Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 198: Chương 198: Áo của cô bắt buộc phải cởi




Lương Hạnh mỉm cười, giọng nói ôn hòa bình lặng: “Thượng tổng anh đánh giá cao tôi rồi, tôi chỉ là vì bát cơm của mình mà thôi.”

Anh ta lắc đầu bất lực, cúi đầu giống như nghiêm túc đọc phương án.

Lương Hạnh không nhìn anh ta, ánh mắt chuyển sang nơi khác, mím môi, không biết đang nghĩ điều gì.

Mấy phút sau, anh ta ngẩng đầu, gập văn kiện lại, trả cho cô, nghiêm túc gật đầu: “Phương án không tồi.”

Lương Hạnh hoàn hồn, hơi ngây ra, cúi đầu nhìn: “Không có vấn đề sao? Nếu như anh có chỗ nào không hài lòng, tôi có thể quay về tiếp tục sửa cho các anh.”

Anh ta cầm ly rượu ngửa đầu uống, điềm nhiên nói: “Có vài chi tiết chưa suy nghĩ đến, có điều cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Lương Hạnh hơi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vậy ý của anh là?”

“Ý của tôi...”

Lời của anh ta còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến động tĩnh, là người của nhà hàng đưa một bàn thức ăn mới lên.

Lời nói tạm thời bị cắt ngang, hai người đều ngồi trên đệm không có di chuyển, chỉ là ai cũng không ngờ khi chiếc bàn nâng lên giữa, bỗng nghiêng ra về phía Lương Hạnh, hai bình rượu trên bàn nghiêng đi, vẫn là rơi lên người cô.

“Cẩn thận!” Thượng Điền bỗng hô một tiếng.

Căn bản không kịp tránh né, rượu toàn bộ đổ ra quần áo của cô, Lương Hạnh chỉ có thể vô thức bắt lấy bình rượu, sau đó vội vàng đứng dậy.

Mấy người phục vụ cũng bị dọa cho trắng bệch mặt mày, để bàn xuống, vội vàng khom người dùng tiếng Nhật nói xin lỗi cô.

Thượng Điền cũng mau chóng đứng dậy đi xem xét, trên gương mặt đẹp trai đều là sự quan tâm: “Lương Hạnh, cô không sao chứ?”

Lương Hạnh dùng giấy ăn lau quần áo dính rượu, nhíu mày mà lắc đầu: “Không sao, chỉ là rượu ngon bị đổ hết rồi.”

“Lúc nào rồi mà còn quan tâm đến rượu.” Thượng Điền nhìn chiếc áo khoác của cô thấm ướt một mảng rượu, đôi mày tuyệt đẹp nhíu lại, thần sắc cũng dần dần trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn nhân viên phục vụ: “Còn cần tôi mời chủ của mấy người qua đây không?”

“Xin lỗi, chúng tôi lập tức đi mời ông chủ!” Mấy người cũng không dám ngẩng đầu, nói xong, một người chạy rất nhanh ra ngoài.

Gian bên cạnh Tiểu Trương và nữ thư ký đi ra, cũng lo lắng bước tới xem xét.

“Chị Hạnh, chị không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là đổ ít rượu mà thôi.” Lương Hạnh khẽ lắc đầu.

Rượu của Nhật, miệng bình khá lớn, tuy rượu không nhiều, nhưng thật sự đã đổ hết lên người cô, áo có hai chỗ gần như ướt sũng.

Cô cảm thấy mình thật là xui xẻo, gần đây chuyện gì không tốt đều xảy ra trên người cô, ngay cả ăn cơm cũng không được yên.

Lương Hạnh lại nhìn sang Thượng Điền: “Thượng tổng, anh đừng tức giận, tôi thật sự không sao.”

“Xin lỗi, không ngờ ăn bữa cơm cũng sẽ thành ra như này.” Anh ta mặt mày áy náy nhìn cô, ánh mắt liếc qua người cô, nói: “Áo cũng bận rồi, cởi ra trước đi, đưa cho bọn họ xử lý, lát nữa sẽ ok.”

Nói rồi, anh ta liếc nhìn nữ thư ký bên cạnh.

Thư ký gật đầu, bước tới: “Quản lí Lương, tôi giúp cô giặt sạch.”

Sắc mặt của Lương Hạnh hơi thay đổi, vội mỉm cười lắc đầu: “Không cần, không cần phiền phức như vậy, chỉ là đổ chút rượu mà thôi, hơn nữa rượu này còn khá thơm, không cần phí công đi giặt, tôi về tự mình xử lý là được.”

Thư ký mỉm cười, giọng nói khe khẽ: “Quản lí Lương vẫn là đưa tôi đi, nếu không trong lòng Thượng tổng sẽ thấy rất có lỗi.”

Thần sắc của Lương Hạnh hơi cứng đờ, hôm nay cô bắt buộc phải cởi chiếc áo này sao?”

Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy đoán đáng sợ.

Thượng Điền không phải ngay cả chuyện cô mang thai cũng tra được rồi chứ?

Chỗ thịt sống đó, còn cả chuyện chiếc bàn vừa rồi... lẽ nào?

Đáy mắt Lương Hạnh nhanh chóng vụt qua một tia dị sắc, rơi vào cảnh ngại ngùng: “Tôi...”

Vừa mở miệng, ngoài rèm cửa một bóng người nhanh chóng vụt qua, thần sắc sợ hãi đi đến trước mặt Thượng Điền, cúi người mỉm cười gượng gạo: “Thượng tổng, thật sự xin lỗi, hai cô gái không chuyên tâm đã phiền đến anh, anh có vấn đề gì cứ việc căn dặn.”

Anh ta giãn mày, mang theo vẻ mặt lạnh băng, liếc nhìn ông ta, giọng nói cũng trở lạnh: “Tìm một bộ quần áo của nữ, mới, cho cô gái này, không phải kimono.”

Ông chủ nghe vậy, ngước mắt nhìn Lương Hạnh, không dám chậm trễ mà gật đầu: “Được, lập tức đưa đến cho anh.”

“Thượng tổng...” Lương Hạnh nhìn sang anh ta, căn bản không kịp ngăn cản, ông chú đó đã dẫn người lui xuống, sắc mặt của cô không khỏi khó coi vài phần.

Cô bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi, tối nay cô chính là chui vào một cái hố, người đàn ông này rõ ràng đã tính toán từng bước, biết cô không từ chối được.

“Thật sự rất xin lỗi.” Anh ta nhìn cô, trên mặt lần nữa lộ vẻ xin lỗi.

“Quản lí Lương, cô cởi áo khoác ra, tôi đi phơi cho cô, cho bay bớt mùi rượu.” Thư ký mỉm cười uyển chuyển nói.

Tiểu Trương đi theo Lương Hạnh nhiều năm như thế, cảm xúc của cô anh ta vẫn có thể nhận ra được, chẳng qua chỉ cho rằng cô ngại, bỗng cởi chiếc áo vest ra, nói: “Chị Hạnh, hay là chị mặc tạm của tôi trước.”

“...”

Lương Hạnh thật sự hối hận tại sao không dẫn Mục Điệp theo, thế nào dẫn một Tiểu Trương không có mắt nhìn, anh ta đã cởi như vậy, cô nếu như còn không cởi, nhìn trông thật sự không quá nể mặt đối phương rồi.

Trong lòng rét lạnh một trận, sắc mặt không có nhiều thay đổi, cô khẽ gật đầu với thư ký: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”

Nói rồi, cô đặt ngón tay lên cổ áo, khẽ động, mở cúc đầu tiên, đồng thời đầu óc cũng mau chóng nghĩ cách ứng đối.

Có điều thời gian mấy giây, cúc áo cuối cùng gỡ ra, cô há miệng vừa muốn nói gì đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Lát sau, rèm trúc bị vén ra, ông chủ cầm quần áo đi vào.

“Cô ơi, đây là đồ mới, cô thử xem.”

Lương Hạnh mỉm cười khách sáo, cầm lấy quần áo: “Cảm ơn.”

“Thật sự là Thượng tổng.” Một giọng nói đột nhiên từ bên ngoài rèm truyền vào cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người.

Mùi hương quen thuộc đó khiến trái tim của Lương Hạnh bỗng nảy lên, thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng.

Anh đến rồi.

Đôi mắt Thượng Điền không có gợn sóng bỗng nheo lại, nhìn ra bên ngoài.

Chiếc rèm vén ra, người bước vào đầu tiên là Lưu Nam, anh ta đưa tay đỡ tấm rèm trúc để người đàn ông đằng sau đi vào.

Gương mặt đẹp trai của Triệu Mịch Thanh vừa xuất hiện, nữ thư ký bên cạnh Lương Hạnh cũng ngây ra, ánh mắt vô thức nhìn sang Thượng Điền.

Anh không phải ra nước ngoài rồi sao? Thế nào lại ở Kinh Đô?

“Triệu tổng?” Thượng Điền khôi phục nụ cười, ngữ khí tự nhiên có chút thay đổi: “Thật là khéo, có thể ở đây gặp được anh.”

“Tôi cũng cảm thấy rất khéo, vừa rồi có người nói Thượng tổng ở đây, tôi còn tưởng là hai người chứ, có điều, vừa thấy bộ dạng căng thẳng của ông chủ thì tôi cảm thấy tôi nên đến xem thử.” Triệu Mịch Thanh nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh lướt qua anh ta, trong đó đã dừng hai giây trên người Lương Hạnh, sau đó tự nhiên thu lại.

Thượng Điền thản nhiên nói: “Anh đến Kinh Đô, thế nào cũng không thông báo cho tôi một tiếng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.