Liên tiếp mấy ngày, Tô Tân đêù dồn toàn bộ tinh lực vào các hạng mục của giải trí Tinh Hà, chỉ có bận rộn như vậy, mới có thể khiến cô quên đi, cuộc hôn nhân kéo dài ba năm chuẩn bị kết thúc này.
Chỉ là không biết, cô đơn phương Giản Diệc Thận nhiều năm có thể nói bỏ là bỏ ngay được không?
Có đôi khi cô tự hỏi chính mình, mối tình này có ý nghĩa gì? Có hối hận vì giây phút rung động trước kia không?
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy không hối hận.
Thời niên thiếu tràn đầy nhiệt huyết, cảm giác tim đập mạnh khi gặp được người mình thích kia đủ để thiêu đốt bản thân mình, mỗi khi nhớ lại cô đều mỉm cười.
Sai lầm lớn nhất chính là việc cô kết hôn cùng Giản Diệc Thận.
Những thứ tốt đẹp trên thế giới này đều không phải là mãi mãi, áng mây dễ tán, thủy tinh dễ vỡ, pháo hoa nhanh hết, nếu như lúc ấy có thể làm cho mối tình này kết thúc trước khi kết hôn, thì nó có thể là một phần ký ức đẹp ở trong lòng, lại càng không có kết cục đau thương, mệt mỏi đến tột cùng như bây giờ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, chị Diêu đi vào, cô lấy lại bình tĩnh, quên đi đau thương.
“Vòng casting đã kết thúc, cuối cùng chọn ra Cố Phi Nam.” chị Diêu vui mừng: “Tô tiểu thư, ánh mắt của cô tốt thật, tôi vừa nãy cũng nhìn thấy, cảm thấy đứa nhỏ này khả năng ứng phó rất tốt.”
Gánh nặng trong lòng Tô Tân dần nhẹ bớt.
Mặc dù người tuyển chọn này là do cô đề nghị, nhưng dù sao cô cũng không có chuyên môn. Cuối cùng diễn thử trước nhà sản xuất, đạo diễn cùng người giám sát rồi mới xét duyệt, mà chị Diêu trước kia cũng từng là người đại diện, từng quản lý vài nghệ sĩ lớn, có thể nhận được sự đồng của những người này, vai nam chính đã thành công hơn nửa.
“Đúng rồi, cậu ta sao lại không muốn đón phim?” Tô Tân chợt nhớ tới chuyện này.
Chị Diêu thản nhiên cười: “Đắc tội với giáo viên, toàn bộ tài nguyên* đều bị chặn, nghe nói thời gian gần đây sống chật vật, còn phải đi quán bar biểu diễn để kiếm tiền.”
Tài nguyên: vai diễn, quảng cáo, đại diện thương hiệu,... Tóm lại là những thứ có thể khiến diễn viên nổi tiếng.
Tô Tân hiểu rõ, gật đầu.
Mỗi năm sinh viên Học Viện Điện Ảnh tốt nghiệp nhiều vô số, hiện tại các loại phần thi tuyển chọn rất đa dạng, muốn lăn lộn được trong giới giải trí, nếu như mình không có bối cảnh* lại đắc tội người, hoàn toàn xác định con đường sắp tới gian lao vô cùng.
“Đúng rồi “ chị Diêu nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt lo lắng: “Hôm nay trên mạng có người vạch trần về chuyện tiểu Tô tổng và tình hình của công ty, chúng tôi điều tra ra được là Lữ Thành Chiêu làm, lần này không biết còn có chuyện xấu nào rơi xuống đầu chúng ta nữa.”
Tô Tân cau mày.
Lữ Thành Chiêu chính là tổng giám đốc của điện ảnh Gia Thành, mấy năm phát triển rất mạnh mẽ. Tô Tân bình thường không hay quan tâm mấy chuyện này, chỉ biết được qua Tô Hà, người tên Lữ Thành Chiêu này ra tay rất độc ác, làm việc không tuân theo bất kì một quy tắc nào. Tô Hà đã chịu thiệt rất nhiều lần dưới tay anh ta, hiện tại Tinh Hà Thanh ra như thế này cũng là do Lữ Thành Chiêu không ít.
Trong đó có hai lần tổn thất lớn nhất, một lần là lợi dụng lỗ hổng hợp đồng của công ty mà cướp đi một ảnh hậu trẻ tuổi, đến mức một khoảng thời gian lợi nhuận có được đều trôi theo dòng nước; một lần thì là lợi dụng một lần đánh cược hiệp nghị, làm công ty thiệt hại mấy trăm triệu.
“Đưa tin tức giả về anh tôi ra, sau đó đưa tin tức về bộ phim « vô địch thiên hạ », lôi Tần Chí Minh ra trước chảo dầu, chỉ cần chống cự một tháng, chúng ta có thể từ bị động thành chủ động.”
“Được” chị Diêu gật nhẹ đầu, yên tâm.
“Còn có việc gì không?” Tô Tân nhìn đồng hồ tay một chút: “Hôm nay tôi muốn về sớm một chút.”
“Không.” chị Diêu lo lắng hỏi: “Tô tiểu thư, nếu cô có chuyện gì, cứ giao chúng tôi làm, không cần phải vất vả chịu đựng một mình.”
Mặc dù mới làm việc cùng nhau chưa đến hai tuần nhưng Tô Tân làm việc rất thuận lợi, dứt khoát giải quyết, dần dần tìm ra nguyên nhân khiến cho công ty rơi vào bế tắc, ban đầu tinh thần chị Diêu có hơi sa sút nhưng cuối cùng đã khôi phục trở lại, trong lòng rất khâm phục Tô Tân.
Khi Tô Hà từ bỏ giải trí Tinh Hà, mặc dù làm cho công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng nếu có người lãnh đạo tốt, chắc chắn có vực dậy trở lại.
Nghĩ tới đây, cô nửa đùa nửa thật, nói thêm một câu: “Tô tiểu thư, chúng tôi hiện tại xem cô như là tâm phúc*, tuyệt đối đừng bỏ rơi chúng tôi.”
*Tâm phúc: tim và bụng. Ý nói: người rất gần gũi, thân thiết.
Tô Tân nhịn không được cười lên: “Sao vậy? Tôi chỉ muốn đi mua quà sinh nhật thôi mà, tối nay là sinh nhật cha chồng tôi.”
Giản Thành Trạch thích uống trà, Tô Tân đi đến một cửa hàng trà mua một bánh Phổ Nhị, cùng với một bộ đồ uống trà, lúc này mới lái xe đến Giản gia.
Lần này là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, Giản Thành Trạch không khóa trương lãng phí mà chỉ mời những người thân trong nhà.
Vừa vào đến cửa, Giản Thành Trạch, Trịnh Mính Tiêu cùng mấy người cô chú đang nói chuyện, Tô Tân đi đến chào hỏi, mang qua ra.
“Vẫn là con hiểu ta nhất “ Giản Thành Trạch mặt mày hơn hở, tươi cười nói “Chúng ta đang nói về chuyện của con, nhanh ngồi xuống đây cùng nhau tâm sự.”
“Đúng vậy, lúc nào thì con chịu cho anh ấy bế cháu nội đây? Cũng đã kết hôn lâu như vậy hai người nên tính đến chuyện này đi chứ” Một người cô lo lắng hỏi.
Tô Tân khóe miệng đang tươi cười bỗng cứng đờ, tránh nặng tìm nhẹ: “Chuyện này không vội được ạ.”
Trịnh Mính Tiêu nhận lấy lời nói gốc rạ: “Loại chuyện này, phải do hai đứa nguyện ý, chúng ta làm cha làm mẹ, nói ra như vậy lại khiến chúng nó ngại ngùng.”
“Cũng không thể nói như vậy” Giản Thành Trạch trừng mắt nhìn bà: “Nối dõi tông đường kia là trách nhiệm, dù sao sớm muộn đều phải sinh, không bằng sinh ra sớm, đúng không?”
Tô Tân khôn khéo đáp: “Con thế nào đều được, đều nghe Diệc Thận.”
Nguyên văn: “Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.
Giản Thành Trạch vui vẻ: “Cha biết rồi, lát nữa cha sẽ nói chuyện với Diệc Thận.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Giản Thành Trạch vừa nói xong, Giản Diệc Thận đã bước vào, lần này lực chú ý tất cả đều chuyển dời đến trên người anh, mấy người phụ lắm lời lúc nãy bắt đầu mồm năm miệng mười thúc dục cô sinh con.
Giản Diệc Thận mặt không đổi sắc lắng nghe, vậy mà không có ý muốn rời đi.
Tô Tân lặng lui về phía sau, lấy cớ đi uống nước lén chạy vào phòng bếp, từ cửa sau ra đến vườn hoa, không biết tại sao mà trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn trong lòng.
Đã có lúc, cô hi vọng có một đứa con với Giản Diệc Thận.
Nếu là con trai, giọng sẽ dễ nghe như Giản Diệc Thận; còn nếu là con gái, vậy sẽ giống cô, là một tiểu công chúa xinh đẹp.
Đáng tiếc, Giản Diệc Thận không muốn, nghiêm túc yêu cầu cô dùng biện pháp tránh thai.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, quyết định của Giản Diệc Thận rất đúng đắn. Một thân một mình, mới có thể dễ dàng ra đi.
“Chị ở đây làm gì?” Một giọng nói vang lên.
Tô Tân xem xét, một thiếu nữ xinh đẹp trên từ biệt thự đi tới, quần bò cùng sweater oversize, tràn đầy sức sống thanh xuân cùng khí chất thời thượng, chính là em chồng của cô Giản Diệc Noãn.
Giản Diệc Noãn nhỏ cô hơn ba tuổi, từ nhỏ được bao bọc rất kĩ, tạo nên tính cách kiêu căng tùy hứng. Lần này, cùng bạn bè tốt nghiệp đi du lịch gần một tháng, mấy ngày nay mới vừa mới về nhà.
Sau khi kết hôn, quan hệ của Tô Tân với cô em chồng này cũng không tốt, bởi vì Giản Diệc Noãn vẫn luôn cho rằng là do Tô Tân giả làm bạch liên hoa lừa dối câu dẫn, cướp anh trai của cô đi.
“Mặt trời hôm nay mọc phía tây sao?” Giản Diệc Noãn hai tay ôm ngực liếc xéo Tô Tân, trào phúng: “Hôm nay ai kia lại không quấn lấy anh tôi? À, tôi đã biết, có phải lại muốn dùng dáng vẻ tội nghiệp, đáng thương làm cho anh tôi đau lòng?”
Khó khăn lắm tâm trạng mới tốt một chút trong chớp mắt đã bị phá hỏng, Tô Tân đứng lên, nhìn thoáng qua rồi bước đi.
“Dừng lại!” Giản Diệc Noãn tức điên lên “Tại sao cô lại nói xấu tôi trước mặt anh hai?”
Tô Tân dừng bước, xoay người lại, lập tức bắt lấy tay Diệc Noãn, dùng sức đặt lên ngực của cô.
Giản Diệc Noãn hoảng hốt, dùng sức muốn đem tay rút ra, thế nhưng sức lực Tô Tân lớn ngoài sức tưởng tượng, ngón tay giống như kìm sắt, không sao thoát được.
“Cô... Cô muốn làm gì!” Giản Diệc Noãn mạnh miệng yếu ớt kêu lên: “Tôi sẽ đi nói chuyện này với anh hai, cô bắt nạt tôi!”
“Em chạm vào trái tim của em rồi nói, ba năm trước đây, chị đã đưa cho em một bức thư đúng không?” Tô Tân gằn từng chữ hỏi.
Giản Diệc Noãn trong mắt lóe lên một tia bối rối, lại cắn chết không chịu nói: “Không có, chắc chắn là không có.”
Tô Tân bỗng nhiên cười, đưa tay vỗ vỗ mặt của cô ấy: “Đồ ngốc, em nhất định là chưa xem qua lá thư này? Chắc hẳn em nghĩ đó là thư tỏ tình đúng không? Đáng tiếc, em nhìn nhầm rồi nếu như em biết nội dung của bức thư liền sẽ hội hận vì sao lại không đửa nó cho anh trai mình, lúc đầu chị cùng anh ấy sẽ không kết hôn, tất cả là do em tác hợp cho bọn chị, thật sự phải cám ơn em.” Cô buông lỏng cánh tay Giản Diệc Noãn ra quay đầu đi.
Giản Diệc Noãn ngây ngốc một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, vừa sợ vừa giận.
Trước kia Tô Tân ở trước mặt cô đều là một bộ dáng ôn nhu, mặc dù bị cô châm chọc khiêu khích cũng sẽ không tức giận, rất giả dối nhưng hôm nay Tô Tân còn động tay động chân với cô, còn sỉ nhục cô. Thái độ kia, nụ cười kia, giống như vừa đồng cảm vừa thương hại cô là một đứa trẻ tội nghiệp ngang bướng không thuốc chữa.
“Tô Tân cô có ý gì? Cô đừng hòng lừa gạt tôi” Giản Diệc Noãn đuổi theo: “Cô phải xin lỗi với tôi, cổ tay tôi bị cô làm đau, tôi sẽ nói chuyện này cho anh hai biết...”
“Chuyện gì?” Giản Diệc Thận từ trong phòng bếp đi ra, cau mày nhìn.
Tô Tân không nói chuyện, đi qua người anh.
Giản Diệc Noãn tức đến nỗi thở hổn hển, chạy tới trước mặt Giản Diệc Thận: “Anh, chị ta vừa rồi nắm lấy tay của em, còn đánh vào mặt em, anh nhìn đi, trên mặt em còn có dấu ngón tay đúng không?”
Giản Diệc Thận liếc mắt nhìn cô ấy, trên mặt trắng nõn nà, không có cái gì.
Giản Diệc Noãn cảm thấy không đúng, liền giơ cánh tay lên trước mặt anh: “Anh nhìn đi, chỗ này vẫn còn đỏ, chị ta vẫn luôn bắt nạt em, cổ tay thật sự rất đau.”
Trên cổ tay hoàn toàn chính xác còn có mấy dấu đỏ rất nhạt rất nhanh không nhìn ra được, Giản Diệc Thận đành phải an ủi vuốt tay cô ấy: “Được rồi anh biết rồi, ngoan, hôm nay là sinh nhật cha, đừng nghịch ngợm.”
Giản Diệc Noãn nũng nịu: “Em mặc kệ, đợi lát nữa anh nhất định phải mắng chị ta.”
“Được rồi, anh sẽ làm” Giản Diệc Thận đồng ý, hùa theo.
Tiệc sinh nhật bày hai mâm, vui vẻ hòa thuận.
Giản Thành Trạch uống một chút rượu, rất vui vẻ, nhiều lần biểu tỏ cuộc sống của mình không có gì phải hối tiếc, sự nghiệp có thành tựu, gia đình viên mãn hòa thuận, con cái có tiền đồ: “Điều khiến cha vui nhất chính là Diệc Thận cùng tiểu Tân, hai người các con hạnh phúc, chờ mong Giản gia chúng ta tam đại đồng đường, ngày đó con cháu quây quần, nào, cạn ly.”
Tô Tân theo mọi người đem chén uống một hơi cạn sạch, trong lòng thầm lên tiếng: “Xin lỗi cha“.
Nguyện vọng trong ngày sinh nhật này Giản Thành Trạch, chắc chắn không thể thực hiện được rồi.
Ông lúc nào cũng quan tâm cô, cũng vì muốn Tô Đình Doãn khỏe mạnh mà tạm thời che giấu chuyện ly hôn, khiến cô cảm thấy rất áy náy trong lòng.
Một đêm ồn ào náo động rồi cũng tàn, thừa dịp Giản Diệc Thận đang tiễn khách, Tô Tân nhanh chóng trở về phòng ngủ của bọn cô.
Vừa rồi cô cũng nghĩ nhân cơ hội này kiếm cớ rời đi, nhưng Giản Thành Trạch lại nói, hôm nay là sinh nhật mình, muốn người một nhà đoàn viên bên nhau, dù có chuyện xảy ra gì cũng không cho đi.
Cô uể oải rửa mặt, cuối cùng muốn lập tức đi ra ngoài, xong lại dựa trên cửa không muốn nhúc nhích.
Nếu như có thể, cô hi vọng đêm nay có thể ngủ trong phòng vệ sinh, mà không phải cùng Giản Diệc Thận ở chung một phòng.
Từ sinh nhật đêm đó đến bây giờ, vừa đúng là ngày thứ tám, cô sợ chính mình sẽ không quá được “Bảy ngày vòng lẩn quẩn”, một lần nữa bị Giản Diệc Thận làm rung động, từ đó khiến cho quyết tâm ly hôn cùng Giản Diệc Thận bị dao động.
Nghĩ vậy, đừng nói là Giản Diệc Thận, chính cô cũng khinh thường bản thân mình.
Cửa bị gõ hai lần, giọng nói Giản Diệc Thận vang lên: “Tô Tân, em có ở bên trong không?”
Tô Tân bản năng trả lời: “Có” một tiếng, vội vàng mở cửa ra, hai người thiếu chút nữa đụng vào người nhau.
Ánh mắt Giản Diệc Thận dừng lại trên mặt của cô, bỗng dưng dịu dàng hơn hẳn.
Giờ phút này, gương mặt Tô Tân trắng nõn bởi vì nước nóng mà nhiễm một tầng nhàn nhạt màu hồng, cái cổ thon dài tạo thành đường cong vô cùng hoàn mỹ, đi xuống ao cạn phía dưới, chui vào trong cổ áo.
Anh không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Anh còn tưởng rằng em ở bên trong tắm rồi ngủ thiếp đi.”
Có lẽ là trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, có lẽ là phòng ngủ ánh đèn màu vàng nhạt, để lộ ánh mắt chăm chú hết sức ôn như của Giản Diệc Thận.
Trái tim Tô Tân lập tức đập loạn nhịp, khó khăn rời ánh mắt đi: “Không có chuyện đó đâu.”
Giản Diệc Thận tiến lên một bước, âm thanh trầm thấp cất lên: “Cái áo ngủ màu xanh lam của anh để ở chỗ nào em có biết không? Anh vừa rồi tìm nửa ngày cũng không tìm được.”
Âm thanh quen thuộc lưu luyến trêu chọc màng nhĩ, Giản Diệc Thận ôn nhu như vậy, Tô Tân hầu như chưa từng được nghe thấy bao giờ.
Cô phải dùng hết sức lực mới có thể không để lộ vẻ bất thường, bước nhanh qua Giản Diệc Thận, đi vào phòng thay quần áo.
Áo ngủ đặt ở tầng thứ ba trong tủ quần áo, rất dễ tìm thấy.
Tô Tân đang định lấy ra, bỗng nhiên có một đôi tay từ phía sau lưng vòng lấy eo cô.
Hơi thở ấm áp quấn quanh bên tai, làm cô hốt hoảng.
“Ngoan, đừng gây chuyện.” Giản Diệc Thận thấp giọng nói.
Tô Tân ngơ ngác một chút, trong đầu tỉnh táo hẳn. Hiển, Giản Diệc Thận cho là chuyện cô đề xuất ly hôn là đang gây sự, cũng không biết làm sao mà lần này chịu hạ thấp mình, đến dỗ cô vui vẻ.
Cô không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, từ từ thoát khỏi cánh tay của Giản Diệc Thận.
Chân mày Giản Diệc Thận hơi nhíu lại, như vậy đã là giới hạn của anh, nếu Tô Tân còn không điều mà ngoan ngoãn, đó chính là được voi đòi tiên.
Anh đang muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động đột ngột vang lên. Anh cầm lên xem xét, là Đàm Phi.
“Giản tổng, cuối tuần tổng giám đốc điện ảnh Gia Thành muốn ký kết hợp tác, muốn mang hợp đồng ký kết đầu tư đến vào ngày mai, ngài thấy thế nào?” Giản Diệc Thận suy nghĩ một chút mới nhớ lại truyền hình điện ảnh Gia Thành chính là đầu tư hạng mục: “« tận thế cuồng hoan »?”
“Đúng vậy, đàm phán tốt các điều khoản đang có, hợp đồng cũng đã được cố vấn pháp luật xét duyệt, không có vấn đề gì. Chỉ cần chờ ngài ký tên.”
“Chuyện này có thể.”
Dăm ba câu đã tắt điện thoại, anh vừa nhấc mắt nhìn, hơi sửng sốt. Tô Tân dựa vào tủ quần áo, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, có chút khiếp sợ.
“Em có chuyện gì sao?” Giản Diệc Thận kỳ quái hỏi.
“Em có nghe lầm hay không? Anh... Mới vừa nói muốn đầu tư cái gì?”
Giọng nói Tô Tân run nhè nhẹ: “Là hạng mục điện ảnh Gia Thành sao?”
Tác giả có lời muốn nói: đau lòng ~~