“Cậu có nghe thấy không?”
Edit: Pơ
Tại một văn phòng.
Văn Tranh ngồi dựa lưng ghế, hơi cúi đầu đọc bản báo cáo cuối năm của bên quản lý.
Cuối năm luôn xảy ra đủ thứ chuyện, chỉ công tác ở thành phố G có hai tuần mà giấy tờ đã chất thành đống.
- --Cộp, cộp.
Có người gõ lên cửa kính, nhưng y vẫn không buồn ngẩng đầu.
“Mời vào.”
Tức khắc, cô thư ký đã xuất hiện với bộ điểm trang đẹp đẽ và cử chỉ đúng mực.
“Thưa sếp, họ Trần đã tới, hiện đang chờ ở phòng khách ạ.”
“Ừm, tôi qua đây.”
Đánh dấu lại rồi khép tập giấy, y đứng lên bước đến phòng khách.
Cách đó vài ngày, anh bạn Hứa Nguy Nghiêu của y có gọi sang, báo rằng. “Em tớ chẳng tra được gì ở cậu ta cả. Một là vì chỗ đứng lớn, hai là không có dính dáng đến chuyện Tinh Tinh.”
Tay y siết chặt điện thoại. “Tớ lại thấy cậu ta...”
“Trông chẳng tốt lành gì?” Hứa Nguy Nghiêu tiếp phần còn lại. “Nhưng cậu ta thực sự bình thường, thậm chí tớ còn điều tra những người thân thiết với cậu ta nữa, thêm cả bọn trẻ ở khu biệt thự mà tụi mình từng ở kia, chỉ thấy cậu ta kiêu ngạo, nóng tính, nhưng vẫn đường hoàng, không có gì khác cả.”
Y lại càng muốn thốt, lạ nhất là chỗ bình thường ấy.
“Mới đây cậu ta có về thăm nhà, nghe lời và nịnh nọt đến quái gỡ.”
“Cậu nhạy cảm quá chăng? Bình thường, khi đến một nơi xa lạ, bọn trẻ đều có xu hướng nịnh nọt người ở đó. Như thằng cháu mới lên hai tuổi của tớ này, lúc nào cũng tỏ đáng yêu để xin kẹo hoặc mua đồ chơi.” Bạn y chêm thêm. “Với lại, cái năm mà Tinh Tinh gặp chuyện, Văn Dụ còn bẳng tuổi cậu nhóc đấy. Mới năm, sáu tuổi thì làm gì được chứ?”
Vì biết chuyện này luôn dằn vặt ông bạn mình, lúc nào Hứa Nguy Nghiêu cũng tận lực giúp đỡ y.
“Đúng là tớ không tra được gì, nhưng cậu biết không?” Anh thoáng dừng, rồi tiếp. “Tớ lại phát hiện một chuyện rất đáng ngẫm đấy.”
...
“Sếp Văn.”
Khi thấy Văn Tranh bước vào, người đàn ông mới gần năm mươi đang ngồi trên ghế sofa kia lập tức đứng lên.
Y gật đầu lại, ra ý mời ngồi, cô thư ký đã pha sẵn hai tách cà phê, đặt lên bàn trà rồi cất bước rời đi.
Người đàn ông họ Trần có hơi sợ sệt, chỉ dám ngồi ở mép ghế. “Sếp Văn tìm tôi có gì không?”
“Mười lăm năm trước, sao tự dưng bác lại rời viện mồ côi thế?”
Hai tay trên đùi Trần Văn Thăng không khỏi nắm lại, vẻ mặt hiện chút lúng túng.
“V, vợ tôi đổ bệnh nhập viện, rất cần người chăm sóc, mà trong nhà chỉ có tôi với đứa con thơ, nên tôi đành phải nghỉ việc để lo cho bà ấy.
Văn Tranh lặng thinh, chỉ nhấc tách cà phê nhấp chút đỉnh, chẳng tỏ mình tin hay không.
Gã đứng ngồi không yên, dè dặt nhìn sắc mặt Văn Tranh, nhưng trông y nghiêm nghị thế kia, gã chẳng đoán được gì.
“Sếp Văn.”
Lát sau, Trần Văn Thăng bồn chồn thử cất tiếng hỏi. “Liệu, liệu có chuyện gì không?”
Bỗng nhiên Văn Tranh chìa ra một tấm hình đã hơi ngả vàng, trên đó chụp một cô bé vừa dễ thương vừa hồn nhiên.
“Bác còn nhớ chứ?”
Gã mím môi, mãi một hồi mới gật đầu.
“Không, không...”
Trước ánh mắt lạ lùng của Văn Tranh, lời định nói như kẹt ở cổ họng, gã chần chừ rồi đáp lại.
“Còn.”
“Bác Trần, hình như con bác đang làm ở Ngự Thành nhỉ, mà vừa hay tôi lại quen với sếp Hứa bên kia...”
Mặt gã như trắng toát, chưa gì đã chặn lời y. “Sếp Văn, tôi không biết thật mà.”
“Tôi còn chưa nói hết mà, bác Trần không biết gì thế?”
“Tôi thú thật, nếu sếp Văn không tin, ngài cứ tra lịch sử khám bệnh của bệnh viện đó hồi mười lăm năm trước đi.”
“Tôi đã nói không đâu.” Mắt y trầm xuống. “Tôi chỉ hỏi bác một câu, trả lời xong tôi sẽ để bác đi.”
“Câu gì ạ?” Trần Văn Thăng lập tức thận trọng.
“Tư Tư được ai nhận nuôi?”
Tư Tư chính là cô bé trong tấm hình.
Gã bỗng xoắn xuýt, còn Văn Tranh chỉ ngẩng mắt nhìn giờ. “Sắp tới giờ tôi phải họp rồi, bác Trần đừng rề rà nữa.”
“Tôi không biết.”
Không đợi y lên tiếng, gã đã chêm thêm. “Tôi không biết, khi tôi còn ở đó, Tư Tư vẫn chưa được nhận nuôi.”
“Chưa ư?”
Y gõ từng nhịp lên bàn. “Bác chắc chứ?”
“Lúc tôi rời đi, cô bé còn ra chào tôi mà.” Ông khẽ chau mày, như đang hồi tưởng.
“Bác chắc là Tư Tư chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Trước đây, chưa bao giờ Văn Tranh nghĩ đến việc điều tra nơi này, nếu không có Hứa Nguy Nghiêu nhắc nhở, y đã để sót manh mối này rồi.
Mắc gì một người làm ở viện mồ côi phải nói dối chứ?
Vợ Trần Văn Thăng vì đổ bệnh phải nhập viện, cần người chăm sóc nên gã đành rời viện mồ côi, nghe cũng có lý đấy. Trước đó, y có nhờ người tra lại lịch sử khám bệnh ở bệnh viện đó vào mười lăm năm trước, và đúng là vợ gã đã từng nhập viện.
Nhưng...
Văn Tranh vẫn thấy là lạ đâu đó, sao lại trùng hợp thế được?
Mấy năm trước, anh chỉ đoái hoài đến chuyện mất tích, sau đó dần dần cảm thấy quái lại. Suốt thời gian đó, y đã mở phạm vi điều tra, còn nghi sang Văn Dụ, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối gì.
Nhờ sự giúp sức của Hứa Nguy Nghiêu, họ đã phát hiện một chuyện lạ lùng.
Vào mười lăm năm trước, tất cả người làm ở viện mồ côi đó đều nghỉ việc.
Thời gian trôi qua, ai rồi cũng đổi việc, nhưng đồng loạt nghỉ việc thế này thì thật đáng ngờ.
- -- Bờ rừm, bờ rừm, bờ rừm.
Di động rung lên cắt ngang suy nghĩ của Văn Tranh, Hứa Nguy Nghiêu lại đánh một cuộc sang.
“Sao rồi? Có phát hiện thêm điều gì không?”
“Có.” Văn Tranh ngập ngừng tiếp. “Năm đó Tư Tư vẫn chưa được nhận nuôi.”
“Tư Tư?” Hứa Nguy Nghiêu bỗng thấy lạ lẫm với cái tên này, lại nghe đến cụm “nhận nuôi” thì lập tức nhớ ra.
“Có phải cô bé mà dì muốn nhận nuôi không?”
“Đúng rồi. Tớ còn nhớ, tháng sáu năm đó, mẹ sợ tớ và Tinh Tinh không thích trong nhà có thêm một đứa trẻ xa lạ, bèn hỏi ý kiến tụi tớ.”
“Tư Tư nhỏ hơn nhóc Tinh một tuổi, khi biết mình sắp được làm anh, thằng bé vô cùng hào hứng chờ Tư Tư đến, còn chuẩn bị rất nhiều quà cho cô bé.”
Nhà họ Văn rất quan tâm đứa trẻ sắp đến này, cho sửa đi sửa lại phòng trẻ nhỏ, còn sắm sửa rất nhiều quần áo và đồ chơi.
“Tớ cũng nhớ. Năm đó tớ còn đến nhà cậu để nhìn mặt cô bé đó. Nhưng rồi cô bé lại được một gia đình khác nhận nuôi, khiến Tinh Tinh ủ ê suốt mấy ngày.”
Nói đến đây Hứa Nguy Nghiêu mới thấy sai sai.
“Nhưng cậu bảo cô bé chưa được nhận nuôi là sao?”
“Một là gia đình ấy đã đổi ý, hai là...” Mắt Văn Tranh sầm xuống.
Viện mồ côi không muốn để nhà họ Văn nhận nuôi Tư Tư.
***
Cuối tuần, Lộ Văn Tinh có hẹn chiều đến sẽ tới trường Tạ Trình Phỉ đón cu cậu.
[X]: Thử vai?
[ET]: Ừ, giờ anh phải đi đây, cũng không biết mấy giờ mới đến đón em được, em tự ăn trưa nhé, tối anh đến đón.
[X]: Đói thì ăn thôi, anh cố gắng nhé!
[X]: Bé mèo thổi kèn.jpg
Cậu lựa cho mình một bộ vừa ý. Sáng đó gọi cho Cố Yến Thâm, anh đã gửi kịch bản cho cậu.
Lời thoại ít, cũng không khó nhớ, nhưng Lộ Văn Tinh phải tự hình dung phản ứng của nhân vật trong từng tình huống.
Cậu đã nghiên cứu tiểu thuyết, tự soạn cho mình một tập ghi chú, thậm chí còn tự viết tiểu sử cho những nhân vật mình ưa thích.
Dù chưa chắc là người hiểu Mạc Hử nhất, cậu vẫn tự tin mình hiểu nhân vật này hơn hầu hết độc giả.
Cố Yến Thâm sẽ nhờ người đưa cậu đến nơi diễn thử, giờ vẫn chưa thấy ai đến, Lộ Văn Tinh tự tập lại trong phòng ký túc xá.
Chừng một giờ rưỡi chiều, Lộ Văn Tinh nhận được một cuộc gọi lạ.
Là người đến đón cậu.
Cậu vớ lấy áo khoác rời khỏi phòng, thấy trước cổng đậu chiếc xe tối qua Cố Yến Thâm đưa cậu về.
Lúc đến gần, cửa xe hạ xuống, một gương mặt hồn nhiên dễ thương hiện ra.
“Hờ lấu, Tinh Tinh.” Cô gái cười tít mắt, như vui lắm khi được gặp Lộ Văn Tinh.
“Không ngờ cậu còn điển trai hơn trên tivi!”
“Chào bạn.” Cậu nhìn cô nàng. “Để tôi mở cửa nhé?”
Cậu nắm tay cầm cửa ghế phụ lái, thầm nghĩ, để con gái mở cửa xe cho mình thật không quý ông, huống chi còn được nhờ đến đón mình, phải tự làm lấy.
“Thôi, cứ yên tâm, tay lái tôi vững lắm.”
“Ý tôi không phải thế.” Lộ Văn Tinh ngồi vào xe.
“Tôi biết.”
Cô nàng huơ tay, tỏ không sao cả, lại nhìn cậu chằm chằm. “Da Tinh Tinh đẹp quá, ngưỡng mộ thật đấy! Còn chẳng thấy lỗ chân lông này.”
Lộ Văn Tinh nhìn lại. “Xem như bạn khen tôi đẹp trai nhé.”
Nàng phì cười. “Tôi tên Tần Tư Vũ.”
“Bạn là trợ lý của thầy Cố hả?” Cậu đoán vậy cũng phải, khi Cố Yến Thâm bảo sẽ nhờ người đến đón cậu thì Tần Tư Vũ xuất hiện.”
Nhưng cậu không dám chắc, vì trông cô nàng như mới mười chín.
“Không.” Tân Tư Vũ nắm tay lái, sau khi rời khu trường học liền tăng tốc tiến về nội thành.
“Anh Thâm đã nhờ Thịnh Siêu, nhưng ảnh có việc nên để tôi đến thay.”
Lộ Văn Tinh có hơi ngỡ ngàng. “Bạn là bạn Thịnh Siêu hả?”
“Ừm.” Nàng đáp, còn thẳng thắn chia sẻ. “Tôi là bạn gái ảnh.”
Lộ Văn Tinh:...!
Trông Thịnh Siêu già dặn chừng hai mươi tám tuổi, còn cô gái này lại trẻ trung như mới mười chín.
Khiến Lộ Văn Tinh như muốn thốt lên, Thịnh Siêu, anh là trâu già thích gặm cỏ non hả?
“Tinh Tinh chuẩn bị đến đâu rồi.”
“Cũng tạm rồi.”
Dọc đường, Thịnh Siêu có gọi cho Tần Tư Vũ.
“Tư Tư, em đón được người chưa?”
“Rồi ạ.” Nàng cười bảo. “Em làm mà anh còn lo à.”
Khoảng nửa tiếng sau thì họ đến nơi.
Khi vào trong, Lộ Văn Tinh được trợ lý sản xuất dẫn vào hậu trường.
Cậu chỉ vừa xuất hiện, những người đang trò chuyện xôi nổi đồng loạt nhướng mắt đến, nhưng cũng chỉ nhìn thế thôi, lát sau đã quay lại cuộc trò chuyện.
“Vậy là chiều nay Lạc Hạn Phi cũng đến diễn thử hả?”
“Hình như đã tới rồi, nãy có người bắt gặp, thấy hắn được đại diện và trợ lý dẫn vào trong.”
Có cậu thanh niên đã thay bộ phục xưa chen vào. “Nói chi nữa, người ta là sao lớn mà.”
“Lạc Hạn Phi diễn vai nào thế? Hắn lên rồi, còn chỗ cho lũ hèn mình chắc.”
“Chẳng biết nữa, dù không phải vai chính, thì cũng có nhiều đất diễn thôi.”
Mới đây, Lạc Hạn Phi có ra một bộ phim ảnh, tuy không gây sốt trên weibo, càng không bằng Tống Gia Giai và Cố Yến Thâm, Lạc Hạn Phi vẫn là tân binh có tài năng nhất trong những năm này.
Dẫu vậy, Lộ Văn Tinh vẫn rất bình tĩnh, Lạc Hạn Phi có diễn vai nào cũng không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần diễn hết mình là được.
Sau khi thay bộ phục cổ, nhà tạo hình đã đội tóc giả cho cậu, vì chỉ diễn thử nên trang điểm cũng đơn giản.
Tạm ổn rồi, cậu bước ra, ai thấy cũng giật mình.
Một thân phục xanh trời, tóc dài được búi bằng miện ngọc trắng, làn mi cong cong, sống mũi thẳng thớm, môi hồng mơn mởn, tựa chàng thiếu lang tràn trề nhiệt huyết.
Họ như thấy được người bước ra từ trong sách.
Một chàng Mạc Hử kiêu ngạo phóng khoáng cưỡi trên mình con ngựa đỏ thẫm.
“Cậu diễn vai Mạc Hử hả?”
Có người sán lại Lộ Văn Tinh.
“Ừ.”
“Cậu hóa trang đẹp quá!”
“Tôi cứ tưởng mình vừa thấy Mạc Hử cơ.”
“Tôi cũng thích Mạc Hử hồi trẻ nhất.”
Lộ Văn Tinh bị họ bâu lấy, chốc lát lại nghe trợ lý sản xuất gọi mình vào.
Đến cửa, Lộ Văn Tinh đã thấy Lạc Hạn Phi cũng mặc một kiểu như mình đứng sân khấu.
Cậu thoáng run rẩy, không ngờ lại khéo thế, ngôi sao này cũng diễn vai Mạc Hử giống cậu.
Cũng khôi ngô tuấn tú trong bộ phục cổ.
Đạo diễn có đưa ra hai đoạn, Lạc Hạn Phi chọn đoạn đầu tiên, khi “hai” Mạc Hử gặp nhau, chàng hỏi. “Ngươi là ta của sau này ư?”
Mắt Lạc Hạn Phi giấu đi nỗi tò mò, dù còn non trẻ nhưng không phải người ngốc nghếch, nhìn đối phương có phần cảnh giác. “Ta không tin, hãy chứng minh đi.”
Không có người đối diễn, Lạc Hãn dừng lại vài giây, như nghe Mạc Hử vô hình nói chuyện.
“Đúng là ta có làm, nhưng chỉ cần tra lại là biết những chuyện này thôi.” Lạc Hãn lùi bước, rút thanh kiếm gỗ. “Ngươi đến Động Vô Phong của bọn ta với mục đích gì? Ai phái ngươi đến?”
“Động Vô Phong đã tách biệt với bên ngoài, nếu ngươi không có ý thì là ý người khác, cớ sao ngươi lại tìm được nơi này?”
“Ta không tin ngươi, hãy cách xa ta ra.”
“Ngươi bị thương liên quan gì đến ta?”
Lạc Hạn Phi cất giọng phũ phàng, nhưng ánh mắt vẫn dán lên vết thương trên vai Mạc Hử kia, thấy máu chảy không ngừng, chàng chần chừ rồi lại xoắn xuýt.
“Ngươi tưởng ta ngốc như trẻ lên ba chắc? Ngươi chết thì mạng ta cũng tận? Nào có chuyện đó.”
...
Nói chuyện được một lúc, Mạc Hử kia đã ngã mình ra sau.
Nhìn chính mình tái nhớt nằm đó, Lạc Hạn Phi tiến lên cẩn thận thăm dò.
Qua vài bận quấn quýt, chàng lại không nỡ bỏ gã một mình.
“Ta nào thèm cứu ngươi, chỉ mong ngươi chớ bỏ mạng trên Động Vô Phong này.” Lạc Hạn nhìn xuống, nhọc nhằn đỡ người dậy, chậm rãi khiêng đến chỗ trọ gần đó.
“Người ngợm gì mà nặng thế kia! Mặt thì lạnh như băng, ôi đừng dọa ta, cớ gì ta sẽ biến thành thế này chứ.”
Lạc Hạn Phi đã kết thúc phần diễn, thái độ vừa hợp vừa tự nhiên, biểu cảm lại khớp, không quá lố, cũng không thừa động tác.
Quả thật diễn rất chuẩn.
Được hơn những người đó nhiều, khiến cơ mặt đạo diễn có hơi thả lỏng.
“Tiếp theo, Lộ Văn Tinh.”
Cậu bước lên, Lạc Hạn Phi đi xuống, lúc chạm mặt, họ khẽ gật thay cho lời chào.
Khác với đoạn vui tươi của Lạc Hạn Phi, Lộ Văn Tinh lại chọn đoạn sau một tháng cả hai Mạc Hử ở chung, khi mà phe chính phái đã đánh đến cửa.
“Các ngươi là ai, cớ sao xông ầm vào Động Vô Phong thế này?” Lộ Văn Tinh ngước cằm, cặp mắt ngạo mạn, chẳng thấy gì là sợ.
“Nghe khuyên mà biến đi, thầy mà biết thì chẳng còn dễ thế, ta có can cũng vô ích.”
Lộ Văn Tinh chẳng buồn để ý, chỉ nhìn trân trân đám người trước mặt, nói năng như cảnh cáo.
“Động Vô Phong đã buông chuyện đời, không dây vào ân oán của các ngươi. Nhưng A Vũ đã thuộc về đây, nào có chuyện mặc các ngươi xử trí.”
Tên quỷ dữ Mạc Hử kia đã dưỡng thương ở Động Vô Phong một tháng, được chàng quan tâm như người một nhà, gọi với biệt danh A Vũ.
“A Vũ ư? Gã yếu đến mức còn chẳng bắt được gà, sao lại giết người được?” Lộ Văn Tinh nở tiếng cười giễu. “Đổi cách mà hẳn dọa ta.”
Tuy Mạc Hử đã ở đó cả tháng, chàng vẫn không tin lời gã, càng không tin tên xấu xa này là mình.
“A Vũ yên tâm, họ không lừa được tôi đâu.” Lộ Văn Tinh nắm lấy bàn tay vô hình, cất giọng thoáng vỗ về.
“Cớ sao ta không được tin gã? Quen nhau suốt một tháng trời, cũng đủ cho ta biết được con người gã, các ngươi lại bảo gã xấu xa, nhưng ta chẳng quen chẳng biết, cớ gì lại tin lời các ngươi?”
“Nghe mà biến đi. Nếu còn tiếp tục...” Lộ Văn Tinh thẳng lưng đứng đó, nói rất hùng hồn.
“Ta sẽ kêu thầy đánh các ngươi.”
- --Hì hì hì
Có người phì cười, đến khi phản ứng lại, đã mau chóng bịt miệng, xốt xắng nhìn sang đạo diễn, thấy ông không giận mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được đấy.”
Khóe miệng đạo diễn cong lên, cặp mắt phát sáng như vừa tìm thấy kho báu.
“Cảm ơn đạo diễn Vương.” Lộ Văn Tinh cũng chẳng tỏ khiêm tốn, điềm nhiên nhận lời khen của ông.
Cậu ngẩng đầu, lại thấy bên mép cửa, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một Cố Yến Thâm đang lẳng lặng nhìn mình.
Cậu dời mắt, anh lại cười.
Sáng giờ đạo diễn đã phỏng vấn không biết bao là “Mạc Hử”, chưa bao giờ tỏ ra thái độ, càng chưa nán lại ai, chỉ cho về đợi thông báo.
Mà Lộ Văn Tinh chính là 'Mạc Hử' đầu tiên mà ông thấy ưng.
Lạc Hạn Phi cũng diễn rất được, không có gì phải bắt bẻ cả, trong đoạn diễn đó, hắn đã thể hiện ngôn ngữ cơ thể rất rõ ràng, nhất là biểu cảm gương mặt, ánh mắt thay đổi đa dạng.
Thần tượng bây giờ dễ gì được như hắn.
Nhưng chừng đó thôi là chưa đủ, hắn chỉ đang diễn một chàng trai trẻ chưa trải sự đời, mà không phải một Mạc Hử trẻ thực sự.
Bởi ánh mắt đã quá đa dạng, bắt gặp một 'Mạc Hử' xa lạ, Lạc Hạn Phi thể hiện nỗi tò mò xen lẫn thận trọng, đến khi gã ta ngã mình ra sau, ánh mắt lại xoắn xuýt nỗi lo lắng.
Mà những lời chàng nói cốt chỉ để trêu gã thôi, bởi khi thấy người đàn ông này xuất hiện ở đây, chàng đã bất ngờ vô cùng.
Lúc ấy, tưởng chừng tên xấu xa này muốn Mạc Hử trẻ cứu mình, nhưng thực chất, chàng đã định cho gã ở lại rồi.
Mắt nhìn gã chỉ toàn là tò mò.
Lúc cứu gã, lời của chàng chẳng phải nói một đằng, nghĩ một nẻo. Chàng không biết liệu người này đã ngất chưa, thích thì nói thế thôi
Mạc Hử trẻ rất tò mò với người bên ngoài, bởi chưa bao giờ chàng rời khỏi Động Vô Phong cả, lúc nào cũng muốn đi.
Thành thử, khi thấy Mạc Hử xấu xa, chàng có dè chừng đấy, nhưng phần nhiều là thích thú.
Trong khi đó, Mạc Hử trẻ của Lạc Hạn Phi lại quá kìm nén, chẳng hề giống một tên kiêu ngạo muốn vang danh thiên hạ.
Nhưng Lộ Văn Tinh đã thể hiện rất xuất sắc, phác họa vô cùng rõ ràng con người này.
Hệt như tấm chiếu mới được thầy nuông chiều mà sinh thói ngạo mạn, thích tự cho mình là đúng.
Câu “Ta sẽ kêu thầy đánh các ngươi' quả là buồn cười, bởi chỉ mấy thằng hỉ mũi chưa sạch mới nói thế, hễ gặp người lạ là lôi danh người lớn ra dọa.
Nhưng Mạc Hử trẻ sẽ chẳng thấy mình sai. Với chàng, thầy là người đỉnh nhất, nếu thấy người lạ xâm nhập, chàng sẽ lôi danh thầy ra dọa.
Còn hùng hồn với vẻ tự hào rằng, thầy ta là người đỉnh nhất thiên hạ.
Mắt đạo diễn như sáng quắc, đến nhân viên nhỏ cũng biết ông đang vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ, như thấy một Mạc Hử kiêu ngạo, ngây thơ thật sự.
Chàng cưỡi trên mình con ngựa đỏ thẫm, nhìn xuống Mạc Hử xấu xa với vẻ khoái chí và kiêu ngạo, bày tỏ mình rất mong được trưởng thành, rồi được ra ngoài như các huynh tỷ.
“Rồi ngày nào đó, tên tuổi ta sẽ vang danh thiên hạ.”
Mạc Hử mười bảy tuổi đã nói với Mạc Hử xấu xa như thế đó.
Phần diễn xuất của Lộ Văn Tinh rất đáng khen, tuy còn kém Lạc Hạn Phi về nền tảng và kinh nghiệm, nhưng cậu diễn rất tự nhiên, thể hiện Mạc Hử trẻ rất sống động.
...
Nhưng kết quả thế nào thì phải về đợi thông báo.
Lộ Văn Tinh bước xuống thì Cố Yến Thâm bước tới. Anh biết mình đã nhìn đúng người, từ tạo hình cho đến diễn xuất, vai này như dành cho cậu.
Diễn tự nhiên lại chuẩn xác, như thể Mạc Hử trẻ đang ở đó.
“Cậu khá lắm.” Nụ cười Cố Yến Thâm rất rõ ràng. “Tôi để Thịnh Siêu đưa cậu về nhé.”
Lộ Văn Tinh đang định mời anh bữa cơm, nhưng anh nói thế thì biết anh đang bận.
“Không cần đâu ạ, mai là giao thừa rồi, tôi phải về thành phố B ăn tết. Hẹn lần sau, à không, là năm sau gặp thầy ở <Cuối tuần không giới hạn>.”
Anh cười đáp. “ sẽ mở máy vào tháng hai, còn sớm hơn cả <Cuối tuần không giới hạn>, nên sao không hẹn gặp ở?
“Em cũng mong được thế lắm.” Lộ Văn Tinh cười lại.
“Em rất mong được xem 'Mạc Hử' của thầy, lại càng mong được hợp tác với thầy lần nữa.”
Hôm nay có hai buổi thử vai, đạo diễn Vương và bên sản xuất đều có mặt tại hiện trường. Cố Yến Thâm và phó đạo diễn đang tiến hành tuyển vai ở phòng bên cạnh. Bởi đây là bộ phim đầu tiên mà mình đầu tư, nên anh chú ý rất nhiều thứ.
Vì tiến hành tuyển chọn cùng lúc ở hai nơi nên tiến độ công việc rất nhanh. Thậm chí họ còn quay lại toàn bộ quá trình, lấy đó làm bằng chứng, phòng chừng sau này lại có chuyện.
...
Lúc ra ngoài, Lộ Văn Tinh ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Tư Vũ đang đứng đó. Cậu bước đến chào cô nàng.
“Chắc bạn đợi Thịnh Siêu nhỉ?”
Nàng đáp. “Tôi chờ cậu đấy.”
“Tôi có đứng ngoài cửa xem phần diễn của cậu, không ngờ cậu lại diễn hay thế.”
“Cám ơn.” Cậu hỏi tiếp. “Bạn có chuyện tìm tôi chăng?”
“Ừ.” Nàng bảo. “Vì sợ chọc cậu khó chịu nên tôi không dám nói.”
“Chuyện gì thế?”
“Tinh Tinh này, cậu thân với Văn Dụ lắm nhỉ? Trong <Cuối tuần không giới hạn>, cậu ấy đã bảo mình là bạn cậu.”
Lộ Văn Tinh không ngờ là chuyện này, khiến cậu không khỏi nghẹn lời, bởi cậu chẳng thân gì với người đó, cũng không phải tại Văn Dụ, mà là bản thân cậu.
Tấn Tư Vũ biết cậu khó xử, bèn giải thích. “Xin lỗi, nếu cậu thấy bất tiện thì thôi nhé, tôi chỉ muốn gặp Văn Dụ một lần thôi.”
“Bạn là fan hắn hả?”
“Không.” Nàng lắc đầu.
“Tại thấy cậu ấy giống một người bạn tôi từng quen nhưng lại không chắc nữa. Mà không sao, tôi chỉ hỏi thế thôi, cậu đừng để ý nhé.”
Lộ Văn Tinh cũng không hỏi nữa, chỉ nghe nàng bảo. “Nếu cậu có công chuyện thì đi trước đi, tôi ở đây chờ Thịnh Siêu.”
“Ừ, chào nhé.”
...
Lộ Văn Tinh về ký túc xá lấy hành lý trước rồi lái xe đến trường Tạ Trình Phỉ đón cu cậu.
Mấy tháng trước cậu đã tự sắm cho mình một con xế, nhưng lại ít khi đi, bởi sẽ khó mà tìm được chỗ đậu xe trên thành phố C này, cũng vì thế, đi taxi sẽ tiện hơn nhiều.
Khi sắp đến nơi, Lộ Văn Tinh liền nhắn wechat cho Tạ Trình Phỉ.
Nên vừa đến cổng, cậu đã thấy em mình cầm sẵn vali đang đứng nói chuyện với các cô gái.
Mắt thấy xe anh trai, cu cậu đã xách hành lý đến. Lộ Văn Tinh mở sau xe để cậu nhóc chất đồ đạc lên.
“Cài dây cho đường hoàng đấy.”
Tạ Trình Phỉ chui vào xe.
“Anh đã mua gì thế? Đằng sau nhiều đồ vậy luôn á?”
“À, quà năm mới cho quý bà Lộ và ngài Tạ ấy mà.”
Thành phố B cách thành phố C không xa, chỉ hơn hai tiếng chạy xe là cùng.
Ông bà Lộ biết tụi nhỏ sắp về nên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, chờ cả hai đến sẽ nấu một bữa sum vầy.
Khu phố nhỏ ở thành phố B này như đang sửa soạn đón tết, khi hai anh em về đến nơi, Tạ Niên vẫn đang quét sân.
“Ba ơi.” Chưa gì Tạ Trình Phỉ đã cất tiếng gọi.
“Về rồi đấy à.”
Ông nở nụ cười hiền hòa, mở cửa cổng cho xe chạy vào, rồi quay đầu gào lên. Lát sau, Lộ Tiểu Phi đã mừng rỡ xuất hiện với chiếc muôi trên tay.
“Trình Phỉ, Văn Tinh.”
Hai anh em được ông bà Lộ đón vào nhà. “Hai đứa đói chưa?”
“Dạ chưa ạ.”
Thấy con mình về, mặt quý bà Lộ rõ vui. “Chắc đi đường mệt lắm nhỉ? Để mẹ bảo ba rót nước cho hai đứa.”
“Thôi ạ, để con.” Lộ Văn Tinh đứng lên. “Con muốn uống nước ép.”
“Em nữa, anh rót cho em luôn đi.” Tạ Trình Phỉ ngồi lười trên ghế sofa.
“Lười này.” Quý bà Lộ nhéo mặt ông con út, hai má cậu núng nính nên thấy đã tay lắm.
“Ôi mẹ ơi, con đã mười tám tuổi rồi, mẹ đừng nhéo mặt con nữa, kẻo người ta lại cười cho.”
“Có gì mắc cười chứ? Mẹ nhéo mặt con mẹ mà?”
Lộ Văn Tinh rót cho hai ly nước ép cho mình và Tạ Trình Phỉ cùng một cốc nước lọc cho quý bà Lộ, bởi dạ dày bà không được khỏe lắm, phải ăn kiêng và uống mỗi nước lọc.
“Văn Tinh, con ghi hình có vui không? Mẹ thấy con thân với siêu sao Cố ghê, chắc đại diện quan tâm con lắm nhỉ? Còn đưa tài nguyên tốt cho con này.”
Trước giờ cậu chỉ kể chuyện vui cho hai ông bà, giấu tiệt những chuyện không hay, không kể chuyện hủy hợp đồng với Mang Chanh Ent, ậm ờ đôi câu rồi chuyển chủ đề.
“Chà, hôm nay quý bà Lộ mặc đồ đẹp quá, trông cá tính lắm.”
Thỉnh thoảng Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ sẽ bắt chước cách gọi 'quý bà Lộ' và 'ngài Tạ' của hai ông bà.
“Thật à?”
Lộ Tiểu Phỉ đứng lên xoay một vòng, cất giọng vui vui. “Bộ này đắt lắm, nên ban đầu mẹ không định mua, nhưng ba bảo đẹp, quyết phải mua cho mẹ.”
Hai anh em đã quen với màn thể hiện tình cảm của hai ông bà rồi. Thấy Tạ Niên đang nấu trong bếp, Lộ Văn Tinh bèn sang phụ.
Quý bà Lộ chọt eo ông con út. “Giờ anh con thế nào rồi?”
Tạ Trình Phỉ ngu ngơ hỏi lại. “Thế nào là thế nào ạ?”
“Trước đây, mỗi lần hỏi chuyện công việc, anh con đều kể lại, nhưng giờ lại chuyển chủ đề, có phải công việc anh con gặp chuyện gì không?”
Trông bà lo lắng, cu cậu bất lực nhún vai. “Mẹ nghĩ ảnh sẽ tâm sự với con ạ? Nhưng chiều nay ảnh có đi thử vai, nên chắc không có gì đâu.”
“Vậy ư?”
Bà nhìn Lộ Văn Tinh đang phụ chồng mình xếp quả với vẻ hoài nghi.
Qua mai, vào tối giao thừa.
Lộ Tiểu Phi và Tạ Niên nấu một mâm tất niên lớn, gọi Tạ Trình Phỉ và Lộ Văn Tinh vào bàn.
Họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Sau bữa lại tụ tập xem gala cuối năm. Lộ Văn Tinh thì về phòng lấy quà năm mới.
“Mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ.” Cậu tặng cho bà hai, ba phần quà.
“Ôi thằng nhỏ này, đã dặn con đừng mua rồi. Cũng đã hai mươi tuổi đầu, phải tích cóp để còn kết hôn, mua nhà nữa chứ.”
“Mẹ à, lần này quay chương trình, con được trả nhiều lắm, sang năm con sẽ mua một căn ở thành phố C, rồi đưa cả nhà mình sang.”
“Thôi, ba mẹ đã quen ở đây rồi.” Bà dặn thêm. “Mẹ nghe một căn ở thành phố đắt lắm, con hãy coi chừng, kẻo bị lừa cho đấy.”
“Dạ.”
Lộ Văn Tinh đưa một phần quà khác cho Tạ Niên. “Ba, chúc ba năm mới vui vẻ.”
“Mua cho mẹ là được rồi, cần gì phải mua cho ba. Ba đi làm cũng chỉ mặc đồ lao động, nên đừng mua quần áo cho phí.”
“Sao lại phí ạ, mặc chúc tết cũng được mà.”
“Còn em thì sao?” Tạ Trình Phỉ dán mắt vào túi quà còn lại, trông muốn mở đến nơi.
Cậu đưa túi màu trắng đó sang, cu cậu hí hửng mở ra, thì thấy một thứ quen quen.
Lộ Tiểu Phỉ biết thứ đó. Trong <cuối tuần không giới hạn> Tống Gia Giai đã tặng Lộ Văn Tinh một dàn túi thỏ, giờ cậu lại tặng em mình một cái.
Nhìn món quà này, hí hửng trong Tạ Trình Phỉ liền tắt tịt.
“Sao lại tặng em cái này?”
Cu cậu kinh hãi vô cùng, nhìn Lộ Văn Tinh với vẻ khống sao hiểu nỗi.
“Tuần trước ở ký túc xá, anh thấy em thích nó lắm mà?”
Tạ Trình Phỉ như nghẹn lời, lúc đó, cu cậu sờ nó chỉ để giễu anh mình thôi.
Lộ Văn Tinh lại hỏi cậu nhóc có thích không?
Cậu nhóc lại hiểu nhầm mà rằng, thích ạ.
Thế là...
Lộ Văn Tinh đã dùng một túi thỏ làm quà năm mới cho cu cậu.
Tạ Trình Phỉ:...
Ảnh không biết lúc đó mình đang giễu ảnh hả?
Tạ Trình Phi ngơ ngác nhìn Lộ Văn Tinh, lại thấy người kia đang nín cười, thì biết mình bị trêu. Không biết đâu mà không biết, rõ là cố ý.
Lộ Tiểu Phỉ sờ túi thỏ, kinh ngạc tán thán. “Đáng yêu quá. Lúc xem chương trình mẹ đã muốn sờ lắm rồi.”
Ông con út lại giật về. “Quà của con mà.”
“Không phải chê à?”
Cu cậu ngưởng cổ bảo. “Con có chê đâu.”
Bà Lộ à to. “Vậy là thích lắm hở? Ôi giời, bé à, bé thích thì bé cứ nói có đi, cứ bày đặt thế thì không kiếm được người yêu đâu.”
“Mẹ, con vẫn chưa đủ mười tám mà.”
“Thì sắp rồi còn gì? Vào đại học là yêu đương được rồi. Mẹ với ba quen nhau hồi đại học đấy...”
“Vâng vâng vâng, con biết mà, chuyện tình ba mẹ con đã nghe nhàm lắm rồi, ba mẹ tha cho lũ ế chúng con đi.”
Lộ Văn Tinh thích cảnh tượng ấm áp này, có lẽ tặng túi thỏ cũng không có gì sai.
Túi thỏ này nhìn vậy thôi chứ không phải của Tống Gia Giai tặng, dù có thích mấy đi nữa, cậu cũng không mang quà của mình đi tặng người khác.
Cậu nhờ Tống Gia Giai mua thêm một túi, rồi chuyển tiền lại.
“Đây, còn nữa này.”
Lộ Văn Tinh chỉ chọc cu cậu chút đỉnh, nào định tặng mỗi chiếc túi đó.
“Là gì thế?”
Tạ Trình Phỉ cơ hơi dè chừng, sợ Lộ Văn Tinh sẽ lấy quà nhận ở chương trình tặng cho mình
Nhớ đến đống màu hồng kia, cu cậu như bị khó thở.
“Mở xem đi.”
Cu cậu lấy đồ ra, lại thấy một chiếc giày, bên trong là đôi giày thể thao phiên bản mới nhất của thương hiệu N. “Anh, anh mua ở đâu thế?”
Tuy N không phải là thương hiệu xa xỉ, nhưng muốn săn phiên bản mới thì khó lắm.
“Đôi này chắc mấy chục ngàn nhỉ.” Quý bà Lộ từng thấy các cháu mình mang giày này.
“Con tặng nó một đôi mấy ngàn là được rồi, nó chỉ mới phổ thông, tặng đồ đắt tiền làm gì.”
Lộ Tiểu Phi không cảm được tình yêu giày của bọn trai trẻ, nhưng nói thì nói thế, hôm sinh nhật của Lộ Văn Tinh, người phụ nữ tiếc tiền không chịu sắm đồ cho mình này lại đành lòng mua cho cậu một đôi giày tầm mười ngàn.
“Với lại, cuối kỳ thằng nhóc còn đứng nhất, nên xem như con thưởng nó đi.” Lộ Văn Tinh bảo.
“Đứng nhất á?”
“Mẹ, mẹ chẳng tâm con gì cả. Anh hai còn biết con đứng mấy, mà mẹ có thèm hỏi han gì đâu.”
Quý bà Lộ. “Chứ ủa, bình thường con toàn đứng nhất mà, có gì mới đâu. Năm phổ thông, khi ba con đứng nhất, mẹ đã thấy ông ấy quá giỏi rồi...”
Tạ Trình Phỉ:...
Cậu đứng nhất thì bình thường, ba cậu đứng mới giỏi.
Quý bà Lộ, bà có thấy mình tiêu chuẩn kép lắm không?
Cả gia đình vừa xem gala cuối năm vừa tám chuyện.
Thời gian trôi qua thật nhanh, phút chốc đã gần mười hai giờ khuya, lúc này Lộ Văn Tinh mới sực nhớ mình vẫn chưa chúc tết.
Về phòng cầm điện thoại, cậu thấy một loạt thông báo từ wechat, đa phần là tin nhắn mừng năm mới.
Cậu mở khóa màn hình, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ hai tiếng trước.
Người gọi: Thầy Cố.
Lộ Văn Tinh lập tức gọi lại, nhưng sực nhớ giờ đã gần giữa đêm, chắc Cố Yến Thâm đang đón năm mới với gia đình.
Cậu đang định tắt máy thì bên kia đã nhận cuộc gọi.
“Alo.”
Lộ Văn Tinh thoáng ngừng. “Chào thầy Cố, chúc thầy năm mới vui vẻ.”
“Ừ.” Cố Yến Thâm đáp lại. “Lộ Văn Tinh, chúc mừng nhé.”
Nghe thế, cậu bỗng thấy tim mình hơi đập nhanh, có thể khiến anh gọi sang chúc mừng riêng thế này chỉ có...
Chuyện thử vai hôm qua.
“Sang năm, hẹn gặp ở nhé.”
“Cám ơn thầy Cố ạ.” Lộ Văn Tinh vẫn bất ngờ trước tin tức này. “Kết quả có nhanh vậy ạ?”
“Ừ, đạo diễn Vương định sang năm mới thông báo.”
“Sao thầy lại báo trước cho em vậy?”
Lộ Văn Tinh vừa mừng vừa thích món quà năm mới này của anh.
“Ai bảo cậu Lộ bận rộn quá chi, tôi mà không hẹn trước, chắc cậu chạy luôn rồi.”
Cậu phì cười. “Em không chạy đâu ạ, em cũng mong... được hợp tác với thầy lắm ạ.”
“Tôi cũng thế.” Anh cất tiếng nhẹ bẫng.
“Lộ Văn Tinh này.”
“Dạ?”
Cậu đáp theo thói quen, nghe bên kia nói tiếp.
“Cậu có nghe thấy không?”
“Gì ạ?”
“Tiếng kim giây chạy.”
- --Tít tắt, tít tắt.
Lộ Văn Tinh sửng sờ, Cố Yến Thâm không đón tết ở nhà ư?
- --Thùng! Thùng! Thùng!
Đồng hồ đã điểm 0 giờ.
Cậu nghe thấy tiếng đồng hồ reo vang!
“Lộ Văn Tinh.” Giọng anh như vụt qua ngàn tiếng pháo hoa, rót vào tai cậu.
“Năm mới vui vẻ nhé!”
- --Bùm
Có pháo hoa vút lên, nở rực giữa bầu trời đêm thành phố B.
Lộ Văn Tinh nhìn bông pháo đẹp đẽ, cầm điện thoại di động, khẽ khàng đáp lại.
“Thầy năm mới vui vẻ ạ!”
***
Chuyện ngoài lề...
Bé Tinh nghi ngờ thầy Cố đang thả thính mình.
Bạn Pơ cũng nghi lắm, anh ta còn chẳng thèm giữ hình tượng với bé Tinh kìa.