Trong một góc tối mà chỉ nhờ ánh trăng mờ ảo kia mới có thể thấy rõ được.
Hạ Trĩ như khoác lên mình một lớp lọc mềm mại, hàng lông mi dày và tinh tế phản chiếu dưới đáy mắt cậu, nhu thuận mà điềm tĩnh, nghiền nát cả vầng trăng.
Trong mắt hiện lên một thoáng kinh ngạc, Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ, giọng nói lạnh lùng nay pha thêm chút mập mờ, “Chỉ cho mỗi anh sờ hả?”
“Ừm.” Hạ Trĩ buồn bực đáp lại một tiếng.
“Sờ thế nào cũng được hả?”
“Ừm.”
Hai câu trả lời nhẹ nhàng này giống như một liều thuốc nhử mồi cực mạnh, mê hoặc ham muốn chiếm hữu mà Thẩm Thời Kiêu luôn đè nén trong tim bấy lâu nay.
Hắn duỗi tay kéo xuống chiếc áo len bị Hạ Trĩ vén lên, rồi xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Bên ngoài lạnh lắm, trước hết cứ kéo xuống đi. Nếu sờ ở đây, anh đoán ngày mai em sẽ bị cảm.”
Hạ Trĩ ôm tranh cuộn, tỏ vẻ khó hiểu.
Thẩm Thời Kiêu bồi thêm một câu: “Bởi vì sẽ không dừng được.”
Ôi! Mấy lời đen tối gì thế này!
Hạ Trĩ đỏ mặt, cậu ấp úng: “Háo sắc.”
Sau khi về nhà, Hạ Trĩ treo bức tranh trên đầu giường, vừa vui vẻ vừa như suy nghĩ gì mà sờ sờ cằm.
Tên của bức tranh này là ánh trăng?
Cậu biết rồi!
Ý của Thẩm Thời Kiêu nhất định là cậu và bạch nguyệt quang đều quan trọng như nhau!
Cậu đã hết khổ rồi à!
Ở phòng ngủ phía đối diện, Thẩm Thời Kiêu đang xử lý việc công ty, thoạt nhìn tâm trạng của hắn không được tốt lắm.
Cấp dưới vội vàng nói:
“Chủ tịch Thẩm, kế hoạch có thay đổi. Nhà họ Lâm vì muốn chiếm thị trường quốc nội nên gần đây đã về nước. Mấy ngày này, chúng tôi vẫn luôn quan sát nhà họ Hạ để chờ bọn họ bán cổ phần. Cũng không biết nhà họ Hạ có quan hệ như thế nào Lâm Mạch mà gã lại cho bọn họ vốn 1 tỷ.”
Ngón tay của Thẩm Thời Kiêu chợt cuộn lại, trầm giọng đáp: “Điều tra đi.”
Cúp điện thoại, giữa đôi mày Thẩm Thời Kiêu có hơi u ám.
Hắn góp một phần công lao to lớn trong chuyện nhà họ Hạ và nhà họ Lưu giành giật thị trường du lịch với nhau. Đầu tiên hắn cho nhà họ Hạ một chút ngon ngọt, khiến bọn họ điên cùng bơm vốn. Ngay vào lúc hai bên cạnh tranh kịch liệt nhất, nghìn cân treo sợi tóc, hắn hỗ trợ tài chính cho nhà họ Lưu, làm cho chuỗi vốn nhà họ Hạ bị thiệt hại nghiêm trọng.
Mỗi bước trong kế hoạch của hắn đều được thực hiện vô cùng thuận lợi. Mục đích của hắn là bán khống cổ phần nhà họ Hạ, rồi mua lại tất cả với giá rẻ, cuối cùng đem tặng cho Hạ Trĩ vào ngày sinh nhật của cậu.
Hắn muốn trả lại cho nhà họ Hạ những đau khổ mà mấy năm qua Hạ Trĩ đã phải chịu đựng, cũng như đoạt lại những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về Hạ Trĩ.
Nhưng việc Lâm Mạch đột nhiên về nước đã khiến kế hoạch của hắn hoàn toàn rối loạn.
Chỉ còn 7 tháng cách sinh nhật Hạ Trĩ, hắn phải nhanh lên.
Không ai biết rằng doanh nghiệp ở nước ngoài kia là do ông nội để lại cho hắn. Lúc vừa về nước thì căn cơ của hắn còn chênh vênh, mấy ông già trong hội đồng quản trị lại khó đối phó, luôn mơ mộng hão huyền sẽ đoạt quyền.
Lâm vào bước đường cùng, hắn quyết định giấu tài, không ngại giả vờ mình mắc chứng ngủ rũ để đánh lừa sự lơ là của những người kia. Không phải hắn không biết rằng lão quản gia là người của hội đồng quản trị, có điều quân cờ này vẫn còn hữu dụng, không cần phải vội bỏ đi.
Đã đến lúc hắn phản kích lại rồi.
《Diễn viên tốt nhất》 đã được thu đâu vào đấy, độ nổi tiếng của Hạ Trĩ liên tục tăng lên. Lúc chương trình chỉ còn hai tập nữa là kết thúc, tổng số lượt xem trực tuyến đã đột phá đến con số 150 tỷ, trở thành gameshow hot nhất năm nay.
Lúc cậu sắp vào đoàn phim 《Kinh Hồng》thì Thẩm Thời Kiêu mang một tin vui đến cho cậu.
Sắp tới quốc gia có một sự kiện tiếp đón khách nước ngoài vô cùng hoành tráng, cần tìm một người phát ngôn phía chính phủ để làm đại sứ hình ảnh.
Nghe Thẩm Thời Kiêu nói xong, Hạ Trĩ hỏi: “Kiểu người phát ngôn phía chính phủ này, bình thường đều sẽ lựa chọn minh tinh có độ nhận diện trong nước cao, hình tượng và khí chất cũng phải tốt? Em có cơ hội sao?”
Thẩm Thời Kiêu: “Có, gần đây công ty chúng ta hợp tác với bộ tuyên truyền nên anh đã đề cử em cho bọn họ. Đương nhiên, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người phỏng vấn, việc có được chọn hay không thì anh không thể định đoạt được.”
Hạ Trĩ cười nói: “Em đây sẽ cố gắng hết sức.”
“Cảm ơn nhe anh ơi~”
Không dễ gì mới được đề cử trong dịp tốt này, Thẩm Thời Kiêu chắc phải mê đắm mê đuối cậu, bằng không cũng sẽ không lót đường vì cậu.
Huhu! Cảm giác được nhớ thương thật tốt!
Tiêu chuẩn tuyển chọn người phát ngôn quả thật cực kì khắc nghiệt, chẳng những phải xem xét khí chất lẫn giọng nói mà còn phải thông thạo sáu thứ tiếng, đòi hỏi phải phát âm vừa chuẩn vừa lưu loát.
Một bài phát biểu tròn 5000 từ!
Sáu ngôn ngữ!
Đoán đại khái chỉ riêng khoảng ngôn ngữ này là đã có thể quét bay một phần chín người cạnh tranh rồi.
Tối đó, lúc Thẩm Thời Kiêu đến gõ cửa thì Hạ Trĩ tung ta tung tăng ra mở cửa. Sau đó, cậu thấy một chồng sách tiếng nước ngoài thật dày.
Cậu lập tức ỉu xìu.
Thẩm Thời Kiêu an ủi cậu: “Đừng sợ, anh dạy em.”
Hạ Trĩ kinh ngạc: “Anh biết cả sáu thứ tiếng này à?”
Thẩm Thời Kiêu: “Ừ.”
Hạ Trĩ nịnh hót, bàn tay cậu chống cằm, ngọt ngào nói: “Anh ơi anh lợi hại quá.”
Trong bóng đêm đã rất tối, Thẩm Thời Kiêu mặc một chiếc áo polo màu trắng đơn giản, ngồi trước bàn làm việc để chuẩn bị học bổ túc cùng Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ vừa tắm xong, trên tóc còn vương mùi dầu gội nhàn nhạt. Đồ ngủ là một áo bò sữa liền thân cậu mới mua được, có chút trẻ con.
Nghe mùi hương thoang thoảng bên cạnh, Thẩm Thời Kiêu mở sách ra, dịu dàng nói: “Tiếng Anh thì không có vấn đề gì rồi nhỉ? Em còn nhớ rõ tiếng Pháp không?”
Hạ Trĩ: “Còn nhớ tiếng Pháp chứ ~ Em đã biết trước khi đi du học rồi ~”
Cười nhẹ một tiếng, Thẩm Thời Kiêu nói: “Nói chuyện đàng hoàng nào.”
Nếu tiếng Anh và tiếng Pháp đều ổn thì trước hết Thẩm Thời Kiêu định dạy tiếng Nga cho cậu.
Tay phải Hạ Trĩ chống cằm, ánh mắt chuyên chú.
Nhưng lại không biết cậu đang nhìn Thẩm Thời Kiêu hay là đang nhìn sách.
“Câu đơn giản nhất, xin chào. Chúng ta phát âm nó như thế này.”
Giọng nói của Thẩm Thời Kiêu trầm thấp mà cực quyến rũ, nói tiếng Nga lại hiếm thấy rất dễ nghe, rất có sức hấp dẫn.
Bình thường Hạ Trĩ cảm thấy rất buồn cười khi nghe thói quen bật lưỡi (1) của tiếng Nga, nhưng nghe Thẩm Thời Kiêu nói thì hoàn không có cảm giác này.
(1) Bật lưỡi là kiểu bật lưỡi lúc phát ra tiếng rrrrrr trong tiếng Nga. Mọi người có thể tìm trên youtube các từ khóa kiểu” R sound in Russian”
“Êm tai quá!” Hạ Trĩ phối hợp vỗ tay, “Có cảm giác như giọng ở chương trình phát thanh vậy.”
Thẩm Thời Kiêu biết cậu lừa mình, xoa xoa tóc cậu, “Được rồi, chúng ta bắt đầu học đi.”
“Anh Kiêu ơi, giọng của anh thật là dễ nghe (tiếng Nga).”
Thẩm Thời Kiêu đang di chuyển tay khẽ giật mình, không thể tưởng tượng được, nói: “Trĩ Trĩ biết tiếng Nga?”
Hạ Trĩ híp mắt cười: “Biết một chút.”
Tiếng Nga của Hạ Trĩ khác với Thẩm Thời Kiêu, lúc cậu đọc lên có phần nhanh nhẹn lại hoạt bát, rất có cảm giác thiếu niên.
Thẩm Thời Kiêu cười khẽ: “Vậy sao em không nói?”
Hạ Trĩ chớp chớp mắt: “Nhưng em muốn nghe anh đọc cho em.”
Trong giọng nói cậu có chút ý tứ làm nũng, Thẩm Thời Kiêu cười nuông chiều: “Vậy ngoài tiếng Nga, em có biết ngôn ngữ nào khác không?”
“Hiện tại em rất hạnh phúc, bởi vì có được người em yêu ở bên cạnh mình (tiếng Tây Ban Nha)”
“Em thích anh lắm đó. (tiếng Đức)”
Thẩm Thời Kiêu mím môi, ngẩng đầu nhìn xa xa rồi bỗng nhiên cười.
Nhếch khóe môi, toàn bộ ánh mắt của hắn đều đặt trên người Hạ Trĩ. Trong ánh mắt đó ẩn chứa sự vui mừng và kinh ngạc.
Thật lâu sau, hắn nghiêm túc nói: “Trĩ Trĩ, em giỏi quá.”
Hạ Trĩ híp mắt cười: “Bình thường thôi.”
Anh cũng rất giỏi! Cho nên chúng ta rất xứng đôi!
Mẹ của Hạ Trĩ là một nhà ngoại giao, từ bé cậu đã đi theo bà học tập các loại tiếng nước ngoài, mưa dầm thấm đất, ngôn ngữ của cậu đặc biệt tốt.
“Thầy Thẩm, tiếng Đức thì em chỉ biết mỗi câu này, cho nên còn phải nhờ thầy giúp em học bổ túc ~”
Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu tối sầm lại, hầu kết theo bản năng mà chuyển động, “Được.”
Bởi vì học cấp tốc, thời gian chỉ có một tuần nên dù Hạ Trĩ là người có nền tảng ngôn ngữ khá tốt thì lúc học vẫn có phần trầy trật.
Hai ngày đầu cậu học thuộc ngữ pháp, mấy ngày sau là học bản thảo ngàn chữ.
Ba ngày liên tục, Hạ Trĩ mất ăn mất ngủ, ngày nào cũng vác quầng thâm mắt đọc thuộc lòng, ngay cả lúc ăn tối cậu cũng cầm sách vở.
Đã lâu rồi cậu chưa trải qua nhịp học kinh khủng như thế này.
Buổi phỏng vấn sắp diễn ra, nội tâm Hạ Trĩ vô cùng lo lắng. Cậu có hơi nóng trong người, miệng nổi rất nhiều mụn nước, sáng sớm tỉnh dậy thì đã lên cơn sốt rồi.
Buổi tối lúc Thẩm Thời Kiêu trở về, thấy dáng vẻ ốm yếu của cậu, hắn khẽ cau mày lại.
Hạ Trĩ nằm nhoài trên bàn học thuộc lòng, tay trái còn đang truyền nước biển. Cậu nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu thì trong lòng dấy lên một chút tủi thân.
Cậu nói, có phần yếu ớt: “Mệt mỏi quá huhu.”
Thẩm Thời Kiêu đi tới, hắn mím môi lại vì đau lòng. Nhìn vai cậu, hắn than nhẹ: “Nếu áp lực lớn quá thì cứ nói, không thì chúng ta khỏi tham gia. Chỉ còn có bốn ngày, đừng làm cho cơ thể sụp đổ.”
Hạ Trĩ vừa nghe xong thì đứng phắt dậy.
Trước tiên không nói đến chuyện cơ hội này là ngàn năm có một, lại cực kì có ích cho sự phát triển của cậu, mà chủ yếu là, cơ hội này do Thẩm Thời Kiêu giành giúp cậu, sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Để cậu nhanh chóng học được tiếng Đức, Thẩm Thời Kiêu đặc biệt viết tay tóm tắt những kiến thức chính. Mỗi ngày, sau khi ôn tập với cậu, một mình hắn trở lại phòng để xử lý việc công ty. Sự vất vả này, Hạ Trĩ tuyệt đối không thể làm phụ lòng hắn.
Hạ Trĩ: Đỡ trẫm lên, trẫm còn ổn!
“Em làm nũng thôi, không mệt chút nào.”
Làm nũng với bạn trai thôi mà, không được sao!
Thẩm Thời Kiêu vẫn lo lắng như cũ, “Thật sự chỉ là làm nũng sao?”
Hạ Trĩ xua xua tay: “Ừm, em ổn lắm.”
Thẩm Thời Kiêu không yên tâm, hắn duỗi tay sờ trán cậu, thấy nhiệt độ cơ thể cậu hạ xuống thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Đêm đó, hắn ở lại bên cạnh Hạ Trĩ. Hắn dọn đồ từ phòng sách sang bên này để xử lý công việc.
Hạ Trĩ ngồi xếp bằng trên ghế xoay, đầu cậu tựa lên bả vai Thẩm Thời Kiêu. Cậu ôm bản thảo, không tỉnh táo lắm mà đọc thuộc lòng.
Mãi cho đến nửa đêm, cậu mới thuộc toàn bộ 5000 từ.
Trong nháy mắt, đã đến ngày phỏng vấn.
Vì có hội nghị quan trọng, Thẩm Thời Kiêu bảo trợ lý đi theo Hạ Trĩ phỏng vấn, để nếu có bất kì vấn đề gì thì còn kịp thời săn sóc.
Trong buổi phỏng vấn ngày hôm nay, tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng. Sau khi nhận được số, Hạ Trĩ ngoan ngoãn ngồi ở phòng chờ, không dám lộn xộn.
Mức độ nổi tiếng của mấy minh tinh cùng ngồi chờ với cậu đều rất cao, vốn khác kiểu người không có tên tuổi như cậu.
Trong lúc chờ đợi, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, Hạ Trĩ ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện thế mà lại là Lương Tư Việt.
Lương Tư Việt rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, sau đó anh ta tự nhiên ngồi xuống bên cạnh rồi nói chuyện phiếm với cậu.
Nói tới bản thảo đã học thuộc lúc phỏng vấn, Lương Tư Việt cười nói bản thân chỉ có thể thuộc một đoạn ngắn trong mỗi loại ngôn ngữ, tuy rằng lưu loát nhưng phát âm và ngữ điệu thì không được tốt lắm.
Hạ Trĩ tuân theo nguyên tắc khiêm tốn, không dám khoe khoang.
Có điều vì Lương Tư Việt yêu cầu nên cậu đã diễn sơ một đoạn. Lương Tư Việt kinh ngạc khen ngợi khẩu ngữ đúng chuẩn của cậu.
Hạ Trĩ nhịn không được vểnh cái đuôi lên.
Đương nhiên rồi, cũng không xem là ai tự mình giám sát.
Nửa giờ sau, cậu đi theo nhân viên công tác vào trường quay. Đối mặt với ánh đèn chói lóa, Hạ Trĩ chẳng hề căng thẳng, cậu rành mạch đọc lại một đoạn văn ngắn bằng sáu thứ tiếng.
Lúc bắt đầu, các giám khảo tỏ ra không hứng thú lắm, nhưng đến khi giọng cậu vang lên, từng vị giám khảo đang mệt mỏi và buồn ngủ đều ngẩng đầu, bao gồm cả đạo diễn.
Màn biểu diễn ngôn ngữ này diễn ra rất thuận lợi, đạo diễn cầm bút ghi điểm, nghe xong rồi vẫn thấy chưa đã.
Giọng của Hạ Trĩ rất êm tai, lúc đọc bài thuộc lòng cũng không cứng đờ như các diễn viên phía trước mà giống như đang kể một câu chuyện xưa, lồng ghép niềm tự hào với quốc gia vào từng câu chữ.
Đạo diễn nới với cậu: “Chuẩn bị không tồi.”
Hạ Trĩ vẫn luôn mỉm cười: “Vì thời gian có hạn, tôi đã không đọc toàn bộ bản thảo 5000 chữ. Kế tiếp còn cần tôi phối hợp làm gì không ạ?”
“Toàn bộ bản thảo?” Đạo diễn kinh ngạc nhướng mày, “Cậu có thể đọc thuộc toàn bộ bản thảo à?”
Hạ Trĩ tự tin gật đầu: “Dạ vâng.”
Thật ra nội tâm đ*o diễn có phần không tin, cảm thấy cậu chỉ đang mạnh miệng. Dù sao thời gian thi đọc thuộc lòng đã qua, cũng sẽ không bắt cậu đọc lại lần nữa.
Hơn nữa... khí chất và hình tượng của Hạ Trĩ không tệ, rất phù hợp với hình tượng người phát ngôn mà bọn họ yêu cầu.
Tuổi còn trẻ, như ánh mặt trời, có chí tiến thủ.
Đạo diễn đẩy đẩy mắt kính, giọng nói đầy ẩn ý: “Nếu cậu có thể đọc thuộc toàn bộ bản thảo 5000 chữ bằng sáu thứ tiếng, vị trí người phát ngôn sẽ lập tức đưa cho cậu.”
Tất cả giám khảo có mặt ở đây đều xốc lại tinh thần khi nghe thấy những lời này.
Vậy là quyết định rồi?
Hạ Trĩ nghe được hàm ý trong lời nói của đạo diễn, cậu nhếch miệng, lưu loát đọc toàn bộ bản thảo từ trên xuống dưới.
Cậu chẳng hề e sợ ống kính, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào nó, mỉm cười đầy tự tin và quyết đoán.
Tình cảnh này, chẳng biết vì sao mà trong đầu cậu lại hiện lên một ký ức không hề quen thuộc, một cậu xa lạ cũng đang đứng đọc lời kịch trước mặt mọi người, cậu cũng nở một nụ cười như thế.
Địa điểm hẳn là ở Pháp.
Lúc cậu đọc gần xong ba thứ tiếng thì đạo diễn ra hiệu cậu dừng lại.
“Chọn cậu.”
Lúc đi từ phòng phỏng vấn ra, toàn thân Hạ Trĩ cứ bay bay, cậu cảm thấy có chút không thực tế.
Cậu biết đây là hoạt động trọng đại, các video tuyên truyền và quảng cáo sẽ được tung ra trong thời gian tới.
Cậu muốn chạy thật nhanh để báo tin tức tốt này cho Thẩm Thời Kiêu.
Trên xe, khi trợ lý của Thẩm Thời Kiêu biết được cậu được chọn ngay tại chỗ thì rất kích động mà khen ngợi cậu.
“Cậu Hạ, việc có thể làm người phát ngôn cho quảng cáo này có ảnh hưởng rất lớn đối với con đường làm ngôi sao của cậu.”
“Còn phải cảm ơn các anh đã đề cử tôi.”
Trợ lý phụ họa: “Cũng không hẳn vậy. Vì để nắm lấy cơ hội tiến cử ngài, chủ tịch Thẩm không tiếc công sức để có được ấn tượng tốt, đã bỏ ra 5% cho dự án hợp tác, là hơn 1 tỷ.”
Hạ Trĩ nghe xong, bàn tay đang đánh chữ bỗng dừng lại.
Bỏ ra hơn 1 tỷ?
Nhiều tiền như vậy?
Nhưng ngày đó, Thẩm Thời Kiêu kể lại chuyện này vô cùng nhẹ nhàng và bâng quơ, Hạ Trĩ hoàn toàn không ngờ được việc lấy một suất đề cử lại khó như vậy.
Thẩm Thời Kiêu là một người kiêu ngạo biết bao, khiến anh ấy chủ động giành lấy ấn tượng tốt...
Hạ Trĩ lẩm bẩm: Thì chắc chắn anh ấy phải yêu tôi vô cùng.
Trợ lý giải thích: “Thật ra một suất đề cử cũng không khó như vậy, nhưng người ta yêu cầu phải là siêu sao hạng A. Nhưng mà không sao cả, qua chuyện này, ngài sẽ trở thành siêu sao hạng A vào một ngày không xa thôi.”
Tuy là như thế nhưng Hạ Trĩ vẫn im lặng tắt giao diện trò chuyện giữa cậu và Thẩm Thời Kiêu.
Thẩm Thời Kiêu cũng quá tốt rồi phải không?
Cậu không có gì để báo đáp cả.
Chỉ có tấm thân này thôi.
Thẹn thùng!
Ngay lúc này, Hạ Trĩ bảo tài xế thay đổi hướng, cậu quyết định đến công ty để nói chuyện với Thẩm Thời Kiêu.
Cậu ngựa quen đường cũ chạy đến trước cửa văn phòng, cậu phất phất tay ý bảo trợ lý rời đi.
Lát nữa cậu có chuyện phải làm, ngượng lắm.
________
Cả nhà đoán xem em nó định làm gì mà ngượng lắm (ノ∀'♥)