Editor: Nguyệt Tịnh Quân.
________
Thẩm Từ nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế đàn.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là mình làm Tần Ức khó chịu, đối phương muốn đuổi cậu đi, vội vàng nói xin lỗi: “Thật, thật xin lỗi! Có phải là tôi đàn rất khó nghe...”
Tần Ức cũng không để ý tới cậu, điều khiển xe lăn đi vào đến chỗ cậu, chuyển động nút xoay trên ghế đàn, điều chỉnh ghế cao thêm một chút: “Ngồi.”
Thẩm Từ: “...”
Cho nên, bảo cậu đứng lên chỉ là muốn giúp cậu điều chỉnh độ cao của ghế đàn thôi sao?
Hại cậu căng thẳng muốn chết.
Cậu thở ra một hơi, một lần nữa ngồi xuống, tay đặt hờ trên phím đàn.
Cây dương cầm này quá quý giá, cậu căn bản không dám đụng tùm lum, cho dù vừa rồi biết rõ độ cao ghế đàn không phù hợp, vẫn không dám điều chỉnh.
Tần Ức nhìn cậu, mi tâm hơi nhíu lại: “Cậu căng thẳng quá rồi.”
Thẩm Từ nuốt ngụm nước bọt, trong lòng tự nhủ cậu dùng đàn của thần tượng, cùng thần tượng ở chung trong một phòng, có thể không căng thẳng sao hả?
Thần tượng còn là vị hôn phu của cậu đấy nhá.
Cậu đâu chỉ căng thẳng, tim thiếu điều muốn bay đi tìm ánh sáng ngoài lồng ngực luôn rồi.
Tay Tần Ức rơi trên bả vai cậu, niết niết cánh tay gầy yếu của thiếu niên: “Thả lỏng.”
Thẩm Từ bị hắn nhéo một cái, người càng căng cứng hơn.
Từ nhỏ đến lớn trừ mẹ ra, chưa một ai chạm vào cậu như vậy, học sinh cao trung cũng có thói ganh đua so sánh, cảm thấy cậu nghèo, giống như sợ chạm vào cậu sẽ dính mùi nghèo lên người, họ cùng nhau cô lập cậu, không một ai nguyện ý đến gần cậu.
Hiện tại cậu bị Tần Ức niết niết như này, chỉ cảm thấy nửa người cũng không động nổi.
Tần Ức nhìn thấy lưng cậu bỗng nhiên căng cứng, chân mày nhíu chặt hơn: “Cậu sợ tôi?”
“A, không có!” Thẩm Từ vội vàng nói, “Chính là...có chút khẩn trương.”
Tần Ức không nói gì, tay đặt trên đầu vai cậu dần hạ xuống, mu bàn tay dán vào lưng trượt xuống bên hông, dường như đang kiểm tra cậu ngồi có thẳng lưng hay không.
Thẩm Từ ngừng thở, đột nhiên bị tiếp xúc thân mật làm cho toàn thân run lên, thở cũng không dám thở cho mạnh.
Tỉnh táo lại chút nào, Tần Thiếu chỉ là đang giúp cậu điều chỉnh tư thế mà thôi, huống chi Tần Ức còn là hôn phu của cậu, có gì mà không thể xoa nắn sờ mó?
Thẩm Từ an ủi mình xong cũng từ từ bình tĩnh trở lại, lại cảm giác tay đối phương phủ trên tay mình.
Thân thể thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, tay so với người trưởng thành nhỏ hơn một vòng, tay Tần Ức có thể hoàn toàn bao gọn cậu.
Tầm nhìn Thẩm Từ rơi trên tay đối phương, bởi vì cái chạm này làm cậu kinh hãi.
Cái tay này mát ghê á.
Cũng gầy má ơi luôn.
Lúc trước cậu không để ý, cũng không có cơ hội để ý, hiện tại mới phát giác người này bị bệnh đến gầy gò, bởi vì gầy, liền lộ ra mười ngón tay thon dài, khớp xương lộ ra càng rõ ràng, gân lưng bàn tay cùng gân cổ tay đều nổi bật nhìn đến liền thấy.
Tầm mắt cậu tiếp tục dời xuống, phát hiện trên cánh tay đối phương mơ hồ có vết sẹo.
Là dấu vết tai nạn lưu lại sao?
Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ, Tần Ức đã giúp cậu điều chỉnh lại tay, xong xuôi liền thu tay về: “Tiếp tục.”
Thẩm Từ nháy mắt hoàn hồn, chợt hiểu được ý tứ khi hắn nói “tiếp tục” hẳn là “tiếp tục đàn”, do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Cái kia... Tôi đàn bài này không sao chứ?”
Bản thảo hoàn chỉnh với quyền diễn tấu đã được người ngoại quốc thu vào túi, mặc dù Tần Ức đem sách nhạc bày ở nơi này cho cậu dùng, nhưng vẫn nên hỏi trước một tiếng cho an toàn.
“Ừ, “ Tần Ức nói, “Tự luyện tập, có thể.”
Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Từ liền yên tâm, cậu hít sâu mấy lần, lần thứ ba đàn bản nhạc này.
Tần Ức toàn bộ quá trình không cắt ngang cậu, thẳng đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Thẩm Từ hết sức cẩn thận nhìn về phía hắn, chờ mong hắn đánh giá.
Mặc dù biết chắc chắn hơn phân nữa sẽ bị chê không ra làm sao, nhưng nội tâm vẫn không chịu thực tế chút mà mong chờ, hi vọng hắn có thể khen...khen mình.
Dù nói một câu cũng được.
Tần Ức trầm mặc thật lâu, rốt cục khàn giọng mở miệng nói: “Cậu học đàn bao lâu?”
Thẩm Từ nghe vậy, lòng mề rơi lộp độp, cảm thấy đối phương có thể là chê mình đàn quá khó nghe, đang cho cậu một bậc thang, đành phải căng da đầu nói: “Ba...ba năm.”
Ba năm, là thời gian nguyên chủ học đàn.
Về phần bản thân cậu, một giờ luôn cố gắng gom góp kia, cộng lại thì còn lâu mới bằng được nguyên chủ luyện tập thời gian dài trong ba năm.
Cậu khẩn trương nuốt ngụm nước bọt: “Có phải tôi...đàn sai rồi không?”
Tần Ức nâng mắt, rốt cuộc cùng cậu mắt đối mắt, khác với hôm qua, hiện tại ánh mắt của hắn bình tĩnh lạ thường, dường như bởi vì nói đến đề tài “dương cầm”, hết thảy thân thể ốm đau cùng bệnh tâm lý đang giải lao giữa giờ, ngón tay hắn trên tay vịn gõ gõ: “Không, cậu rất có thiên phú, nhưng ba năm quá ngắn còn lâu mới đủ.”
Rất có...thiên phú?
Thẩm Từ ngẩn ngơ, cậu dùng sức trừng mắt nhìn, gần như không thể tin vào tai của mình.
Tần Ức khen cậu ư?
Tần Ức thật sự khen cậu rồi?!
Dường như bị biểu cảm vui sướng trên mặt thiếu niên quá rõ ràng lây nhiễm, vị thiên tài nào đó trước giờ luôn keo kiệt bủn xỉn nói ra lời khích lệ nay nói nhiều thêm một câu cổ vũ: “Bản nhạc của tôi rất khó, có thể hai lần trôi chảy, ba lần thuần thục, cậu thực sự rất có thiên phú.”
Thẩm Từ ngừng thở, hạnh phúc sắp ngất đi.
Ngực cậu kịch liệt phập phồng, trong đôi mắt xinh đẹp toả ra hưng phấn chói loá: “Tần thiếu, anh có thể...”
Tần Ức nhíu mày.
Thẩm Từ thấy hắn nhíu mày, bởi vì kích động mà nói năng lộn xộn đại não nháy mắt lạnh đi —— là không thích xưng hô này sao?
Cậu cắn cắn môi, lần này phi thường cẩn thận hỏi: “Tôi nên...gọi anh như thế nào?”
Đối phương không nói lời nào, cậu đành phải từng bước từng bước thăm dò: “Tần Ức? Anh Tần Ức? Hay là... Ca ca?”
Cũng không thể mở miệng gọi chú a.
Gọi lão công càng không được, bọn họ còn chưa lĩnh chứng nha.
Tần Ức nghe được hai chữ “ca ca” kia, bỗng nhiên hoảng hốt đến xuất thần.
Ca ca...
Hắn đã bao lâu không được nghe cách gọi này rồi?
Năm năm? Mười năm? Hình như rất lâu, rất dài.
Hình ảnh sâu trong ký ức cùng thiếu niên trước mặt dần xếp chồng lên nhau, hắn nhịn không được hầu kết lăn lăn, phát ra một tiếng: “Ừm.”
Thẩm Từ sửng sốt.
“Ừm” là có ý gì? Đến cùng “ừm” cái nào đấy?
Cậu chớp chớp mắt: “Ca ca?”
Sau mấy giây đồng hồ, cậu nghe được Tần Ức phát ra một tiếng nhỏ hơn: “Ừm.”
Thì ra Tần Thiếu thích người khác gọi hắn là ca ca.
Ngoài ý muốn biết được yêu thích của Tần Ức Thẩm Từ có chút hưng phấn, cậu vô thức nắm lấy tay đối phương: “Vậy, ca ca có thể dạy em đánh đàn không?”
Trên cổ tay bị người nắm lấy cảm nhận được chút độ ấm, Tần Ức rủ xuống mắt, nhìn thấy đầu ngón tay thiếu niên trắng nõn, móng tay chăm sóc cẩn thẩn có chút sáng bóng, đáng yêu lại xinh đẹp, giống như con người thiếu niên.
Hắn nhìn thấy đối mắt nai ướt át tràn ngập khẩn trương lại chờ mong mà nhìn mình, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi có thể cảm giác được thiếu niên bởi vì kích động mà hô hấp có chút nhanh.
Thẩm Từ hình như không bài xích hắn.
Thậm chí còn chủ động chạm vào hắn.
Giống như là bị cảm xúc của thiếu niên lây nhiễm, sắc mặt Tần Ức có chút thay đổi: “Vì sao.”
“Hả?”
“Vì sao muốn tôi dạy cho cậu, lấy thiên phú của cậu, tự mình tiêu khiển là đủ rồi.”
“Không phải tự tiêu khiển,“ Thẩm Từ bỗng nhiên nâng cao âm lượng, “Em muốn...em muốn thi vào học viện âm nhạc!”
Cậu nói xong lời này, lại nháy mắt bừng tỉnh, hối hận không kịp mà che miệng của mình.
Toang rồi toang thật rồi.
Tần Ức vừa mới khen cậu có thiên phú, cậu liền nói ra “muốn thi vào học viện âm nhạc” cái này là không biết tự lượng sức mình, nhất định sẽ làm cho đối phương cảm thấy cậu mắt cao hơn đầu, khen một cái liền muốn bay.
Cậu sao có thể nói mấy lời này trước mặt Tần Ức dị hả?
Thẩm Từ xấu hổ đến không còn mặt mũi, cảm thấy đối phương khẳng định phải khó chịu, ai ngờ cảm xúc Tần Ức cũng không thay đổi, chỉ hỏi: “Cậu đang học cao trung?”
“A, “ Thẩm Từ lúng túng gãi gãi thái dương, “đúng vậy a, đầu năm nay có lẽ sẽ tốt nghiệp nhưng do lúc trước bị bệnh nên tạm nghỉ một năm, cho nên... Khai giảng mới lên lớp mười hai.”
“Bị bệnh?” Tần Ức nhăn mày lại, “Bệnh gì?”
Thẩm Từ khựng người.
Bệnh gì?
Cậu cũng không biết a!
Trong nguyên tác chỉ nói nguyên chủ bị bệnh nên tạm nghỉ học một năm, lại không nói rõ là bị bệnh gì, cậu không có kí ức của nguyên chủ, nghe Tần Ức hỏi vậy nháy mắt muốn xỉu ngang.
Nội tâm cậu bối rối cực kỳ, quanh co nửa ngày, mới ấp a ấp úng nói: “Em...không nhớ rõ, lúc đó đầu óc mê man...”
Tần Ức thấy ánh mắt của cậu trốn tránh, rủ mi hạ mắt, cũng không truy hỏi gì thêm, chỉ nói: “Một năm không đến.”
Thẩm Từ một lần nữa nhìn hắn.
“Cậu muốn trong vòng một năm vượt qua người khác có trình độ mười năm, chỉ dựa vào thiên phú là không đủ, cậu phải bỏ ra cố gắng gấp mười lần so với người thường, có thể làm được không?
Thanh âm Tần Ức rất trầm, mang theo chút khàn khàn không rõ, Thẩm Từ nhìn vào đôi mắt hắn, bỗng nhiên bị ngữ khí bình tĩnh với ánh mắt cổ vũ, nội tâm cũng bớt bối rối, khôi phục chút hô hấp.
Tần Thiếu không có khó chịu, cũng không có mắng cậu suy nghĩ hão huyền, chỉ hỏi cậu có thể kiên trì hay không.
Giống như không muốn phụ lòng kỳ vọng của hắn, Thẩm Từ bật thốt: “Được, em có thể.”
Thi đậu học viện âm nhạc, là ước mơ của cậu từ trước đến nay.
Nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép cậu theo đuổi ước mơ, sau khi mẹ qua đời, cậu sống cùng với dì nhỏ, nhưng dì nhỏ cũng có con của mình, có thể chu cấp cho cậu đi học, cậu cũng chẳng dám nói mình muốn học âm nhạc, muốn mua dương cầm.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ làm theo lời dì nhỏ nói, lúc điền nguyện vọng lựa chọn hộ lý.
Cậu chưa từng nghĩ tới một ngày, cái ước mơ xa vời viễn vông lại cách mình gần đến vậy, gần đến nỗi chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Tần Ức không nói gì, chỉ trầm mặc rủ mắt xuống, Thẩm Từ nháy mắt hiểu ý, đứng dậy, muốn giúp hắn từ trên xe lăn đến ngồi trên ghế đàn.
Tần Ức nhìn thấy thiếu niên đưa tay về phía mình, cũng không có đưa tay nắm lấy, thấp giọng nói: “Không cần.”
Hắn chậm rãi chống đỡ tay vịn xe lăn, có chút cố hết sức chống mình chuyển đến ngồi trên ghế đàn.
Thẩm Từ thấy hắn tới, vô ý thức lui lại nhường chỗ cho hắn, lại không để ý đụng vào dương cầm, thân thể không vững ngã về phía trước, trực tiếp nhào vào lòng Tần Ức.
Trong lúc hoảng loạn, thân thể theo bản năng đưa tay chống đỡ, vừa đúng lúc lại chống trên chân đối phương, Tần Ức đưa tay nâng cái tay khác của cậu, không để cậu tiếp ngã về phía trước.
Thẩm Từ cảm giác mình mém tí nữa là biểu diễn một màn “ôm ấp yêu thương”, vừa nghĩ tới đối tượng ôm ấp yêu thương là Tần Ức, gương mặt nháy mắt nóng bừng, cuống quít dời tay mình đi, khẩn trương nói: “Xin lỗi! Có phải tôi làm anh đau rồi không?”
Người bình thường nếu như bị chống trúng chân như vậy sợ là đau đến gào cha gọi mẹ, nhưng mắt Tần Ức không nháy lấy một cái, chỉ nói: “Ngồi đi.”
Ghế đàn là ghế hai người, hai người bọn họ ngồi còn dư chán, Thẩm Từ ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn đôi chân thon dài không động đậy kia, kìm lòng không đặng nắm chặt năm ngón tay, lòng mề đều xoắn hết cả lại.
Không có tri giác sao?
“Khôi phục không được bao nhiêu” trong miệng quản gia, là một chút cũng không có khôi phục?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tần Ức (trầm tư): Gọi lão công...Cũng không phải không được.