Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

Chương 6: Chương 6: Ăn sạch?




EDITOR: NGỌC THỤY

BETA: ROSALINE

-o0o-

Tạ Tỉ mới đi có vài phút mà thôi, cậu cứ nghĩ nhóc kia cùng lắm là ăn thêm được một hộp thịt nữa.

Kết quả cậu vừa mới nhìn qua, bên cạnh nó đã có tận bảy tám vỏ hộp rỗng.

Nhưng đây không phải chuyện quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là cảnh tượng kì dị Tạ Tỉ đang nhìn thấy, cún con lại ăn hết một hộp nên đang từ tốn giơ một chân đá cái hộp không ra, chân còn lại với hộp khác, rắc một tiếng, hộp tiếp theo được mở như thế đó.

Sau đó, Tạ Tỉ nhìn cún con bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi dùng khe hở giữa mấy móng vuốt kẹp muỗng múc một cái, nửa hộp thịt cứ thế bay lên muỗng, sau đó a ùm, nửa hộp thịt bay hơi.

Làm thêm phát nữa, hết hộp thịt.

Tạ Tỉ: “.......” Tạm thời bỏ qua chuyện cún con biết mở hộp, nhưng bà nội cha nó ai có thể nói cho cậu biết tại sao một con chó biết xài muỗng không?

Tạ Tỉ mặt mày hỗn tạp biểu cảm ngồi xổm, lấy tay ngăn nhóc con đang tính mở hộp thứ mười, không phải cậu sợ nó ăn hết, mà lo một thằng nhóc bé tí thế này một lần ăn tận ký rưỡi thịt nhỡ bị gì rồi sao?

Thịt đó chui vô đâu vậy?

Tạ Tỉ nhanh chóng túm gáy nó nhấc lên trước khi nó kịp bỏ chạy.

Vì có tinh thần lực nên sức của Tạ Tỉ rất lớn, cún con vẫy vùng trong không trung một hồi thấy không chạy được, bèn dứt khoát từ bỏ.

Đôi mắt u sầu của nhóc cún mõm còn hôi sữa mở to, rất bình tĩnh.

Tạ Tỉ lại không bình tĩnh được thế, cậu dùng tinh thần lực khám một vòng cơ thể cún con, phát hiện tình trạng cơ thể nó tốt vô cùng, thậm chí sau khi ăn cả mớ thịt hộp như vậy, cái bụng nhỏ mềm mại kia cũng không to ra.

Y chang những gì Bùi quản gia nói.

Tạ Tỉ híp mắt, một người một cún cứ im lặng nhìn nhau như thế, chẳng lẽ cún này thật sự là loài đặc biệt, có năng lực tưa tựa tinh thần lực của cậu, cho nên mới khác biệt đến thế?

Tạ Tỉ vì tiêu hao tinh thần lực nên cần ăn nhiều, tất cả đồ ăn đều chuyển thành tinh thần lực nên không sợ tạo gánh nặng cho cơ thể.

Nhưng cún con trước mặt này là gì?

Cún con bị cậu giơ lên trong không trung cả buổi, lúc đầu còn bình tĩnh, nhưng kiên nhẫn đã hết, nó quơ quào móng vuốt nhọn hoắc sáng loá trong không trung với Tạ Tỉ, nhưng cũng không thật sự có ý tấn công, chỉ là uy hiếp mà thôi.

Tạ Tỉ nghiêm túc nhìn bụng nó “Quả là động không đáy mà. Đừng nói chủ trước của con chê con ăn nhiều quá nên nói Bùi quản gia tìm lý do đưa con đi nha?”

Cũng không trách Tạ Tỉ nghĩ thế, dù sao một phát ăn hết mười hộp thịt, vầy nhà nào nuôi nổi.

Còn có cái thứ nó ăn, một hộp một trăm tệ, mười phút xơi hết một ngàn?

Móng vuốt sáng hoắc của cún con vừa nghe xong đã cứng đờ, biểu cảm phức tạp liếc Tạ Tỉ một cái rồi yên lặng rụt móng vào.

Tạ Tỉ cứ thấy ánh mắt nhóc này quai quái thế nào ấy, nhưng cậu không dám cho nó ăn thịt hộp thế này nữa, nếu không chắc không đủ mất.

Tạ Tỉ đứng dậy, ôm cún vào lòng, nó giãy giụa muốn xuống đất, Tạ Tỉ nói: “Con mới xơi hết một ngàn trong một hơi rồi, không được ăn nữa. Bùi quản gia nói con ăn được đồ ăn của con người, thật không?”

Sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, Tạ Tỉ có hơi tin lời Bùi quản gia.

Cậu chỉ tính nói thế thôi, ai dè cún con nghe xong ngừng giãy, trong đầu Tạ Tỉ lại xuất hiện một suy nghĩ khó tin khác: “Nhóc, con......còn hiểu tiếng người hả?”

Cún con ngửa đầu liếc nhìn cậu, sau khi im lặng một hồi, dưới ánh mắt hãi hùng của Tạ Tỉ, gật nhẹ đầu nhỏ.

Tạ Tỉ: “......”

Nếu không phải sau khi lập quốc động vật không được thành tinh, thì giờ cậu đã có hơi tin con cún này là vị hôn phu cũ của mình rồi.

Nhưng Tạ Tỉ không tin, cậu chỉ cảm thấy nhóc này có chút duyên, có lẽ không khác màn trọng sinh của cậu lắm, chắc là thông minh hơn cún bình thường mà thôi, không thì có liên quan đến phong cách ăn uống như hạm của nó chăng?

Tạ Tỉ không nghĩ được nên dẹp luôn khỏi nghĩ, nhìn một bàn đồ ăn ngon lành, cả mớ này mới chỉ có 250 (đồ ngốc), kết quả người không bằng cún, nhóc này ăn một ngàn vào bụng rồi mà vẫn chưa no.

Tạ Tỉ cố ý thử, đặt cún con lên chỗ trống trên bàn “Nào là thịt chiên sốt chua ngọt, con dùng chân chỉ ba ba lấy chén gắp cho con một ít.”

Cún con nhìn cậu, không hé miệng cũng không cử động gì.

Ngay lúc Tạ Tỉ thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ ban nãy chỉ là trùng hợp mà thôi thì cún con từ tốn giơ chân, chỉ chính xác món thịt chiên sốt chua ngọt.

Năm phút sau, Tạ Tỉ gắp mấy món nó thích, sau khi cầm cái tô múc ra một mớ, lại bỏ muỗng vào chén nó, thì một người một cún ăn trưa trong im lặng.

Nhưng hiển nhiên bữa cơm này, một người một cún không ai bình tĩnh.

Tạ Tỉ chưa bình tĩnh được sau màn cún dùng muỗng chưa nói, giờ nó còn hiểu tiếng người.

Còn cún không bình tĩnh chuyện... sau khi chia cho hắn một tô, thì một mình cậu ta ăn hết cái bàn dành cho năm người, mà còn ăn vô cùng vui vẻ.

Đến tận khi ăn xong, Tạ Tỉ và cún con ngồi đối mặt trên thảm trong phòng khách, Tạ Tỉ cúi đầu, cún con ngẩng đầu.

Một người một cún lại chìm vào im lặng.

Tạ Tỉ không nhịn được nữa bèn mở miệng: “Nhóc, no chưa?”

Cún con im lặng thật lâu, yên lặng lắc đầu.

Tạ tỉ nuốt nước miếng, yên lặng cầm máy tính tính, càng im lặng hơn.

Bỏ tay khỏi máy tính, cậu bấm số điện thoại Bùi quản gia.

Cuộc gọi đầu tiên, điện thoại không kết nối được.

Cuộc thứ hai, như cuộc đầu.

.....

Đến tận lần thứ năm, một giọng máy móc vang lên [Số điện thoại vừa gọi không kết nối được], Tạ Tỉ quyết định từ bỏ. Hèn gì biểu cảm của ông lúc bỏ cún con lại ban sáng lại phức tạp như cậu lọt hố ấy, tình ra không phải giả, mà hố thật.

Cún con lúc Tạ Tỉ gọi điện thoại đã nằm xuống lại, cằm gác lên chân, chỉ là cún con rũ mắt không thèm nhìn Tạ Tỉ nữa.

Tạ Tỉ nhìn bộ dạng đáng thương này của nhóc, thở dài “Còn đói không?“. Truyện Light Novel

Cún con ngẩng đầu, do dự một chút, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Bộ dạng này chọc Tạ Tỉ phì cười, cậu đi lại xoa nhẹ đầu nó, lần này nó không trốn nữa, ai không biết còn tưởng cậu đại địa chủ ác độc cắt xén lương thực của nó.

Tạ Tỉ cầm thêm năm hộp đồ hộp sang “Còn ăn được bao nhiêu hộp nữa?”

Cún con nghĩ một hồi, móng vuốt vỗ cả năm hộp.

Tạ Tỉ: Chậc, một lần mười lăm hộp thịt cộng thêm lượng cơm bằng một người trưởng thành, đổi lên có lẽ bằng lượng cơm cho bốn người, y chang như con ruột của cậu ấy, ít nhất giống về sức ăn.

Tạ Tỉ mở năm hộp thịt, yên lặng nhìn nhóc con ăn xong, sau khi dọn dẹp lại đặt thêm một trăm hộp nữa.

Lại tính thêm chút, cảm thấy sau này mỗi bữa năm hộp thôi, số còn lại ăn giống cậu là được.

Nếu tính vậy thì một trăm ngàn một tháng có thể giải quyết vấn đề ăn uống của cả hai.

Tạ Tỉ sợ số còn lại không đủ cho nhóc ăn, nên tạm thời cứ tính một bữa năm hộp để bổ sung thêm, cộng hết cả đã đặt và dư lại thì có năm trăm hộp.

Nhưng biết làm sao bây giờ, cứ qua tháng này đã, chờ tháng sau Bùi quản gia chuyển thêm tiền rồi tính.

Chỉ là Tạ Tỉ tính sai rồi, mười ngày sau, Tạ Tỉ nhận cơm mình đặt rồi lại tủ lấy năm hộp thịt như thường lệ cho cún con, chờ ăn chung, vừa đến trước tủ mở ra sờ vào, không sờ trúng thứ gì hết.

Lúc đầu Tạ Tỉ chưa để ý lắm, đến khi để ý rồi, nhận ra không ổn, mở hết tủ ra, mới thấy bên trong rỗng tuếch: “????????”

Tạ Tỉ khó tin nhìn cún con đang lười biếng phơi nắng trên ghế ngoài ban công, có lẽ nó nhận ra gì đó, quay đầu dùng đôi mắt cún vô tội nhìn cậu.

Tạ Tỉ hiểu ngay tức khắc, cậu tính sai rồi, nhóc này ngày đầu nể mặt nhau nên không bộc lộ hết bản tính tham ăn của nó ra.

Chỉ có duy nhất một câu Bùi quản gia nói đúng đó chính là: Nhóc này, ăn rất tốt, ăn thật sự rất tốt.

Ăn xong bữa này, Tạ Tỉ đi mua nguyên liệu nấu ăn, cậu chỉ còn ba mươi ngàn, trong khi tháng này còn tận hai mươi ngày.

Còn có thể làm gì bây giờ? Không ăn cơm hộp nổi nữa thì phải tự thân phải tự thân vận động thôi.

Kiếp trước khi Tạ Tỉ vẫn chưa vào giới giải trí đóng phim, lão Tạ sẽ không nấu cơm, cho nên cậu đã bắt đầu học từ khi còn bé tí, cũng may thiên phú cao, nấu ăn rất ngon.

Chỉ là mười năm tận thế, làm gì còn chỗ cho cậu phát huy, giãy giụa ở mạt thế nhiều năm như thế, giờ chỉ muốn nằm ườn ra đấy chả làm gì, nhưng thế giới đã táng thẳng vào mặt cậu.

Tạ Tỉ mua một đống nguyên liệu về, cún con nhìn thấy mà hết hồn, nhưng không gâu gì.

Hiển nhiên cũng tự ý thức được mình là ông hoàng phá huỷ đồ hộp, cho nên chỉ nằm trên ghế, yên lặng sầu não: Nhỡ dở quá thì sao, hắn ráng ăn hay dẹp đây?

Tạ Tỉ vì mười năm rồi chưa rờ vào dao, cho nên lúc đầu hơi không quen, nhưng cậu có tinh thần lực, cho nên chưa đến mười phút, dao đã múa đến mức không rõ hình dạng.

Tạ Tỉ đóng cửa phòng bếp, cho nên không thấy được cún con đang nằm gần đó có biểu cảm của con người, hắn đang sầu đời, chủ yếu là gần đây hắn ăn nhiều quá, tuy mấy hộp cơm mấy bữa trước không tệ, nhưng hắn toàn dựa vào cái mũi nhạy bén của mình, chọn đại mấy món ăn, bây giờ vị hôn phu này của hắn còn tính nấu cơm cho hắn ăn.......

Dựa vào tư liệu có được ở Tạ gia, vị này cũng là thiếu gia tay không dính nước xuân.

Nhưng trạng thái hiện giờ của hắn không cho phép hắn kén cá chọn canh, đến lúc đó cứ nhắm mắt ăn đại đi, còn đỡ hơn phải đói.

Từ khi thành cún con, hắn cứ không thể khống chế được bản thân, lúc nào cũng đói.

Nếu không sau này ăn ít lại?

Cún con ngốc ở đó, không biết một mùi thơm phưng phức chui khỏi kẹt cửa từ khi nào, mùi hương bắt đầu bủa vây, làm cái đầu còn đang gục xuống của cún con đột nhiên ngẩng lên, nhảy xuống đi theo mùi hương đến trước cửa nhà bếp.

Đôi mắt cún trong cái đầu cún đang ngẩng lên kia ngập tràn khó tin “??” Thật sự là Tạ Tỉ đang nấu cơm? Mùi này thật sự do cậu ta tạo ra?

Tạ Tỉ đứng trong bếp xào đồ ăn quen tay, trước khi tận thế mới đến cậu quả thật hơi không quen, dù sao cứ ăn đồ mình nấu đi nấu lại có nhiêu đó rất khó.

Nhưng tận thế đến, cuối cùng cậu miễn có không mới lạ, ngay cả quá hạn cũng ăn.

Cho nên mấy món ăn đó với cậu như thành mỹ vị nhân gian.

Nhưng giờ phút này ngửi mùi đồ ăn mình nấu, hương thơm vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm thổi đến, làm cậu cảm thán, có hơi nhớ lão Tạ, hôm nào hầm canh xương mang cho lão nếm thử đi.

Tạ Tỉ nấu bốn món, nhưng đều dùng nồi siêu to khổng lồ, lượng đồ ăn cực lớn, một nồi bằng bốn năm nồi cộng lại, cho nên bốn nồi phải dùng thau đựng với nồi cơm to bự kia chắc chắn đủ cho cậu với nhóc con ăn.

Sau khi Tạ Tỉ nấu xong bưng thau ra, vừa mở cửa phòng bếp đã cúi đầu theo cảm giác, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt cún đang phát sáng.

Đây là lần đầu Tạ Tỉ thấy biểu cảm nào đó khác ngoại trừ bình tĩnh trong mắt nó kể từ khi cậu nuôi nó.

Tạ Tỉ nhìn đôi mắt của nó, đột nhiên nhận ra một chuyện, tay nghề của cậu không ai cưỡng được, cún con cũng như người mà thôi.

Một khi đã vậy, Tạ Tỉ nhìn cún con không cho mình sờ mấy ngày rồi, cậu cười tươi rói: “Bé con ơi.....” Bé nói xem này không phải tự dâng mình đến cửa à?

HẾT CHƯƠNG 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.