Tạ Tỉ kinh ngạc nhìn Bùi quản gia: “Ông không đùa ạ?” Cho ăn một ngày ba cử thôi mà lương tháng nhiều đến thế?
Bùi quản gia vừa thấy biểu cảm này của cậu là biết có triển vọng, ông rất sợ Tạ Tỉ từ chối, cho nên vội vàng nói: “Cậu Tạ cũng cân nhắc một chút, bọn tôi thật sự muốn mời cậu Tạ đây giúp đỡ, lương tháng một trăm ngàn, chắc chắn không gạt cậu.”
Tạ Tỉ cảm thấy quá khó từ chối lời đề nghị này, dù sao trong túi cậu chả có đồng nào là thật.
Tạ Tỉ đằng hắng một tiếng, xoay chiều câu chuyện, quả quyết đồng ý: “........Cũng không phải không được.”
Bùi quản gia vừa thấy bản thân có cửa đã vội vàng cười nói: “Vậy chúng ta quyết thế?”
Tạ Tị sờ mũi: “Vâng vâng.”
Bùi quản gia rất sợ cậu hối hận: “Vậy mốt tôi mang cậu chủ đến, chỉ là có vài thứ cần sắp xếp nữa, ngày mốt bắt đầu được chứ?”
Tạ Tỉ không có ý kiến, sau khi thương lượng xong thì tiễn Bùi quản gia ra cửa, lúc quay vào thì tâm trạng cực tốt, không phải chì là cho ăn ngày ba bữa thôi sao, có phải bệnh nhân đâu, có thể có bao nhiêu khó khăn?
Một trăm ngàn đấy.
Nhưng ngày mốt lận, hôm nay cậu sống thế nào đây?
Tạ Tỉ nhìn 46.8 còn sót lại, rơi vào trầm tư.
Vì có bản nhạc dạo là Bùi gia, làm Tạ Tỉ sợ mình còn bỏ quên chuyện quan trọng gì nữa. Cậu bèn dứt khoát lật lại toàn bộ trí nhớ trong đầu một lần.
Lần nhìn lại này khiến mày Tạ Tỉ nhíu ngày càng chặt, ban đầu khi cậu nghe thấy tên của Nghiên Văn Đình cậu cũng chỉ cảm thấy quen tai, cậu còn cho rằng mình bị trí nhớ của “Tạ Tỉ” cũ ảnh hưởng.
Chờ đến khi lục hết trí nhớ, biết được “Tạ Tỉ” còn nhỏ hơn tên con ngoài giá thú Tạ Đông Vũ kia một tháng tuổi. Mặt Tạ Tỉ trầm xuống.
Ba Tạ có ba trai một gái, trưởng nam Tạ Tỉ, thứ nam Tạ Nghênh, trưởng nữ Tạ Mỹ Châu và con nuôi Tạ Đông Vũ.
Tuy Tạ Đong Vũ nói là con nuôi, thật ra chính là đứa con riêng bằng tuổi Tạ Tỉ, chỉ là vì danh tiếng nên mới nói với bên ngoài là con nuôi.
Năm đầu tiên Tạ Tỉ rời khỏi Tạ gia, tên con nuôi Tạ Đông Vũ thay thế Tạ Tỉ trở thành đại thiếu gia danh tiếng, chân chính trờ thành người của Tạ gia.
Mà hai cái tên Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình này, cuối cùng cũng để Tạ Tỉ biết cậu không chỉ sống lại sau khi chết, mà còn xuyên thẳng vào một cuốn sách.
Cuốn sách được viết dưới góc nhìn của Tạ Đông Vũ, kể lại câu chuyện tình yêu máu có ngược tâm ngược thân của cậu ta và Nghiêm Văn Đình.
“Tạ Tỉ” trong sách là con tốt thí ánh trăng sáng chết sớm, cũng bỡi vì cậu ta chết, ba Tạ không thèm xuất hiện trong tang lễ của cậu ta, để Tạ Đông Vũ thay mặt mình xử lý, vì thế cậu ta mới gặp Nghiêm Văn Đình đến viếng.
Dĩ nhiên, lần đầu tiên này là Nghiêm Văn Đình nghĩ thế, trên thực tế, Tạ Đông Vũ đã sớm nhìn thấy Nghiêm Văn Đình.
Tạ Tỉ, Tạ Đông Vũ, Nghiêm Văn Đình ba người họ học chung trường cấp ba, chẳng qua Tạ Đông Vũ học khác ban với Tạ Tỉ và Nghiêm Văn Đình, mà Tạ Đông Vũ cũng thích Nghiêm Văn Đình.
Nhưng Tạ Đông Vũ vì ghen tị, nên cậu ta cảm thấy Tạ Tỉ là người đã cướp hết tất cả những gì đáng lẽ ra phải của cậu ta.
Trong mắt cậu ta, mẹ Tạ Tỉ ỷ vào gia thế của mình nên chia rẽ mẹ của mình và ba Tạ, khiến mẹ cậu chết vì tâm bệnh, khiến cậu thành con riêng, đến khi trở về Tạ gia cũng chỉ có thể dùng cái danh con nuôi.
Tạ Đông Vũ còn cảm thấy Tạ Tỉ biết cậu thích Nghiêm Văn Đình nên mới cố tình tiếp cận gã khi cả ba học cấp ba.
Vì cậu cướp Nghiêm Văn Đình, cho nên sau khi cậu vững chân ở tập đoàn Tạ thị thì dùng quyền thế mua chuộc nhà sản xuất phim trừng phạt Tạ Tỉ với ý đồ “dọa” cậu một phen.
Nhưng không ngờ lần “dọa” này của mình trực tiếp “dọa” chết Tạ Tỉ, cuối cùng cậu mượn tang lễ của Tạ Tỉ để gặp lại Nghiêm Văn Đình lần nữa.
Cho dù không có cơ hội này, chắc chắn sau này Tạ Đông Vũ sẽ nghĩ ra nhiều biện pháp hơn, còn cái chết của Tạ Tỉ như phát súng mở đầu, mở đầu chuyện tình ngược lên ngược xuống đầy máu chó của hai người.
Tạ Tỉ đọc sơ ký ức của chủ cũ cơ thể rồi so với cái cuốn sách mình từng đọc kia, cậu thật sự bái phục Tạ Đông Vũ, nghĩ vậy cũng nghĩ được nữa, vua kiếm cớ, ông hoàng nghĩ quá nhiều, sợ là có chết cũng bị cậu ta nghĩ là giả chết.
Mạ Tạ đến tận khi chết cũng không biết mẹ Tạ Đông Vũ có tồn tại trên đời, tất cả đều là lỗi của ba Tạ, nếu ba Tạ không muốn thì đừng có đồng ý cưới, kết quả lừa gạt cả hai bên, tồi đến không thể tồi hơn được nữa.
Còn cái ngữ “Tạ Tỉ” cướp Nghiêm Văn Đình là sao đây? Cơ bản không hề tồn tại được không? Rõ ràng là Nghiêm Văn Đình tự theo đuổi “Tạ Tỉ” mà?
Kết quả Tạ Đông Vũ không thù ba Tạ lại đi thù “Tạ Tỉ”?
Tên Nghiêm Văn Đình công chính này cũng chó lắm, trước khi Tạ Tỉ chết bị gã dằn vặt thành thế kia, vừa chia tay lại vừa bị coi thường, đến khi người ta chết rồi, Nghiêm Văn Đình đột nhiên bản thân mình yêu Tạ Tỉ đến mức không thể sống nổi nếu thiếu cậu, rồi xong “Tạ Tỉ” thành ánh trăng sáng trong lòng gã ta luôn, ủa gì dạ?
Đúng vậy, hai người quả là mặt dày kinh khủng khiếp, bộ đôi hoàn mỹ đến mức không thể hoàn mỹ hôn được nữa, tự yêu nhau đi.
Tạ Tỉ lười nhìn nhân vật chính hỏng bét này nữa, chuyển sang suy nghĩ đến Bùi gia trong sách.
Vào cái thời tận thế chỉ có ăn no mặc ấm chứ không có ăn ngon mặc đẹp ấy, món ăn tinh thần duy nhất chính là mấy cuốn sách kia, nhưng Tạ Tỉ nào lấy được mấy cuốn sách có ích quý giá, cậu chỉ có thể lấy được mấy cuốn tiểu thuyết.
Mà quyển cậu xuyên vào chính là một trong số đó.
Nhưng vì cậu cảm thấy nó quá nhảm nên chỉ đọc duy nhất một lần, hôm nay nghĩ lại một chút, hình như sách có đề cập mấy câu đến Bùi gia.
Hình như sau đó bùi gia xảy ra chuyện lớn, người thừa kế duy nhất của Bùi gia chết, Bùi gia loạn cào cào hết lên khiến không ít hạng mục hợp tác bị hủy, tiện nghi cho Tạ Đông Vũ và Nghiêm Văn Đình hôi của.
Còn tận dụng cơ hội này làm tập đoàn lên như diều gặp gió, tương lai xán lạn?
Tạ Tỉ im lặng nhìn 46.8 của mình, cảm thấy cho dù không có một trăm ngàn một tháng kia, cậu vận nên chăm sóc vị hôn phu cũ của mình tốt chút, mắc công hắn ta chết hai tên kia lại tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt như giọt cà phê thì khổ.
Trước khi tận thế ập đến thì Tạ Tỉ là ảnh đế, nhưng mà trước khi làm ảnh đế thì cậu cũng chỉ là một đứa bé không cha không mẹ, khi còn bé chịu không ít khổ, sau đó mới được ba nuôi nhặt được rồi nuôi nấng.
Mặc dù Tạ Tỉ biết đây chỉ là một quyển sách, chỉ có mỗi “Tạ Tỉ” là trùng tên trùng họ với cậu mà thôi, thế như cậu vẫn muốn tìm kiếm thử.
Tận thế đến, ông biến thành thây ma, không cho cậu bất cứ cơ hội cứu nào.
Mười năm sau đó cậu cũng chỉ có một thân một mình.
Chỗ Tạ Tỉ sống trong sách cứ như lấy ý tưởng từ chỗ ở kiếp trước của cậu ấy, tuy khung cảnh không giống, nhưng tên thành phố và tên đường lại giống.
Nơi Tạ Tỉ sống khi bé cũng tên là thành phố J, chính là nơi này.
Tạ Tỉ định đến con hẻm nhỏ mình từng sống cách đây không xa xem thử. Cậu thay quần áo, sau khi đôi nói lưỡi trai và khẩu trang thì lên đường.
Bời vì tiền trong tay ít ỏi, cho nên Tạ Tỉ chỉ đành nhịn đói ăn tạm một bát mì, cũng không dám bắt xe, đến hẻm trên đôi chân của mình.
Cậu đi dọc con đường quen thuộc rồi rẽ vào con hẻm quen thuộc không kém, cuối cùng dừng trước biển số nhà hệt trong trí nhớ của cậu.
Gõ cửa.
Cửa mở, nhưng người mở không phải ông, là một gia đình bốn người, lúc thấy cậu đứng trước cửa còn nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó cảnh giác kéo hai đứa nhỏ rồi xuống lầu.
Đi được khá xa, thính lực tuyệt vời của Tạ Tỉ khiến cậu có thể dễ dàng nghe được câu cảnh cảo của người lớn với hai đứa nhỏ, người đấy bảo sau này gặp người giống cậu thì cách xa một tí, nhất định không được phản ứng lại, không chừng là mấy kẻ bắt cóc trẻ em.
Ngọc Thụy: 拍花子的,ý chỉ mấy tên bắt cóc trẻ em chuyên đóng giả thành ăn mày để dễ làm việc. Rosaline: kiểu cha mẹ mìn vậy á
Tạ Tỉ xoa mũi, cậu giống hạng người đó lắm à?
Không tìm được ông, cậu tiếc nuối trong lòng, quả nhiên là vậy.
Lúc đến đã biết là không thể, không đến nỗi cực kì thất vọng, cho nên Tạ Tỉ đứng trước cửa một lát, lắc đầu rồi xuống cầu thang, mới đi được một lúc, còn chưa đi khỏi hành lang, đột nhiên một ông lão nhỏ con quen thuộc một tay cầm ghế xếp, tay còn lại cầm bọc, chạy vèo vèo tới, ông chạy qua mặt Tạ Tỉ, nhảy tót lên tầng cao nhất của tòa nhà, nhanh nhẹn mở cửa, lạch cạch vài tiếng đã biến mất sau khung cửa sắt.
Cùng lúc đó, hai ông chú vạm vỡ thở hồng hộc chạy đến, đập cửa rầm rầm: “Lão Tạ kia, mả tiên sư nhà ông, ngay cả hàng xóm láng giềng mà ông còn lừa gạt được, ông chết chắc rồi! Ra đây, trả tiền coi!”
Giọng nói quen thuộc của lão Tạ cũng vang lên: “Lừa cái gì mà lừa? Tôi coi cho cậu đúng quá rồi còn gì, phúc cậu mỏng, cậu tự xài hết phúc của mình khi còn trẻ, chẳng qua là tôi không coi đến cái này thôi, cho nên không tính là bịp bợm, không trả tiền!”
Một ông chú vạm vỡ trong nhóm người điên máu dọng thẳng vào cửa sắt: “Gáy tiếp gáy tiếp đi! Cái tên bịp bợm thối tha nhà ông, ông chờ đấy, để tôi lấy sơn tô đỏ cái mồm của ông, coi sau này ông bịp người ta thế nào nữa!”
Lão Tạ mở cửa bên trong, không dám mở luôn cửa sắt bên ngoài. Ông tức giận dậm chân: “Mấy người hè nhau bắt nạt ông già này thế hả?”
Ông chú vạm vỡ hừ một tiếng: “Một là trả tiền, hai là sơn đỏ, ông chọn cái nào?”
Lão Tạ tức tối đứng sau cửa nói: “Tiền lấy đi quyên góp rồi, tôi trả bằng niềm tin và hi vọng của tôi à?”
Hiển nhiên ông chú vạm vỡ không tin: “Ông già ông mà tốt đến vậy à?”
Cuối cùng Tạ Tỉ cũng lấy lại tinh thần, nhìn ông già tràn đầy năng lượng trước mặt, hốc mắt cậu hơi nóng lên, mặc dù hơi khác, nhưng may là ông thật sự có tồn tại ở thế giới này.
Tạ Tỉ bước lên hai bước: “Ổng thiếu hai người bao nhiêu tiền?”
Ông chú vạm vỡ nghe có giọng nói lạ vang lên mới quay đầu nhìn Tạ Tỉ, đánh giá Tạ Tỉ từ trên xuống dưới một hồi mới nói: “Làm sao? Muốn trả tiền thay ông ta? Được thôi, hai ngàn.”
Lão Tạ cũng dí sát mặt vào cửa sắt, giương mắt nhìn chằm chằm Tạ Tỉ: “Cậu nhóc tốt bụng, con thật sự muốn trả tiền hộ ông sao, có gì ông coi cho con một quẻ trả con nhé.”
Tạ Tỉ: “.......” Hai ngàn, ông già ông cũng đỉnh đấy.
Sau khi ăn một tô mì, con người chỉ còn khoảng 36.8 trong túi.....không trả nổi.
Sự im lặng của Tạ Tỉ khiến hai ông chú vạm vỡ kia cười phá lên: “Ông già, cậu ta cũng không có tiền, ha ha ha!”
Mặc dù Tạ Tỉ không có tiền, nhưng khí thế dư thừa, bởi vì không đủ ánh sáng nên Tạ Tỉ không nhìn thấy rõ mặt của cả hai, sau khi hai ông chú vãm vỡ kia lại gần một chút, Tạ Tỉ mới thấy rọ, cậu liếc nhẹ, hỏi: “Sao ổng thiếu tiền hai người?”
Một ôn chú vạm vỡ tức tối kể: “Hôm trước tôi nhờ ổng tính xem dự án tôi phải làm có thành công hay không, ổng bảo có thể, tôi đưa ổng hai ngàn, kết quả dự án thất bại! Này không phài lừa đảo thì cái gì mới là lừa đảo?”
Lão Tạ biện hộ cho bản thân: “Vốn có thể thành, nhưng hai năm trước cậu làm chuyện xấu tổn hại đến âm đức của mình, chẳng qua khi ấy tôi không thấy chỗ này thôi, nếu không đã thành rồi.........”
Sắc mặt người kia lập tức thay đổi khi nghe ông nhắc đến hai năm trước.
Tạ Tỉ không để ý người này nữa, cậu quay sang ông chú vạm vỡ còn lại: “Dự án của hắn không được, nhưng dự án ông đang suy nghĩ sẽ mang tài lộc đến cho ông, nó có thể thành công.”
Người kia ngẩng đầu: “Sao, sao cậu biết?” Hắn mới vừa nhận được tin, còn chưa kịp báo với đại ca đã bị đại ca nắm đầu đến đây chặn ông già này.
Tạ Tỉ: “Ngày mốt ông sẽ biết, nếu chính xác, vậy coi như tôi đã trả hết hai ngàn, nếu không thì đến tìm tôi, tôi trả tiền lại cho hai người.”
Người này hơi do dư, nhưng nghĩ người này cũng chẳng cao chạy xa bay được, ông già kia ở đây, còn có thể chạy đi đâu.
Hai người nghĩ một lát rồi đồng ý, cho cả hai hai ngày, mốt sẽ quay lại.
Chờ khi hai người kia đi khuất, lão Tạ mở cửa, ngoắc ngoắc Tạ Tỉ: “Nhóc con tốt bụng, tới làm miếng trà nào.”
Tạ Tỉ hít sâu một hơi, làm dịu cảm xúc trong lòng mình xuống rồi mới đi theo lão Tạ, bước vào Tạ gia.
Tạ Tỉ vừa bước vào đã bị cảm giác quen thuộc xộc vào mặt, sau khi trò chuyện được một lúc, Tạ Tỉ cũng biết được không ít chuyện. Lão Tạ vốn ở trên lầu, nhưng hai năm trước té gãy chân lên xuống không tiện lắm mới đổi nhà với tầng dưới.
Lão Tạ nghe mấy câu cậu nói với hai người ban nãy, tò mò hỏi: “Nhóc con, nhóc cũng là người trong nghề à?”
Tạ Tỉ hớp miếng chè, lắc đầu: “Không phải, trong nhà con có người trong nghề, khi bé con có theo học, nhưng thiên phú của con tốt hơn người ấy mà thôi.”
Tạ Tỉ nhìn ông già trước mặt, hai gương mặt kiếp trước kiếp này chồng lên nhau, khiến cậu có chút nhớ nhung, lão Tạ thật sự nuôi cậu lớn bằng cách mở sạp, nhưng lạo Tạ lúc linh lúc lại không, cho nên cũng chỉ là bán tiên mà thôi.
Chẵng qua đời trước lão Tạ nuôi cậu, còn đời này.........cậu không xuất hiện, lão Tạ chỉ có một mình.
Tạ Tỉ không dám biểu hiện quá mức làm lão Tạ nghi ngờ, cậu chỉ nói một chút đã tạm biệt, bảo ngày mốt sẽ đến.
Lão Tạ biết ơn tiễn cậu ra cửa, nói cậu và lão rất có duyên.
Tạ Tỉ thừa nhận chuyện này.
Tạ Tỉ định chờ một trăm ngàn về tay, khi ấy không chỉ có thể giải quyết phiền phức của lão Tạ, mà còn có thể đưa cho ông một ít, chờ đến khi thân quen hơn rồi, lại nghĩ cách chăm sóc ông nhiều hơn. Như vậy mới không quá đột ngột.
Bởi vì Tạ Tỉ chỉ còn hơn ba mươi tệ, cho nên hai ngày tiếp theo, cậu chỉ có thể ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa một tô mì.
Buổi sáng ngày thứ ba, ngay khi nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Tạ Tỉ đói đến mức bụng sắp dán vào lưng vội vã đi mở cửa, cậu chưa bao giờ khao khát được gặp vị hôn phu cũ của mình như ngày hôm nay.
–
Ngọc Thụy: Vốn định edit là “làm miếng chè” nào, nhưng chợt nghĩ chắc nhiều bạn không biết chè nghĩa là gì nên thôi.