Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 22: Chương 22: Ưu đãi từ đoàn phim




“Tôi thì không thích ngọt.”

Edit: Pơ

Mỗi dịp mùng một, dân B sẽ đến nhà họ hàng chúc tết. Sáng sớm chưa đến bảy giờ rưỡi, Lộ Văn Tinh đã thức giấc trong tiếng gáy inh ỏi của chiếc đồng hồ, tuy còn ngái ngủ, cơ thể cậu vẫn tự mình rời giường như một thói quen.

Sau khi bịt mồm con gà, cậu nghe Tạ Trình Phỉ tìm đến cửa phòng mình, liền biết cu cậu cũng bị thứ âm thanh khủng khiếp này hành hạ.

“Em sợ nó rồi đấy.”

Cậu chàng dụi mắt, hờn dỗi bảo. “Được nghỉ rồi, khi nào dậy được thì em dậy.”

Quý bà Lộ đang thư mình trong phòng ăn, lại nghe tiếng cửa mở là biết bọn trẻ đến, liền cất tiếng gọi.

“Hai đứa chờ mười phút nữa là có bữa sáng nhé.”

Hai em liếc nhìn nhau, rồi bắt đầu cuộc chiến giành phòng vệ sinh, người kéo kẻ rị, chen lấn vào trong.

Mười phút sau.

Khi ai nấy đều chỉnh tề vào bàn, quý bà Lộ tuyên bố. “Ăn sáng thôi.”

Tạ Niên múc mỗi người một bát súp đậu phộng, Lộ Tiểu Phỉ thì chia đều bánh quẩy và bánh ráng vừng.

“Trong nồi còn bánh bao súp đấy.”

“Lát nữa ngài Tạ ở nhà tiếp khách, còn hai đứa theo mẹ chúc tết họ hàng.”

“Đã rõ, thưa quý bà Lộ.”

“Đã rõ, thưa quý bà Lộ.”

Tạ Trình Phỉ huých tay Lộ Văn Tinh, thì cậu mới sực ra, buông bát xuống, đáp lời.

“Đã rõ, thưa quý bà Lộ.”

Thành phố B có nhiều người tha hương kiếm sống, chỉ về thăm nhà lúc dịp tết, nên đa số dân ở đây đều là người già. Đến năm mới, bầu không khí mới rộn rã hẳn lên.

“Ai nghĩ Lộ Tiểu Phi có phước thế chứ, được thằng chồng vô dụng ngỡ là khổ, lại có thằng con nhặt làm sao lớn.”

“Thật, trước kia còn nghèo nát ở nhà dột, nay lại được một căn ngon lành rồi, đúng là khéo nuôi con mà.”

“Thằng đó được Tạ Niên tìm thấy trên sông, năm đó chừng sáu tuổi, mới đầu thì trông ngu ngơ gì đâu, chẳng biết chào thưa ai. Có người khuyên bả đưa nó cho viện mồ côi, kẻo lại rước khổ. Nhưng cái tánh tốt bụng ấy, thấy thương quá bèn nhận nuôi.”

“Vậy hả? Tôi lại nghe nó nằng nặc đòi ở. Hồi xưa Lộ Tiểu Phỉ đổ bệnh nhập việc, Tạ Niên phải chạy tới chạy lui chăm sóc, đến khi nhận nuôi thằng nhóc ấy, ổng không dẫn Tạ Trình Phỉ theo nữa.

“Con nuôi đâu mà con nuôi, rõ là con ở.”

“Mỗi lần đi họp phụ huynh, tôi đều thấy Lộ Văn Tinh đi họp cho Tạ Trình Phỉ, mình thì bé loắt choắt mà ngồi cứ như người lớn.”

“Đúng đấy, con tôi từng học cùng trường cơ sở với Tạ Trình Phỉ này, lần nào họp phụ huynh cũng có nó hết.”

“Hồi xưa thì nuôi con như con ở, giờ thoắt cái nó đã thành sao lớn, nên bám riết không buông đây mà.”

Lộ Tiểu Phỉ đanh mặt đứng trước cổng, vừa đặt chân đến đã nghe mấy lời xì xào này, chẳng còn lòng dạ muốn chúc tết nữa. Cũng may là bà còn hiền đấy, nếu không đã lên chiến mấy hiệp nước miếng rồi.

Lộ Văn Tinh kéo bà lại. “Thôi mà mẹ, tết nhất rồi, để ý họ làm gì?”

“Đàn bà lớn tuổi lại độc thân, có biết làm gì ngoài tám chuyện đâu.” Hiếm khi Tạ Trình Phỉ chịu nhịn, xỉa xói tiếp. “Ghen tị mình sống sướng quá ấy mà.”

“Mình đến nhà khác thôi.”

Lần này hai anh em lại có chung suy nghĩ. “Chó sủa mình chẳng lẽ mình sủa lại?”

Lộ Văn Tinh không thích phép so sánh này. “Sao lại chó? Chó đáng yêu mà.”

“Đúng vậy.” Lộ Tiểu Phỉ cũng không thích, gật đầu bảo. “Năm sau chó nhà chú sẽ đẻ con, mẹ sẽ xin hai đứa về nuôi.”

Hai anh em chỉ định kéo bà đi, nên bà nói gì cũng hùa theo. “Mẹ đừng giận, mình đến nhà dì Hoa thôi.”

Nhưng chưa rời khỏi sân, họ đã nghe đằng sau rộn rã tiếng cười, chạm mặt những người đến chúc tết kia, khách khứa đứng giữa sân, còn chủ nhà ngồi trên ghế.

“Tiểu Phỉ đến rồi đấy à, mau vào đi chứ.”

“Chúc mừng năm mới!”

“Năm mới vui vẻ!”

“Ôi! Lộ Văn Tinh thật này!!!”

“Trời ơi! Tôi đang được chúc tết với Lộ Văn Tinh ư?”

“Sáng sớm mẹ rủ con ra ngoài, con đã không chịu, cũng may là mẹ kiên trì, còn giúp con điểm trang nữa.”

“Tinh Tinh, Tinh Tinh ơi.”

Lộ Văn Tinh vừa bước vào, mấy cô gái theo bố mẹ đến chúc tết đã chen đến chào. “Chúc dì năm mới vui vẻ ạ!”

Lộ Tiểu Phỉ cười đáp. “Năm mới vui vẻ!”

Cô nàng quay sang chào Tạ Trình Phỉ. “Em họ năm mới vui vẻ nhé!”

“Năm mới vui vẻ!” Miệng đáp vậy, trong lòng cu cậu lại gào. “Ai chị em họ với chị chứ.”

“Ối ối ối ối ối, Tinh Tinh!” Chị ta bịt miệng kích động. “Không ngờ em còn đẹp trai hơn cả trên TV đấy! Da cũng đẹp quá chừng! Ký tên cho chị được không? Bình thường em dưỡng da bằng gì thế?”

Suýt thì Lộ Văn Tinh gục trước độ niềm nở này. “Dạ, năm mới vui vẻ ạ!”

Chị quay sang người bên cạnh. “Cậu có thấy không? Không ngờ tui lại được chúc tết với Lộ Văn Tinh đấy. Lại đối diện nữa. Đúng là còn sướng hơn cả việc nhận lì xì của bố mẹ!”

“Nhưng, nhưng chị quên mang bút mất, Tinh Tinh chờ chị về lấy được không?”

“Nhà tụi tui có nè!”

Trông mấy cô gái bu lấy Lộ Văn Tinh, chủ nhà cười toe toét. “Tết năm nay vui đấy chứ.”

Cùng lúc đó cũng có mấy người đến đạp đất nhà họ Tạ.

Tạ Niên không ngờ sẽ có nhiều người đến thăm thế, họ còn dẫn cả nhà theo nữa, chật ních cả sân.

“Tạ Niên này, con lớn nhà ông có nhà không?”

“Đúng đấy đúng đấy! Con gái tôi là fan thằng nhỏ này, tết nay nó không về, tôi định gửi chữ ký làm quà năm mới cho nó.”

“Thằng bé ra ngoài chúc tết rồi.”

“Gì cơ?” Người đó nghe mà sửng, lại hỏi. “Thế nó ra ngoài khi nào?”

“Lúc tám giờ.” Tạ Niên ha hả đáp.

“Khoan! Nếu giờ này thì đến nhà tôi rồi nhỉ? Vậy là!! Tinh Tinh đến nhà tôi chúc tết rồi á?”

“Ôi đù! May mắn vậy luôn á!”

“Vậy thì ở đây chi nữa, về gặp Tinh Tinh thôi!”

“Bác năm mới vui vẻ nhé! Chào bác ạ.”

Chào Tạ Niên rồi, mấy cô nàng liền chạy gấp về nhà, sợ lỡ dịp được gặp Tinh Tinh.

“Ôi! Mấy con bé này...”

Có người mẹ chỉ về mấy cô gái, thấy hơi dở khóc dở cười.

“Thôi, cứ kệ tụi nhỏ đi.”

“Nếu không sợ bị cười, tôi đã chạy theo thôi.”

***

Hết tết, hai tuần nữa học lại, nhưng học sinh cuối cấp như Tạ Trình Phỉ phải học bù trước, Lộ Văn Tinh cũng theo cu cậu về thành phố C.

Nhân lúc còn rảnh, Lộ Văn Tinh xem thử mấy căn nhà.

Cậu không có nhiều tiền tiết kiệm, mà giá nhà ở thành phố C lại cao, phải cọc trước ba mươi phần trăm, tính đi tính lại, cậu quyết định đặt một tháng đã.

Sinh viên mua nhà sẽ nhận được trợ cấp và ưu đãi, đặt ở một tháng chỉ cần hai mươi phần trăm thôi.

Ghé trung tâm mua bán bảy tám lần, giờ thấy mô hình bàn cát và phòng ở là Lộ Văn Tinh buồn ọe. Sau một tuần mệt mỏi, cậu cũng tìm được một căn ưng ý, liền đặt cọc trả góp ngay. Rồi nhờ đại lý thuê hai phòng trọ gần trường Tạ Trình Phỉ, tạo môi trường tĩnh lặng cho cậu nhóc học.

Chạy đôn chạy đáo cả ngày, đến bảy giờ tối Lộ Văn Tinh mới được rảnh tay, rồi thấy Cố Yến Thâm và Tống Gia Giai gửi wechat cho mình.

[.]: Hôm nay mở máy này.

Kèm hình chụp buổi mở máy đó.

[Tống Giảm Giảm]: Tinh Tinh, em đến thử vai khi nào thế? Sao không báo cho chị!

[Tống Giảm Giảm]: Hứ! Anh Thâm mà không kể chắc chị không biết rồi.

[ET]: Em định tạo bất ngờ cho chị Gia Giai ấy mà.

[ET]: Mèo con ló đầu.jpg

[Tống Giảm Giảm]: Miệng dẻo này khéo dỗ quá nhỉ.

Trả lời Tống Gia Giai rồi, cậu chuyển sang Cố Yến Thâm.

[ET]: Đạo diễn Vương báo cuối tuần em hãy đến.

[.]: Ừ, khu phim ảnh khá là xa sân bay, cứ nhờ đoàn phim đến đón nhé.

[ET]: Vâng, cảm ơn thầy Cố.

[ET]: Mèo con cảm ơn.jpg

Lộ Văn Tinh tưởng thế là hết chuyện, ai ngờ một tiếng sau, Cố Yến Thâm đã nhắn lại.

[.]: Cậu thích mèo lắm hả?

[ET]: Em còn mơ được nuôi cả chó lẫn mèo này.

[.]: Thế sao không nuôi?

[ET]: Trường không cho ạ.

Rồi anh chẳng nhắn lại, Lộ Văn Tinh cũng không bận tâm, chắc anh đang bận.

Ba ngày trước khi đến đoàn phim, Lộ Văn Tinh đã ký hợp đồng thuê phòng, rồi tranh thủ thuê người dọn dẹp.

Đến hôm sau thì cậu chuyển đồ đạc từ ký túc xá sang chỗ ở mới, sau đó đưa chìa khóa phòng cho Tạ Trình Phỉ.

Suốt những ngày còn lại, Lộ Văn Tinh đọc lại tiểu thuyết gốc thêm một lần nữa, còn kịch bản thì mấy lần lận, không chỉ tập lời thoại, cậu còn tập ý cảnh và cảm xúc, thậm chí còn đọc lại trước khi ngủ. Cậu dành hết thời gian để nghiên cứu kịch bản và nhân vật, so sánh tiểu sử nhân vật mình viết với tiểu thuyết gốc, đọc đi đọc lại mãi rồi cũng phát hiện những chi tiết mình bỏ sót.

Cậu phải đảm bảo tiến độ được suông sẻ, đầu tiên là không kéo chân cả đoàn, cuối cùng là hoàn thành vai diễn trước khi chương trình kết thúc.

Nhưng không ngờ là, trước một ngày vào đoàn, cậu lại lên top tìm kiếm.

#Lộ Văn Tinh xách tiền đến đoàn phim#

Nhìn tiêu đề này, cậu đoán chắc không phải chuyện tốt lành gì, nên khi ấn vào xem, cậu đúng kiểu, biết ngay mà.

Một weibo tên [Linh Hồn Tin Tức] đã đăng một bài viết khá dài, tiêu đề ghi Lộ Văn Tinh xách tiền đến đoàn phim, tiết lộ Lạc Hạn Phi và Lộ Văn Tinh đã đến thử vai, kèm theo hình ảnh như một bằng chứng xác thực.

Tiếp đó là những đoạn phân tích về sự nỗ lực và tiến bộ của Lạc Hạn Phi, ca ngợi diễn xuất và những giải thưởng hắn giành được, đầu tiên là khen, sau thì tỏ vẻ bất bình khi hắn không giành được vai này. Đối chiếu với Lộ Văn Tinh, từ khi ra mắt đến nay cậu không hề cho ra một bộ phim nào, chẳng rõ diễn xuất ra sao nhưng người mới nào chẳng ngầm thừa nhận mình tay mơ.

Kèm bài so sánh đó là hình ảnh Lộ Văn Tinh lên một chiếc xe xịn, ngụ ý cậu được bao nuôi.

Dù người viết không hạ thấp hay chỉ trỏ cậu, nhưng câu từ đều ngấm ngầm ý đó.

Dưới bài, lũ lượt tài khoản bị mua chuộc bày tỏ mình là fan của Lộ Văn Tinh, tuyên bố không thần tượng cậu nữa.

- Còn tưởng anh là người trong thuần, ai ngờ lại dơ thế chứ, thoát fan.

- Dm, bể hình tượng rồi.

- Thật luôn, cứ tưởng Lộ Văn Tinh khác với tuyến mười tám dính tai tiếng tình dục chứ, hóa ra cá mè một lứa cả.

- Giới giải trí làm gì có ai tốt đẹp thế! Chỉ là cái vỏ lòe thiên hạ thôi.

- Cái xe chở Lộ Văn Tinh đến thử vai, chẳng biết ông già nào ngồi lái.

- Mang tiền đến đoàn phim tôi không phán đúng sai, nhưng giành vai đã được định sẵn thì tởm thật.

Dìm hàng chiếm hết sân khấu, nhưng kỳ thay, fan Lạc Hạn Phi lại chẳng xuất hiện, chỉ đổ xô đến weibo thần tượng, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Tình hình ngày một cao trào, dân mạng chen vào weibo của Lộ Văn Tinh, lợi dụng tường nhà vắng vẻ mà mắng nhiếc cậu cút khỏi giới giải trí.

Fan của cậu cũng chẳng thấy đâu, quản lý fan khuyên tất cả tỉnh táo tin tưởng thần tượng.

- Ủa gì kỳ vậy nè. Chuyện đã đến nước này sao fan hai nhà vẫn chưa xuất hiện thế?

- Tui cũng thấy kỳ y lầu trên, chẳng thấy fan hai nhà đâu, cứ như có người khống chế chuyện này vậy.

- Khống chế gì, là Lộ Văn Tinh chột dạ không dám lên tiếng đấy chứ.

- Weibo của Lộ Văn Tinh y như weibo ma vậy, chẳng đăng bài mới nào, có khi không biết chuyện này cũng nên.

- Có không biết thì đại diện cũng phải sáng tỏ thay chứ, bộ công ty không có đoàn quan hệ công chúng à?

- Mang tiến đến đoàn phim là thật, giành vai cũng thật nốt, Lộ Văn Tinh bị tên già bao nuôi ấy đì rồi.

Có dân mạng xông đến weibo của Ent Mang Chanh, buộc tội nghệ sĩ của họ có hành vi tồi tệ, hãy tống cổ khỏi giới giải trí, thậm chí còn mắng luôn công ty.

Khuya đó, hơn mười một giờ, Ent Mang Chanh cũng đăng bài thanh minh.

[Ent Mang Chanh V]: Tháng một, chúng tôi đã chia tay cậu Lộ Văn Tinh trong hòa bình, những chuyện của cậu sẽ không dính dáng gì đến công ty. Nếu còn vu khống nhục mạ, các bạn sẽ nhận được bài báo cáo từ đoàn quan hệ công chúng của chúng tôi.

Đính kèm giấy hủy hợp đồng.

- Đây là lần thanh minh nhanh nhất của Ent Mang Chanh đó!!

- Tự dưng có cảm tình việc lăng xê này của Mang Chanh ghê!

- Trước đó còn ghét nghệ sĩ Mang Chanh lăng xê lắm, mà hủy hợp đồng rồi, nghĩa là sau này Lộ Văn Tinh thích làm gì thì làm hả?

- Mà này, Lộ Văn Tinh hủy hợp đồng rồi mới tham gia chương trình đấy!

- Đui chưa, giờ mới thấy hả! Chắc chắn Lộ Văn Tinh mang tiền đến đoàn phim rồi, bọn họ nhận hối lộ xong thì dẫn cậu ta đến chỗ Cố Yến Thâm.

- Bộ điên hả? Đoàn phim mời siêu sao Cố đến diễn đấy, dám nhét người cho ảnh chắc.

- Mấy chế không thấy trừ Lộ Văn Tinh gọi siêu sao Cố là thầy Cố ra, ai cũng gọi ảnh là anh Thâm hả.

- Thiệt luôn, chẳng lẽ siêu sao Cố không cho Lộ Văn Tinh gọi thế?

- Thật không ngờ! Lộ Văn Tinh đúng là kẻ hai mặt, trước màn thì an phận thủ thường, sau màn thì kinh tởm thế.

Nhìn khu bình luận hỗn độn này, sau khi giải nghệ, mọi chuyện sẽ rõ thôi, Lộ Văn Tinh có hơi chần chừ, ấn vào đoàn phim, tuy không để ý, cậu vẫn lo bộ phim bị ảnh hưởng.

Cậu sửa đi sửa lại tin nhắn, nhưng chưa kịp gởi thì nhận ngay thông báo kết bạn.

- --Của Lạc Hạn Phi.

Lộ Văn Tinh có hơi bất ngờ, vừa nhấn đồng ý thì bên kia đã gửi tin nhắn đến.

[Là Lạc không phải Lac]: Chào Văn Tinh.

[Là Lạc không phải Lac]: Chắc cậu khó chịu với chuyện trên mạng lắm, nhưng khoan hãy đăng gì nhé, đại diện của tôi đã liên hệ với đoàn công chúng xã hội, tìm được người mua chuộc tài khoản khống chế sự tình rồi, chúng ta sẽ cùng nhau giải thích.

[Là Lạc không phải Lac]: Trông có vẻ nhắm vào cậu đấy, nhưng thật ra là nhắm vào tôi, xin lỗi vì đã liên lụy đến cậu.

[ET]: Không sao.

Lộ Văn Tinh không nghĩ Lạc Hạn Phi sẽ nhắn riêng cho mình, nhưng dám chắc là không liên quan gì đến đoàn phim, vì...

Lạc Hạn Phi rớt vai Mạc Hủ, nhưng được vai khác tuyệt hơn, xuất hiện xuyên suốt bộ phim, còn Lộ Văn Tinh chỉ lên hình ở đoạn cuối.

Vai khác này là sư huynh của Mạc Hủ, bí ẩn lại cao cường, còn chiều Mạc Hủ hết nấc, vừa lên sân khấu đã khiến bao người mê mụi. Khi mà Lạc Hạn Phi đang như diều gặp gió, vai diễn này sẽ giúp hắn bay cao hơn.

Từ fan em gái đến fan bạn gái, chẳng ai chịu nỗi hình tượng lạnh lùng với thế giới, dịu dàng với em út của sư huynh cả.

Và hiển nhiên.

Việc đoàn quan hệ công chúng của Lạc Hạn Phi bận rộn điều tra chưa thể thanh minh được, không có nghĩa người khác cũng vậy.

Khi mọi người xôn xao hóng hớt tai tiếng của cậu, siêu sao Cố Yến Thâm đã đăng weibo.

[Cố Yến Thâm V]: Là xe của tôi.

Kèm biển số xe bị chụp đó.

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, fan Cố Yến Thâm đã gào lên trước.

- Cuối cùng anh Thâm cũng đăng bài!! Mừng gớt nước mắt!

- Dù chỉ bốn chữ, dù chẳng hiểu anh nói gì, nhưng anh đã bảo xe của anh thì chính là của anh, mọi thứ trên đời đều thuộc về anh, kể cả em.

- Xe của anh thì anh của em.

- Rút đao đi!

Theo sau là người qua đường đến hóng chuyện.

- Ý bài này là gì vậy?

- Đù má, xem lại đi! Đây có phải là xe Lộ Văn Tinh đã ngồi không?

- Vãi chưỡng! Chuyện... chuyện gì thế này?

- Dm! Tin này lớn quá, tui hóng hết nỗi rồi.

- Cố Yến Thâm là người chống lưng cho Lộ Văn Tinh á? ***, cái chuyện vcl gì thế này! Tui không tin.

- Tui cũng không, với nhân phẩm của Cố Yến Thâm, sao có chuyện bao nuôi được? Nhưng kêu em nuôi anh thì em nuôi liền à! Hu hu hu...

- Nếu không bao nuôi thì chẳng lẽ yêu đương?

- Có những người suy nghĩ nông cạn quá nhỉ? Chỉ có người yêu mới được lên xe của mình à? Bộ bạn bè không được chắc?

- Lầu trên nói chí phải! Anh Thâm và Tinh Tinh có quan hệ hợp tác, kết thành bạn là chuyện bình thường.

Mọi người phỏng đoán đủ kiểu, dần quên mất tin đồi bao nuôi của Lộ Văn Tinh, tin này thay tin kia, giờ dân mạng tập trung bàn về mối quan hệ của Lộ Văn Tinh và Cố Yến Thâm.

Khiến cậu băn khoăn không biết đây là tốt hay xấu, nhưng tạm thời đè được tin xấu rồi, Lạc Hạn Phi sẽ lên bài giải thích thôi, kiểu gì cũng thế.

Mệt mỏi nguyên ngày, cậu chẳng còn sức để ý nữa, tắt weibo đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lộ Văn Tinh đã lên sân bay, vì đến ngày hẹn tham gia đoàn phim rồi. Vì thuộc thể loại giả tưởng ngày xưa, phim được quay ở phố cổ, nhưng thành phố C không có, thế là dọn đến thành phố E bên cạnh.

Vừa xuống máy bay cậu đã nhận được tin nhắn từ nhân viên đoàn phim, định đón cậu đến khách sạn.

Để đồ ở khách sạn, dù chưa đến lịch quay, cậu vẫn định ghé đoàn phim trước.

Vì lần đầu đóng phim, cậu muốn hít chút không khí phim trường cho đỡ bỡ ngỡ, dù sao diễn thử cũng khác diễn thật.

Diễn thử chỉ cần diễn xuất, nhưng khi diễn thật, phải biết tương tác với bạn diễn, chú ý những thứ như vị trí, ống kính.

Vừa đặt chân đến phim trường, cậu đã thấy các nhân viên chia quà cho mọi người.

“Văn Tinh, bên này này.”

Tống Gia Giai phát hiện ra cậu trước, vẫy gọi sang.

“Chị Gia Giai, quà của chị đây ạ.”

Cô nàng nhân viên xách mấy túi quà, đưa cho chị một túi.

Còn những nhân viên khác cũng đang chia quà.

“Tặng Tinh Tinh nữa này.”

Lộ Văn Tinh không hiểu sao lại chuyện tặng quà, cứ nghĩ không có phần mình, nếu nhận sẽ khiến người khác thiếu phần. “Không cần đâu ạ.”

“Ơ kìa, đạo diễn tặng sao lại không cần.” Tống Gia Giai giải thích. “Đoàn phim không thể đầu tư quà tặng nhưng đã chuẩn bị mười mấy phần rồi.”

Ghi hình được một thời gian, chị đã nhận được không ít quà từ đoàn phim, nên giờ quen rồi.

“Sô-cô-la đấy.”

Nhìn túi quà được nhét vào tay với vẻ khó hiểu, cậu hỏi. “Thế sao không tặng kẹo Snickers ạ?”

Tạ Trình Phỉ ghiền bóng rổ lắm, nhưng sân thể dục thường bị giáo viên bộ môn chiếm mất, chơi được mấy hiệp, học sinh khác sẽ ăn cơm hồi sức, trong khi cậu lại hồi sức bằng sô-cô-la.

Với Tạ Trình Phỉ, có thể nhịn đói, nhưng không thể nhịn chơi bóng rổ.

Lộ Văn Tinh hiểu cái thói này lắm, nói mấy cũng vô dụng, đành cho cậu mấy thỏi sô-cô-la, bánh mì và thực phẩm nhiều calo.

Quay phim cũng thế, dễ bỏ bữa lắm, nên đoàn phim thường chuẩn bị đồ ăn đỡ đói cho các nhân viên công tác và diễn viên trước ghi họ quay xong.

Trông vẻ mặt ấy, Tống Gia Giai biết cậu không hiểu rồi.

“Tinh Tinh chưa yêu đương bao giờ nhỉ?”

“Liên quan gì đến yêu đương ạ?” Cậu hỏi ngơ.

Cố Yến Thâm bước đến, nói thay Tống Gia Giai.

“Vì hôm nay... là valentine.”

Chị gật đầu, chêm thêm. “Valentine, tặng hoa hồng và sô-cô-la là chuẩn bài.”

Vừa mở túi quà, Lộ Văn Tinh đã thấy một bông hồng nở rực với hộp sô-cô-la rượu hình trái tim.

“Ưu đãi từ đoàn phim ạ?”

Tống Gia Giai. “Ừ, ai cũng có phần hết.”

Cố Yến Thâm vừa xong một phân cảnh, thấy anh đến, nữ nhân viên đã đưa sô-cô-la cho anh.

Anh không khoái ngọt, nhất là sô-cô-la, vua của các món ngọt.

Nhưng quà được tặng đều cho tất cả, nên anh không chối, như nhận lấy lòng thành.

“Chị thích sô-cô-la cực, nhưng ăn dễ béo quá. Miếng ăn là miếng tồi tàn, ăn rồi kiểu gì đại diện cũng bắt chạy bộ, chị ghét chạy lắm.” Tống Gia Giai phàn nàn. “Chắc tụi em không hiểu cảm giác này nhỉ, theo chị biết thì con trai không thích ngọt lắm.”

Lộ Văn Tinh cười đáp. “Không đâu, em thích ngọt lắm.”

Và chưa gì, đã có một bàn tay mảnh khảnh chìa túi quà cho cậu.

Lộ Văn Tinh:?

Cố Yến Thâm: “Tôi thì không thích ngọt.”

Chần chừ một chốc, Lộ Văn Tinh đưa tay nhận lấy. “Cảm ơn thầy Cố ạ.”

Tống Gia Giai nhìn túi quà mà thèm. “Tôi cũng thích mà, sao anh không cho tôi?”

Cố Yến Thâm điềm nhiên thuật lại sự thật. “Cô sợ béo và ghét chạy còn gì.”

Tống Gia Giai:...?

***

Chuyện ngoài lề...

Pơ: Tôi lại biến mất tiếp đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.