Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 462: Chương 462: Có những thứ lí trí không cách nào khống chế được




Cách giao thừa còn chưa đến một tuần, trên đường phố ánh đèn như khung cửi, hương vị Tết ngập tràn trong đám đông càng ngày càng đậm, phần lớn các trung tâm thương mại và cửa hàng đã trang trí từ rất sớm, vô cùng náo nhiệt vui mừng.

Lúc này là lúc thiệp mời mừng thọ của bà cụ nhà họ Tề ở Nam Thành được gửi đến các gia đình vẫn được coi là nhà có danh vọng.

Nhà họ Tề cho đến bây giờ, chỉ có một bà cụ khổ sở ra sức chèo chống, danh dự, uy tín đã sớm không còn như năm đó. cụ bà vừa sai người đi phát thiệp mời vừa thở dài trong lòng, nghĩ rằng người tới sẽ không nhiều nhưng lại sợ những người bạn cũ thư hương môn đệ sẽ không tới.

Bà đã lớn tuổi rồi, vốn cũng không cần làm những chuyện này nhưng vẫn khăng khăng giữ chút chí khí này, muốn để cho người khác biết, nhà họ Tề của bà vẫn còn, vẫn chưa sụp đổ.

Hôm này ở trung tâm thương mại, Lương Hạnh đưa Cung Kì đi dạo phố, mua quần áo, cô ta vừa chọn vừa chê, mà Lương Hạnh đi phía sau cô ta, nhìn kĩ tấm thiệp mời màu đỏ trong tay, bỗng nhiên bật cười.

Không hổ là gia đình thư hương, thiệp mời cũng giống như được thiết kế riêng, làm cực kì tao nhã, xinh đẹp, mấy chữ lớn được thiếp vàng phía trên viết rất uyển chuyển, rất có khí phách.

Thấy Lương Hạnh cười không rõ nguyên nhân, Cung Kì đặt quần áo trong tay xuống, không nhịn được liếc cô một cái: "Có chuyện gì buồn cười vậy sao?"

"Bây giờ cô là đúng là tâm phúc trước mặt Quý tổng, ngay cả tiệc rượu mang tính cá nhân này mà ông ta cũng bảo cô thay ông ta đi." Cô vừa nói vừa nhét thiệp mời vào trong túi của Cung Kì, sau đó vỗ vỗ lớp bụi vàng trong lòng bàn tay xuống.

"Chị ít nói mấy lời châm chọc đi." Cung Kì ướm thử một cái quần dài màu đen sáng ở trước người, quay đầu hỏi Lương Hạnh: “Cái này thế nào?"

"Cũng được." Lương Hạnh ăn mặc tùy ý, đứng trước một cái gương to nhìn gương mặt đã trang điểm đẹp đẽ, người con gái có tinh thần sung mãn, không nhịn được vân vê đôi môi: "Đại thọ của cụ bà, cô ăn mặc sang trọng như vậy làm cái gì?"

Cô nói xong, hai tay chuyển động trước ngực, giọng điệu dò xét, chế giễu: “ Cô có biết hay không, Cố Thời cũng sẽ tới?"

Tin tức Cố Thời sẽ tới này, Lương Hạnh nghe được ở chỗ Triệu Mịch Thanh.

Chỉ biết Nhà họ Cố cũng nhận được thiệp mời nhưng sau cùng Nhà họ Cố có cử người đi hay không, sẽ cử ai đi thì không chắc chắn. Nhưng lúc Triệu Mịch Thanh khom lưng rửa chén trong nhà bếp lại bình tĩnh, nói ra với giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ta sẽ tới."

Mà Lương Hạnh nghe xong, trong tay cầm tấm thiệp mời giống như Cung Kì nhận được, thay đổi tầm mắt, nhìn vào bóng lưng người đàn ông: “Vậy còn anh?"

Thiệp mời được gửi đến Cao ốc Long Đằng, cuối cùng trong lúc Lưu Nam dọn dẹp thùng thư chứa đồ vất đi mới lục được nên đưa đến tay Triệu Mịch Thanh.

Lương Hạnh lúc nào cũng bị điệu bộ giả vờ kiêu ngạo kia chọc cười, gật đầu liên tục, dứt khoát làm rõ trọng tâm câu chuyện.

"Tuy tôi không nắm chắc quan hệ cụ thể giữa cô và Cố Thời, cũng không biết cô có ý nghĩ gì khác với anh ta nhưng để phòng điều ngoài ý muốn, nếu tôi đã đồng ý phải chăm sóc kỹ lưỡng cô thì cũng có nghĩa vụ nhắc nhở cô..."

Hai ba câu nói của cô đã khiến phía sau lưng Cung Kì run lên, chỉ thấy hai tay đang đan chéo trước ngực buông xuống, một đôi mắt to xinh đẹp chớp hai lần, hình như bỗng nhiên có linh cảm: “Không phải Chị muốn nói với tôi, Cố Thời anh ta là..."

Cô ta nói xong, đưa tay phải ra, năm ngón tay cuộn tròn trước mặt Lương Hạnh: “Gay?"

Lương Hạnh đang uống đồ nóng, bị tư tưởng kì lạ của cô ta dọa đến mức suýt chút nữa phun ra ngoài, sau gắng gượng dừng hô hấp, đặt cái ly trên tay xuống, xua tay lia lịa: "Thứ nhất, trong nhận thức của tôi, anh ta có nhiều kinh nghiệm phong phú trong việc tán gái, giống như thái độ của cô với công việc, tán gái cũng là sự nghiệp của anh ta. Cho nên nếu anh ta theo đuổi cô, chưa chắc đã thật lòng thật dạ với cô, tôi hi vọng cô có thể thận trọng..."

Cô còn chưa nói hết lời, điều thứ nhất đã bị Cung Kì liếc mắt bác bỏ, cô ấy cũng xua tay, sau đó bưng nước chanh bên cạnh bàn lên "ừng ực" uống hết: “Lần trước gặp mặt, anh ta còn nói sau này không muốn gặp tôi nữa, đây chính là công cuộc tán gái của anh ta? Vậy tôi thấy cũng không ra làm sao cả..."

Lương Hạnh mím môi nhìn, thật ra từ sâu trong đáy lòng cũng không hi vọng mối quan hệ giữa Cung Kì và Cố Thời gần gũi quá nhiều.

Bèn há miệng: “Thứ hai, cũng là chuyện quan trọng hơn, cô vẫn còn nhớ cô nữ sinh trong ví tiền của anh ta chứ?"

Tiếp theo, Lương Hạnh cố gắng hết sức dùng lời nói đơn giản nhất nói hết chuyện trước đây của Cố Thời và Tề Uyên, lúc người phụ nữ trước mặt vẫn đang đăm chiêu, cô đã tỏ rõ lập trường: “Tôi không can thiệp vào sự lựa chọn của cô, nhưng cho rằng cô nên hiểu rõ tất cả, tự mình cân nhắc đi."

Cung Kì hình như vẫn cho rằng đang nghe chuyện cười, uống sạch giọt nước chanh cuối cùng trong ly, đứng dậy nhìn chung quanh, lông mày níu chặt lại với nhau, "Phòng rửa tay ở đâu?"

Lúc bỏ lại Lương Hạnh để đi về phía phòng rửa tay, bước chân của cô ta bước rất nhanh, hơn nữa còn thở phào một hơi, cơ quan cảm giác trong bàng quang đang âm ỷ vật lộn để chống chọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.