Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 27: Chương 27: Chương 26




Bóng khẽ lăn trên sân, Hạ Trĩ mím môi, chầm chậm chạy tới ôm nó về.

Nhớ lại dáng vẻ Thẩm Thời Kiêu giúp cậu úp bóng vào rổ vừa rồi, bước chân của cậu bất giác vui lên.

Trở lại bên cạnh mọi người, cậu len lén liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, ánh mắt tỏ vẻ trách cứ.

Thật là, nhất định phải giúp cậu úp rổ à.

Ngó những ánh mắt đang nhìn bọn họ của mọi người xem!

Tràn ngập hâm mộ hahaha.

Bọn Bạch Việt cười vây quanh Hạ Trĩ, “Cũng may là Hạ Trĩ đã giành được điểm cuối cho chúng ta, cho nên hoạt động giải trí chiều nay, chúng ta cứ phụ trách hưởng thụ đi.”

Phương Đình Vũ vừa lau mồ hôi vừa phỉ nhổ: “Da mặt của tụi mày cũng dày ghê.”

Bạch Việt cười xấu xa: “Đồng chí thua trận làm ơn đừng công kích người khác, có điều chúng ta vẫn nên cảm ơn Thời Kiêu nhất.”

Thẩm Thời Kiêu nhướng mày: “Đã cược thì phải chịu thua, có yêu cầu gì cứ đưa ra đi.”

Nói câu này xong, bọn Phương Đình Vũ lập tức đứng về phía sau Hạ Trĩ, giống như đang nói tụi tao và mày không cùng một đội.

Hạ Trĩ cười đến mức hai mắt híp lại, Thẩm Thời Kiêu giống như bị “cô lập hoàn toàn“.

Chẳng qua đầu sỏ gây tội lại là cậu.

Bạch Việt ra hiệu với Hạ Trĩ: “Nếu điểm cuối cùng là do Hạ Trĩ ghi, vậy thì để Hạ Trĩ đưa ra yêu cầu đi.”

Hạ Trĩ híp mắt cười, hai tay chắp ở sau lưng, nghiêm túc suy tư. Người bên cạnh châm dầu vào lửa, đề nghị cùng nhau ra biển hoặc bao trọn câu lạc bộ suốt đêm rồi bắt Thẩm Thời Kiêu bưng trà rót nước.

Cuối cùng, Hạ Trĩ nhìn Thẩm Thời Kiêu: “Chúng ta tự làm BBQ đi? Em muốn ăn thịt nướng.”

Những người khác mất mát à một tiếng.

Hạ Trĩ ngoài mặt cười hề hề.

Ra biển hoặc là bao suốt đêm thì phải tiêu rất nhiều tiền. Tiền của Thẩm Thời Kiêu cũng là tiền của cậu, không đi.

Hơn nữa cậu không nỡ bắt Thẩm Thời Kiêu bưng trà rót nước.

Dụng cụ để nướng BBQ đều có sẵn ở đây. Sắc trời tối dần, mọi người nhanh chóng dựng một cái bàn ở bên ngoài và nướng thịt.

Đội Thẩm Thời Kiêu chơi bóng rổ thua cho nên bọn họ phải phụ trách việc nướng thịt.

Bếp nướng BBQ dường như có chút vấn đề. Do không kiểm soát được lửa nên thịt nướng ra có chút cháy sém.

Hạ Trĩ nhích lại nhìn thoáng qua, cậu bảo Bạch Việt lấy vài dụng cụ trong nhà ra rồi nghiêm túc sửa chữa. Không bao lâu sau bếp nướng BBQ đã có thể sử dụng bình thường.

Phương Đình Vũ khen ngợi: “Được nhe Hạ Trĩ, không ngờ là cậu còn có tài lẻ này?”

Hạ Trĩ: “Việc cơ bản thôi.”

Những người có mặt ở đây đều đã quen với việc được người khác hầu hạ, bỗng dưng bắt bọn họ nướng thịt, hết cháy lại khét. Mặt Bạch Việt đầy vẻ ghét bỏ, lẩm bẩm không biết khi nào mới có thể ăn thịt được.

Thật sự nhìn không nổi nữa nên Hạ Trĩ thay chỗ cho Thẩm Thời Kiêu, nói: “Em làm cho, anh đi nói chuyện phiếm với bọn họ đi.”

Bạch Việt ở bên kêu: “Không phải đã nói Thẩm Thời Kiêu sẽ phục vụ mọi người à? Hạ Trĩ cậu không được phép giúp nó, để nó tự làm cu-li.”

Hạ Trĩ cười đáp lại: “Nhưng kỹ thuật của anh ấy không ổn, nếu các anh muốn ăn đồ khét thì tôi không để ý đâu.”

Không biết vì sao mà Bạch Việt lại cảm thấy nụ cười của Hạ Trĩ mang ý nghĩa rất sâu xa. Y bị nghẹn không nói nên lời, lập tức ngoan ngoãn ngồi đó.

Thẩm Thời Kiêu cũng không rời khỏi bếp nướng, mà đứng ở một bên nói với Hạ Trĩ: “Anh ở lại với em, sẵn tiện học tập.”

Hạ Trĩ chớp chớp mắt.

Thật dính người.

Để thịt nướng lên, cậu quen tay mà quét nước sốt rồi rải gia vị. Thỉnh thoảng cậu dùng chiếc quạt nhỏ quạt vài cái, chỉ cần gào to vài câu nữa là đã có thể ra ngoài mở quán.

Dù là mùa đông, Hạ Trĩ đứng bên cạnh bếp nướng vẫn đổ không ít mồ hôi.

Thẩm Thời Kiêu lấy khăn tay ra, “Lau mồ hôi nhé?”

Hạ Trĩ cười với hắn, nhẹ nhàng nhích mặt lại gần: “Anh lau giúp em được không?”

Trên chóp mũi nhỏ nhắn và xinh xắn có vài giọt mồ hôi be bé, Hạ Trĩ phồng má, khẽ thở một hơi, hai má phình ra ửng hồng.

Thẩm Thời Kiêu lẳng lặng nhìn cậu rồi giúp cậu lau mồ hôi từng chút một.

Giọng nói đầy sự ước ao truyền đến từ bên cạnh: “Bọn mày có ngửi được mùi chua không? Việt Việt, lại đây, tao cũng giúp bọn mày lau mồ hôi.”

Bạch Việt phối hợp chìa mặt ra, bắt chước động tác của hai người họ.

Thẩm Thời Kiêu đành bất lực mỉm cười.

Chỉ chốc lát sau, mùi thịt nướng đã bay khắp nơi.

Hạ Trĩ cầm lấy một xâu thịt dê, thổi thổi rồi đưa cho Thẩm Thời Kiêu: “Nếm thử xem.”

Thẩm Thời Kiêu thử một miếng, “Hương vị không tệ, rất lợi hại.”

Không bao lâu, Thẩm Thời Kiêu nắm được kỹ năng nướng thịt, hắn thế chỗ Hạ Trĩ, để cậu nghỉ ngơi một lát.

Mùi thơm của thịt nướng trong sân càng lúc càng đậm, Hạ Trĩ bưng thịt nướng đi đến trước bàn ăn, Bạch Việt nhỏ giọng lầu bầu: “Thời Kiêu, khui bia cho tụi tao.” Nói xong, y thò tay lấy xiên nướng, nhưng bỗng dưng bị chặn lại.

“Một xiên thịt mười nghìn tệ, trả tiền trước rồi mới thử.”

Bạch Việt oan ức: “Tại sao?”

Hạ Trĩ cong mắt cười: “Tôi nướng, tôi có quyền.”

Bạch Việt cực đáng thương chuyển khoản một trăm nghìn tệ cho Hạ Trĩ xong thì thấy người khác cứ thẳng tay cầm thịt nướng lên ăn, kinh ngạc hỏi: “Tại sao cậu không bắt bọn họ chuyển tiền cho cậu, mà lại bắt tôi chuyển?”

Hạ Trĩ vẫn cười như cũ: “Bởi vì tôi có quyền mà.”

Bạch Việt: Huhuhu, uất ức.

Thẩm Thời Kiêu không biết tại sao Hạ Trĩ lại nhằm vào Bạch Việt, nhưng hắn cũng không hỏi mà chỉ ngồi xuống ăn với cậu.

Trên bàn, đôi mắt Phương Đình Vũ cực kì tinh tường, cậu nói với Bạch Việt: “Mày không biết mày chọc trúng chỗ nào của Hạ Trĩ à?”

Bạch Việt: “Không biết.”

Phương Đình Vũ nháy mắt ra hiệu, “Ai biểu vừa nãy mày bắt Thời Kiêu làm nô lệ, Hạ Trĩ đau lòng đó.”

Vẻ mặt Bạch Việt nghiêm lại, sợ hãi liếc nhìn Hạ Trĩ.

Bao che cho con trẻ như vậy à?

Không may, lúc này Hạ Trĩ cầm dao nĩa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Việt ở đối diện.

Bạch Việt “cụp đuôi”, cúi đầu ăn.

Khui một ít bia, mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, không khí vô cùng náo nhiệt.

Giữa chừng, Thẩm Thời Kiêu và Phương Đình Vũ đi vệ sinh thì chạm mặt nhau. Sau khi biết được lý do Hạ Trĩ thu tiền Bạch Việt từ miệng Phương Đình Vũ, hắn rất bất ngờ, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười cười.

Lúc lên xe về nhà, Hạ Trĩ nhìn vòng bạn bè của Bạch Việt, chuẩn bị dùng tiền của Bạch Việt để chọn một món quà cho y. Thật ra tối nay cậu không thật sự muốn tiền của y, ai bảo y vẫn luôn tìm cách bắt Thẩm Thời Kiêu làm cu-li.

Đi vào nhà, cậu và Thẩm Thời Kiêu cùng chúc nhau ngủ ngon. Vừa mới vào phòng, Hạ Trĩ lập tức nhận được điện thoại của Hạ Hoài Sơn.

Ông già tệ bạc này tìm cậu làm gì?

Là cậu sai khi không chặn số.

Chặn số xong, Hạ Trĩ ngâm nga một bài hát rồi đi tắm. Sau khi tắm rửa xong rồi đi ra, wechat của cậu chớp tắt không ngừng.

Hạ Hoài Sơn: Trĩ Trĩ, nhà chúng ta gặp phải khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, con có thể để Thẩm Thời Kiêu giúp chúng ta không?

Hạ Trĩ xoa tóc, trả lời: Muốn bao nhiêu tiền?

Hạ Hoài Sơn cho rằng chuyện này có tiến triển, vội vàng trả lời: 1 tỷ.

Hạ Trĩ bị ông ta chọc cười: 1 tỷ? Được nhé, lãi suất hàng năm 50%, mỗi năm tăng lên 20%. Đúng rồi, để đề phòng có chuyện gì thì trước khi cho ông mượn thì ông hãy thế chấp nhà, xe, công ty của ông cho chúng tôi.

Hạ Hoài Sơn nhìn Hạ Trĩ hồi âm, tức giận đến toàn thân run rẩy, huyết áp vất vả lắm mới giảm xuống bỗng tăng vọt. Ông ta đỡ ngực, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Cái đồ vô liêm sỉ, phí công ông nuôi dưỡng.

Tần Hoàn Như ngồi ở một bên không dám lắm lời, dù sao người bây giờ có thể giúp nhà họ Hạ chỉ có Thẩm Thời Kiêu. Nếu chuyện này không thể xử lý ổn thỏa, nhà họ Hạ sẽ tuyên bố phá sản, bà cũng không thể làm bà chủ nhà giàu nữa.

Mấy ngày trước, để giành lấy miếng bánh trong ngành du lịch với công ty đối thủ của mình, Hạ Hoài Sơn điên cuồng đầu tư tài chính, phung phí số tiền từ vòng tài trợ series B tới mức không còn lại bao nhiêu.

Nhưng đối thủ không biết làm cách nào mà bấu víu được vào xí nghiệp nước ngoài, lấy được 3 tỷ tiền đầu tư, dứt khoát đuổi nhà họ Hạ khỏi thị trường.

Nhà họ Hạ lỗ sạch vốn.

Tài chính của bọn họ bây giờ có một lỗ hổng 2 tỷ, không một ai bằng lòng nói chuyện hay đầu tư cho bọn họ.

Đáng sợ nhất chính là bọn họ đã dùng gần hết số tiền thế chấp của khách hàng.

Lúc này, Hạ Minh Hiên đi vào phòng sách. Ánh mắt của cậu ta chứa đựng vài phần âm u: “Ba mẹ không cần lo, con có cách.”

Hạ Trĩ ở bên này, thấy Hạ Hoài Sơn đã một lúc lâu mà vẫn chưa trả lời thì biết ngay đối phương chắc chắn đã tức giận đến râu run mắt trợn. Cậu ôm di động nằm trên sofa cười cười.

Nhà họ Hạ phải phá sản sao?

Đáng đời haha!

Lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ.

Giọng của Thẩm Thời Kiêu truyền đến: “Trĩ Trĩ, là anh.”

Hạ Trĩ bật tôm đứng dậy.

Trễ vậy rồi mà sao bạn trai lại đến gặp cậu?

Chậc chậc chậc, thật dính người.

Mở cửa, cậu cúi đầu, che giấu ý cười: “Vào đi.”

Tay Thẩm Thời Kiêu bưng một chén canh, nói với cậu: “Buổi tối trước khi ngủ thì uống một chén, tốt cho cơ thể.”

Hạ Trĩ nếm thử một ngụm, biết rõ còn cố hỏi nói: “Sao lại là anh đưa mà không phải là người giúp việc đưa.”

Đôi mắt Thẩm Thời Kiêu nhìn chăm chăm vào cậu trong chốc lát.

Đáp: “Muốn nhìn em.”

Hạ Trĩ đang cầm chén canh: “Em có gì mà nhìn.”

Ngoại trừ đáng yêu, quyến rũ một chút, có gì tốt đâu.

Trong phòng chỉ có tiếng muỗng va chạm vào thành bát giòn tan, Hạ Trĩ nói: “Hạ Hoài Sơn vừa mới gọi điện thoại cho em, muốn mượn anh 1 tỷ.”

Thẩm Thời Kiêu nhướng mày: “Rồi em trả lời thế nào?”

Hạ Trĩ: “Em nói lãi suất hàng năm 50%, yêu cầu thế chấp tài sản.”

Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng: “Quá giỏi luôn.”

Nhắc tới chuyện vay tiền, Hạ Trĩ khẽ thở dài: “Cũng không biết tại sao mà nhà họ Hạ tự dưng lại buộc phải phá sản, quả là ông trời có mắt.”

Ánh mắt Thẩm Thời Kiêu đầy ẩn ý: “Ừ.”

Liên tục mấy ngày nay, ngoài việc tập chơi bóng rổ thì Hạ Trĩ còn hoàn thành thêm một việc quan trọng nữa.

Bộ phim truyền hình đầu tay của cậu – 《Kinh Hồng》đã chính thức hoàn thành, trong phim cậu đóng vai nam hai.

Bộ phim này được đầu tư với kinh phí rất lớn, ekip vững chắc, đạt được vô số giải thưởng phim truyền hình lớn.

Theo lời của người đại diện, chỉ một vai phụ quan trọng trong phim truyền hình mà một đám diễn viên nam, nữ trẻ vắt óc suy nghĩ (1) tìm cách được diễn.

(1) vắt óc suy nghĩ: theo trên zhihu thì đại loại mà mấy trò hề, nhục nhã như kiểu ra vẻ, giả vờ, trang hoàng bản thân để giấu khuyết điểm, luồn cúi các kiểu.

Hạ Trĩ có thể diễn xuất, ngoại trừ việc công ty cho cậu cơ hội thử vai thì quan trọng nhất vẫn là lúc thử vai, biểu hiện của cậu cực kì đáng kinh ngạc nên được đạo diễn nhìn trúng.

Công bố phim truyền hình, ở phía dưới có rất nhiều fans hoan hô nhảy nhót, bao gồm fans của Hạ Trĩ.

Nam chính của bộ phim này là Lương Tư Việt. Bộ phim truyền hình đầu tiên của ảnh đế, rất có chiêu trò để thu hút sự chú ý của người khác.

Nhiều phương tiện truyền thông đồng thời chia sẻ nên không tránh được có một vài anti-fan châm chọc Hạ Trĩ.

Tài nguyên Hạ Trĩ cũng quá tốt rồi nhỉ?

Người phát ngôn đầu tiên của nội thất Thời Minh, quảng cáo cứng (2) có mặt ở khắp mọi nơi trong nước, thu về độ nhận diện siêu cao.

(2) quảng cáo cứng: quảng cáo qua hàng hóa, dịch vụ, đăng báo, tạp chí, dựng biển quảng cáo, phát trên đài phát thanh, đài truyền hình. Tui tìm không ra từ chuyên ngành tương tự trong tiếng việt nên giữ nguyên nhé.

Nam thứ của bộ phim《 Kinh Hồng 》này thế mà cũng là cậu, miếng bánh này đã được vô số nghệ sĩ trẻ nhìn chằm chằm từ lâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, diễn đàn nào đó đăng rất nhiều bài bùng nổi, chỉ thẳng sau lưng Hạ Trĩ có kim chủ.

Các fan sau khi thấy thì cười toác miệng, hoàn toàn không tin. Ngày đầu tiên Hạ Trĩ tham gia chương trình đã công khai mình kết hôn, fan chương trình đều biết.

Vả lại chồng cậu là bác sĩ. Tuy tiền lương của nghề này không tệ, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với sếp lớn của mình tinh, có thể nói là cực kì nghèo.

Nhưng nhóm anti-fan làm sao mà chịu nghe fans giải thích. Bọn họ từ từ hướng tới chủ đề Hạ Trĩ ở trong nước ngoại tình, lấy lòng kim chủ, bán mông để có vị trí cao hơn.

Dần dần, những tin đồn nhảm nhí này càng ngày càng được lan truyền rộng rãi, khiến cho người đại diện của Hạ Trĩ chú ý.

Nhưng mà cơ hội để nghệ sĩ thành công phản đòn những tin bôi nhọ tương tự cực kì nhỏ.

Thứ nhất, nếu bọn họ kiện những người này xâm phạm quyền danh dự thì sẽ khiến dư luận xôn xao, mọi người đều biết nội dung của tin tức.

Thứ hai, mấy thứ này cứ được gió xuân thổi bùng thì vẫn sẽ tiếp tục sinh sôi (3). Đó xem như là một bài kiểm tra IQ, nó phụ thuộc vào bạn có tin hay không.

(3) Giải nghĩa: Một câu thơ ý để nói sự ngoan cường của cỏ cây. Dù cho lửa có cháy mạnh cỡ nào thì chỉ cần một cơn gió xuân thổi qua, khắp nơi sẽ xanh mướt màu cỏ dại.

Cho nên người đại diện dặn dò Hạ Trĩ, sắp tới chỉ cần đăng thêm một ít ảnh khoe khoang tình cảm là được.

Trong nháy mắt, ngày ghi hình cho tập mới của《Diễn viên tốt nhất》 đã tới, ekip chương trình đặc biệt mượn sân bóng rổ của đại học B để quay phim.

Sinh viên đại học B nghe nói ekip chương trình muốn tới nên ăn cơm chiều xong thì lập tức canh giữ ở cửa sân bóng rổ, đặc biệt là fan chương trình và fan ngôi sao.

Tiếng reo hò lúc Hạ Trĩ và Lương Tư Việt đi vào là lớn nhất. Không biết là ai mà lại gào to một câu “Ở bên nhau“.

Hạ Trĩ sợ tới mức bước nhanh khỏi chỗ đó.

Phần đặc sắc của cảnh diễn này không phải là trận đấu bóng rổ, mà là nội tâm lo lắng và quan hệ phức tạp giữa các nhân vật khi đối mặt thắng thua.

Một đội bao gồm các cá nhân, cá nhân cũng đồng thời ở trong đội.

Vị trí máy quay để phát sóng trực tiếp đã được bố trí ổn thoả, các học viên đã sẵn sàng để bắt đầu quay.

Mấy ngày nay, kỹ năng bóng rổ của Hạ Trĩ được huấn luyện khá ổn, tốt hơn nhiều so với trước kia, nhưng cũng không đến mức xuất sắc.

Đánh liên tục hai trận, trình độ trung bình, không lập công cũng chẳng gây tội.

Tuy rằng giá trị ngôi sao tạm thời đứng nhất, nhưng không nhiều hơn người đứng thứ hai là bao.

Có điều khả năng kịch hát (4) của Hạ Trĩ không tồi, biểu diễn tương đối đặc sắc.

(4) Kịch hát (hay văn hí) là một loại hình nhạc kịch của TQ, chủ yếu là hát và diễn, không gồm nhào lộn.

Nhưng lòng cậu lại trống rỗng, dù sao kỹ thuật cũng gà vậy mà còn muốn nói thao thao bất tuyệt về chiến thuật với người khác, cậu cảm thấy hơi thẹn.

Gà mờ cảm thấy hổ thẹn jpg.

「Kỹ năng bóng rổ của Trĩ Trĩ có vẻ rất bình thường.」

「Rốt cuộc không có ai hoàn mỹ và toàn năng, không biết chơi bóng rổ cũng rất bình thường. 」

「Lúc thi đấu khi nãy, bộ dáng Trĩ Trĩ trông mong nhìn chằm chằm quả bóng rất đáng yêu.」

Cuối cùng, sau một lúc thi đấu, đội của Hạ Trĩ ném vào một trái, mọi người hưng phấn, tụ lại một chỗ hoan hô.

Bởi vì vận động mạnh nên ra rất nhiều mồ hôi, Hạ Trĩ tiện tay vén đồng phục bóng rổ lên để lau mặt. Ai ngờ được cảnh này lại bị nhà quay phim quay được, đạo diễn cho cậu một cảnh quay đặc tả.

Cảnh đặc tả này, ước chừng khoảng năm giây.

Màn đạn trở nên điên loạn trong thời gian ngắn.

「Trĩ Trĩ vữa nãy mới vén áo lên lau mồ hôi, mấy bồ có ai chụp màn hình chưa? Vậy mà lại có cơ bụng!」

「Trĩ trĩ: Có phải mấy bạn xem thường tui không?」

「A a a a, làn da của Trĩ Trĩ siêu trắng, đường cong cơ bắp lại cực xinh đẹp.」

「Không thể nào không thể nào, Trĩ Trĩ ốm như vậy thế mà lại có cơ bụng?」

Không đến một tiếng, từ khóa nóng “cơ bụng của Hạ Trĩ” nhanh chóng bị fans chương trình truyền bá rộng rãi. Những câu đùa kết hợp với ảnh chụp hình đặc tả trên Weibo.

Tui không chỉ ngầu hơn mấy người, đáng yêu hơn mấy người, đẹp hơn mấy người, tui còn có cơ bụng nữa. Mấy người nói xem có thấy tức không?

Trên ảnh đặc tả rất rõ ràng, vòng eo trắng nõn ưu việt và cơ bụng cân đối, nụ cười ngây thơ lại đơn thuần cùng với khuôn mặt đẫm mồ hôi của Hạ Trĩ.

Hoàn toàn là kiểu thiếu niên đẹp trai cấm dục.

Hotsearch chậm rãi leo lên, chen vào top mười.

Sau khi ekip chương trình ghi hình xong, giá trị ngôi sao của Hạ Trĩ gấp đôi hạng hai.

Lại đến phân đoạn phỏng vấn mỗi ngày một lần của người đứng đầu bảng giá trị ngôi sao.

Hạ – khoe mà như không khoe – Trĩ: “Thật ra tôi rất muốn dựa vào kỹ năng chơi bóng mà giành được sự yêu thích của mọi người, không ngờ cuối cùng vậy mà lại dựa vào cơ bụng của tôi. Haiz...”

Các fan ở màn đạn toàn hahahaha.

Kết thúc ghi hình, ekip chương trình định cùng nhau liên hoan. Lúc Hạ Trĩ dọn đồ vào túi thì phát hiện Thẩm Thời Kiêu gửi cho cậu một tin wechat.

Thẩm Thời Kiêu: Anh chờ em ở bên ngoài sân vận động, mình cùng đi ăn đi.

Vì vậy, Hạ Trĩ đội mũ và đeo khẩu trang vào, lén lút chuẩn bị chuồn ra từ cửa sau của sân vận động.

Lương Tư Việt tò mò hỏi: “Không đi ăn cơm chung à?”

Hạ Trĩ cười đáp: “Chồng tôi tới đón tôi đi ăn.”

Lương Tư Việt khẽ gật đầu: “Được rồi, đi thong thả.” Sau khi Hạ Trĩ đi khỏi, anh ta nhìn về phía cậu rời đi rất lâu, như đang suy tư điều gì.

Có rất nhiều fans tụ tập trước cửa, để tránh bị phát hiện, Hạ Trĩ lén từ cửa sau đi ra.

Vừa ra khỏi cửa, cậu lập tức nhìn thấy một thân hình cao gầy ở xa xa, Thẩm Thời Kiêu mặc một chiếc áo bành tô màu đen.

Lại cảm thán thêm lần nữa, bạn trai của cậu đẹp trai quá!

Thẩm Thời Kiêu bình thường không thích choàng khăn quàng cổ, nhưng hôm nay lại choàng một cái màu nâu.

Đi về phía Hạ Trĩ, hắn cởi khăn quàng cổ xuống, choàng lên cổ Hạ Trĩ.

“Lạnh không?”

Không lạnh! Không lạnh! Choàng khăn quàng cổ của bạn trai, làm sao mà lạnh được!

Hạ Trĩ nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Thời Kiêu tự nhiên vòng tay qua, ôm lấy bờ vai cậu, “Đây là trường cũ của anh. Hôm nay đúng lúc em tới nên anh muốn dẫn em đi dạo.”

Trường cũ của Thẩm Thời Kiêu là đại học B à?

Vậy lúc trước du học ở Pháp là?

Nhìn ra nghi vấn của cậu, Thẩm Thời Kiêu đáp: “Anh đi vào năm ba, mục đích không hoàn toàn là để du học.”

Nói đến đây, hắn không có ý định nói tiếp nữa. Hắn ôm vai Hạ Trĩ đi dọc theo con đường đá cuội hẹp và cổ kính để đến thư viện.

“Coi chừng trượt.” Lực cánh tay của Thẩm Thời Kiêu rất lớn, hắn ôm sát Hạ Trĩ như đang sợ cậu sẽ té ngã.

Hạ Trĩ cười cười với hắn, lấy một miếng chocolate từ trong túi ra đút cho hắn.

Huhu! Bạn trai chu đáo quá!

Trùng hợp thế nào, fan chương trình vừa tụ tập ở sân vận động khi nãy cũng đi dọc theo con đường mòn này để về ký túc xá. Lúc họ thấy hai người ở phía xa, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Đó không phải là Hạ Trĩ à?

Người đàn ông bên cạnh cậu là ai?

Fan chương trình lặng lẽ chụp ảnh lại, hưng phấn gửi vào nhóm: Người đàn ông bên cạnh là chồng Trĩ Trĩ à? Hai người vẫn luôn ôm nhau rồi đút kẹo, trông rất tình cảm.

Người phía dưới trả lời: Chắc chắn là vậy! Có điều khí chất và dáng người của chồng Trĩ Trĩ quá tuyệt, bác sĩ đẹp trai như vậy là làm ở bệnh viện nhà ai thế?

Tui định chuyển viện ở thành phố này, có thể sẽ gặp chồng của Trĩ Trĩ không?

Ngọt chết tôi rồi! Hai người bọn họ đứng chung một chỗ xứng đôi ghê!

Mà hai con người hoàn toàn không biết chuyện gì đã đi tới cửa thư viện.

Thư viện đại học B được chia làm hai loại: mở công khai và không công khai. Loại sau là do có cất giữ những bộ sách quý giá đã ngừng xuất bản nên được nhà trường bảo vệ, bình thường học sinh phải viết đơn xin mới có thể vào.

Thẩm Thời Kiêu quen với giáo viên quản lý chỗ này, nên đã hẹn trước. Thầy giáo (5) đưa chìa khóa cho hắn, dịu dàng nói: “Đi thôi.”

(5) gốc là lão sư, từ chỉ thầy cô nói chung, không rõ giới tính nào cả, mình chọn đại để thay đổi đỡ lặp từ.

Hạ Trĩ lễ phép gật đầu với giáo viên, không ngờ rằng thầy giáo lại có vẻ biết cậu, ấm áp hỏi: “Nghe nói em ghi hình chương trình ở đây à?”

“Dạ vâng, hôm nay vừa ghi hình xong ạ.”

“Con gái của thầy thích em lắm, là một fan nhỏ của em.”

Hạ Trĩ gãi gãi đầu, đi theo Thẩm Thời Kiêu vào bên trong thư viện với vô số cổ vật.

“Hồi đại học anh học chuyên ngành tài chính, nhưng anh lại thích vẽ tranh.”

Đi vào phòng vẽ trong cùng của thư viện, ở đó trưng bày rất nhiều bức tranh và thư pháp của các cựu sinh viên và học giả nổi tiếng.

Đây đều là bộ sưu tập quý giá của đại học B.

Thẩm Thời Kiêu lấy ra chìa khóa mà giáo viên đưa, hắn mở ngăn kéo nhỏ ra, đập vào mắt là một cuộn tranh.

Hạ Trĩ giương đôi mắt sáng ngời lên: “Anh vẽ hả?”

Thẩm Thời Kiêu đáp lại một tiếng, chậm rãi mở ra.

Đây là một bộ tranh Trung Quốc, nhìn phong cảnh thì hẳn là ở đình nghỉ mát ven sông của đại học B. Nổi bật nhất trong đó hẳn là vầng trăng sáng trên bầu trời đang hòa vào làn nước.

Ánh trăng rực rỡ lấp lánh, rất sinh động.

Có thể đặt ở chỗ này thì chắc chắn giá trị của bức tranh này rất cao, dù sao đại học B cũng là một trong những ngôi trường hàng đầu cả nước.

Chú ý thấy lời ghi chú trên trục cuốn, đây hẳn là một giải thưởng quốc gia đã giành được.

Hạ Trĩ chân thành khen ngợi: “Anh lợi hại quá.”

Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu, cất bức tranh đi, nhưng cũng không để lại chỗ cũ.

Lúc ra khỏi thư viện, thầy giáo hỏi: “Mang đi à?”

Thẩm Thời Kiêu: “Dạ, cảm ơn trường đồng ý.”

Thầy giáo vẫy vẫy tay: “Không cần khách sáo, chúng tôi đều biết trong những năm qua em đã đóng góp biết bao nhiêu sức lực để xây dựng trường.”

Nói tạm biệt với thầy giáo, bọn họ đi dọc theo cửa thư viện để tới đình nghỉ mát.

Tuy nước ven sông đã muốn đóng băng, nhưng ánh trăng vẫn sáng như thường lệ.

Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói: “Bức tranh này được vẽ vào lúc anh học năm nhất, ánh trăng màu bạc đêm đó làm anh nhớ mãi không quên. Nhưng anh muốn tặng bức tranh《Ánh trăng》này cho em.”

Động tác của Hạ Trĩ rõ ràng có chút chần chừ.

Thật sự muốn tặng cho cậu à?

Cái này quý lắm.

Đôi mắt ánh lên sự lưỡng lự và cảm động, lần đầu tiên Hạ Trĩ không biết mình nên nói cái gì.

Sao người đàn ông này lại tốt như vậy?

Thẩm Thời Kiêu cầm bức tranh cuộn, cười nhẹ rồi chậm rãi đưa cho cậu. Nhưng lúc Hạ Trĩ sắp nhận lấy nó thì hắn kéo nhẹ. Theo quán tính, Hạ Trĩ lập tức rơi vào lòng của Thẩm Thời Kiêu.

“Trĩ Trĩ.” Giọng của Thẩm Thời Kiêu vừa trầm thấp vừa lành lạnh, giống như ánh trăng này vậy. “Hôm nay vén áo để lộ cơ bụng à? Lương Tư Việt bọn họ ở hiện trường đều thấy hả?”

Hai người cách nhau rất gần, Hạ Trĩ cụp mắt như phạm phải lỗi gì. Trong khoảnh khắc, hô hấp chợt hỗn loạn.

Chuyện lộ cơ bụng này sao Thẩm Thời Kiêu lại biết rồi?

Khó xử lý!

Vậy bức tranh kia còn cho mình không?

Hạ Trĩ nhíu phần giữa hai hàng lông mày thanh mảnh lại, cậu mím môi một lúc, trông rất nghiêm túc.

Cậu như tên trộm, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ.

Vì vậy, Hạ Trĩ kéo Thẩm Thời Kiêu vào một góc nhỏ gần đó.

Thẩm Thời Kiêu không rõ lý do, mờ mịt nhìn Hạ Trĩ.

Chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, cậu cẩn thận cuộn áo len lên để lộ cơ bụng, tay còn lại không quên nắm chặt trục cuốn tranh.

Giọng nói của cậu đầy thận trọng:

“Anh muốn nhìn thì nói em, lúc nào xem cũng được.”

“Nếu không thì, sờ sờ cũng được.”

“Nhưng có thể đưa bức tranh này cho em được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.