Ads
Ngồi ở trước mặt Phương Chấn Đông, Chu Á Thanh cực
kỳ kiềm chế kích động cùng kỳ vọng trong lòng. Cố gắng duy trì bình tình và ưu
nhã từ trước đến giờ, buông dao nĩa trong tay ngẩng đầu lên.
Phương Chấn Đông đã ăn xong rồi, Chu Á Thanh biết
thói quen của anh lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện, chuyện gì cũng vậy, chờ ăn
xong rồi mới nói. Nhiều năm kiếp sống trong quân lữ tất cả thói quen của anh
phù hợp một cách nghiêm cẩn, khắc chế theo quân nhân. Mặc dù ở trên giường…..
Chu Á Thanh nhớ tới thái độ của anh đối với người
phụ nữ khác trong lòng lại xông lên sự ghen tỵ. Cái loại săn sóc dịu dàng đó
anh chưa từng làm với cô, thậm chí trong một năm kết hôn cũng không mảy may.
Phương Chấn Đông đợi cô để giao nĩa xuống, trực tiếp
mở lời:
"Á Thanh, anh không biết gần đây có chuyện gì
xảy ra với em nhưng đây không phải là em!”
Chu Á Thanh nhất thời sững sờ, không khỏi lộ ra một
nụ cười tự giễu:
"Phương Chấn Đông, anh cũng biết đây không phải
là em à? Mặc dù chúng ta kết hôn rồi ly hôn, từ trước đến sau, thời gian ở
chung không đến một tháng?”
Giọng Chu Á Thanh đầy oán giận bất mãn, nếu như hôm
nay hôn nhân hai người vẫn tồn tại mà cô nói như vậy thì không sao. Nhưng hiện
tại hai người đã ly hôn thật có chút bất minh mập mờ. Mà điều Phương Chấn Đông
không thích nhất đó chính là mập mờ.
Phương Chấn Đông nhíu chặt chân mày:
"Á Thanh anh cùng Tố Tố sẽ kết hôn, những chuyện
đã qua với hôn nhân của chúng ta anh rất xin lỗi. Nhưng dù sao cũng đã qua rồi,
anh hy vọng em có thể tìm đươc hạnh phúc thuộc về chính em!”
"Hạnh phúc thuộc về chính em?”
Lúc này Chu Á Thanh mới coi là hiểu, Phương Chấn
Đông vui vẻ hẹn cô ra đây không phải cho cô điều cô mong muốn kia mà chỉ muốn
rõ ràng cho cô hiểu. Đúng rồi! Người đàn ông này luôn thế, chuyện gì cũng muốn
gọn gàng linh hoạt. Bà Phương cũng sai rồi, mặc dù cô có buông đi tự ái và kiêu
ngạo của mình hạ cố đến tìm anh thì vẫn không được chút nào đáp lại.
Người đàn ông này căn bản là lòng dạ sắt đá, nhưng
lòng dạ sắt đá như vậy sao có thể trước mặt người phụ nữ khác nhu tình đến thế
kia? Chu Á Thanh cảm thấy mình thất bại rõ ràng, hơn nữa còn thua vào tay người
phụ nữ bình thường như vậy cô làm sao có thể cam tâm.
Chu Á Thanh bưng cốc nước trên bàn uống nửa ly nước
mới xem như tắt được chút hỏa khí trong lòng. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp
ưu nhã vẫn không có chút tức giận:
"Phương Chấn Đông anh có biết từ lúc rất nhỏ em
đã thích anh? Từ lúc anh cứu em từ dưới nước lên em đã thích anh, nhiều
năm như vậy em yên lặng ở sau lưng anh nhìn anh, chờ đợi để anh quay đầu lại dù
chỉ là một lần để em có thể nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn thủy chung nhìn về
phía trước. Trong lòng anh đến giờ vẫn không chứa nổi nữ nhi tình trường, lúc
mẹ anh sắp xếp cho anh đi xem mắt là em xin chị dâu em giúp đỡ, anh sẽ vĩnh
viễn không biết thời khắc em gả cho anh em có bao nhiêu sung sướng. Nhưng mơ
ước hạnh phúc đó không quá một năm đã bị anh lạnh nhạt phá hủy. Phương Chấn
Đông, ly hôn em chỉ muốn nhắc nhở anh là trừ quân đội, trừ lính của anh ra anh
còn có một nguời vợ, cô ấy cũng cần anh quan tâm, cần anh chăm sóc. Nhưng anh
cứ như vậy, không nói một lời ly hôn với em. Nếu cứ như vậy em cũng chấp nhận,
nhưng giờ anh lại kết hôn, hơn nữa…..”
Chu Á Thanh dừng lại chốc lát, sắc mặt chợt cố chấp
, nghiêm túc hỏi một câu:
"Phương Chấn Đông, anh nói cho em biết, anh yêu
cô ấy sao?”
Trên mặt Phương Chấn Đông không có chút biến hóa
nào, vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng trong lòng cũng có mấy phần kinh ngạc, cũng
không thể ngờ trong lòng Chu Á Thanh lại cất giấu nhiều oán khí như vậy đối với
anh. Bây giờ nghĩ một chút, có lúc anh quả thật đã bỏ quên cô, nhưng giờ nói
thì có chút ý nghĩa gì? Tốt xấu ân oán gì cũng đã qua không phải sao? Rối rắm
với quá khứ không phải là phong cách của Phương Chấn Đông.
Mà đối mặt Chu Á Thanh lời hỏi như chất vấn này, anh
nghĩ thế nào nói thế đấy:
"Anh không hiểu những điều đó nhưng anh biết rõ
Tố Tố sẽ là vợ của anh, là người phụ nữ của anh và là mẹ của con anh.”
Chu Á Thanh tại sao có thể không ghen tỵ, người cứng
rắn và lạnh lùng như Phương Chấn Đông chắc chính anh cũng không ý thức được mỗi
khi anh nhắc đến cô gái kia đôi mắt anh sẽ đặc biệt sáng rực lên. Nhìn vào
khiến Chu Á Thanh cảm thấy hết sức chói mắt, mà cô lại kiêu ngạo nên cô không
thể đứng nổi trước mặt người đàn ông này.
Bởi vì cô nhìn ra người đàn ông này căn bản không
thèm để mắt đến lời thổ lộ cất chứa trong lòng bao nhiêu năm của cô mà chỉ để ý
đến người phụ nữ sắp thành vợ của anh mà thôi. Cô đi về mà có mấy phần nhếch
nhác.
Phương Chấn Đông nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đối
với tâm tư phức tạp quanh co của phụ nữ anh đoán không nổi nhưng anh biết chính
mình cần điều gì, mà chỉ cần đến điều này là đủ rồi.
Cho nên đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của anh, cơn
ghen của Hàn Dẫn Tố bất giác đã nhỏ đi nhiều, cô cảm thấy mình đã quá để tâm.
Nhưng sự ghen tuông cứ bung ra ngoài cô cản không được.
Phương Chấn Đông đem cô ôm vào ngực, cẩn thận nhìn
vào mắt cô, lại cười trầm hai tiếng dí ngón tay vào trán cô:
"Cả ngày chỉ nghĩ chuyện lung tung, em nghĩ đến
chuyện từ chức chưa?” Ánh mắt cô lại lập lòe bất định, anh khẽ thở dài ôm cô
ngồi lên đùi mình nhỉ giọng nói:
"Năm nay nếu không có gì thay đổi thì chắc sang
năm anh sẽ được điều sang khu khác.”
Nói xong, nắm lấy mặt cô để cho cô có thể nhìn vào
mắt mình:
"Anh nói trước, anh không chấp nhận chuyện hai
người ở hai nơi, để anh một năm chỉ gặp vợ mấy ngày anh không làm được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, liếc anh một cái
trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ, nếu không để ý đến chuyện Phương gia có đồng ý
hay không, về sau cô sẽ theo Phương Chấn Đông đi xa, cuộc sống gia đình tạm ổn
so với ở với cha mẹ chồng tốt hơn nhiều. Hơn nữa cô vẫn muốn ra ngoài dạo chơi,
chẳng qua là không có cơ hội, đi theo anh giấc mộng của cô có thể dễ dàng thực
hiện.
Phương Chấn Đông thẻ từ trong túi ra đặt vào tay cô:
"Đây là tiền lương của anh, em cầm lấy!”
Hàn Dẫn Tố sửng sốt, rồi nhanh chóng nhét vào tay
anh:
"Anh, anh xem em là cái dạng gì? Em có tiền,
hơn nữa em còn nợ anh tiền nữa.”
Phương Chấn Đông trừng mắt:
"Gì mà anh với em? Em là vợ anh còn dám phân
rạch ròi như thế sao? Anh cả ngày ở trong quân đội, cũng không cần dùng đến
tiền, em xem có gì cần thiết để mua thì dùng. Anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhà
chúng ta cũng không cần mua, em theo anh vào doanh trại thì cũng được phân
phòng rồi. Bà ngoại em bên kia em bảo cậu mua một phòng nho nhỏ, thuê một người
để chăm sóc. Bà đã lớn tuổi lại bị bệnh tim, điều kiện của cậu em cũng có hạn
mà người già sống một mình cũng không an toàn.”
Lòng của cô đã bị người đàn ông này cảm động, người
đàn ông khô khan như vậy nhưng trong lòng có thể nhớ đến chuyện nhỏ không đáng
nói này. Những chuyện này là ý định từ lâu của cô, cậu mợ hiện tại nhà chỉ có
hai phòng, mỗi khi em họ về cũng khá bất tiện. Lần trước cô trở về thấy khu nhà
bên cạnh đang có bán phòng, chẳng qua là giá phòng quá cao mà cô vừa ly hôn nên
tình hình kinh tế cũng khá eo hẹp đành bỏ dở.
Hiện tại cô dành dụm được chút tiền, tranh cô vẽ
được Đường Sư huynh bán cũng được kha khá, nhiều nhất là sang năm cô đã có thể
đủ tiền đặt cọc mua nhà rồi. Không ngờ anh lại chủ động nhắc đến điều này.
Hàn Dẫn Tố không khỏi nhớ lại về Trịnh Vĩ, khi đó cô
đưa tiền cho bà đều là lén đưa cho nhưng Trịnh Vĩ biết, mặc dù không ngăn cản
nhưng vẫn ám chỉ xa gần.
"Nghĩ gì thế? Lời của anh nói em có nghe không
đấy?”
Phương Chấn Đông vỗ vỗ gương mặt của cô, cô định
thần lại, mắt sáng lên nhìn anh, chợt ôm lấy cổ anh hôn chụt một cái:
"Phương Chấn Đông, anh thật tốt!"
Anh không khỏi bật cười:
"Đồ mê tiền, em nhận tiền là được rồi. Không
phải Lão Phùng nhắc nhở anh thì anh cũng quên điều này, nói thật quân nhân như
anh sống quả thật không dễ dàng, phải từ bỏ rất nhiều thứ nhưng anh chưa có ý
định buông tha em. Tố Tố, từ chức đi! Tháng sau chúng ta đi đăng ký, được
không?”
Trong lòng anh rõ ràng, tuy anh chuyên quyền độc
đoán nhưng trong lòng Tố Tố vẫn chưa xác định có thể là do cô đang có cảm giác
không an toàn cho nên chuyện kết hôn mới do dự. Mà anh hy vọng có thể thấy cô
cam tâm tình nguyện không chút do dự nào mà gả cho anh.
Hàn Dẫn Tố thậm chí cảm thấy được tảng đá cuối cùng
đè trong lòng cô đã rớt xuống, bờ vai của anh có thể gánh cả gánh nặng ngàn
cân, là người đàn ông có thể che chở cho mình được. Tương lai của mình giao phó
trong tay người đàn ông này thì cô còn gì mà do dự nữa.
Nghĩ đến đây, Hàn Dẫn Tố nhẹ nhàng nhưng vô cùng
kiên định gật đầu, ôm chặt lấy cô anh mà nhỏ giọng thì thầm:
"Phương Chấn Đông, em yêu anh!”
Phương Chấn Đông chưa bao giờ biết những từ đơn giản
này từ cái miệng nhỏ của cô nói ra đi vào tai anh lại có uy lực đến thế. Giống
như trong nháy mắt liền thiêu đốt anh, thắp lên ngọn lửa trong lòng anh làm cho
anh muốn phải hung hăng yêu lấy cô gái nhỏ động lòng người đang ngồi trong
lòng.
Dường như ngay lập tức Hàn Dẫn Tố bị anh đè xuống
dưới, hô hấp dần nặng nề mang theo hơi thở bá đạo của anh cuốn tới trong nháy
mắt che mất lý trí của cô.
Cô mặc chiếc váy ở nhà rộng thùng thình nên chỉ cần
anh hai ba lượt là lôi xuống hết rồi đè lên người cô, trực tiếp dùng hành động
nói cho cô gái nhỏ dưới thân biết lời của cô đã tác động đến lòng anh như thế
nào…..
Giữa kích tình triền miên, bao nhiêu lo âu giữa hai
người cũng tản đi hết, hai lòng đã thầm hứa với nhau, ái và dục kết hợp thành
hạnh phúc làm cho hai người đồng thời đạt đến cao triều.
Kích tình đi qua, Hàn Dẫn Tố cảm thấy mình thật chán
chường, hình như ở cùng người đàn ông này sẽ không làm chuyện gì khác ngoài lăn
lộn trên giường thì cũng chỉ là lăn lộn trên giường. Nhưng ngoài miệng oán giận
như vậy còn trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Cô biết người đàn ông này muốn có
cô, thậm chí là yêu cô rất nhiều, mặc dù một chữ yêu cũng không chịu nói ra
nhưng cô vẫn có thể cảm thấy được.
Cô quyết định bỏ qua tất cả mọi băn khoăn chỉ nghĩ
đến tương lai của mình và anh. Cô quyết định nộp đơn từ chức. Vào tháng năm báo
cáo kết hôn của Phương Chấn Đông cũng được thông qua, dĩ nhiên đây là kết quả
của việc Phương Chấn Đông trực tiếp uy hiếp.
Đáng tiếc hai người còn chưa kịp đi đăng ký kết hôn
thì động đất ở Tứ Xuyên xảy ra, là quân nhân Phương Chấn Đông đương nhiên muốn
đi cứu trợ. Anh chỉ để lại hai chữ: “Chờ anh” liền đi.
Sau ngày thứ hai anh đi, Hàn Dẫn Tố lại gặp mẹ của
anh, Trần Thư Tuệ.