Ads
Vương
Đại Bưu cùng hai cậu lính cấp dưới vốn đang định sẽ ứng chiến lâu dài nào ngờ,
chưa kịp nghĩ nhiều thì chỉ trong chốc lát, Đoàn Trưởng cuả bọn họ đi xuống
cùng môt cô gái trẻ tuổi.
Cặp
mắt Vương Đại Bưu vốn đã rất lớn lại càng thêm trợn tròn như hai quả chuông
đồng, mắt không hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào phía sau vào cô gái đang đi phía
sau Đoàn Trường, bước chân rõ ràng có chút lề mề.
Mặc
chiếc áo bông thật dày, dường như là bao hết toàn thân, chỉ để lộ ra khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh xắn. Ba chàng lính nhìn đến ngu ngơ rồi không hẹn nhau mà ngừng
thở.
Nhìn
theo hai người kia một trước một sau leo lên xe rời khỏi khu nhà mới thở phào
nhẹ nhõn. Lý Chính Bảo còn nói nhỏ:
"Đại
đội trưởng, anh nói xem cô gái kia có phải là cháu gái của thủ trưởng chúng ta?
Tôi thấy giống như là một cô bé vậy.”
Thật
ra trong lòng Vương Đại Bưu cũng nghĩ như vậy, nhìn tiểu nha đầu kia thật non
nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt vụt sáng, so với những cô văn công mà
bọn anh thấy thậm chí còn vừa mắt hơn. Lấy ánh mắt trinh sát của Vương Đại Bưu
phán đoán, tuổi nha đầu kia chắc mới hai mươi.
Không
phải anh muốn hạ thấp gì thủ trưởng của anh cả, nhưng dù thế nào cũng hơn ba
mươi rồi, cùng con gái nhà người ta mới hai mươi có chút trâu già gặm cỏ non.
Hơn nữa ánh mắt cô gái kia có vẻ giận mà không dám nói gì, không có chút tình
yêu nào bên trong, đoán chừng bị thủ trưởng nhà anh cố tình làm khó rồi.
Trong
đầu Vương Đại Bưu không tự chủ xẹt qua hình ảnh ác bá trong phim truyền hình,
vội vàng lắc đầu một cái. Nếu để cho thủ trưởng nhà anh biết anh nghĩ như vậy
thì chắc chắn anh sẽ bị bế quan vào năm sau luôn.
Lưu
Thanh Sơn bên cạnh cười hắc hắc:
"Bất
kể nói thế nào thì nhiệm vụ chính ủy giao cho chúng ta coi như hoàn thành rồi.
Không ngờ lại có thật, không phải, nói chính xác là chúng ta đã có chị dâu
rồi.”
Vương
Đại Bưu cảm thấy lời Lưu Thanh Sơn nói cũng xem như là kết luận được rồi. Mặc
kệ nói sao, chỉ cần Đoàn Trưởng của bọn anh vui là được rồi, dù có tiên trên
trời hay mĩ nữ đều chạy không được. Đoàn Trưởng bọn anh được mệnh danh là người
mau, chuẩn, ngoan độc, đương nhiên là trên phương diện chiến thuật, đã thấy mục
tiêu thì đừng hòng chạy thoát.
Nghĩ
đến đây đạp Lý Chí Bảo một phát, nói:
"Lái
xe, trở về phục mệnh."
Lại
nói đến người xui xẻo là Hàn Dẫn Tố, ngồi ở vị trí cạnh tay lái vẫn còn buồn
bực, sao chuyện lại thành ra thế này? Cô không nhớ từ khi nào mình và Phương
Chấn Đông lại trở nên thân thiết như vậy.
Hàn
Dẫn Tố tuyệt đối sẽ không cho rằng Phương Chấn Đông tìm đến nhà mình chính là
vì muốn cùng cô đi mua đồ cuối năm. Phải có chuyện gì đó, càng nhìn càng không
phải, rõ ràng đã hiểu nhưng Hàn Dẫn Tố lại cảm thấy mình không có tiền đồ. (Tức
là không dám phản kháng đó.)
Nghĩ
lại, cô cũng không phải là người nhát gan, nhưng đối mặt với vẻ mặt của Phương
Chấn Đông với lông mày, mắt, mũi, miệng đang không nhúc nhích thì cô thật không
dám mở miệng. Áp lực quá lớn từ anh ta phát ra làm cô có chút sợ sợ.
Hàn
Dẫn Tố lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước,
nghiêm túc lái xe, ngay cả nếp nhăn cũng không có, ngũ quan anh rất sâu sắc, từ
một bên nhìn qua cũng có thể xưng tụng là tuấn mỹ như pho tượng.
Chợt
lời Mộ Phong vang bên tai cô khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ đỏ ửng, ý nghĩ
vừa nhen nhóm lên cô không khỏi tự giễu mình. Cô thật đã bị Mộ Phong lây bệnh
rồi, làm sao có thể mới lần đầu tiên gặp mặt đã có thể yêu ngay được.
Nếu
như nói người đàn ông bình thường có thể vì chút sắc đẹp của cô thì còn tin
được. Nhưng Phương Chấn Đông hoàn toàn khác, mặc dù hôm nay có thể ngồi bên
cạnh nhau như giữa anh và cô vẫn là khoảng cách xa vời như giữa trời và đất,
giữa bùn và mây vậy.
Nói
trắng ra là hai người hoàn toàn không cùng một thế giới, anh là người quyền
quý, cán bộ chức cao. Còn cô là cái gì? Chỉ là một nguời phụ nữ phàm trần,
huống chi giờ còn rơi vào hoàn cảnh như vậy. Lấy điều kiện của anh muốn lấy ai
mà chẳng được. Cô nghĩ anh coi trọng cô thì có phải là quá buồn cười?
Cô
gái này thật nhiều vẻ mặt, vừa nghi ngờ, lát sau lại ảm đạm, không biết bên
trong đang nghĩ cái gì. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy sức sống bừng bừng rồi.
Phương
Chấn Đông còn nhớ rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó cô tái nhợt đến
trong suốt làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc muốn che chở. Phụ nữ
trong đời Phương Chấn Đông từ trước đến giờ trừ mẹ và em gái Phương Nam ra thì
chỉ có vợ trước là Chu Á Thanh mà thôi.
Ôm trong
lòng mộng quân lữ, anh hoàn toàn không rảnh để lo nghĩ những chuyện khác, cũng
chưa từng để mắt tới ai, mặc dù có vợ trước là Chu Á Thanh nhưng đến giờ anh
cũng không nhớ rõ mặt. Nhưng lại cố tình lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này lại
nhớ tới, nghĩ lại có chút kỳ lạ, nhưng chỉ là khó giải thích mà thôi, anh không
bài xích cảm giác này, ngược lại lại vô cùng thích nó.
Phương
Chấn Đông hiểu rất rõ ràng, cô gái nhỏ này mặc dù không ghét anh nhưng đối với
anh cũng không suy nghĩ gì cả, trong mắt cô hoàn toàn có thể thấy điều đó. Có
lẽ là do lần hôn nhân thất bại trước khiến cô phòng bị, khiến cô không tin vào
đàn ông, mà với Phương Chấn Đông cũng quen chưa lâu. Cho nên thời gian vẫn còn
dài sẽ từ từ hóa giải hết trở ngại của hai người.
Nếu
cứ tính toán kỹ thì cô đã biến mất rồi. Không nên lãng phí vào những tính toán
đó, loại vô dụng không phải là phong cách của anh.
Làm
quân nhân anh cũng không thời gian để nói chuyện bày tỏ yêu đương, anh chỉ cần
biết mình muốn cô gái này thì chỉ có một cách đó là cưới cô về.
Người
như Phương Chấn Đông nói thì làm liền, vô cùng trực tiếp, không thích quanh co
lòng vòng. Nhưng anh cũng hiểu đây mới là lần gặp mặt thứ hai, nếu nói điều này
chắc chắn cô sẽ sợ anh mà chạy mất.
Hắn
không phải chưa từng thấy khuôn mặt khác của cô, nếu anh dẫm lên ranh giới sức
chịu đựng của cô cô sẽ phản kháng kinh hồn. Cho nên anh nhất định phải cho cô
thời gian để cô có thể thích ứng.
"Bỏ
tay ra, không được cắn móng tay, cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà như con nít vậy?”
Phương
Chấn Đông nhíu nhíu mày mở miệng, nha đầu này quả thật chính là một đứa bé chưa
trưởng thành, những động tác nhỏ này lần trước anh nhìn thấy nhưng chưa có cơ
hội sửa cho cô. Giọng Phương Chấn Đông rất mạnh mẽ, vô tình mang theo ra lệnh:
Theo
bản năng Hàn Dẫn Tố bỏ tay xuống, thật lâu mới ảo não nhìn anh chằm chằm, trong
lòng rủa thầm: “Liên quan gì đến anh?” Nhưng nhìn cái bản mặt đen kia cô lại
không đủ dũng khí, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn anh ta. Ai ngờ anh
ta chẳng thèm nhìn, cứ mở miệng:
"Là
trước mặt sao?"
Hàn
Dẫn Tố nghiêng đầu nhìn qua một chút không khỏi sững sờ, trước cửa siêu thị
thật là náo nhiệt, các sản phẩm khuyến mại chất đầy những chỗ trống, mỗi nơi,
mỗi sản phẩm đều có chiêu riêng để chiêu dụ khách hàng.
Khách
hàng thì càng nhiều, nhìn đâu cũng thấy đầu người, không phải nói kinh tế suy
thoái sao? Sao nhiều người đi mua đồ như vậy?
Phương
Chấn Đông tìm chỗ trống để đỗ xe, mở cửa xuống xe, Hàn Dẫn Tố cũng chỉ có thể
theo xuống, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không còn cách nào. Đến cũng
đến rồi, chẳng lẽ cứ ngồi trong xe sao?
Vóc
người Phương Chấn Đông rất cao lại rất vạm vỡ, Hàn Dẫn Tố mỏng manh lại nhu
nhược, hai người nhìn vừa trái ngược lại vô cùng xứng đôi. Với lại, tuấn nam mỹ
nữ quả nhiên là thu hút người khác.
Phương
Chấn Đông bình thản thong thả như hai người đi với nhau là chuyện đương nhiên,
còn Hàn Dẫn Tố thì âm thầm cầu nguyện sẽ không gặp phải người quen. Cô quen lại
không nhiều, trừ đồng nhiệp có vài người hơn nữa lại không phải sống ở gần đây,
đoán rằng khả năng vô tình gặp gỡ sẽ rất thấp.
Phương
Chấn Đông đưa tay cản một đám người đang chật chội chen lấn, kéo cô đi lên
trước:
"Xe
đẩy của cô.”
Không
nói thêm lời nào, đem xe đẩy nhét vào tay cô, anh cứ ở sau lưng cô, vẻ mặt lạnh
như băng không có biểu cảm gì, người đi qua thấy thế sẽ tận lực mà đi vòng qua,
cứ như vậy cô sẽ đi dễ dàng hơn.
Hàn
Dẫn Tố mua rất nhiều thứ, gà vịt, thịt bò, cá rau mọi thứ đầy đủ, sau cùng
Phương Chấn Đông cầm một bó hẹ bỏ vào xe đẩy. Hàn Dẫn Tố không nhịn nổi mở
miệng:
"Mua
rau hẹ làm gì?"
Phương
Chấn Đông đáp tự nhiên:
"Làm
hoành thánh"
"A.
. . . . ."
Hàn
Dẫn Tố căn bản là không giải thích được, còn chưa kịp hỏi thêm thì đã nhìn thấy
hình như bên kia có đồng nghiệp, sợ hết cả hồn vội vàng núp bên cạnh Phương
Chấn Đông, kéo kéo tay anh:
"Phương
Chấn Đông mua xong rồi, đi nhanh lên đi."
Cánh
tay nhỏ bé của cô kéo lấy tay anh ra ngoài chẳng khác gì kiến leo cành cây.
Phương Chấn Đông nhìn thấy đám người phía sau đang xô đẩy nhanh chóng xoay
người một cái đem cô ôm vào trong ngực mình, một tay ôm lấy cô, một tay đứng
xếp hàng tính tiền.
Hàn
Dẫn Tố đang cố tránh người quen, hoàn toàn không chú ý đến trạng thái của hai
người, ngay cả cô cũng mập mờ, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã xếp hàng tính
tiền rồi. Trước mặt bọn họ là một bà lão vẻ mặt rất hiền lành nhưng lại có chút
kỳ quái. Quay đầu lại nhìn bọn họ chằm chằm một lát rồi cười nói:
"Vợ
chồng son mua đồ năm mới, vợ anh thật xinh đẹp.”
Gương
mặt Hàn Dẫn Tố đỏ bừng, vừa muốn xua tay lại nghĩ nếu như càng giải thích càng
phiền toái hơn. Có thể oán người khác hiểu lầm được sao, nhìn tình cảnh hiện
tại của bọn họ thì đến cô cũng sẽ nghĩ họ là vợ chồng.
Gương
mặt đỏ bừng từ trong siêu thị ra ngoài, Hàn Dẫn Tố như là phía sau có quỷ đuổi
theo, giục Phương Chấn Đông đi mau, chốc lát là đã đến xe.
Trong
lòng suy nghĩ, tiếp tục như vậy quả thật không được, cô phải hỏi anh rốt cuộc
tìm cô có chuyện gì, đáng tiếc dọc đường đi cũng không có cơ hộ, lên đến phòng
thật thuận tiện để sắp xếp lời để mở miệng thì Phương Chấn Đông cởi áo ngoài
đưa cho cô, rồi xoay người lại đi vào phòng bếp. Anh đem thịt ba chỉ ra rửa
xong, tìm thớt thái thịt rồi băm nhỏ làm nhân bánh. Nhìn màn kia cô cứ nghĩ cô
đang đi nhầm nơi, đây là nhà của Phương Chấn Đông chứ không phải nhà mình.
Hơn nữa,
giờ cô mới hiểu vì sao anh không để cho cô mua thịt mà tự mình mua, thì ra là
muốn tự mình nấu.
Phương
Chấn Đông nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, mở miệng chỉ đạo:
"Cô
làm rau hẹ đi, một lát nữa tôi băm thịt xong sẽ trộn cùng.”
Hoàn
toàn cũng không cho Hàn Dẫn Tố có cơ hội mở miệng. Hàn Dẫn Tố vừa làm rau hẹ,
vừa có cảm giác mình thật vô dụng, sao lại không dám nói? Nhưng mà cô thật sự
không dám, bị Phương Chấn Đông nhìn một cái cô liền khép miệng lại, bao nhiêu
dũng khí bay biến hết.