Vào ngày sinh nhật của bà cụ Tề, có nhiều người đến hơn dự kiến. Nguyên nhân là vì một ngày trước, đột nhiên rộ tin Tổng giám đốc Thượng của Tập đoàn Phong Thuỵ ở kinh đô cũng đến.
Chỉ trong một ngày, tin tức lan truyền nhanh chóng, những người vốn đã nhét thiệp mời vào ngăn dưới cùng của tủ sách, cả đêm rối rít lục tung mọi ngóc ngách để tìm lại chúng.
Quy tắc quan trọng trong ngành kinh doanh là bất kỳ bữa tiệc nào trong mắt họ đều là cơ hội tuyệt vời để mở rộng mối quan hệ và phát triển việc làm ăn, và một người có tiếng tăm và danh vọng như Thượng Điền thì tới làm quen một chút cũng không có gì là sai.
Vì vậy, buổi tối hôm đó, trước cửa nhà họ Tề và cả con phố gần đó tập nấp xe hơi sang trọng. Trước cửa nhà họ Tề gần như chật kín, dù là gương mặt thân quen hay không quen đều mang theo quà và nụ cười trên môi để chúc thọ bà cụ Tề.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Cung Kì, vì không muốn làm phiền Tống Ba làm tài xế riêng cho mình nên cô ta đến bằng taxi. Quà tặng cô mang đến cũng được lựa chọn theo chủ ý của Quý tổng, sau khi đến thì cô ta đặt quà giữa đống quà được đóng gói vô cùng đẹp mắt, không hề cố ý diễu qua trước mặt bà cụ.
Cô ta ở nước ngoài đã lâu, bản tính tự do, không thèm để ý đến những lễ nghi phiền phức kia.
Quan trọng hơn cả, cô ta không có hứng thú với yến tiệc này và bà cụ nhà họ Tề, điều duy nhất có thể khiến cô ta hơi tò mò chính là cô hai nhà họ Tề mà Lương Hạnh nhắc tới và cái người tên Thượng Điền từ kinh đô trở về.
Cô ta quan tâm đến Thượng Điền là theo bản năng nghề nghiệp, dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt, coi như cô ta không quen người này nhưng nhìn qua một chút cũng tốt.
Còn về Tề Uyên thì...
Đứng trước một quầy bar hình cung giữa phòng khách, Cung Kì chống tay lên mặt quầy, trên tay là một ly rượu vang, ánh mắt quét qua hiện trường, thờ ơ đánh giá hết thảy.
Bữa tiệc này, nhà họ Tề đã chuẩn bị từ một tháng trước, vừa bước chân vào sân sẽ thấy ngay một căn phòng bằng kính được xây ngay ở cổng, thông với cửa biệt thự, hệ thống sưởi và ánh sáng đầy đủ, từ sân đi vào sâu bên trong đều vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, bà cụ Tề một tay chống gậy đang đứng trước cổng biệt thự để đón khách.
Ông cụ Tề trên mặt mang theo ý cười, trên người mặc một chiếc áo len xanh xám, dường như không quá để ý đến trang phục nhưng người ta vẫn nhìn ra ông là người đầy tinh thần và giàu kinh nghiệm.
Từ chỗ của Cung Kì, có thể nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ luôn gật đầu, cong môi cười nhưng ánh mắt cô ta lại bất giác đặt sang cô gái đang mặc chiếc váy lệch vai đứng bên cạnh.
Tề Uyên một tay ôm cánh tay bà cụ, tay kia cầm ly rượu vang đỏ, cứ có người đến chúc rượu bà cụ Tề là cô ta lại nhận lấy từng ly từng ly một.
Hóa ra chính là cặp mắt này.
Đây không phải lần đầu tiên Tề Uyên nhìn thấy Cố Thời cười kiểu này.
Thời học sinh còn nhiều mơ mộng, lúc đó không có nhiều người đẹp trai như Cố Thời, cô ta đã từng lẽo đẽo theo đuôi anh ta gọi "Anh Cố Thời", lúc anh ta quay lại xoa đầu cô cũng cười như vậy.
Cười rồi hỏi cô: "Sao thế, bé con ngốc nghếch?"
Cảnh tượng vụt qua trong đầu đột nhiên khiến Tề Uyên cảm giác có một luồng gió lạnh thổi vào người, lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ánh mắt cô ta hơi mờ đi, suýt chút nữa không cầm nổi ly rượu trong tay, làm sao có thể nhớ tới những cảnh tượng hoang đường như vậy được chứ.
Hoặc có thể là do nãy giờ uống quá nhiều rượu, dù sao từ khi Cố Thời bước vào cửa, đầu cô ta đã cảm thấy choáng váng, trong đầu như nổ ra mấy âm thanh đùng đoàng, cô ta muốn tránh đi, nhưng dưới chân như thể bị buộc chì, một bước cũng không đi nổi.
Bà cụ Tề bình tĩnh đáp lời, cho đến khi Cố Thời đưa rượu tới trước mặt, mãi không thấy Tề Uyên đáp lại, bà mới vô thức liếc nhìn sang đứa cháu gái bên cạnh.
Vừa nhìn thoáng qua đã thấy cháu gái mình đang trợn tròn mắt, chỉ thiếu chút nữa là dán mắt lên người Cố Thời.
"Khụ khụ..." Bà cụ Tề họ nhẹ hai tiếng, cây gậy đập lên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng "cách cách", sau đó mới đáp lại: "Bà già này hai ngày nay không uống được rượu, kính rượu thì miễn đi."
Bà cụ nhìn khuôn mặt nhỏ của Tề Uyên đã đỏ bừng cả lên, cũng biết tối nay con bé đã thay mình uống không ít, thực ra bà uống một chút không phải là không được, nhưng Cố Thời không phải là người mà bà coi trọng, khước từ cũng không phải vấn đề gì to tát.