Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

Chương 7: Chương 7: Kiếm tiền




Cún con ngẩng đầu nhìn thau sườn chiên nước mắm tỏi thơm lừng kia, tạm thời không nghe rõ Tạ Tỉ nói gì, đến khi tỉnh lại rồi, cho Tạ Tỉ ánh mắt kiểu “??”

Tạ Tỉ không nói gì nữa, chỉ cười tủm tỉm đặt thau thịt sườn xuống bàn, quay đầu bưng thêm ba thau nữa ra.

Chó con nhìn nụ cười như bà ngoại sói trong truyện cổ tích của Tạ Tỉ suốt trong cả quá trình mà thấp thỏm, nghĩ xem có phải cậu ta tính cho hắn nhịn đói vì ăn hết thịt hộp hay không, Tạ Tỉ không chỉ đổi cho nó cái tô bự hơn cả cái tô bình thường, còn bỏ một đống đồ ăn vào.

Thậm chí Tạ Tỉ còn vừa ăn vừa chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Nhóc ăn chậm thôi, không đủ thì múc thêm.”

Cún con nghi ngờ nhìn cậu: Hắn ăn hết thịt hộp rồi mà còn vui được vậy sao? Này chắc không phải bữa cơm cuối cùng đâu ha?

Sườn chiên nước mắm tỏi đường, gà hầm nấm hương, cánh gà chiên coca, thịt viên đầu sư tử, đều là mấy món gia đình tầm thường, nhưng không biết cậu ta nấu thế nào, cực kì thơm.

Cún con hạ mắt, cho dù là bữa cuối, ăn cái rồi tính gì tính tiếp.

Tạ Tỉ nhìn cún con bắt đầu ăn, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, sợ cún con không đủ ăn, nó vừa ăn xong đã múc thêm cho nó.

Một bữa cơm thôi mà làm cún con ăn no căng bụng trong thấp thỏm lo lâu, từ khi đột nhiên biến thành cún con đến giờ, hắn bị tổn thương tinh thần nên cứ buồn bực không vui, cơ bản chả có hứng ăn uống hay làm gì.

Nhưng không biết cơ thể này bị gì, sức ăn rất lớn, cho dù không ăn, nhưng cái dạ dày như động không đáy của hắn làm hắn không kiểm soát được, cuối cùng bất chấp tất cả.

Đặc biệt là khi đến đây được mười ngày, tuy cơm hộp ngon đấy, nhưng quá nhiều khiến vị cứ kì kì, khiến nó ăn thì ăn nhưng không ngon miệng lắm.

Nhưng chầu này lại là mỹ vị ngay cả khi chưa biến thành cún hắn vẫn chưa được thưởng thức.

Sau khi Tạ Tỉ ăn xong phần của mình, mới cười tủm tỉm ngồi xếp bằng nhìn cún con đang nằm nhắm mắt trong ổ của mình: “Bé con ơi......”

Đôi tai nhọn của cún con lắc nhẹ, lại cái giọng này, chưa lần nào có chuyện gì tốt lành xảy ra sau khi cậu ta nói chuyện bằng cái giọng này hết, nhưng nể mặt bữa cơm hồi nãy, nó vẫn ngẩng đầu mở mắt, đôi mắt cún đen như mực, làm đầu ngón tay Tạ Tỉ lại ngứa ngáy.

“Bé con ơi, bữa khi nãy hài lòng không?” Tạ Tỉ cười tủm tìm, làm cún con rùng mình, lông mao dựng hết cả lên.

Cún con do dự gật đầu.

Nụ cười của Tạ Tỉ càng sâu hơn: “Sau này muốn ăn nữa không? Ngoại trừ nấu mấy món giản dị thế này ra ba còn nấu được mấy món khác, tại hôm nay chưa quen tay lắm nên không phát huy hết được, nếu khi ba quen tay rồi, vị càng ngon hơn nữa.”

Mắt cún con sáng kinh người: Còn có thể.....ngon hơn nữa? Cậu ta không có lừa cún đâu ha?

Tạ Tỉ giơ ngón tay đảm bảo: “Không lừa già dối trẻ.” Nói xong nhìn cún con đã có hứng, quay đầu thở dài “Nhưng bé con ăn được quá đi, mới mười ngày đã xơi hết thịt hộp ba chuẩn bị cho, bây giờ tháng này còn tận hai mươi ngày, mà chúng ta chỉ còn ba mươi ngàn.”

Nói xong còn cho nó xem số dư, bất chấp cún con có hiểu hay không.

Cún con liếc mắt, chột dạ tựa đầu lên chân, gâu nhẹ một tiếng, đuôi sau lưng lắc lắc.

Cái đuôi xù lông đang lắc kia lắc thẳng vào lòng Tạ Tỉ, mắt cậu nhìn chằm chằm nó, kìm chế nói tiếp: “Cho nên ba thấy tự nấu cho tiết kiệm, nhưng sau khi tính xong, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, huống chi, ba mua nguyên liệu rồi lặt rửa rồi xào, có hơi phiền. Không ấy, hai mươi ngày cuối chúng ta ăn cơm hộp cho đỡ nhọc được không?”

Hai tai của cún co lập tức dựng thẳng, mắt cún trợn to.

Nếu chưa từng được thưởng thức mấy món ngon hôm nay, hắn có thể miễn cưỡng nhai nuốt mấy hộp cơm kia, nhưng sau khi thử qua mỹ vị nhân gian rồi, lại đi ăn mấy hộp cơm nhiều dầu nhiều muối kia thì có hơi..........

Chưa kể, hình như càng về sau càng tạm bợ đúng không?

Muốn mạng cún quá rồi đó.

Cún con sống không còn gì luyến tiếc nữa, đuôi cũng cụp xuống chả thèm lắc, làm Tạ Tỉ đang ngồi xem mém nữa không nhịn được bế vào lòng dỗ dành, muốn ăn gì nói đi, ba nấu cho con hết!

Nhưng vì phúc lợi, Tạ Tỉ nhịn xuống, chuyển chủ đề: “Hiển nhiên, nếu có phúc lợi phù hợp, vậy chẳng phải khi nấu ăn sẽ càng tâm huyết hơn à?” Nói xong, cậu nở nụ cười xán lạn với cún con đang không hiểu mô tê chi hết.

Cười xong, còn giơ tay quơ quơ trong không khí, như đang vuốt lông thứ gì đó.

Cún con: “.........” Rồi hiểu, động lực để nấu ăn tâm huyết hơn là, được vò cún trước khi nấu.

Mơ đi.

Nhưng ăn xong bữa đó, hắn như cảm nhận được trọn vẹn nhất thế nào là mỹ vị nhân gian, hắn.....

Sự do dự của cún con làm Tạ Tỉ biết mình đã thành công được năm mươi phần trăm: “Nếu có động lực, ba tính tối nay súp cua vi cá, gà hầm nấm, heo hấp, bánh bao hoa mai........”

Mấy món Tạ Tỉ kể, lúc cún con còn là người cũng chưa ăn bao giờ, sau một khoảng thời gian rối rắm, cuối cùng cũng đầu hàng sự thèm ăn của bản thân.

Nhưng vẫn cò kè mặc cả nên chỉ giơ một cái chân: Chỉ có thể sờ chân thôi.

Tạ Tỉ nói tiếp: “Mấy món này phức tạp lắm, còn phí tiền nữa, không ấy.........”

Cún con lại thêm chút phúc lợi, tai nhỏ vẫy kịch liệt: Không nhiều hơn được nữa.

Tạ Tỉ híp mắt nhìn cái đuôi mình thèm muốn từ lâu kia: “Ba cảm thấy là, còn phải đi mua tùm lun thứ, đâu có tiện bằng việc đến nhà hàng mua cơm hộp......”

Cún con cắn răng, vẫy đuôi: “Gâu!” Nhanh cái tay lên.

Cuối cùng Tạ Tỉ cũng vừa lòng “Được rồi.” Ít nhất đã có thể vuốt ve ba nơi rồi, còn mấy chỗ khác........ chỉ cần tài nghệ còn đó, nhóc con này sớm muộn gì cũng phải ngoan ngoãn thôi.

Tạ Tỉ thương thảo thành công, hiển nhiên muốn phúc lợi của mình, sung sướng vuốt ve, mua nguyên liệu về nấu mấy món hứa với nhóc con.

Thậm chí vì để nhóc con cho sờ nơi khác, mà còn cố gắng hơn bao giờ hết để nấu món ngon thật ngon chiêu đãi dạ dày của nhóc con.

Tạ Tỉ vì đạt được mục đích nên cảm thấy rất hạnh phúc, cậu cảm thấy trên đời này không có gì hạnh phúc hơn chuyện nựng cún con.

Nhưng vui quá hóa buồn, vì Tạ Tỉ cứ lo dùng thức ăn dụ dỗ cún con cho cậu nựng, cho nên không chú ý đến ví tiền đang xẹp nhanh dần đều.

Ngày thứ mười lăm lúc Tạ Tỉ mới mua năm ký sườn, tiếng thông báo đã chuyển tiền vang lên, cuối cùng cậu cũng nhìn đến nó, cậu choáng váng nhìn số dư:??

Cún con sau khi cho Tạ Tỉ sờ đuôi một hồi, đổi được bốn món ngon từ chỗ Tạ TỈ xong, nó liền rời khỏi trong ánh mắt chờ mong của của Tạ Tỉ.

Đến khi nghe được tiếng mở cửa nhà, tuy đang nằm trong ổ nhưng vẫn liếc mắt nhìn qua, cái liếc mắt này làm no sửng sốt: Hình như hơi sai sai?

Tạ Tỉ không đúng lắm, lúc rời khỏi nhà rất hưng phấn, đến khi về thì không thấy mua gà vịt gì hết, chỉ có năm ký sườn cùng với cái mặt đưa đám mà thôi.

Cún con:????????

Tạ Tỉ đặt sườn vào bếp, đi đến trước mặt cún con đang nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.

Cún con: “Gâu?” Canh vịt đâu? Gà ăn mày đâu?

Tạ Tỉ hắng giọng một cái, yên lặng lấy di động ra, giơ màn hình cho cún con: “Hụ, ba lực bất tòng tâm con ơi.”

Cún con nhìn số dư bắt mắt:??? Cái gì? Không phải lần trước còn tận ba mươi ngàn à?

Tạ Tỉ sờ mũi: “Mấy ngày nay nấu ăn sướng quá, xài hết rồi.” Cuối cùng, một người một cún bọn họ cũng biết súp cua vi cá là cái thứ gì.

Biểu cảm của cún con cực kì phức tạp, nhưng trong đầu cũng xuất hiện một suy nghĩ: Hết tiền ăn rồi, hắn sẽ có thể bị trả về Bùi gia sao?

Hay là ghét hắn ăn nhiều quá nên đuổi thẳng cẳng luôn?

Dù sao nửa tháng một trăm ngàn, một tháng là hai trăm ngàn.........

Nhưng hiển nhiên Tạ Tỉ chưa từng có suy nghĩ này, dù sao lúc trước đồng ý mức lương một tháng một trăm ngàn với Bùi quản gia, bây giờ chi tiêu vượt mức cũng là do cậu không biết tính toán.

Chưa đợi cậu tính xong nửa tháng còn lại nên sống thế nào, điện thoại di động đã kêu.

Cún con cũng vô hồn nhìn qua, điện thoại sáng lên một cái tên: Lữ Phong.

Suy nghĩ của Tạ Tỉ bị cắt ngang, cậu quay đầu nhìn điện thoại, vừa thấy cái tên Lữ Phong đã nhíu mày, cái tên người đại diện đáng nguyền rủa kia à?

Gã chưa chết tâm nữa? Vẫn còn muốn đưa cậu lên giường nhà sản xuất Lý gì kia?

Nhưng cậu hủy hợp đồng với công ty rồi cơ mà.

Cậu còn chưa đi tìm Tạ Đông Vũ với Nghiêm Văn Đình để tính sổ, giờ gã tự đưa mình đến trước cửa hay gì?

Tạ Tỉ nghĩ nghĩ, không bắt máy.

Nửa tháng này Lữ Phong vẫn luôn đợi Tạ Tỉ chịu thua quay ra van xin gã, dù sao gã cảm thấy Tạ Tỉ không một xu dính túi, tuy rằng chỉ là tuyến mười tám, nhưng ít ra vẫn là một ngôi sao nhỏ.

Đã từng làm ngôi sao thì sao có thể làm một công việc bình thường khác, cho dù có không ăn không uống thì cũng phải trả tiền nhà chứ?

Nhưng ai ngờ Tạ Tỉ bình tĩnh thật.

Hơn nữa vì cái video kia, nửa tháng này Lữ Phong vẫn luôn nghĩ cách kéo dài thời gian với nhà sản xuất Lý, gã nói Tạ Tỉ bệnh nên cần nghỉ ngơi cho tốt, chờ khi nào khỏe chắc chắn sẽ đưa cậu qua.

May mà đối phương tin, nửa tháng rồi vẫn không gọi, nhưng đột nhiên hôm qua lại gọi đến, nói có phải Tạ Tỉ không ưng hay không, còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ bày Lữ Phong dụ Tạ Tỉ chủ động qua.

Ý của nhà sản xuất Lý là đầu tư một chương trình khác chủ đề cuộc sống đời thường, bảo Lữ Phong sắp xếp cho Tạ Tỉ tham gia, chỉ cần có thể lừa được người đến, mấy chuyện còn lại không cần Lữ Phong lo nữa, nhà sản xuất Lý bảo tự gã giải quyết được.

Lữ Phong vẫn chưa dám nói với nhà sản xuất Lý chuyện Tạ Tỉ đã sớm hủy hợp đồng với công ty, gã sợ nói xong nhà sản xuất Lý sẽ bắt gã ói hết toàn bộ món hời gã cho Lữ Phong ra.

Nhưng mấy món hời đó đã đưa hết cho nghệ sĩ của gã, làm gì còn để gã có thể trả về.

Lúc Lữ Phong nghe thấy ý tưởng này bèn thở phào nhẹ nhõm, sau khi khiến nhà sản xuất Lý bình tĩnh lại, gã suy nghĩ cả đêm cũng nghĩ ra biện pháp, chỉ cần nói gã đã xếp chương trình này cho Tạ Tỉ trước khi hủy hợp đồng, hơn nữa chắc chắn bây giờ Tạ Tỉ đang thiếu tiền, gã cứ lấy ít tiền ra rồi bảo đây là tiền đặt cọc, chắc chắn Tạ Tỉ sẽ tin.

Cứ lừa được người tham gia cái chương trình kia cái đi, mấy chuyện sau đó là chuyện của nhà sản xuất Lý rồi, không liên quan đến gã nữa.

Lữ Phong gọi một hồi Tạ Tỉ mới nhắc máy, thiếu chút nữa gã đã chết vì tức, nhưng nghĩ đến chuyện mình đi nhờ vả người ta, nên giọng điệu cũng khách sáo hơn, chủ động nói: “Là Tạ Tỉ à? Anh Lữ của em nè.”

Giọng nói lười biếng của Tạ Tỉ chui khỏi loa điện thoại: “Chuyện gì?”

Lữ Phong nghiến răng, vừa cười vừa dịu giọng làm lành: “Trước khi cậu hủy hợp đồng thì anh có xếp cho em tham gia một chương trình chủ đề cuộc sống đời thường, tuần sau phải phát sóng, anh gọi nhắc em cái thôi.”

Tạ Tỉ chậc một tiếng, xem cậu là thằng ngu à? Sao cậu có thể không biết “Tạ Tỉ” còn ký tên tham gia chương trình gì khác chứ? Huống chi, trước đó cái ý định hủy hoại danh tiếng cậu rồi ép cậu hủy hợp đồng đã tồn tại trong đầu Lữ Phong rồi, sao còn có thể cho cậu tham gia ba cái chương trình gì gì đó được?

Với lại, nếu thật vậy, sao lúc hủy hợp đồng không nhắc đến?

Hôm nay nói thế này, tám chín phần mười là có gì mờ ám.

“Đúng không? Sao tôi không nhớ mình có ký tên tham gia show gì vậy?”

“Chắc do lúc trước tâm trạng em không tốt, nên không nhớ.......” Lữ Phong sợ cậu cúp điện thoại, dù sao cái video ngày xưa đã làm Lữ Phong biết gã đã nhìn nhầm, chỉ sợ là trước giờ Tạ Tỉ đều đang giả vờ “Anh Lữ của em còn có thể gạt em à? Đây là chương trình rất lớn, của đạo diễn Hầu, nghe nói lần này còn mời đến vài tai to mặt lớn, ngay cả ảnh đế Phó Hạc Hành còn ở tham gia. Tuy em chỉ đến làm nền thôi, nhưng xuất hiện nhiều có lợi cho em, hơn nữa, cát xê lần này không thấp, tận ba trăm ngàn, còn cọc trước năm mươi ngàn, em chỉ cần đến đây xác nhận lại hợp đồng, anh sẽ chuyển tiền đặt cọc cho em.”

Lữ Phong cũng không tin ba trăm ngàn này không làm Tạ Tỉ doa động, lúc mới ký hợp đồng với Tạ Tỉ, nghe nói cậu ta phải làm mấy việc một ngày, xem ra gia cảnh không tốt nên không biết vì sao lại rất thiếu tiền.

Vốn Tạ Tỉ không quan tâm, nhưng nghe mấy từ show lớn, đạo diễn Hầu, ảnh đế Phó Hạc Hành xuất hiện cùng một chỗ, cậu nhớ đến một sự kiện sau khi “Tạ Tỉ” pháo hôi chết, cậu cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.