đi mà lồng ngực phập phồng không thôi. Lộ Văn Tinh vỗ thật nhẹ lên vai bà, cố gắng an ủi người phụ nữ đang khóc nức nở trước mặt mình.
“Anh.” Tạ Trình Phỉ thở phào một hơi. “Không sao là may rồi.”
“Chắc là tỉnh bên bị động đất, ban đầu rung khá mạnh nhưng về sau thì nhẹ đi rồi.”
“Nếu không phải thành phố A thì chắc là thành phố D, lên mạng thử xem, chắc có tin rồi đấy.” Đúng lúc này, Tạ Trình Phỉ mới chú ý đến người phụ nữ đang nắm tay anh mình.
“Ủa cô là?”
Hiện tại Kỷ Viện đã thôi xúc động, bà nhìn sang cậu trai bên cạnh Lộ Văn Tinh, khịt mũi hỏi thử. “Hai đứa là... anh em hả?”
“Dạ vâng.” Tạ Trình Phỉ hết nhìn Lộ Văn Tinh thì nhìn Kỷ Viện. “Anh, cô ấy là ai vậy ạ?”
Cậu lắc đầu. “Khi nãy người ta chen lấn quá đẩy cổ suýt ngã nên anh dẫn cổ theo.”
“À. Vậy...”
Tạ Trình Phỉ thấy hơi khó hiểu, lại trông cặp mắt ươn ướt của người phụ nữ, cậu chàng liền nuốt lại câu “vậy sao cổ cứ nắm lấy anh không buông thế“.
“Thật xin lỗi.” Kỷ Viện buông tay ra nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu, bà hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Khi nãy cô có hơi xúc động.”
Kỷ Viện định nói cho cậu sự thật nhưng rồi, bà lại kiềm xuống. Hiện giờ cậu vẫn chưa biết gì hết mà đây cũng không phải lúc hợp để nói chuyện.
Hơn nữa...
Bà nhìn sang Tạ Trình Phỉ, rõ thấy hai chàng trai này rất quan tâm nhau, chắc hẳn gia đình nuôi rất thương cậu, bà chỉ lo cậu không biết mình không phải là con ruột của gia đình đó.
Lỡ đâu nói ra, cậu không chịu được thì sao?
Cậu vẫn không biết gì cả, bà sợ mình dọa phải Tinh Tinh.
Kỷ Viện siết chặt tay, để móng in hằn trên lòng bàn tay, chắc chắn bà sẽ dẫn cậu về nhưng chưa phải lúc này.
Mà chính bà cũng chẳng biết gì về cậu, chẳng biết cậu còn thích ăn đồ ngọt không, thích mặn hay lạt.
Họ đã bỏ lỡ mười năm trưởng thành của cậu thì có tư cách gì để dẫn cậu về?
Người ta đã thay bà chăm sóc cậu suốt mười năm trời, trong khi bà là mẹ ruột lại không làm, bộ tưởng dùng câu “Tôi là mẹ ruột của thằng bé” là muốn dẫn thì dẫn ư?
Việc làm đó vừa bất công cho cậu vừa bất công cho gia đình đã nuôi nấng cậu đó.
“Khi nãy cảm ơn con.”
“Không có gì đâu ạ. Mà mặt cô tái quá, cô nên gọi người nhà tới đón thì hơn.”
Lộ Văn Tinh lại chẳng yên tâm vì trông Kỷ Viện có phần hốc hác.
“Buổi hòa nhạc thì không nghe được rồi, mình ở lại chờ với cổ nhé?
Tạ Trình Phỉ cũng không có ý kiến, dù sao chẳng phải chuyện to tát.
Về phía Kỷ Viện, khó khăn lắm bà mời được gặp con sao nỡ chia tay cậu được, nghe cậu nói vậy, bà mừng rỡ không thôi.
Không để mẹ gọi đến, Văn Tranh đã đánh một cuộc sang. “Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?”
“Mẹ không sao. Con đã gọi cho cha chưa?”
“Dạ rồi ạ. Mẹ yên tâm, không có chuyện gì đâu, con đến đón mẹ đây.”
Tắt máy rồi Kỷ Viện nở nụ cười hòa nhã. “Hai đứa thường đến nghe hòa nhạc lắm à?”
“Đây là lần đầu tiên chúng cháu đến nghe ạ.”
Tạ Trình Phỉ tiếp lời anh mình. “Chủ nhiệp lớp cháu tặng cho cháu hai vé, sau đó cháu rủ ảnh đi, không ngờ lần đầu nghe hòa nhạc đã gặp động đất.”
“Cậu em còn đang học phổ thông hử?”
“Dạ đúng rồi ạ.”
Kỷ Viện cười hiền, quay sang hỏi Lộ Văn Tinh. “Cháu mấy tuổi rồi.”
“Cháu hơn hai mươi rồi ạ.”
Đúng lúc này, Văn Tranh đã lái xe đến, thấy Lộ Văn Tinh đứng cạnh mẹ mình, y có hơi ngỡ ngàng. “Ủa mẹ, sao mẹ lại ở chung một chỗ với Lộ Văn Tinh?”
Kỷ Viện: “Lộ Văn Tinh?”
Văn Tranh không hiểu được thái độ trong lời nói của bà, chỉ nghĩ bà ngạc nhiên vì không biết cậu tên Lộ Văn Tinh rồi áy náy giải thích với cậu.
“Mẹ tôi không hay để ý đến giới giải trí nên chắc là bà không biết cậu.”
“Không sao ạ.”
Đến đây thì Lộ Văn Tinh mới giật mình, bởi Kỷ Viện trông trẻ hơn tuổi thật nhiều, nào nghĩ sẽ có người con lớn đến vậy.
“Mà cũng khéo thật.”
“Hai đứa biết nhau à?” Kỷ Viện quay sang anh con cả, nỗi vui mừng xen lẫn khó chịu.
Mừng vì cả hai biết nhau để bà có cớ làm quen với Tinh Tinh. Buồn là Văn Tranh không nhận ra em trai mình.
Trước đây hai anh em thương nhau lắm, thế mà giờ như hai kẻ xa lạ.
“Lần trước cháu gặp phải rắc rối, cũng may là gặp được ngài Văn. Nói mới nhớ, cháu vẫn chưa cảm ơn ngài ấy đàng hoàng.”
“Cháu gặp rắc rối ư?” Bà nhăn mày.
“Rắc rối nhỏ thôi ạ.”
Dẫu vậy, Kỷ Viện vẫn thấy khó chịu, lần trước được Văn Tranh giúp, vậy những lần trước nữa thì sao?
Nghĩ thế bà lại thấy thương cậu nhưng không thể tỏ ra lộ liễu.
Nén lại xúc động bà cố nở nụ cười. “Cũng may vừa rồi có con đỡ cô, nếu không suýt đã có chuyện rồi, để cảm ơn, cô mời con một bữa được không?”
“Sao mẹ lại suýt đã có chuyện?” Văn Tranh nhìn bà đầy lo âu. “Mẹ có bị thương chỗ nào không?”
“Mẹ không sao. Cũng may là có Tinh... Văn Tinh. Người ta chen nhau chạy, giữa chừng có người va phải mẹ, cũng may là có Văn Tinh đỡ.”
Nghe lời giải thích của bà, Văn Tranh mới thấy nhẹ người.
“Cậu Văn Tinh này, ta cùng dùng bữa tối nhé?” Y thay mẹ mời cậu. “Cả hai cứ đi đi, tôi đã đặt chỗ rồi.”
Văn Tranh mở ghế phụ lái, thay vì lên xe, Kỷ Viện lại nhìn Lộ Văn Tinh với ánh mắt trông mong. Y cũng mở cửa hộ anh em. “Nào, cùng ăn một bữa thôi.”
“Anh, mình có đi không?”
Lộ Văn Tinh hơi ngập ngừng. “Đi thôi.”
Nghe cậu đồng ý, Kỷ Viện mới yên tâm lên xe, có những lúc bà nhìn lên kính chiếu hậu để quan sát Lộ Văn Tinh.
“Nghe nói cậu từ chối lời mời của Hoa Dịch, tôi có thể biết lý do tại sao không?” Văn Tranh ít lên weibo nên không biết tin tức gần đây, chỉ nghe Văn Yển bảo cậu đã từ chối, khi y hỏi lý do thì hắn bảo chịu, nay gặp được người thật, Văn Tranh không khỏi hỏi.
“Vì tôi phải ra nước ngoài ạ.”
Nụ cười trên môi Kỷ Viện liền khựng lại, gương mặt hốt hoảng không kịp che giấu. “Sao cháu lại ra nước ngoài?”
Bàn tay nắm vô lăng của Văn Tranh cũng siết lại.
“Nhà trường đã xếp cháu vào danh sách sinh viên trao đổi nên cháu phải ra nước ngoài một năm ạ.”
Kỷ Viện thở phào một hơi. “Ra là thế, nếu vậy chắc cháu học giỏi lắm.”
“Giỏi ghê.”
Nghe Văn Tranh cất lời khen, hai anh em bất ngờ không thôi, thậm chí Lộ Văn Tinh còn nghĩ mình nghe nhầm. Cậu chỉ biết y qua sách, về sau thì có tìm hiểu thêm thông tin mới hay ra người đàn ông này là sinh viên xuất sắc của trường đại học Z, đậu hai bằng thạc sĩ. Cậu đã nghĩ mình không thể nào so với y được.
Thế mà vừa rồi, y lại khen ngợi cậu ư?
Lộ Văn Tinh có hơi hoang mang, lại nghe người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái khẳng định thêm. “Giỏi thực sự.”
Có phải mình bị ảo giác không nhỉ, sao lại có cảm giác những lời khen này ngấm ngầm vẻ tự hào?
Lộ Văn Tinh:???
Chắc là ảo giác quá?
“Cô gọi con là Tinh Tinh được không?” Kỷ Viện dè dặt hỏi cậu.
Lộ Văn Tinh hơi bất ngờ trước câu xin phép của bà, mà Văn Tranh cũng hơi ngỡ ngàng theo.
Dù bản thân y có thiện cảm với Lộ Văn Tinh nhưng đây là lần đầu tiên mẹ y gặp cậu ấy mà, sao lại bà lại dùng tên mụ của em trai y để gọi cậu? Để làm thân ư? Hay...
“Dạ được ạ.”
Được cậu đồng ý, Kỷ Viện vui vẻ hỏi thêm. “Tinh Tinh sẽ đến trường nào thế?”
“Dạ đại học học Y ạ.”
Lần này thì đến lượt Văn Tranh và Kỷ Viện bất ngờ, bởi bà đã tốt nghiệp ngành thiết kế trang sức bằng xuất sắc từ trường đại học này.
Kỷ Viện: “Khéo thật đấy.”
Văn Tranh tưởng bà đang nói đến chuyện mình tốt nghiệp từ đại học Y, thầm cảm thán như thế trong lòng, thế mà bà lại nói với cậu thế này. “Là vậy, một thời gian nữa cô sẽ có một buổi tọa đàm ở đại học Y.”
Văn Tranh:...?
Ơ, khi nào vậy? Sao mình không biết?
Khi y định hỏi mẹ thì bà đã vỗ tay y.
“Chú tâm lái xe đi.”
Thế là Văn Tranh nín thinh cả quảng đường, lúc đến nơi, y mới biết mẹ lừa mình.
Khách sạn mà y dẫn Lộ Văn Tinh đến cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Văn, là sản nghiệp của người chú hai.
Vừa đặt chân đến sảnh, nhân viên phục vụ đã có mặt để dẫn đường cho họ, đến khi tất cả đã vào chỗ, phục vụ mới đưa thực đơn sang.
“Tinh Tinh thích ăn gì nào? Món ngọt và món cay ở đây ngon lắm.”
Thế là Văn Tranh tận mắt chứng kiến cả quá trình mẹ mình vừa xem thực đơn vừa hỏi ý Lộ Văn Tinh, chốc lát thì hỏi ý Tạ Trình Phỉ.
Y rất kiên nhẫn đợi bà gọi món cho hai anh em. “Đủ rồi đấy ạ.”
Nhưng rồi bà chẳng đoái hoài gì đến người con lớn, trả thực đơn cho người phục vụ. “Thế đi, toàn món tụi nhỏ thích.”
Văn Tranh – người đang định gọi món:...
Càng về sau dùng bữa, Văn Tranh càng thấy kỳ lạ, khi y chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe mẹ gọi tên.
“Con hỏi thằng Tranh à? Nó thích ăn lạt hơn.”
Là vì Lộ Văn Tinh thấy y không động đũa nên không khỏi thắc mắc, nghe bà giải thích, Lộ Văn Tinh mới nhận ra cả là toàn là món cay món ngọt đúng với khẩu vị của cậu và Tạ Trình Phỉ.
Mà món nào món nấy... cũng không lạt lắm.
Tạ Trình Phỉ tò mò hỏi thử. “Cha ngài Văn cũng thích ăn lạt ạ?”
Ngoại hình của Tạ Trình Phỉ theo nét của quý bà Lộ, nhưng Văn Tranh lại không giống mẹ của mình, đến khẩu vị cũng khác biệt nên cậu mới hiếu kỳ.
“Không, ông ấy theo vị của cô.” Kỷ Viện đáp.
“Có phải ngài Văn thừa hưởng nét cha mình không ạ?”
“Thằng nhỏ khác bọn cô.” Kỷ Viện yêu ai yêu cả đường đi lối về, hơn nữa bà cũng thấy Lộ Văn Tinh rất quan tâm đến cậu em trai này.
“Thằng Tranh có gien lai từ ông nội của nó.”
Tạ Trình Phỉ biết vụ di truyền cách mấy thế hệ, nhưng gien lai cách mấy thế hệ thì đây là lần đầu tiên nghe đến.
Hôm nay Kỷ Viện rất vui, nghĩ gì cũng kể. “Con út nhà cô cũng không thừa hưởng nét của cô với bố nó.”
Tạ Trình Phỉ càng thấy tò mò. “Cũng là gien lai ạ?”
“Không, nó thừa hưởng nét của bà nội nó, hồi trẻ nhan sắc của bà từng nức tiếng cả vùng đấy.” Nhắc đến chuyện này, Kỷ Viện nở nụ cười vui. “Nhà bọn cô thường di truyền cách mấy thế hệ lắm, như chú út thằng Tranh chẳng hạn, lại giống ông cố hơn ông nội.”
Nghe mẹ kể chuyện, não Văn Tranh như bị điện giật, như thể nỗi hoang mang nãy giờ đã có lời giải đáp, y quay đầu nhìn sang Lộ Văn Tinh.
Bà nội y mất khi y chỉ ba bốn tuổi, mấy năm sau Tinh Tinh chào đời, ai cũng khen cậu nhóc giống bà nội quá trời. Nhưng y lại không nhớ nhiều về bà, chỉ thấy cặp mắt của em trai mình sao mà đẹp quá.
Cặp mắt.
Văn Tranh lại quay phắt đầu nhìn cậu, cảm thấy khuôn mặt điển trai này có gì đó quen lắm.
Bình thường y luôn hành sự điềm đạm, thế mà lúc này đây, y không kiềm được xúc động của mình.
Y nhìn Kỷ Viện cứ dán mắt vào Lộ Văn Tinh, lại nhìn cậu đang giỡn với Tạ Trình Phỉ.
Phút chốc Văn Tranh như ngớ được điều gì, lý do mẹ mình luôn nhìn Lộ Văn Tinh như người mất hồn là vì được ăn cơm với cậu, bà đã thấy thỏa mãn quá đỗi rồi.
Hèn gì bà mới nảy ý định mở buổi tọa đàm ở đại học Y, hết thảy là vì...
Nói mới nhớ, không chỉ Kỷ Viện muốn làm thân với Lộ Văn Tinh, mà chính Văn Tranh cũng có thiện cảm với cậu, ngay buổi lần đầu gặp gỡ, y đã muốn che chở cậu, không nỡ nhìn cậu bị bắt nạt, còn định lót đường cho cậu nữa.
Hóa ra cũng không có gì khó hiểu, đơn giản là vì...
Lộ Văn Tinh chính là người em yêu quý mà y chưa bao giờ ngừng tìm kiếm.
***
Pơ: Anh ta nhận ra em rồi!!!!!!! Anh ta mù mặt nhưng vẫn nhớ em mình, quả là anh trai của năm do bạn Pơ trao giải!!!!!!!!!!