Cúp điện thoại xong, Lương Hạnh rũ mắt trầm tư hai giây, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, ánh mắt tràn đầy sự thăm dò.
Qua một hồi, cô đi đến bên cạnh anh, cúi xuống nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh: “Triệu Mịch Thanh, có phải anh biết mục đích của Thượng Điền là gì không?”
Người đàn ông nở nụ cười nhạt: “Em chỉ phương diện nào?”
Lương Hạnh nhíu mày lại: “Anh hiểu ý của tôi mà.”
Nghiêng đầu nhìn anh lại đột nhiên không nói chuyện nữa, vài giây sau, cô nhướng mày, tự đắc cười một cái: “Không lẽ….anh ta thật sự thích tôi rồi? Mấy người không bình thường như các anh có khẩu vị cũng chả bình thường, có lẽ anh ta thật sự có tâm tư khác với tôi đó.”
Nụ cười của người đàn ông nhạt đi, cánh tay dài ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng, cười khẩy đầy lạnh lùng: “Đừng hoang tưởng nữa, anh ta không thích em đâu.”
Lương Hạnh không tức giận chút nào, chỉ là đôi con ngươi đột nhiên híp lại, nhìn chăm chăm vào anh: “Qủa nhiên là cái gì anh cũng biết.”
“...”
Triệu Mịch Thanh nghẹn họng, người phụ nữ nhỏ bé này vậy mà lại dám thăm dò anh.
Sau đó, anh nhấc tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ phải nói thật: “Biết chút xíu, tôi đoán anh ta để ý đến em, đại khái là cũng có liên quan đến tôi.”
“...”
Thần sắc Lương Hạnh từ từ thay đổi: “Bởi vì anh?”
Trong đầu óc cô khẽ nổ bùm một cái.
Thượng Điền vừa đến Nam Thành liền tổ chức một bữa tiệc, mời nhiều nhà xí nghiệp địa phương đến, cũng bao gồm Doanh Tín, cô cũng là trùng hợp tham gia, sau đó gặp anh ta một lần, từ đó về sau như thể bị anh ta để mắt đến rồi.
Không lẽ…mục đích từ bắt đầu khi anh ta đến Nam Thành chính là cô, cũng đã sớm tra ra được mối quan hệ giữa cô và Triệu Mịch Thanh?
Cô đột nhiên nhớ ra có một lần ăn cơm anh ta còn chuyên môn mời Triệu Mịch Thanh qua đó, là để thăm dò sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông Thượng Điền đó quá đáng sợ rồi.
Lương Hạnh không biết nghĩ đến đâu rồi, đột nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông: “Anh ta biết anh đã từng kết hôn, cho nên điều tra kỹ về anh, tra ra tôi?”
Triệu Mịch Thanh nhìn bộ dạng há hốc mồm khi bị kinh ngạc của cô, buồn cười mà đưa tay nắn nắn, khoé môi cong lên, nhàn nhạt giải thích: “Ừm, khả năng khá lớn, anh ta muốn hiểu tâm tư của tôi, đương nhiên cũng phải hoàn toàn hiểu được con người tôi, chỉ cần dành thời gian công sức, tra đến em không phải rất đơn giản sao?”
Lương Hạnh nhanh chóng nhíu mày, trầm tư vài giây, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: “Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi, tại sao anh ta vẫn có thể tìm được tôi?”
Anh cười, ánh mắt nhìn cô sâu sắc hơn một chút: “Chỉ có đàn ông mới hiểu tâm tư của đàn ông, trong mắt anh ta, em vẫn còn có ích.”
Lương Hạnh chớp chớp mắt, ngữ khí rất không hiểu: “Có ích gì? Cho dù chúng ta chưa ly hôn đi nữa, anh ta ân cần với tôi, không lẽ là câu dẫn tôi, cắm sừng anh sao? Chuyện kinh tởm như vậy, tôi cảm thấy anh ta không thèm làm đâu.”
Tuy bây giờ xem ra, tên Thượng Điền đó âm hiểm tiểu nhân, nhưng cô luôn cảm thấy anh ta không thể vì cạnh tranh thương nghiệp mà đi làm chuyện câu dẫn bà xã người khác được, quá mất mặt thân phận của anh ta rồi, cho dù muốn dùng chiêu này thì tìm một thuộc hạ đẹp trai chút là cũng được rồi.
“...”
Có lý thì cũng có lý đó, nhưng bị cái ngữ khí như đang tán gẫu của phụ nữ nói ra, Triệu Mịch Thanh cứ cảm thấy có chút không quen, khuôn mặt anh tuấn cũng có chút đen lại.
Lương Hạnh phân tích trong lòng một chút, vẫn có chút vấn đề muốn hỏi anh, vừa ngước mắt lên nhìn biểu cảm không đúng lắm của người đàn ông, cô sững sờ: “Anh, sao anh lại nhìn tôi với biểu cảm đó? Tôi nói sai rồi sao?”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, khoé môi mỏng cử động: “Không sai, vậy bây giờ em đã biết tâm tư của anh ta rồi, còn quan tâm đến anh ta nữa không?”
Thượng Điền, một người không thua bất kỳ người đàn ông nào, có thể nói là gần như hoàn mỹ, đối với phụ nữ mà nói, tuyệt đối là sức quyến rũ không thể chối từ, căn bản không hẳn là câu dẫn, chỉ cần anh ta đứng ở đâu thì sẽ có các loại phụ nữ ưu tú sà vào anh ta thôi.
Cô cũng là phụ nữ, hơn nữa, vừa gặp phải hôn nhân bất hạnh, đối với sự ân cần của một người đàn ông ưu tú gần như là hoàn mỹ thì sẽ không xao động sao?
Lương Hạnh liếc nhìn anh: “Tại sao không quan tâm, anh ta là khách hàng quan trọng của công ty tôi, là người mà Quý tổng cũng đắc tội không được, công là công, mà tư là tư, tôi phân biệt được.”
Cô bình thường sẽ không đem cảm xúc của mình vào trong công việc, cho dù bây giờ có ghét Thượng Điền đi nữa thì cũng mỉm cười nghênh tiếp.
“Vậy bây giờ em cũng biết rồi, anh ta vốn không phải thật tâm muốn hợp tác với công ty bọn em, cho dù bây giờ đồng ý rồi, sau này cũng sẽ tìm cớ huỷ hợp đồng, đối với loại công ty nhỏ bọn em mà nói, uy tín sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, vậy sẽ phiền phức rồi.”
Lương Hạnh im lặng.
Triệu Mịch Thanh cũng không nói nữa, không quấy rầy cô, để cô tự suy nghĩ, ngón tay nghịch mái tóc dài đằng sau cô, ánh mắt bình tĩnh mang theo sự lãnh đạm.
Im lặng một hồi, Lương Hạnh ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của anh, vẻ mặt vô cảm nói: “Vậy thì cũng phải giả vờ vui vẻ, không thể đắc tội anh ta ngoài mặt được, nếu không anh ta ngầm báo thù công ty chúng tôi, thì Quý tổng sẽ mắng chết tôi đó.”
Hơn nữa, bây giờ nếu như cô tự từ bỏ hợp tác, về rồi thì nên giải thích với Quý tổng thế nào? Không lẽ nói toàn bộ mục đích của Thượng Điền cho ông ta nghe? Sao được chứ.
Người đàn ông cúi đầu, nhướng mày: “Vậy em vẫn muốn theo anh ta đi ăn cơm?”
Lương Hạnh chần chừ hai giây, gật đầu: “Ờm…ừm.”
Cơm này chắc chắn vẫn phải ăn.
“Ừm, được.” Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì nữa, không có bất kỳ biểu cảm gì.
“...”
Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hạnh ngừng lại vài giây, nhìn anh hỏi: “Anh không có gì để nói nữa sao?”
Thần sắc Triệu Mịch Thanh không có gì lạ, ngón tay dài sạch sẽ men theo huyệt thái dương của cô, nhẹ nhàng trượt đến sau tai, cười khẽ: “Không phải em không thích người khác nhúng tay vào công việc của em sao? Tôi không cho em đi, thì em sẽ không đi sao?”
Sau tai bị người đàn ông nghịch đến phát ngứa, cơ thể Lương Hạnh khẽ run lên, cảm nhận được anh còn muốn tiếp tục di chuyển vào bên trong, cô đỏ mặt ghì bàn tay lớn của anh lại, đẩy anh ra rồi đứng dậy khỏi ghế sofa: “Tôi phải đi tắm, anh ra ngoài đi.”. Đam Mỹ H Văn
Người đàn ông nhìn dáng người vẫn coi như là mảnh khảnh của cô, muốn cười mà không cười: “Em tắm của em, tôi cũng đâu đi vào nhìn, tại sao phải ra ngoài chứ?”
Lương Hạnh bình thường cực kỳ lý trí, cũng bị anh trêu đến đỏ mặt, tim đập nhanh, cô e thẹn mà trừng anh: “Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài!”
“...”
Triệu Mịch Thanh nhìn cô một hồi, vẫn đứng dậy, cơ thể cao 1 mét 80 mấy cao hơn Lương Hạnh một cái đầu, khiến cô càng thêm nhỏ bé.
Đại khái là thật sự rất hiếm thấy cô đỏ mặt.
Triệu Mịch Thanh hơi thất thần, bàn tay lớn đột nhiên ghì lấy sau đầu cô, cúi người khẽ ngoặm một cái lên môi cô: “Tắm đi, tôi ra ngoài lát.”
Nếu không anh thật sự sợ không nhịn được mà xông vào phòng tắm, chắc sẽ bị cô cho ăn một tát rồi bị mắng là biến thái mất.
Có một số cảm xúc nào đó, một khi đã xác nhận thì dục vọng sẽ điên cuồng, không kiểm soát được nữa, anh đối với Lương Hạnh đại khái là như vậy.
Buông cô ra, cầm lấy máy tính, cầm lấy điện thoại trên bàn, người đàn ông đi ra ngoài.
Lương Hạnh sững sờ rất lâu chưa tỉnh thần lại.
…
Chạng vạng tối, Mục Điệp vẫn chưa về, Lương Hạnh cũng không gọi điện thông báo anh ta, chỉ đưa Tiểu Trương ra ngoài.
Nhưng mãi đến khi lên xe, trong lòng cô vẫn cứ có chút nghi hoặc, tầm mắt vẫn dừng lại trên khách sạn phía sau.