Ads
Phương
Chấn Đông thật sự biết làm hoành thánh, Hàn Dẫn Tố nhìn từng viên một tròn to
ôm trọn sủi cảo từ bàn tay anh làm cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi.
Hàn
Dẫn Tố để chày cán bột xuống, không khỏi tò mò mà liếc nhìn sang anh. Áo sơ mi
đã mở hai nút ở cổ, tay áo xắn lên tận cùi chỏ để lộ ra cánh tay tráng kiện.
Bàn tay của anh rất lớn, có thể nhìn thấy đầy vết chai và rất dày nữa.
Cánh
tay trái có một vết sẹo dài, có vẻ như là vết thương cũ, nhìn qua có chút dữ
tợn nhưng nhìn thật hài hòa với người anh đến kỳ lạ, cả người toát lên khí thế
hào sảng.
Máu
và mồ hôi chắc là yếu tố làm nên một người quân nhân, Hàn Dẫn Tố chưa từng gặp
một quân nhân chân chính nhưng trong ấn tượng của cô, bọn họ phải là người chảy
máu, rớt đầy mồ hôi cũng không đổ lệ, là con người vô cùng rắn rỏi. Phương Chấn
Đông vô cùng phù hợp.
Có
thể nhìn thấy anh là người rất nghiêm cẩn, ngay cả trong lúc này vẫn đứng thẳng
hiên ngang, từng động tác lưu loát vô cùng.
Chiếc
cằm của anh rất mê người, cái loại rắn rỏi khiến cô muốn mang tranh ra vẽ, chợt
chạm phải ánh mắt của Phương Chấn Đông, cô sợ hết hồn theo bản năng định chạy
nhưng chợt nhận ra là rất khó.
Vẻ
mặt của anh vẫn như vậy nhưng trong ánh mắt của anh có thứ gì đó thật sâu trong
đáy mắt chợt lóe lên làm người ta nhất thời không đoán ra được, cô cũng không
đoán ra được. Chớp chớp mắt mấy cái, cô dời mắt nhìn chỗ sủi cảo trên khay.
Cô
gói từng viên thật khéo léo, Phương Chấn Đông thì nặn viên đặt vào trong, có
một loại mập mờ kỳ quái giống như cô và anh vậy….
"Tôi
đi nấu sủi cảo"
Như
muốn chạy trối chết, Hàn Dẫn Tố bưng sủi cảo vào phòng bếp, ánh mắt Phương Chấn
Đông nhìn theo, khóe miệng không khỏi giật giật. Ăn xong sủi cảo, dọn dẹp xong,
Hàn Dẫn Tố càng đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tường, kim
đồng hồ chỉ tám giờ mà Phương Chấn Đông một chút ý định đi cũng không thấy.
Hai
người ngồi vào sofa xem tivi, trên TV đang thông báo tin tức gần đây có nhiều
vụ trộm trèo lên các căn hộ cao tầng, cảnh báo mọi người phải chú ý, hơn nữa là
vào dịp cuối năm.
Phương
Chấn Đông vô cùng nghiêm túc, xem xong tin tức chợt đứng dậy, Hàn Dẫn Tố cũng
lon ton theo sau. Phương Chấn Đông nhìn trong nhà một lượt rồi đi thẳng vào
phòng ngủ của cô.
Hàn
Dẫn Tố còn chưa kịp ngăn cản thì anh đã đẩy cửa đi vào, trong lòng Hàn Dẫn Tố
chợt tức giận! Sao anh ta có thể tùy tiện như vậy? Nhưng chỉ có thể hét thầm
trong lòng, chưa dám phản kháng người đàn ông này.
Vừa
đi vào phòng ngủ của Hàn Dẫn Tố, Phương Chấn Đông không khỏi hơi ngẩn ra, nơi
này tràn ngập hương vị của cô, cái loại hương thơm nhàn nhạt như mùi trên người
cô.
Gian
phòng này đơn giản mà sạch sẽ chỉ toàn màu trắng, màu trắng của những nét chạm
trổ đầu giường, màu trắng của tủ, ngoài ra cũng không còn gì khác. Trên tường
có một bức tranh lớn làm xua tan đi vẻ đơn điệu khiến cho không gian căn phòng
có chút ý vị.
Rèm
cửa sổ được kéo qua một bên, Phương Chấn Đông đẩy cửa sổ ra, đưa tay thử kéo
thanh hàng rào bằng inox. Hàn Dẫn Tố khẽ cả kinh, mới vừa rồi nhìn anh kéo hàng
rào cô có cảm giác như nếu anh vừa dùng chút lực thì hàng rào sẽ đứt lìa ra.
Người
đàn ông này vô cùng khỏe, cô còn nhớ rõ ràng anh chỉ cần xách một tay có thể
xách cô sang một bên.
"Buổi
tối nhớ khóa cửa sổ bên trong lại.”
"Hả?"
Trong
lòng Hàn Dẫn Tố không khỏi nóng lên, thì ra là vì anh lo lắng cho sự an toàn
của cô. Người đàn ông này hoàn toàn thích hành động, không thích nói chuyện,
nhưng mỗi hành động đều có mục đích rất rõ ràng, không chút dây dưa.
Hàn
Dẫn Tố không tự chủ nhớ lại Trịnh Vĩ, lúc hắn theo đuổi cô luôn lấy cô làm đối
tượng săn sóc, thường xuyên làm cố làm cô vui vẻ như muốn lấp đầy khoảng thời
gian phiền muộn của cô.
Ban
đầu Mộ Phong cảm thấy cô gả cho Trịnh Vĩ là điều không thể tưởng tượng nổi thật
ra cô cũng không biết, không muốn yêu. Trải qua cuộc hôn nhân của cha mẹ, mẹ
chịu đựng bị cha phản bội, đối với tình yêu cô đã không còn dám mơ tưởng.
Bất
kể Trịnh Vĩ là người như thế nào, nhưng trước đây hắn cũng từng mang lại ấm áp
cho cô. Thật ra thì cô cảm thấy từ khi mẹ cô mất, cô bị chứng thiếu hụt ấm áp.
Luôn theo bản năng đi đến những nguồn ấm áp, vì toàn thân cô từ trái tim đến
tay chân đều lạnh lẽo như băng, cái loại lạnh lẽo đó không phải lúc nào cũng có
thể chịu được, cần phải có ngoại lực mới không bị chết rét.
Cùng
Trịnh Vĩ kết hôn một mặt nào đó cũng là muốn trốn tránh thực tế, và hướng đến
nguồn ấm áp, nhưng cô không biết, sau lưng ấm áp đó là lạnh lẽo hơn băng vạn
năm.
Ký ức
lướt qua trong đầu cô rồi biến mất, Phương Chấn Đông đã kiểm tra tất cả cửa sổ,
xoay người lại nhìn thấy cô đang ngơ ngẩn, anh không khỏi chau mày.
Nét
mặt của cô có chút buồn bực, hình như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó không vui, cô
đứng ngược sáng với phòng ngủ, bóng hình nửa ẩn nửa hiện dưới bóng đèn có chút
cô đơn như người thiếu phụ đang u sầu.
Phương
Chấn Đông không thích Hàn Dẫn Tố như vậy, cô phải là người tràn đầy sức sống,
anh thích cái dáng vẻ chần chừ lúc nãy của cô, vừa muốn mở miệng lại không dám,
nhìn đáng yêu vô cùng.
Chính
cô chắc cũng không biết ý nghĩ trong lòng cô đã hiện rõ lên mặt mình, thật đúng
là tiểu nha đầu không hơn không kém.
Phương
Chấn Đông nhìn đồng hồ, rốt cuộc có lương tâm mà nói:
"Tôi
phải đi."
Những
lời này đối với Hàn Dẫn Tố như câu thần chú giải trừ tất cả, trong nháy mắt
chợt linh hoạt trở lại, bước chân cũng nhẹ nhàng vô cùng bước nhanh đến móc
treo lấy quân trang và mũ đưa cho anh.
Phương
Chấn Đông chau mày nhìn chằm chằm cô thật lâu:
"Cô
rất hi vọng tôi đi?"
"Á.
. . . . ."
Khuôn
mặt nhỏ của Hàn Dẫn Tố đỏ lên, mắt chớp chớp mấy cái:
"Không,
không, điều này, chính là vì cảm thấy anh rất bận nên sợ làm trễ nãi công việc
của anh.”
Phương
Chấn Đông gật đầu một cái:
"Đúng
là rất vội."
Đưa
tay tiếp nhận y phục mặc vào, nhanh chóng cái từng nút áo, quân trang mặc trên
người anh càng làm anh thêm cao ngất, giống như cây tùng sống hiên ngang bất
khuất trên núi tuyết vậy. Càng nhìn anh càng giống một khối băng cứng cỏi.
Hàn
Dẫn Tố giúp Phương Chấn Đông cài nút áo xong, ánh mắt long lanh đưa cái mũ cho
anh, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên, cầm cái mũ đội lên đầu, cô vô cùng
sung sướng mở cửa ra.
Phương
Chấn Đông liếc cô một cái, đúng là không muốn tiễn anh đi rồi:
"Vậy,
anh lái xe chậm một chút, tôi không tiễn nữa.”
Hàn
Dẫn Tố còn thiếu cầm khăn mà vẫy nữa, Phương Chấn Đông quay đầu lại nhìn cô một
cái:
"Ngày
mai tôi tới đây, tìm người giúp cô thay rào chắn cửa sổ.”
Nghe
nói xong Hàn Dẫn Tố đơ người ngay tại chỗ.
Khi
Hàn Dẫn Tố phục hồi lại tinh thần thì Phương Chấn Đông đã đi rồi, cô tức muốn
đạp cửa. Ngồi ở sofa hờn dỗi, người đàn ông này sao mặt dày như thế, hay là
quân nhân đều là như vậy? Hoặc là anh ta có ý đồ gì bất lương với mình? Không,
điều này là không thể, mình và anh ta chẳng bao giờ có khả năng.
Nhưng
quả thật chính cô nhìn vào cũng biết chẳng có gì là bình thường ở đây cả, hai
người bọn họ tựa như đôi vợ chồng lâu năm vậy, cô và Trịnh Vĩ kết hôn hai năm
cũng chưa từng như vậy.
Còn
đổi hàng rào chắn gì nữa? Cô cảm thấy rất chắc chắn, hơn nữa cô đang ở tầng
mười sáu sẽ không có trộm trèo vào, đâu phải là người nhện? Không phải như thế
là quá thừa thãi ư? Mà đây là phòng của cô, cô muốn thay thì cũng không thể đòi
tiền chủ nhà. Nhưng cô cũng thừa hiểu rõ, Phương Chấn Đông đã nói chắc chắn sẽ
làm.
Hàn
Dẫn Tố cảm thấy mình cũng kỳ lạ, cô cùng anh ta tính cả hôm nay mới gặp nhau
hai lần nhưng anh ta đang muốn làm gì cô cũng biết, cũng chính bởi vì biết nên
theo bản năng không dám phản kháng mới bị người đàn ông này lấn lướt hết.
Hàn
Dẫn Tố đột nhiên hiểu tại sao bây giờ anh ta vẫn còn độc thân, căn bản không có
người phụ nữ nào dám ở cùng với anh ta, phải thật dũng cảm.
Vương
Đại Bưu mới vừa vào đoàn bộ, Phùng Chính ủy sửng sốt rồi đập bàn quát lên:
"Tại
sao lại trở lại, không phải bảo các cậu đi theo Đoàn Trưởng sao? Mấy cái đứa
này chạy về đây làm gì? Làm trễ nãi chính sự lão tử đây sẽ lột da các cậu.”
Vương
Đại Bưu đứng nghiêm chào:
"Báo
cáo chính ủy, trinh sát Vương Đại Bưu đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Nói
xong, nhếch môi cười hắc hắc, Lão Phùng thận trọng dò hỏi:
"Thế
nào? Nhìn thấy chưa, thật có đối tượng?"
Vương
Đại Bưu gật đầu một cái:
"Thật
đã có rồi."
Phía
sau Lý Chí Bảo chen miệng vào:
"Chị
dâu quá đẹp, nhìn bộ dạng so với Thúy Hoa trong thôn của tôi còn đẹp hơn.”
"Cậu
thôi đi!”
Vương
Đại Bưu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái:
"Mắt
của cậu bị gì đó hả? Cái tấm ảnh nhìn đã muốn nổi da gà kia tôi cũng đã xem
qua, làm sao có thể so sánh với chị dâu của chúng ta.”
Mặt
Lý Chí Bảo đỏ lên, đứng nghiêm ngay ngắn:
"Báo
cáo Chính ủy, Đại đội trưởng của chúng tôi nhìn trộm ảnh của tôi, đây có tính
là lỗi không ạ? Trên TV đã nói rõ, đúng rồi, đây là xâm phạm riêng tư của người
khác.”
Lưu
Thanh Sơn phụt ra một tiếng cười, Vương Đại Bưu xoay người lại đập đầu hắn một
cái:
"Nhóc
con, cậu được lắm! Học tố cáo cơ à, đó là tôi muốn xem, cái người là cậu mà cậu
đặt trong lòng cứ cố khoe khoang là ai mà đi đâu cũng bảo là Thúy Hoa xinh đẹp
trong thôn nên mới liếc một cái.”
"Được
rồi, được rồi! Tôi hỏi chuyện của Đoàn Trưởng các cậu sao lại nhảy đến đây,
Vương Đại Bưu.”
Lão
Phùng kêu, Vương Đại Bưu vội vàng đứng nghiêm chỉnh:
"Giờ
thì báo cáo tình huống cho tôi nào, đừng nói lằng nhằng.”
Vương
Đại Bưu gãi gãi đầu, nhìn chừng không thấy ai mới thấp giọng nói:
"Chính
ủy, tôi thấy Đoàn Trưởng của chúng ta đang trâu già gặm cỏ non, cô bé kia mới
chừng hai mươi, hoàn toàn khác biệt với chúng ta, bộ dạng như mùa xuân, vô cùng
xinh đẹp.”
Phía
sau Lưu Thanh Sơn cũng nói theo:
"Tôi
nhìn so với cô văn công lần trước nhảy cái điệu gì ở vùng Tấn Cương, à Salsa,
so với cô Salsa còn đẹp hơn, hơn nữa vô cùng khí chất, đúng không Đại Quân?”
Lý
Chí Bảo gật đầu như giã tỏi nói:
"Chỉ
là có chút gầy, tôi nhìn thấy có vẻ không được chăm sóc tốt, người như gió thổi
có thể bay được.”
Lão
Phùng dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy đội trinh sát nên được tăng cường
huấn luyện, ba cậu lính này là nòng cốt mà đang nói cái gì vậy?