Ads
Sau khi đưa Tố Tố về Phương Chấn Đông không trở về
doanh trại mà trực tiếp trở lại Phương gia. Hai vị thân sinh Phương gia cùng vợ
chồng Phương Nam cũng vẫn còn ở đó và đang ngồi ở phòng khách giống như đoán
biết anh sẽ trở lại. Tiểu Phong đã được bảo mẫu mang về phòng ngủ rồi.
Phương Chấn Đông không khỏi khẽ cau mày, Trần Thư
Tuệ cũng không nói quanh cho trực tiếp biểu đạt lập trường:
"Chấn Đông, mẹ và cha con phản đối con cưới cô
giáo Hàn, chuyện này là thật!”
Phương Chấn Đông khẽ nhếch môi mỏng:
"Tại sao?"
"Tại sao?"
Trần Thư Tuệ không khỏi nổi đóa:
"Chấn Đông, con luôn không muốn mọi người quan
tâm nhưng đây là chuyện hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn được. Cha mẹ không
yêu cầu như nhà khác, cần phải môn đăng hộ đối nhưng tối thiểu gia thế phải
trong sạch. Bối cảnh nhà cô ấy quá loạn, mặc dù nhìn cô ấy rất tốt nhưng kiểu
cha mẹ như thế này biết tương lai cô ta sẽ ra sao cũng không thể đoán được. Lại
còn đã từng kết hôn, lấy điều kiện của con thì phụ nữ nào chẳng kiếm được mà
phải lấy người phụ nữ đã ly hôn?”
Mặt Phương Chấn Đông có chút trầm, trầm mặc hồi lâu
mới chuyển qua Phương Hoa:
"Cha cũng phản đối sao?"
Trong lòng Phương Hoa đang suy nghĩ, con trai mình
thì ông biết, lời của vợ mặc dù có để ý nhưng dùng trên người Chấn Đông không
có tác dụng. Không khéo còn phản tác dụng, thích thú trầm ngâm hồi lâu mới tìm
lời nặng nhẹ nói:
"Anh đã gần bốn mươi rồi, ý kiến của cha mẹ chỉ
là bày tỏ lập trường của mình thôi, quyết định thế nào là tùy anh, ý kiến của
cha thì cha sẽ giữ riêng.”
Trần Thư Tuệ trừng mắt liếc ông một cái, trong
lòng muốn mắng: “lão già thối này, đến thời điểm mấu chốt lại như xe bị tuột
xích!”
Ánh mắt Phương Chấn Đông quét về phía vợ chồng
Phương Nam, cô giơ tay lên:
"Em cùng Thừa Tuyên bỏ phiếu tán thành!"
Phương Chấn Đông đứng lên:
"Cha mẹ, mặc kệ hai người có đồng ý hay không
thì đời này Tố Tố là vợ của con. Những thứ mà mẹ nói kia chưa bao giờ là yêu
cầu của con cả con cưới chính là Tố Tố chứ không phải gia đình và bối cảnh của
cô ấy. Con chỉ cần biết cô ấy, hơn nữa con cũng thương cô ấy, về sau càng
thương hơn nữa. Con vô cùng chắc chắn về điều đó, cô ấy đáng giá để con làm như
vậy. Ngày mai con có nhiệm vụ huấn luyện, con về đoàn bộ trước.”
Phương Chấn Đông đi một lát thì Phương Hoa mới định
thần lại, quay sang nhìn chậu lan ở trong góc. Cô gái mà Chấn Đông mang về kia
nếu như không phải sớm biết lai lịch thì bất luận như thế nào Phương Hoa cũng không
tin cô gái trong sáng xinh đẹp như vậy lại có hoàn cảnh phức tạp đến thế, hơn
nữa còn từng kết hôn một lần. Cô giống như nhành lan kia, trầm mặc dịu dàng
vĩnh viễn tinh khiết kiêu ngạo.
Hơn nữa, Chấn Đông như vậy cũng làm ông ngoài ý muốn
mà chấn động. Làm cha ông nhìn ra được trong mắt con trai không thể đè nén được
tình yêu và thương xót. Bọn họ là cha mẹ có phản đối sợ rằng vô dụng, đứa con
trai này từ nhỏ chỉ cần là quyết thì ngoan cố mười đầu trâu cũng không kéo lại
được.
Phương Hoa thở dài quay sang nói với vợ:
"Con đã sớm khôn lớn, hôn sự này chúng ta không
quyết được thì đành bất đắc dĩ mà chấp nhận. Chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho
qua thôi, tóm lại con cháu tự có phúc của con cháu, cô gái kia tôi cũng thấy
được.”
Trần Thư Tuệ trợn mắt:
"Ông hồ đồ à, thay vì cưới cô ấy không bằng
phục hôn với Á Thanh còn hơn.”
Phương Nam nhíu mày nhìn mẹ :
"Mẹ, mẹ có ý gì vậy? Như vậy không phải quá
phiền đến Chu Á Thanh sao?”
Mắt Trần Thư Tuệ lóe lên:
"Thật ra thì ban đầu ly cũng không thể oán trách
Á Thanh, anh trai con không hiểu phong tình, nếu như ban đầu đối với Á Thanh
bằng một nửa cô giáo Hàn thì đâu đến nỗi ly hôn.”
Phương Nam không khỏi lắc đầu cười một cái:
"Mẹ, chuyện như vậy không thể so sánh như thế
được, mẹ xem anh con nhìn Tố Tố thế nào và mẹ đã thấy Tố Tố như thế nào với anh
con chưa? Á Thanh có thể không oán hận làm thức ăn chờ anh con về sao? Á Thanh
có thể hiểu công việc của anh con từ đó mà quan tâm chăm sóc anh ư? Nếu những
thứ này chưa coi là gì thì tình yêu không phải mẹ cứ nói yêu ai là yêu được.
Hôn nhân càng như vậy như người uống nước ấm lạnh tự biết. Tố Tố đúng là một
nửa của anh trai, có hàng trăm Á Thanh cũng không thể sánh được.”
Trần Thư Tuệ liếc Phương Nam một cái:
"Yêu hay không yêu mẹ không hiểu, nhưng mẹ biết
không thể để cho người ta chỉ trỏ vào để nói Phương gia chúng ta không ra gì.
Hơn nữa cha con còn tại chức vị, chọn con dâu phải cẩn thận một chút mới thỏa
đáng.”
Những ngày kế tiếp trôi qua Hàn Dẫn Tố xem như
là “thuận”, chẳng qua chữ “thuận” này giống như là đang sắp đứng trước giông
bão, mang theo lo lắng âm ỉ. Cha mẹ anh cũng không tìm cô làm phiền, anh
nghỉ phép thì vẫn đến nhà cô hoặc cô sẽ vào doanh trại thăm anh. Chuyện kết hôn
anh không cho phép cô trông nom, anh nói sang tháng liền đi đăng ký.
Phương Chấn Đông vẫn thói quen bá đạo, mặc dù cô
không cảm thấy sẽ dễ dàng như vậy nhưng vẫn theo thói quen để mọi chuyện cho
anh xử lý. Cô đã có thói quen tin tưởng dựa dẫm vào anh rồi, cảm giác tin cậy
như là tín ngưỡng vậy mà loại tín ngưỡng này mới tạo nên nền tảng của tình yêu.
Đúng rồi! Tình yêu! Hàn Dẫn Tố chợt nhận ra mình
sống gần 26 năm mới lần đầu tiên biết đến tình yêu. Tình yêu là gì? Giống như
cô với anh mới có thể tạo nên định nghĩa mới.
Lúc không thấy mặt sẽ nhớ thương, gặp mặt liền chỉ
muốn ở bên nhau,lúc gió tuyết bão bùng chỉ muốn nép vào ngực anh, khổ sở có một
bờ vai để dựa vào, lúc sung sướng vui vẻ có người để cùng chia sẻ. Lúc không có
chuyện gì làm có thể mặc sức tưởng tượng về một mái nhà tương lai. Có thể mong
manh nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào, cái vị ngọt ngào đó xâm nhập đến toàn
bộ chân tay đến tận xương tận tủy.
Mà tất cả nền tảng này chính là tín nhiệm, Hàn Dẫn
Tố gần như mù quáng tin anh, mặc dù trong lòng đôi lúc muốn chống đối nhưng cô
vẫn đồng ý. Loại tín nhiệm này cô chưa từng dành cho Trịnh Vĩ hay là người khác
cho nên tận mắt thấy Phương Chấn Đông và Chu Á Thanh ở cùng một chỗ cô cũng
không có cảm giác phản bội mà chỉ cảm thấy cảm giác ghen tức tự dưng xông lên.
Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm cô đến phòng tranh của
Đường Tử Mộ mang bức vẻ mới nhất của mình đến nhờ anh bán. Đường Tử Mộ rất có
phong độ, trải qua chuyện đó Hàn Dẫn Tố không có ý định làm phiền anh nhưng anh
lại chủ động tìm đến cô hài hước nói:
"Không thành người yêu thì còn là sư huynh của
em, hơn nữa tranh em vẽ khách hàng rất thích, buôn bán thì vẫn phải tiến hành!”
Nhẹ nhõm thoải mái đây là cảm giác Đường Tử Mộ mang
lại cho cô khiến cho người ta không khỏi nhộn nhạo. Đến lúc này cô mới nhìn
thẳng vào vị sư huynh xuất sắc này, tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng hòa nhã, có
lúc cô cũng kinh ngạc vì sao người đàn ông như vậy cô lại bỏ quên?
Tất nhiên suy nghĩ này cô không thể để Phương Chấn
Đông biết, nhưng cô cũng gọi điện cho Mộ Phong để tâm sự. Mộ Phong đang cùng
chồng đi Châu Âu du lịch tuần trăng mật, nghe cô nói xong hừ một tiếng rồi tổng
kết:
"Hàn Dẫn Tố mày trời sinh tính trì độn chậm
chạp nên kết cục của mày chính là vậy. Dù sao thì mày cũng có đồng chí đại thủ
trưởng rồi, cẩn thẩn không đồng chí thủ trưởng nhà mày ghen rồi dạy cho mày
chết. Tao cúp máy đây, điện thoại quốc tế đường dài đắt lắm!”
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút khiến cô
không khỏi bật cười. Nhưng nghĩ lại lời Mộ Phong nói cực kỳ chuẩn. Nếu không có
Trịnh Vĩ và Phương Chấn Đông thì cô và Đường Tử Mộ chỉ sợ là không thể, nhưng
dù sao có vị sư huynh này làm bằng hữu cô thấy còn gì bằng nữa.
Hai người bàn bạc xong chính sự thì đến trưa, Hàn
Dẫn Tố nhớ hình như mình vẫn còn nợ anh một bữa cơm liền mời anh đi ăn, Đường
Tử Mộ cũng không từ chối.
Thật ra thì Đường Tử Mộ cảm thấy thất bại nhất là
khi nhìn thấy Phương Chấn Đông. Khí thế của người đàn ông kia cùng với hành
động che chở cho cô khiến anh có thể lãnh giáo được cảm giác thất bại là như
thế nào. Nhưng cô lại rất hạnh phúc.
Trong ngực người đàn ông đó toát ra đầy vẻ cường
thế, Đường Tử Mộ cũng chưa từng thấy Hàn Dẫn Tố như vậy. Cô cười đến xán lạn,
cô vui vẻ đến mức người khác hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Đường Tử Mộ cảm thấy mình còn đang may mắn, tình
trường bị thua nhưng tối thiểu anh vẫn còn là sư huynh, bằng hữu tri kỷ của cô.
Bỏ qua những mất mát trong lòng, lùi về vị trí là sư huynh của cô, yên lặng mà
nhìn cô, nhìn cô hạnh phúc cũng là một cách để bù đắp. Cho nên có thể nói anh
không thẹn là quân tử.
Hai người đến nhà hàng Tây lần trước, chưa kịp vào
cửa đã thấy cạnh cửa sổ là Phương Chấn Đông và Chu Á Thanh ngồi với nhau. Đường
Tử Mộ có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn Hàn Dẫn Tố thấy cô đang mím môi cười
nhẹ:
"Sư huynh, chúng ta đi nhà hàng khác đi!"
Ăn cơm xong Hàn Dẫn Tố liền trực tiếp về nhà luôn, Phương Chấn Đông mở cửa đi vào đã nhìn thấy cô gái nhỏ ôm cái gối ôm to
ngồi trên ghế, mắt mặc dù nhìn TV nhưng con ngươi lại không nhúc nhích. Ngón
tay theo thói quen lại đưa vào miệng gặm không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đoán chừng là tiếng mở cửa của anh đã quấy rầy cô,
cô gái nhỏ bèn cuống quýt bỏ tay xuống làm anh không khỏi bật cười.
Hàn Dẫn Tố buông gối ôm ra bước tới thuận tay nhận
mũ và áo khoác ngoài của anh treo lên tường, ngẩng đầu nhìn anh, vòng vo hỏi:
"Anh ăn cơm chưa?"
Phương Chấn Đông gật đầu một cái.
"À! Ừm, ăn gì?"
Hàn Dẫn Tố chớp mắt mấy cái hỏi lại làm anh cúi đầu
nhìn vào hai mắt cô. Nha đầu này hôm nay có gì đó không đúng, mắt cô vô cùng mờ
ám, anh đã vô cùng quen thuộc rồi, nghĩ một chút rồi giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn
ra lệnh:
"Có lời gì trực tiếp hỏi?"
Hàn Dẫn Tố lủng bủng trong miệng:
"Trưa nay anh đi ăn với ai?”
Phương Chấn Đông chau chau mày:
"Á Thanh tìm anh có chút chuyện!”
"Á Thanh? Gọi thật thân thiết!"
Giấm chua trong lòng cô không ngừng ứa ra, quay mặt
sang chỗ khác không thèm để ý tới anh. Phương Chấn Đông không khỏi cười khục
khục hai tiếng, đùa cô:
"Em đi với sư huynh thì được còn anh thì
không?”
Hàn Dẫn Tố quay lại nhìn anh chằm chằm:
"Hai việc tính chất hoàn toàn khác nhau!”
Nói xong mới thấy mình cũng hơi quá rồi, Hàn Dẫn Tố
cũng biết anh không phải là người hai lòng nhưng trong lòng luôn có chút thấp
thỏm không yên.
Thật ra thì Phương Chấn Đông không muốn nói chuyện
với cô vợ nhỏ của mình về chuyện gần đây không biết Chu Á Thanh như thế nào lại
cứ vài ngày lại đến tìm anh, thậm chí là đến đoàn bộ mấy lần. Số lần gặp còn
hơn cả số lần một năm hai người kết hôn trước kia.
Nói thật, Phương Chấn Đông một chút cũng không hiểu
Chu Á Thanh, cũng không có ý định hiểu. Mặc dù bọn họ từng là vợ chồng nhưng cô
liên tiếp đến tìm anh làm anh phiền chết đi được. Cũng bởi cô vợ nhỏ của anh về
điểm này có chút nhỏ mọn và thái độ của Chu Á Thanh có mấy phần mập mờ.
Anh cảm thấy chuyện này cần phải nói rõ ràng, vì thế
mới vào ngày nghỉ cố ý tìm Chu Á Thanh để nói chuyện.
Chu Á Thanh là do bà Phương ám hiệu tới gần Phương
Chấn Đông.
Chuyện của anh đã truyền đi rất nhanh, chỉ vài ngày
cô đã nghe nói rồi, thật có chút tổn thương lòng tự ái. Phương Chấn Đông không
cần cô, lại còn sắp lấy người phụ nữ đã từng ly hôn, mà xét trên lập trường của
mẹ anh làm cô cũng cảm thấy mình có được hy vọng lóe sáng.
Cô bỏ xuống kiêu ngạo bây lâu bắt đầu chủ động đến
gần anh, đúng như lời Bà Phương nói, nếu ban đầu cô chịu để ý, dịu dàng săn sóc
thì đã không kết thúc như vậy. Dù sao thì cô vẫn còn yêu anh. Nhưng anh vẫn
lãnh đạm như vậy, mặc dù thái độ so với hai năm trước có khác nhưng khoảng cách
giữa hai người vẫn không thay đổi.
Tất cả vẫn như giữa tầng kính trong suốt có thể thấy
được nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới được, khiến cho người ta cực kỳ vô lực.