Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

Chương 4: Chương 4: Đính hôn




EDITOR: NGỌC THỤY

BETA: ROSALINE

- o0o-

Tạ Tĩ chưa từng gặp vị hôn phu cũ này của mình bao giờ, cho nên đoạn đường từ nơi cậu đang đứng ra đến cửa, trong đầu cậu đã tưởng tượng ra cả tá hình dạng của đối phương.

Nhưng khi cậu mở cửa, Tạ Tỉ phát hiện trước cửa nhà mình chỉ có mỗi Bùi quản gia.

Tạ Tỉ nhìn sau lưng Bùi quản gia, cầu thang trống trơn, thật sự chỉ có mỗi Bùi quản gia, cậu khó hiểu: “Không phải ông nói hôm nay mang.....cậu Bùi tới à?”

Bùi quản gia híp mắt cười: “Mang đến rồi mà.”

Tạ Tỉ không hiểu: “Thế cậu Bùi đâu ạ?” Cậu chắc chắn mắt mình không bị gì, rõ ràng là nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng chỉ thấy có mỗi Bùi quản gia trước mặt mình.

“Cậu chủ đây này.” Nói xong, Bùi quản gia đột nhiên mở tấm vải nhung xa hoa đang được ông ôm trong lòng ra, để Tạ Tỉ thấy được thứ bên trong.

Tạ Tỉ vừa cúi đầu nhìn một cái đã run rẩy, tại vì, hai mắt cậu va phải hai mắt chú cún con trắng toát trong lòng ông. Nom nó buồn hiu, hai mắt ủ rũ cụp xuống, im lặng nằm đó.

Tạ Tỉ:????

Lỗ tai nhọn, lớn hơn bàn tay một tí, trắng bóc từ đầu đến chân, bộ lông xõa tung mềm mại, chỉ có đôi mắt cún đen thui đang dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cậu.

Tạ Tỉ nhìn chú cún con, ngón tay ngứa ngáy vô cùng, ý niệm nào đó đang rục rịch trong lòng bị cậu dùng hết sức bình sinh ép xuống: Chết rồi, muốn nựng quá.

Cún con này chắc sờ sướng lắm.

Tạ Tĩ cố gắng kiềm chế ngẩng đầu, lần nữa nhìn thẳng vào mắt Bùi quản gia, cậu có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết: “Thưa ông, cậu Bùi đâu?”

Vài phút sau, Tạ Tỉ bị mấy câu của Bùi quản gia làm cho sốc đến mức nghi ngờ thế gian.

Bùi quản gia giơ con cún con trắng bóc lên trước mắt cậu, bảo: “Đây chính là cậu chủ này, ngày xưa còn từng đính hôn với cậu nữa.”

Tạ Tỉ:??? Này là vị hôn phu cũ của cậu? Ông nói thiệt á hả?

Tạ Tỉ im lặng một lúc rồi mời Bùi quản gia và....cậu chủ cún con của ông vào trong nhà.

Mười phút sau, Tạ Tỉ rót hai ly trà, ngồi đối diện Bùi quản gia, hai người một cún chìm vào bầu không khí im lặng kỳ dị.

Mặt Tạ Tỉ xuất hiện đủ loại biểu cảm khác nhau, cậu im lặng nhìn cún con lẳng lặng nằm trên ghế sofa, trắng bóc như đụm tuyết, hai chân trước xếp lên nhau, đầu nhỏ nhẹ nhàng đặt trên chân trước. Mí mắt cún con cụp xuống hơn phân nửa, vừa lặng im vừa buồn bã, khó hiểu quá, nếu không nhìn thấy cơ thể nó mà chỉ thấy mắt không chắc người khác còn tưởng nó là người.

Ngọc Thụy: Khúc “khó hiểu quá....” là mình chế nha, mình cũng không hiểu nghĩa nó lắm. Bản raw đây (不知道的, 还真以为个人变的)

Nhưng mà sao có thể?

Tạ Tỉ cũng từng nghi ngờ mình xuyên đến chiều không gian không bình thường nào đó khi cho cả hai vào nhà, bây giờ ngồi xuống lấy lại tinh thần rồi, ánh mắt nhìn Bùi quản gia của cậu thêm chút đồng cảm.

Hèn gì chủ cũ cơ thể này chưa từng nhìn thấy vị hôn phu cũ của mình, ngay cả lần đi từ hôn năm năm trước cũng không thấy.

Hẳn là cơ thể đối phương khi ấy không ổn lắm, không thì thần kinh có vấn đề, thế hôm nay là.........gia tộc có chuyện? Hay là gia chủ đương nhiệm của Bùi gia viết di chúc kì cục gì đấy, hay là vì lý do không tiện nói ra nào đấy nên cậu Bùi không chăm cún cưng được, nên mới đưa nó đến đây, nhờ cậu chăm hộ?

Bùi quản gia không nhịn được nữa, quyết định mở miệng trước: “Cậu Tạ, tuy tôi không biết nên giải thích thế nào, nhưng đây thật sự là cậu chủ nhà tôi.”

Tạ Tỉ nghĩ thầm, có lẽ ổng bị tẩy não thật rồi, chủ nhà là con sen của cún, Bùi quản gia cũng chỉ có thể xem cún là chủ, vì thế cậu khách sáo nói: “Con hiểu mà.”

Bùi quản gia thở phào một hơi: “Thế chúng ta bàn đến chuyện chăm sóc?”

Tạ Tỉ hơi rối, dù sao cậu cũng vừa mới biết vị hôn phu cũ của mình có vấn đề về thần kinh, nên không quá muốn dính dáng với người của Bùi gia.

Nhưng nhớ đến số dư 2.50 của mình, một tháng một trăm ngàn, thật sự rất quyết rũ.

Còn có hai ngàn của lão Tạ nữa........

Ánh mắt của Tạ Tỉ lại chuyển từ Bùi quản gia sang cún con như muốn tan vào tấm vải nhung trắng kia, nhìn từ góc này, không biết có phải ảo giác của Tạ Tỉ hay không, cậu cứ cảm thấy nhóc này giống sói con hơn là cún con, nhưng sói đâu phải muốn nuôi là nuôi?

Tạ Tỉ nhìn mớ lông mềm mại kia, tay lại bắt đầu ngứa, tíc tắc thôi đã có câu trả lời: “Nếu tôi đã đồng ý với ông, hiển nhiên là sẵn lòng chăm sóc bé rồi.”

Bùi quản gia thở phào, móc một xấp giấy khỏi ngực, bao gồm hai bản y hệt nhau. Ông đưa một bộ cho Tạ Tỉ, trên đó còn có một tấm thẻ: “Trong đây là một trăm ngàn của tháng này.”

Tạ Tỉ nhìn thẻ rồi mới cầm hợp đồng lên đọc, chẳng qua càng đọc, chân mày Tạ Tỉ nhíu càng chặt. Mười phút sau, cậu đặt hợp đồng xuống, đầu cũng bắt đầu nhức bưng bưng: “Không phải, ban đầu thỏa thuận là con chăm sóc... nhưng mà giờ theo ý của cậu Bùi, bọn con lại phải ký giấy chứng nhận đính hôn lần nữa à?”

Nghe được hai chữ hôn ước, cún con vốn đang im ru bà rù bỗng bình tĩnh quay sang, ở nơi Tạ Tỉ không chú ý, biểu cảm thay đổi liên tục.

Nhưng Bùi quản gia lại không hề xoắn xít: “Cậu Tạ đừng vội, hôn ước này là vầy, bởi vì tình huống đặc thù, cậu Tạ muốn thay mặt cậu chủ thì phải có mối quan hệ thân thiết hơn. Cậu Tạ yên tâm, chỉ cần nửa năm là được, chờ đến khi hết hạn, hôn ước sẽ tự khắc được xóa bỏ, đến khi ấy Bùi gia sẽ bồi thường thêm cho cậu Tạ.”

Tạ Tỉ càng không tin được, cậu chỉ mình, rồi chỉ cún con gần đó: “Cậu chủ ông nói, không biết.....có phải nó không?”

Bùi quản gia cười híp mắt, gật đầu: “Là cậu chủ.”

Tạ Tỉ hoảng hồn nhìn Bùi quản gia: Là cậu điên rồi hay tâm thần mấy người họ Bùi này không bình thường? Đính hôn với một con cún con? Mặc dù chỉ là một tờ giấy, nhưng cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy.

Bùi quản gia bắt đầu marketing cún con nhà mình: “Cậu Tạ cậu xem này, giá trị nhan sắc của cậu chủ nhà tôi cao lắm, cậu giúp Bùi gia việc này, sau này Bùi gia lại báo đáp cậu Tạ.”

Tạ Tỉ và cu cậu cún con đối mắt với nhau: Đẹp thì.........đẹp thật, nhưng sao cậu cứ cảm thấy đẹp của cậu và của Bùi quản gia đang không cùng hệ quy chiếu.

Tạ Tỉ nhướn mày không nói gì.

Bùi quản gia cũng không gấp, dù sao cũng phải để người cam tâm tình nguyện nghĩ thông đã, mặc dù hơi tội lỗi, nhưng ông cũng hết cách.

Chỉ có nhờ người ngoài nuôi một cách cam tâm tình nguyện nửa năm mới có thể trở về bình thường, nếu không tất cả thành công dã tràng.

Tạ Tỉ đọc hợp đồng lại lần nữa, cũng không nhiều điều lắm, viết rất rõ.

Điều quan trọng nhất khi nhận việc, phải đồng ý hứa hôn với đối tượng (Bùi Lang) trong vòng sáu tháng mười lăm ngày, khi hết hạn, hôn ước sẽ hết hiệu lực. Đối tượng cần chăm sóc (Bùi Lang) ngoại trừ đồ ăn cho thú cưng của hãng Amy, đối tượng ăn thịt giống con người. Trong sáu tháng mười lăm ngày chăm sóc đối tượng (Bùi Lang) không được tự tiện tổn thương bất kì bộ phận nào của đối tượng.

Tạ Tỉ nhìn mớ điều kiện, nhịn không được liếc mắt nhìn nhóc con bình tĩnh đằng kia, ý là không cho cậu đi triệt sản à? Nhưng nhóc này, chắc nửa năm sau không đến kỳ động dục đâu ha?

Nhưng này hơi nhiều luật lệ rồi đấy?

Cái khó tin nhất là cái điều thứ hai........

“Ngoại trừ loại thức ăn cho thú cưng kia ra, chỉ ăn đồ ăn dành cho con người? Hình như này hơi sai?” Cho dù cậu chưa nuôi thú cưng bao giờ cũng nghe loáng thoáng hình như động vật không ăn đồ ăn của con người được mà?

Bùi quản gia cười tủm tỉm “Cậu Tạ chu đáo quá, đúng là động vật bình thường không thể ăn đồ ăn của con người được, nhưng cậu chủ nhà chúng tôi khác, sẽ không ảnh hưởng gì hết, cậu Tạ có thể yên tâm chuyện này. Cậu Tạ ăn được món gì, cậu chủ nhà bọn tôi ăn được món đó, chỉ có một điểm cần chú ý, sức ăn của cậu chủ nhà bọn tôi khá tốt, ăn hơi......nhiều.”

Tạ Tỉ nhướng mày, hỏi cũng như không.

Nhưng một tháng một trăm ngàn lận........làm sáu tháng mười lăm ngày, quả thật không lâu lắm, hiển nhiên phải để tâm một chút, không thể không nói nhóc này có vẻ sờ thích lắm, còn ngoan nữa, nằm lâu vậy rồi vẫn không sủa tiếng nào, ngoan kinh khủng khiếp.

Tạ Tỉ thở dài “Được.” Dù sao không ai trốn được mấy thứ xù xù mềm mại.

Bùi quản gia thở phào nhẹ nhỏm, lấy hôn ước dài sáu tháng mười lăm ngay ra.

Tạ Tỉ nhìn sơ qua một lần, quả thật là sáu tháng mười lăm ngày, lúc cậu ký tên không nhịn được hỏi chút “Nửa năm thì nửa năm thôi, sao lại dôi ra thêm nửa tháng?” Nếu không được, sao không chỉnh thành bảy tháng.

Mắt Bùi quản gia nhìn sang hướng khác “Cậu chủ yêu cầu.”

Tạ Tỉ đã hiểu, cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi, không quyết được gì.

Tạ Tỉ ký tên, chính thức nhiều thêm một......người hôn phu trong vòng sáu tháng mười lăm ngày.

Tạ Tỉ vừa kí xong đã phát hiện có ánh mắt cứ nhìn mình lăm lăm, cậu quay đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện với một đôi mắt, một đôi mắt hỗn tạp cảm xúc, rõ ràng chỉ có chút béo, nhưng biểu cảm sầu bi cứ như mới rớt xuống cái hố sâu hoắm vậy.

Tạ Tỉ mỉm cười, chăm thú cưng thì có gì khó? Chắc chắn lá dễ hơn cái vị hôn phu cũ cậu nghĩ lúc trước rồi.

Nói qua cũng phải nói lại, cho dù có chăm nó như chăm một ông hoàng thì cũng không thể nào một tháng một trăm ngàn chứ? Còn nữa, một con cún con thế này có thể ăn được bao nhiêu? Chắc không thể nhiều hơn cậu đâu ha?

Màn hợp tác này nhìn thế nào cũng không lỗ.

Bùi quản gia cất hai hợp đồng kia, đứng dậy chào tạm biệt Tạ Tỉ, ông nhìn cún con cứ nằm đó im ru bà rù nãy giờ, thở dài “Cậu chủ, tôi........đi trước.”

Cuối cùng nó cũng cử động, nó ngồi dậy, nhẹ nhàng gâu một tiếng.

Tiếng kêu kia làm Tạ Tỉ còn đang cất hợp đồng run rẩy: Chết rồi, không kiềm lòng nổi nữa.

Bùi quản gia đi, ông cầm luôn tấm vải quấn nhóc con đi, chỉ chừa lại cho Tạ Tỉ một bé cún xinh xinh và một cái thẻ.

Tạ Tỉ chờ đến khi người đi mới ý thức được nhóc con ngay cả cái giường còn không có? Chậc, mua cái mới thôi.

Chờ đến khi cửa đóng lại, Tạ Tỉ và nhóc con nằm trên sofa cách đó không xa nhìn nhau, Tạ Tĩ bình tĩnh lại gần, ngồi xuống chỗ khi nãy của Bùi quản gia.

Nó lại nằm xuống, trở về bộ dạng như bị rút hết sức sống khi nãy, cũng không có vẻ hốt hoảng sợ sệt chi.

Nhưng ngay sau đó, Tạ Tỉ làm nó tản thần một phen, cho nó một kỷ niệm nhớ đến già.

Tạ Tỉ mới còn đang bình tĩnh đột nhiên nhào qua, ôm nó vào lòng, trước khi nó kịp hết bàng hoàng, đã hứng chịu một màn vuốt ve hít hà.

Qủa nhiên hệt như cậu đoán, mềm mại, sờ rất sướng.

Cuối cùng Tạ Tỉ bế cún con đang dùng ánh mắt khó tin nhìn mình lên trước mặt, hôn cái chóc vào trán nó: “Ba yêu con!”

Cún con “!!!”

Nhiệt tình của Tạ Tỉ dọa cún con nhảy thẳng lên nóc tủ lạnh, nằm chết ở chỗ đó, có dụ dỗ ngon ngọt thế nào cũng nhất quyết không xuống.

Tạ Tỉ nhìn cún con trắng bóc nhe răng giơ móng đe dọa mình, nở nụ cười sói gian manh trong truyện cổ tích, bắt đầu lừa gạt “Bé ngoan ơi, xuống ba nựng tí, ba cho con thịt hộp nha.”

Cún con: “.......” Nó không phải cún thật, nhưng người trước mặt này chắc chắn là chó, đến chó còn lừa được nữa là.

HẾT CHƯƠNG 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.