Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 33: Chương 33: Đi gặp Tinh Tinh




“Em muốn tự mình nói cho con biết.”

Edit: Pơ

Lộ Văn Tinh bay vào buổi chiều.

Trước khi đến sân bay, Nghiêm Ngọc Hân đã gọi cho cậu một cuộc, bảo mình sẽ được gia đình ra tiễn, hỏi cậu có muốn đi chung không.

Cậu khéo léo từ chối, định rằng sẽ tự mình bắt xe, không quấy rầy giây phút của gia đình cô.

Vừa tắt điện thoại, cậu lại nhận được lời chúc trên wechat từ những người bạn của mình, có cả nghệ sĩ biết nhau từ chương trình và đoàn phim nữa.

[Tống Giảm Giảm]: Tinh cưng thuận buồm xuôi gió nhé! Chị chờ cưng về.

[ET]: Dạ, chừng nào về em sẽ mời chị đi ăn.

[.]: T_T Tôi cấn quay quảng cáo mất rồi, không ra tiễn cậu được.

[ET]: Không sao ạ. Nước Y cũng gần mà.

[ET]: Mèo con ló đầu.jpg

[Ngụy Lên Đỉnh Cao]: Tinh Tinh thuận buồm xuôi gió nhé, em chờ anh trở về.

[ET]: Chờ concert của cậu.

Trả lời hết tin nhắn, wechat lại bắn một cuộc gọi từ Văn Tranh.

Họ mới thêm wechat vào bữa tối hôm qua.

“Tinh Tinh chuẩn bị hành lý xong chưa?”

“Hả...À dạ xong rồi ạ.”

“Chiều nay tôi rảnh, để tôi tiễn nhóc nhé?”

Lộ Văn Tinh cứ nghĩ y gọi đến để chào tạm biệt mình, nào ngờ sẽ đòi tiễn cậu lên máy bay.

“Có phiền không ạ?”

“Không phiền, buổi sáng tôi có công việc gần trường nhóc. Cũng tiện đường thôi mà, giờ tôi đang đứng trước cổng trường này, được thì nhóc ra đi.”

Đến khi tắt điện thoại Lộ Văn Tinh vẫn chưa thôi ngỡ ngàng, người nhà họ Văn rất khác với tưởng tượng của cậu, họ hiền lành và thân thiện quá đỗi.

Cậu không khỏi tự hỏi phải chăng mình đã quá nghi ngờ Văn Dụ, chẳng lẽ hắn đường hoàng thật? Nhà họ Văn hòa đồng thế ư?

Nghĩ mãi không ra cậu đành bỏ cuộc, kéo vali đến cổng trường.

Hôm nay Văn Tranh đi con xế SUV đen bóng, đậu cách đó không xa, lúc lên xe Lộ Văn Tinh mới nhận ra có Kỷ Viện đi cùng.

“Cháu chào cô ạ.”

“Con chỉ có hai cái vali thôi hả?” Bà xuống xe định bụng giúp cậu nhưng bị Văn Tranh ngăn mất. “Mình con là được rồi.”

Y giúp cậu chất hành lý lên xe. “Đi được chưa?”

“Dạ được rồi ạ, phiền ngài... anh Văn với cô rồi.”

“Phiền hà gì chứ. Hôm qua cô đã bảo rồi, không cần phải khách khí thế đâu. Văn Tranh lớn hơn con có mấy tuổi, cứ xem như anh lớn tiễn em nhỏ đi.”

Hôm qua Kỷ Viện đã hỏi cậu mấy giờ bay nên cố ý đợi ở đây với anh con cả.

“Một thời gian nữa cô cũng có lịch ở nước Y nhưng mười mấy năm rồi không về thăm trường, chắc đến lúc đó phải phiền con dẫn cô đi dạo phố quá.”

“Không phiền đâu ạ, con sẽ làm quen chỗ ở trước chờ cô đến.”

Cả buổi đi Kỷ Viện tìm hết chủ đề để tán gẫu với cậu.

Kể từ hôm qua Lộ Văn Tinh đã có cảm giác Kỷ Viện rất niềm nở với mình. Trong khi cậu là một người rất cẩn thận, như lần Văn Dụ đến bắt chuyện đó, cậu đã luôn tìm cách tránh xa người ta. Thế nên tại sao cậu lại không thấy e dè với Kỷ Viện và Văn Tranh trong khi họ cũng là người nhà họ Văn nhỉ?

Khi ở chung, trừ lầu đầu vì chưa quen nên còn bỡ ngỡ, sau bữa cơm hôm đó họ lại trở nên gần gũi hơn.

Lộ Văn Tinh cũng không thấy khó chịu với điều đó bởi chính cậu cũng có suy nghĩ làm thân với Kỷ Viện. Có lẽ là vì bà quá chân thành hay gì đó, cậu cũng không rõ nữa.

Sau khi chở cậu đến sân bay, Kỷ Viện và Văn Tranh theo Lộ Văn Tinh lấy vé báy, tận đến khi Lộ Văn đã qua khu kiểm tra an ninh, họ vẫn còn ở đó.

Lộ Văn Tinh vừa đáp xuống nước Y liền báo tin bình an cho người thân và bạn bè của mình. Chưa kịp quen với tình trạng lệch múi giờ, cậu phải lo toan đủ thứ.

Cậu cũng không biết rằng, ngay sau ngày cậu bay đó, Kỷ Viện đã cùng Văn Tranh sửa soạn đi chào bố mẹ nuôi của cậu.

Cả nhà ba người lái xe đến thành phố B. Con xế vừa đặt bánh đến cổng thị trấn đã thu hút biết bao ánh nhìn của người dân nơi đây.

Đến trưa, Kỷ Viện rủ Văn Tranh đi chuẩn bị quà cảm ơn gia đình nuôi, còn Văn Hoài Hạc thì xung phong nhận việc đưa đón.

Rời khỏi khu mua sắm, trông chiếc xe ông chồng lái đến, Kỷ Viện tức muốn đập xe.

Thế là trên đường đi, bà cằn nhắn với ông về chiếc xe.

“Em đã bảo anh rồi, bố mẹ Trình Phỉ không người khá giả, kể cả không tìm được chiếc nào rẻ thì cũng phải ba trăm nghìn thôi chứ, anh đang đi chào người ta hay đi khoe của thế hả?”

Văn Hoài Hạc có hơi uất ức. “Anh chỉ đang làm theo lời em thôi mà. Anh tưởng lần đầu gặp người ta phải để lại ấn tượng tốt chứ.”

“Thế này là để ấn tượng tốt được hả?”

“Mẹ à, mình sắp đến nơi rồi, mẹ đừng mắng cha nữa, kẻo lại làm trò cười cho nhà người ta.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Không nói được, Văn Hoài Hạc đành hùa theo con trai mình. Ở công ty ông là một người sếp rất nghiêm, nhiều nhân viên còn sợ ông nữa kìa, thế mà ở nhà lại không có tiếng nói, cái gì cũng phải nghe vợ ông.

Mà Văn Tranh cũng chẳng biết làm gì hơn, nếu biết không thể tin tưởng cha mình ở những thời khắc trọng như này, y đã không để ông lái xe đến rồi.

Băng qua hai cánh cổng lớn, xe đậu trước một căn nhà nhỏ hai tầng “tự xây“.

“Đến nơi rồi.”

Xuống xe, Văn Hoài Hạc mở cửa xe cho vợ mình trước. Còn Văn Tranh thì vòng ra sau xe để lấy quà gặp mặt mới mua hồi chiều. Ban đầu Kỷ Viện còn định mua thêm mười món nữa, may là Văn Tranh kịp cản.

Họ đứng chờ trước sân, vì cửa cổng không có chuông cửa, Văn Tranh đành cất giọng gọi vào trong nhà. “Xin chào, có ai ở nhà không ạ?”

Quý bà Lộ xách chổi bước ra, thấy khách đến là người đường hoàng, bà cảnh giác hỏi lại. “Anh chị tìm ai?”

“Xin lỗi bà, làm phiền đến gia đình rồi. Chúng tôi đến để cảm ơn hai ông bà Tạ Lộ.” Kỷ Viện kéo Văn Tranh lại, bước lên đáp lời.

“Là tôi đây, anh chị có gì không?” Thay vì mở cổng luôn, Lộ Tiểu Phỉ lại đứng trước cổng để nói chuyện với họ.

Vì trấn bé nên có chút chuyện, hàng xóm đã đánh hơi đến.

“Chu choa, xe này sang quá.”

“Không biết xe gì nhưng chắc là xe ngon rồi.”

“Đến tìm Lộ Tiểu Phỉ à?”

“Không phải họ hàng xa đấy chớ? Nhà ngoại Lộ Tiểu Phỉ còn họ hàng nào ư?”

Kỷ Viện không quen bị người ta bâu lại bàn tán, huống chi lời của bọn họ cũng quá mức sỗ sàng.

“Xin lỗi vì đã làm phiền đến gia đình! Chúng tôi đến vì Tinh... Lộ Văn Tinh, nên mình vào trong nói chuyện được không chị?”

Lộ Tiểu Phỉ quan sát ba người trước cổng, dù chưa thấy xe nhưng qua cách nói năng điệu bộ của họ, có thể thấy gia cảnh họ rất giàu có.

“Mời vào.”

Lộ Tiểu Phỉ mở chốt đẩy cửa cổng ra. “Xe để ở ngoài.”

“Vâng chúng tôi để ở ngoài.”

Lộ Tiểu Phỉ có cảm giác người phụ này đến để tìm Tinh Tinh, chính vì thế khi nghe Kỷ Viện bảo Tinh Tinh là con đẻ của mình, bà cũng không ngạc nhiên mấy.

Dẫu vậy, với bài học của hai vợ chồng trước đó, bà vẫn lấy làm nghi ngờ.

“Anh chị có chứng cứ gì không?”

“Dạ có ạ.”

Văn Tranh lấy ra năm cuốn album dày cộp từ trong túi. “Đây là ảnh chụp của Tinh Tình từ khi sinh ra cho đến lúc mất tích ạ.”

Lộ Tiểu Phỉ lật một cuốn, tấm đầu tiên chụp hình Tinh Tinh nằm trên chiếc cân hồi mới chào đời, khi đó em còn bé xíu, mắt vẫn nhắm tịt.

Tiếp theo đó là ảnh chụp một tháng, hai tháng, ba tháng đến một tuổi, đủ biết gia đình họ yêu quý bé con này đến mức nào.

Nhưng Lộ Tiểu Phỉ không dám chắc rằng đứa bé đó là Tinh Tinh.

“Đây là cuốn thứ hai ạ.”

Văn Tranh đưa một cuốn khác cho bà, trong đó là ảnh chụp một đến hai tuổi của cậu nhóc. Có tấm thì tự chụp, có tấm thì nhiếp ảnh gia chụp. Mỗi tấm mỗi kiểu nhưng tất cả đều được ghi rõ ngày tháng.

Khi Lộ Tiểu Phỉ mở đến cuốn thứ năm thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc, đó là Lộ Văn Tinh khi cậu lớn hơn chút, giống y đúc lúc cậu đến nhà hai ông bà. Cả bộ đồ kia nữa, lúc ông Tạ cứu cậu lên, cậu cũng mặc như thế.

Kỷ Viện chỉ vào bức hình. “Ngày chúng tôi thất lạc Tinh Tinh, thằng bé đã mặc bộ đồ này.”

Lúc này Lộ Tiểu Phỉ đã tin hơn nữa rồi nhưng bà vẫn muốn tìm hiểu thêm.

“Anh chị mới bảo mình từ thành phố C đến, mà từ đó đến đây xa cũng không xa, gần cũng không gần, chỉ hơn hai tiếng đi xe. Lúc đó thằng bé nhỏ như thế, sao lại lạc đến đây được?”

“Thật ra chúng tôi đang nghi ngờ thằng bé bị bọn buôn trẻ con bắt đi nhưng không có bằng chứng.” Văn Hoài Hạc hít sâu một hơi.

“Khi ấy tôi đã điều tra qua có một nhóm buôn trẻ con gần ngay chỗ Tinh Tinh thất lạc. Sau đó chúng tôi hỗ trợ cảnh sát bắt gọn bọn chúng, cứu được rất nhiều trẻ em bị bắt đi nhưng không thấy Tinh Tinh trong đó.”

“Cảnh sát cũng tra khảo rất lâu nhưng tất cả đều thề thốt mình không hề bắt Tinh Tinh. Không tìm được chứng cứ, cảnh sát đành phải chuyển sang điều tra địa điểm bọn chúng giao dịch nhưng vẫn tìm được tung tích của thằng bé.”

Năm ấy Văn Hoài Hạc dành hết sức lực để điều tra bọn buôn trẻ con đó, ông chắc chắn chúng có liên quan đến vụ Tinh Tinh mất tích, thế nhưng khi bị tống vào tù rồi chúng vẫn không chịu thừa nhận.

Đến tận bây giờ ông vẫn chưa hề thôi nghi ngờ việc đó.

“Thú thật với quý bà Lộ, tôi đã từng gặp Tinh Tinh. Ngày thằng bé lên máy bay đó, tôi đã cùng anh nó ra tiễn.”

“Lần đầu trông thấy Tinh Tinh, tôi đã chắc chắn thằng bé là con mình rồi.”

Không chỉ vì cậu quá giống bà nội của mình mà đó còn là trực giác của người làm mẹ.

Thế giới rộng lớn như thế sẽ có người giống người thôi. Thế nên không vì mặt giống mặt mà Kỷ Viện đã vội kết luận, nhưng nhờ thế, bà càng tin vào trực giác của mình.

Có thể là thần giao cách cảm hoặc sự tương thông máu mủ.

Nhưng dù là gì đi nữa, bà vẫn nhận ra được đứa con mình đã mang nặng chín tháng mười ngày.

Lộ Tiểu Phỉ ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

“Tôi vẫn chưa kể Tinh Tinh nghe về sự thật, hôm nay chúng tôi đến đây là để tỏ lòng cảm ơn đến gia đình. Và cũng xin hỏi chị một chuyện, thằng bé có biết mình không phải con ruột của anh chị không?”

Đều là người làm mẹ nên khi nghe câu hỏi này của phụ nữ, Lộ Tiểu Phỉ không khỏi xúc động. Trước đây đã có rất nhiều cặp cha mẹ đến nhận Tinh Tinh, lần nào họ cũng khóc lóc đòi gặp cậu trước. Khó khăn lắm mới tìm lại được đứa con bị thất lạc, Lộ Tiểu Phỉ thấu hiểu cảm giác đó. Thế mà người mẹ ngồi đối diện bà đây lại nghĩ đến cậu trước hơn là nỗi cồn cào của mình.

Kỷ Viện sợ cậu chẳng biết gì hết, bị tổn thương khi sự thật bị vỡ lẽ, thế nên thay vì nhận lại con, bà muốn xác nhận chuyện này trước.

“Gia đình có biết thằng bé đến với chúng tôi thế nào không?” Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Lộ Tiểu Phỉ liền biết họ rất yêu thương Tinh Tinh, chính vì thế bà buộc phải thẳng thắn với họ điều này.

“Trời hôm ấy hơi rét nên chẳng ai buồn ra sông giặt đồ. Vì mất việc mà anh nhà tôi đã giấu tôi ra đó.”

Nghe đến đó Kỷ Viện đã đoán được câu sau của Lộ Tiểu Phỉ, gương mặt điềm đạm bỗng chốc vỡ òa, giọng nói cũng run run. “Ở, ở bờ sông ư?”

“Chính xác hơn là giữa lòng sông, lạc từ thành phố C đến đây, khi ấy thằng bé chỉ mới năm tuổi, sao có thể tự mình tới đây được, càng không thể ra nghịch nước ở nơi xa lạ này...”

Vẻ mặt của Văn Hoài Hặc nhăn nhúm hết lại, họ tóm được bọn buôn người sau một tháng Tinh Tinh mất tích, những kẻ hám tiền như chúng sao có thể thả một đứa trẻ xuống sông được.

Mà tâm trạng của Văn Tranh cũng không khá hơn thế.

Kỷ Viện nuốt nước bọt, cảm giác tim mình quặn thắt lại như thể chính bà đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tinh Tinh vũng vẫy trên sông.

Văn Hoài Hạc bình tĩnh lại trước, ông cúi đầu trước Lộ Tiểu Phỉ, cất lời chân thành sâu sắc.

“Gia đình chúng tôi xin gửi lời cảm ơn đến anh chị vì đã cứu sống thằng bé và nhận cháu về nuôi.”

Lộ Tiểu Phỉ bất ngờ trước hành động ông. “Không, không có gì.”

“Tinh Tinh biết mình bị lạc nhưng sau một trận sốt cao, thằng bé chẳng còn nhớ gì nữa, chỉ biết mình tên Tinh Tinh nên tôi đã dùng tên này để gọi bé. Mấy năm này thằng bé luôn cố gắng tìm lại gia đình, nên gia đình không cần phải cẩn thận quá đâu, thằng bé cũng mong được gặp lại gia đình lắm.”

Với người nhà họ Ôn, đây đích thị là tin đáng mừng nhất trần đời, hay chuyện Tinh Tinh cũng đang tìm lại họ, Kỷ Viện chỉ muốn bay ngay đến nước Y đến để kể cho cậu nghe hết mọi chuyện.

“Tôi biết anh chị là cha mẹ ruột của thằng bé nhưng để cho hay, anh chị kiểm tra ADN trước nhé.”

“Hiển nhiên rồi.”

Trước khi đi Lộ Tiểu Phỉ còn chối qua chối lại Kỷ Viện. “Mấy cái này anh chị cầm về đi, tôi nuôi nấng thằng bé có phải để lấy ơn đâu.”

“Tiểu Phỉ, em đừng hiểu lầm, chị không có ý này. Chị biết em thường thằng bé, chị chỉ muốn cảm ơn em thôi, cảm ơn em đã thay chị chăm sóc Tinh Tinh, cho thằng bé một mái ấm để ở.”

Sau khi quay lại thành phố C, Văn Hoài Hạc lập tức tiến hành cuộc điều tra, vì không có đầu mối, ông đành phải lần theo câu chuyện của Lộ Tiểu Phỉ.

Nghe bà kể, ông chắc chắn có người đứng đằng sau chuyện Tinh Tinh mất tích này.

“Anh có nhớ vụ bắt cóc ở cô nhi viện không?”

Nghe vợ nhắc đến, ông liền nhận ra sự tương quan giữa hai vụ việc này. “Em đang nghi ngờ tên bắt cóc Văn Dụ trước đó cũng là tên bắt cóc Tinh Tinh à?”

Kỷ Viện gật đầu, đúng lúc này Văn Tranh lại chen vào. “Cha mẹ, mình hãy khoan công bố chuyện Tinh Tinh, giờ Tinh Tinh vẫn đang ở nước ngoài, nếu tên bắt cóc có mục đích khác thì thằng bé sẽ gặp nguy hiểm mất.”

“Em cũng nghĩ thế, cuối tuần này mình sẽ cho ra mắt mẫu đồng hồ đêm sao, bảo chú ba quảng cáo led ở tòa nhà hai mươi bốn tiếng.”

Văn Hoài Hạc: Mình đang nói về Tinh Tinh mà, sao lại lái sang đồng hồ rồi?

“Không phải mình không bán hả em?” Não ông có hơi chậm nhịp.

“Có bán đâu, chỉ quảng cáo thôi, em muốn cho mọi người biết về mẫu đồng hồ này.”

Vì không thể công bố Tinh Tinh với mọi người, mình đành công bố đồng hồ tạm vậy? Dù gì cũng quà tặng thằng bé mà.

“Em đã hẹn với hiệu trưởng trường Y rồi, cuối tuần sẽ thông báo lịch, em cũng đến đó tham gia buổi tọa đàm. Tinh Tinh đã đợi chúng mình biết bao lâu rồi, em phải qua gặp thằng bé thôi.”

“Nhưng trước khi về em đã dặn quý bà Lộ đừng kể với Tinh Tinh rồi mà?”

“Vì em muốn tự mình nói cho con biết rằng mẹ con không hề phụ lòng chờ đợi của con.”

Qua mười lăm năm cuối cùng họ cũng tìm thấy nhau.

“Cuối tuần mẹ đi ạ?”

“Đúng rồi.”

Kỷ Viện không có chức vị ở công ty nên muốn đi đâu thì đi, không cần phải sắp xếp thời gian. Bà muốn đi thăm Tinh Tinh lúc nào chẳng được.

Kiềm chế nào, đến cuối tuần là mình được gặp Tinh Tinh rồi.

“Ồ.”

Văn Tranh điềm nhiên buông một câu. “Khéo ghê, thứ sáu này con có việc ở nước Y, tiện thể đi thăm Tinh Tinh luôn.”

Kỷ Viện:...?

Văn Hoài Hạc liền bắt bẻ. “Công ty con đám phán thuộc nước mình mà, con ra nước ngoài làm gì?”

Văn Tranh ngẫm một chút rồi bật lại. “Sếp Vương bên kia đòi đi nước Y nên con buộc phải qua đó để thu phục ông ta cho nhanh. Để lâu, giá sẽ tăng mất.”

Văn Hoài Hạc tỏ thái độ khinh thường, lý do tào lao hết sức.

“Mai cha cũng có việc qua nước Y, sếp gì đó bên Thịnh Hành đã mời cha tham dự triễn lãm cá nhân. Hai mẹ con cũng biết đấy, bạn già với nhau không từ chối được, không đi thì không hay. Mà cũng khéo quá, vừa hay đi gặp Tinh Tinh luôn.”

Văn Tranh – mới đặt vé máy bay hôm thứ sáu xong:...

Kỷ Viện – đã mua vé máy bay hôm cuối tuần rồi:...

***

Pơ: Đù má, chưa kịp xúc động thì cả nhà đã tấu hài:'(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.