Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 197: Chương 197: Anh vậy mà không lo lắng cho cô




Người đàn ông đó vậy mà cái gì cũng không nói, còn nhàn nhã đưa cô ra cửa.

Nếu là trước đây, cô một chút cũng không thấy lạ, cô chỉ cần không xảy ra chuyện, đi đâu anh đều sẽ không hỏi, nhưng bây giờ, anh chỉ cần đột nhiên không nói chuyện, trong lòng cô giống như ngàn vạn con kiến đang bò.

Cô không sợ Thượng Điền làm gì cô sao?

Xe đã lái đi rất xa rồi, ánh mắt của cô vẫn nhìn bên ngoài cửa, Tiểu Trương bên cạnh thấy hơi lạ, thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, hỏi: “Chị Hạnh, chị làm sao thế?”

Lương Hạnh thu lại ánh nhìn, lắc đầu: “Không có gì.”

Sau đó, cô lại nói: “Nhớ lời tôi trước đó nói với cậu rồi chứ?”

Tiểu Trương gật đầu: “Ừm ừm, nhớ rồi.”

Lương Hạnh không nói thêm gì nữa.

Xe đến nơi thì trời đã tối rồi.

Lương Hạnh xuống xe, nhìn trái phải, ánh mắt dừng ở nhà hàng trước mặt.

Hai chiếc đèn lồng đỏ kiểu Nhật treo ở cửa, trong ánh đèn neon tỏa ra vài phần cảm giác u tĩnh.

Cô không chần chừ vài giây, cất bước đẩy cửa đi vào trong.

Là một nhà hàng Nhật Bản, không gian vô cùng trang nhã yên tĩnh, ánh đèn ấm áp, ngay cả tiếng nhạc trầm thấp đều mang đậm phong cách Nhật Bản.

Nữ phục vụ mặc kimono nhìn thấy bọn họ, bước nhanh tới, dùng tiếng nước T không mấy lưu loát: “Xin chào, mấy người ạ?”

Lương Hạnh mở tin nhắn điện thoại đưa cho cô ta: “Có đặt trước.”

“Ồ, được, mời đi theo tôi.”

Hai người theo nhân viên phục vụ đi xuyên qua từng dãy hành lang thấp mà yên tĩnh, cuối cùng đến một căn phòng rộng rãi thì dừng lại, trừ khung cơ bản, xung quanh đều chỉ là dùng rèm trúc che kín, giống như chuyên dùng cho khách quý, không thấy ai khác.

“Quản lí Lương.” Rèm trúc của căn phòng đối diện được vén ra, nữ thư ký từ bên trong đi ra, mỉm cười với cô.

Lương Hạnh khách sáo gật đầu với cô ta: “Thượng tổng ở bên trong?”

“Không, Thượng tổng ở bên này.” Cô ta đi tới, vén tấm rèm trúc của căn phòng đối diện: “Quản lí Lương mời.”

Lương Hạnh hơi cúi đầu thì nhìn thấy bên trong người đàn ông trẻ quỳ ngồi trước bàn, chắc là nghe thấy động tĩnh, xoay đầu, mỉm cười ôn nhã với cô: “Cô đến rồi.”

Lương Hạnh khẽ cong môi, gật đầu với anh ta, thay đôi dép bên cạnh rồi đi vào.

Tiểu Trương cất bước muốn đi theo, thư ký nhàn nhạt đưa tay cản anh ta lại, chỉ vào căn phòng đối diện, cười nói: “Trợ lý Trương, mời bên này.”

Lương Hạnh hơi ngây ra, trao đổi ánh mắt với Tiểu Trương, đi vào trong, cố tình nói đùa: “Đưa máy tính cho tôi, cậu qua đó đi, hiếm khi có một cô gái xinh đẹp ở cùng, cậu phải nắm chắc cơ hội.”

Gương mặt tuấn tú của Tiểu Trương hơi xấu hổ, đưa chiếc laptop.

Buông rèm xuống, Lương Hạnh đi đến đối diện người đàn ông, cũng từ từ quỳ ngồi xuống, mỉm cười nhàn nhạt: “Thượng tổng, anh đây cũng quá tốn kém rồi, lần sau anh đi Nam Thành nữa, tôi không mời anh nổi như này.”

Người đàn ông bỗng bị cô chọc cười, gương mặt đẹp trai càng thêm nho nhã mê người: “Mời bạn bè ăn cơm, đương nhiên tận mọi khả năng, cô đến, tôi tự nhiên sẽ không bỏ bê cô rồi.”

“Cảm ơn Thượng tổng đã hiểu, lần sau anh đến Nam Thành, tôi sẽ mời anh ra ngoài ăn.” Lục Lộ liếc nhìn một bàn đồ ăn phong phú còn rất tinh tế trước mắt mà cười nói.

“Thế nào cũng được, tùy cô.”

Anh ta nhếch môi, chiếc sơ mi màu lam sẫm, cà vạt chỉnh tề, lộ rõ phong độ quý ông, ánh mắt bỗng quét qua chiếc áo khoác không tay màu be trên người anh ta, cười nói: “Ở đây có máy sưởi, cô có thể cởi áo khoác ra, lát nữa sẽ toát mồ hôi.”

Lương Hạnh sững người, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Áo khoác không tay rất rộng rất thời thượng, lộ ra phong cách nghiêm túc, vừa hay cho cô thêm vài phần khí chất ưu nhã, cũng không thất lễ, nhưng cởi ra?

Vậy thì không thể, nếu không bụng của cô chắc chắn sẽ lộ ra.

Cô ngước mắt mỉm cười, lắc đầu: “Không cần, tôi không nóng, gần đây còn hơi bị cảm, toát chút mồ hôi cũng tốt.”

“Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi nhiều.” Nụ cười của anh ta nhạt đi vài phần, đôi mắt sâu thẳm không có động tĩnh gì lướt qua phần bụng của cô.

Anh cầm bình rượu nhỏ xinh bên cạnh lên, nhướn mày: “Có thể uống rượu không?”

Lông mày Lương Hạnh thầm giật giật.

Khách sáo như vậy, cô có thể nói không sao?

“Có thể uống một ít.” Cô cong môi, thuận tay cầm ly rượu trước mặt đưa qua.

Anh ta rót đầy cho cô, nhìn tay của cô, quan tâm: “Chỗ bỏng buổi sáng như thế nào rồi? Có đi khám bác sĩ chưa?”

“Bôi ít thuốc, đã không sao rồi.”

Anh ta gật đầu, nói: “Bắt đầu ăn đi, nếm thử mùi vị ở đây có hợp khẩu vị hay không.”

“Được.” Lương Hạnh cầm đũa lên, liếc bàn ăn trước mặt, cũng không nhìn kỹ, thuận tay khắp một miếng thịt, chấm ít tương, bỏ vào trong miệng, từ từ nhai.

Bỗng nhiên, sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, mím chặt môi.

Anh ta nhạy bén phát giác được, nhíu mày: “Sao thế? Không hợp khẩu vị sao?”

“Ưm ưm...” Lương Hạnh bỗng lắc đầu, mím môi nặn ra một nụ cười, sau đó nhanh chóng nhai nuốt xuống.

Vậy mà là sống.

Tuy biết đồ Nhật chủ yếu là sashimi nhưng cô cơ bản đều sẽ không chạm đến, bản thân không thích mùi vị này, bây giờ mang thai, dạ dày càng thêm nhạy cảm.

“Mùi vị như thế nào?” Anh ta cười nhạt hỏi.

Lương Hạnh nuốt nước bọt, miễn cưỡng mỉm cười: “Khá ngon...”

Biểu cảm của anh ta vẫn ôn nhuậnl, chỉ là ngữ khí nghiêm túc hơn: “Ở trước mặt tôi không cần miễn cưỡng, cô có phải không thích ăn thịt sống không?”

Lương Hạnh cười cứng nhắc, sắc mặt hơi thay đổi: “Thượng tổng, tôi... không thích ăn đồ sống lắm.”

Nếu đã bị anh ta vạch trần, vậy cũng tốt hơn cô tiếp tục miễn cưỡng mình, dù sao hôm nay cũng chỉ là đi ngang, cô để ý nhiều như thế làm gì?

“Vậy cô sao không nói sớm, ăn về đau bụng chính là trách nhiệm của tôi rồi.” Anh ta nhíu mày, ngữ khí lộ vẻ hơi bất lực, đưa tay ấn chuông, rất nhanh có nhân viên phục vụ đi vào.

“Thưa anh, mời căn dặn.”

“Dọn hết những món này đi, đổi thành đồ chín.”

Vừa nghe dọn hết, Lương Hạnh bỗng mở to mắt, đưa tay ngăn cản: “Không cần! Thượng tổng, không cần dọn! Tôi chỉ cần không ăn đồ sống là được rồi, anh đừng tiếp tục tốn tiền, nếu không tôi thật sự thấy rất ngại.”

“Không có tốn tiền.” Anh ta khẽ mỉm cười: “Những món này chưa có động vào, bọn họ dọn xuống đổi cho khách hàng khác, đối với tôi sẽ không có bất kỳ tổn thất gì.”

Lương Hạnh vẫn nhíu mày, còn muốn nói gì đó thì thấy anh xua tay: “Dọn đi.”

Hai người đi tới nhấc chiếc bàn dài ra.

Lương Hạnh tuy biết rõ tâm tư của anh ta lúc này, nhưng vẫn cảm thấy có hơi ngại, ánh mắt lóe lên, thuận tay cầm văn kiện đã chuẩn bị trong túi máy tinh ở bên cạnh, chủ động mở miệng: “Thượng tổng, anh trước đó nói với tôi muốn bàn bạc chuyện hợp tác, tôi đã mang phương án hạng phục đến rồi, hay là anh xem thử?”

Anh ta nhìn cô, mặt không chút gợn sóng, vẫn thuận tay cầm lấy, lắc đầu mỉm cười, thâm ý nói: “Cô đối với công việc thật là liều mạng, ở dưới tay lão Quý, thật sự khiến tôi cảm thấy có hơi tiếc tài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.