Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 61: Chương 61: Chuẩn bị trước khi vào ở.




Hai người cứ như vậy hòa thuận, sau khi hòa thuận, rõ ràng tình cảm có chiều hướng ấm lên, Lý Hiểu lấy tài sản của mình ra chứng minh, mật mã chi phiếu giao ra, viết tên đảm bảo cho vợ, thật ra chính là muốn dùng phương thức khác khiến Tiêu Tĩnh có lòng tin với mình một chút, hắn hành động của anh, Tiêu Tĩnh mặc dù chưa nói, nhưng nhìn trong mắt cô đã ghi vào trong lòng, đúng là có cảm động.

Bởi vì thời tiết rất nóng, sơn làm rất nhanh, không tới mấy ngày, công nhân đã quét xong, bây giờ, chỉ còn việc mua đồ, hôm nay Lý Hiểu cố ý đóng cửa phòng khám bệnh, mang Tiêu Tĩnh đi chọn lựa đồ dùng trong nhà.

"Chỉ cần chọn kiểu dáng em ưa thích, cái khác không cần phải để ý đến." Đồ dùng trong nội thành đều có đầy đủ, Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh, dịu dàng săn sóc nói, làm cho cô bán hàng bên cạnh hâm mộ liên tục nhìn về phía Tiêu Tĩnh.

"Vâng." Trước khi đến, đại khái về hình thức, Tiêu Tĩnh đã nghĩ qua trong đầu, rất nhanh chọn xong, từ giường đến ghế sa lon, bàn ăn, hộc tủ các loại.

"Cái này thì sao."

"Ừ, cho hỏi bên chị có kiểu ghế ngồi có dây đu không?" Lý Hiểu gật đầu một cái, xoay người hỏi nhân viên hướng dẫn mua, "Nếu như đẹp một người ngồi cũng được, nhưng mà tốt nhất là hai người ngồi."

"Dạ, có, xin chờ một chút."

"Mua cái đó làm cái gì?"

"Em không cảm thấy, khi thời tiết mát mẻ, đặt ghế xính đu ngồi trên ban công, cảm giác không tệ sao?" Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, hai người bọn họ ngồi cùng nhau, không phải rất lãng mạn sao?

"Tùy anh." Tiêu Tĩnh nhún vai, trước khi ly hôn Chu Quân, cô cũng mua một ghế xích đu, bởi vì mua trên mạng, giá tiền coi như là rẻ, nhưng đáng tiếc chính là dùng không bền, cô ngồi được mấy lần đã bị hỏng, còn khiến bị ngã đau mông ê ẩm, vì chuyện này mà con trai và Chu Quân nói cả buổi, cô còn đang có ý định mua một cái múc nước.

Từ cửa hàng nội thất đi ra, Lý Hiểu còn lôi kéo Tiêu Tĩnh đi dạo cửa hàng khác, anh còn chưa mua cho cô quần áo, làm bạn trai, đây chính là chưa làm tròn trách nhiệm.

"Nhà em có rất nhiều quần áo, hơn nữa em lại không thường ra cửa, không cần mua." Tiêu Tĩnh mỉm cười nhìn Lý Hiểu, thật ra thì cô đi dạo đã bắt đầu thấy mệt mỏi, nên càng muốn về nhà nghỉ ngơi.

"Em ra cửa quá ít, bảo bối Tĩnh, nhiều lắm thì chỉ đi dạo một chút, không phải có một câu nói này sao, trong tủ treo quần áo của phụ nữ, vĩnh viễn thiếu một bộ y phục." Lý Hiểu thân mật nhéo mũi Tiêu Tĩnh.

"Em yên tâm, một ít này, ông xã tuyệt đối có thể thỏa mãn em, chỉ cần là đồ em thích, mặc kệ có ích hay không, cứ việc mua về nhà, ông xã tuyệt đối sẽ không nói một câu."

Khóe miệng Tiêu Tĩnh co giật, muốn nói chúng ta vẫn chưa phải là quan hệ vợ chồng đâu, nói gì ông xã, thật sự coi mình là chồng cô nữa à, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy nói như vậy quá sát phong cảnh rồi, hơn nữa Lý Hiểu tự xưng ông xã cô không cảm thấy ghét, liền chấp nhận.

"Đến lúc đó anh đừng hối hận, phụ nữ vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn."

"Vậy anh sẽ cực kỳ vinh hạnh." Lý Hiểu cười nói.

Phương diện quần áo Tiêu Tĩnh không có yêu cầu quá lớn, hơn nữa cô lấy thoải mái làm chủ, Lý Hiểu ở phương diện này lại hết sức chú ý, mang Tiêu Tĩnh đến cửa hàng trái đi dạo phải đi dạo, mấy tầng lầu vòng vo lúc lâu mới nhìn trúng một cái váy, bên ngoài đều là một dãy cửa hàng, mua bán cái gì đều có, lấy trang phục chiếm đa số, nhất là trang phục phụ nữ, từ cửa hàng đi ra, Lý Hiểu liền dẫn Tiêu Tĩnh đến một cửa tiệm khác, nhìn trúng, bảo Tiêu Tĩnh thử, nhìn rất đẹp, liền mua về, tuy vậy không coi là dễ tính, đi xong một vòng, trên tay cầm mười cái túi.

"Không nhìn ra, ánh mắt anh cũng không tệ lắm nha." Có một câu nói, hiểu rõ phụ nữ nhất không phải phụ nữ, mà là đàn ông, Lý Hiểu cầm trang phục, không có mặc trên người lúc đầu nhìn bình thường, hơn nữa không phải phong cách Tiêu Tĩnh thích, nhưng sau khi thay, lại được hiệu quả kinh người, cái này không khỏi khiến cho Tiêu Tĩnh thầm than cô muốn đề cao tài nghệ thưởng thức, không thể cả ngày lẫn đêm sống ở trên web xem tiểu thuyết, phải tăng làm cho mình tăng lên phương diện thưởng thức một chút.

Tiêu Tĩnh tán dương, Lý Hiểu rất tự đắc tiếp nhận, "Anh bình thường hay lên tuần san nhìn một vòng, như thế nào, ánh mắt coi như được, về sau mua quần áo, thì mang theo anh, bảo đảm biến em thành mỹ nhân."

"Anh đắc ý ghê." Tiêu Tĩnh im lặng liếc mắt nhìn Lý Hiểu, "Nhưng em mệt muốn chết rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi."

"Được, nghe bảo bối Tĩnh nhà chúng ta." Sau khi Lý Hiểu kêu mấy lần bà xã, Tiêu Tĩnh thích bảo bối Tĩnh hơn hai chữ này, vì vậy gọi bảo bối Tĩnh như cũ, đây cũng là điều anh hết sức yêu thích, anh sẽ không bởi vì Tiêu Tĩnh không thích mình gọi cô là bà xã liền bỏ, mỗi người đều có thói quen của mình, anh tin tưởng Tiêu Tĩnh đúng là không ưa hai chữ này mà không phải anh, tối thiểu, mấy ngày nay ánh mắt cô lưu luyến trên người anh càng ngày càng lâu, càng ngày càng dịu dàng không phải sao?

Hai người ở bên ngoài nghỉ ngơi, cười cười nói nói về nhà, lại phát hiện trong nhà có người, cha Tiêu mẹ Tiêu bọn họ trở lại, thì ra là, trong lúc vô tình, nghỉ hè đã qua hơn phân nửa, sau một tuần lễ nữa, Tiêu Chi Ca sẽ phải đi học, cha Tiêu mẹ Tiêu mang cậu trở lại, để cho cậu tập chung, chuẩn bị nghênh đón học kỳ mới.

"Bác trai bác gái, Chi Ca, mọi người khỏe."

"Tại sao trở về không gọi một tiếng?"

"Muốn cho hai đứa một bất ngờ." Mắt mẹ Tiêu tỏa sáng như bóng đèn, nhìn tới nhìn lui trên người Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu, lại nhìn trên tay Lý Hiểu có mười cái túi.

"Thế nào hai đứa đi dạo phố ư, Lý Hiểu không tệ, có thể kéo Tiêu Tĩnh nhà ta đi ra ngoài dạo phố, con bé này nổi danh lười, đúng rồi, Tiêu Tĩnh không phải ở nhà cháu sao, thế nào mà hai đứa trở lại nơi này? Bác thấy hình như trong nhà mỗi ngày đều quét dọn, rất sạch sẽ, đây không phải là phong cách Tiêu Tĩnh nhà chúng ta."

"Bởi vì cháu chuẩn bị đổi lại phòng, phòng đã bán cho một người rồi, mới mua phòng hơn nữa mới vừa lắp đặt thiết bị xong, còn phải mua dụng cụ thông gió, cho nên trong khoảng thời gian này thật ra thì cháu ở nhà bác, hai bác sẽ không trách cháu không mời mà vào ạ." Cha Tiêu mẹ Tiêu trở lại có chút đột ngột, Lý Hiểu bởi vì chính mình chiếm con gái người ta có chút ngượng ngùng, chỉ là tổng thể mà nói biểu hiện cũng không tệ lắm.

"Đổi phòng, cháu đổi phòng ở nơi nào?"

"Không sao không sao, vậy cháu ở nhà chúng ta, cháu ở gian phòng nào?"

Hai người hỏi, thể hiện bọn họ quan tâm vấn đề này có chút bất đồng, vấn đề thứ nhất là cha Tiêu hỏi, vấn đề thứ hai là mẹ Tiêu hỏi, Lý Hiểu trả lời từng cái.

"Phòng mới của cháu đang ở dưới nhà của bác, về phần ngủ ở đâu. . . . . ."

"Ngủ phòng con." Tiêu Tĩnh tiếp lời đầu tiên, "Con để cho anh ấy ngủ."

"Không phải, là cháu yêu cầu, bác trai bác gái, cháu và bảo bối Tĩnh đã ở cùng một chỗ." Lý Hiểu không muốn khiến Tiêu Tĩnh đối mặt cha Tiêu mẹ Tiêu, anh chủ động nói rõ.

"Cháu rất yêu cô ấy, cháu muốn cả đời ở một chỗ cùng cô ấy."

"Không nói đến chuyện hôn lễ, chúng con bây giờ vẫn còn nói yêu đương, ba mẹ không cần nhúng loạn tay." Thấy mẹ Tiêu tay chân bắt đầu khua múa cặp mắt sáng lên muốn mở miệng nói chuyện, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được bà muốn nói cái gì, cô mở miệng trước, đoạt quyền nói, sau đó hôn con trai một cái, mang theo chiến lợi phẩm của mình trờ về phòng.

"Bảo bối Tĩnh hình như có chút không tin tưởng với hôn nhân,." Chờ Tiêu Tĩnh vào phòng, tiếp theo ánh mắt cha Tiêu mẹ Tiêu dừng lại trên người mình, Lý Hiểu bất đắc dĩ mở miệng.

"Nếu như có thể, ngược lại cháu rất muốn lập tức kết hôn cùng cô ấy."

Thấy Lý Hiểu bày tỏ, cha Tiêu hài lòng gật đầu, "Mặc dù con gái chúng ta đối với hôn nhân còn có chút không tin tưởng, nhưng mà, chỉ cần có đầy đủ yêu thương, bác tin tưởng, có thể xóa dần vết thương trong lòng nó, cho nên, Lý Hiểu, chuyện này liền giao cho cháu."

"Đúng, Lý Hiểu, đừng làm cho dì thất vọng, bác còn muốn nghe cháu gọi bác là mẹ đấy." Mẹ Tiêu gật đầu liên tục.

"Thưa bác trai bác gái cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ làm bảo bối tĩnh đồng ý gả cho cháu." Lý Hiểu kiên định gật đầu, "Hai bác có muốn đi xuống xem phòng mới một chút không, Chi Ca, còn có phòng của cháu nữa đó."

Vẻ mặt Tiêu Chi ca khẽ động, có chút mong đợi, nhưng lại cảm thấy trước khi Tiêu Tĩnh đồng ý gả cho Lý Hiểu mình không nên có chút biểu hiện nóng vội, vì vậy không được tự nhiên nói: "Chú đã chuẩn bị phòng cho cháu, cháu liền gắng gượng đi xem một chút thôi."

"Ha ha, tốt." Lý Hiểu cười ôm Tiêu Chi Ca kéo vào trong ngực, "Lúc đi chơi có nhớ đến chú không?"

"Nhớ." Người đàn ông này, Tiêu Chi Ca vẫn tương đối thích.

"Chú cũng vậy thật nhớ cháu, lần trước cháu và chú nói đến những món đồ chơi, chú đều mua cho cháu đang để trong phòng, chỉ chờ cháu trở về mở ra đấy." Lý Hiểu cười, vừa mang cha Tiêu ba người đi đến cửa vừa gọi Tiêu Tĩnh.

"Bảo bối Tĩnh, mọi người đi xuống lầu xem phòng một chút, em có muốn đi cùng không?"

Tiêu Tĩnh ngày ngày đều nhìn nên không có hứng thú, lớn tiếng trả lời, "Không cần."

"Được rồi, mọi người lập tức đi lên ngay, em ở nhà chờ nha." Lý Hiểu không miễn cưỡng, mang theo cha Tiêu ba người vào nhà mới của mình.

Nhà mới đã tìm người quét dọn, hết sức sáng sủa sạch sẽ, bố trí trong nhà giống nhau, so sánh nhà Lý Hiểu mới lắp đặt thiết bị lại càng thêm hiện đại hóa, bởi vì chưa vật dụng nên nhìn có vẻ trống trải, nhưng khi đi vào gian phòng thuộc về mình thì màu phòng xanh nước biển lập tức liền lọt vào mắt Tiêu Chi Ca.

"Oa!"

"Như thế nào, cháu có thích gian phòng này không?"

"Có, có ạ." Tiêu Chi Ca gật đầu liên tục, thật là càng nhìn càng thấy Lý Hiểu thuận mắt, "Chú, đây thật sự là phòng của cháu sao?"

"Ừ." Lý Hiểu gật đầu một cái, "Nhìn xem, về sau đây chính là nhà của cháu."

"Mẹ cháu còn chưa có cùng chú kết hôn đâu, nhiều nhất chính là bạn trai mẹ cháu thôi." Tiêu Chi Ca không bị Lý Hiểu làm cho mơ hồ, "Chú, tại chú không thu phục mẹ cháu trước, cháu sẽ không sửa miệng."

Ánh mắt Lý Hiểu sáng lên, sao lại có đứa bé thông minh hiểu chuyện như vậy, thật sự là một chuyện hạnh phúc, tuy rằng Tiêu Tĩnh rất khó, nhưng rõ ràng, đứa bé chịu phần lớn nghĩa vụ giáo dục là cô, trên vấn đề đứa bé, là thừa hưởng trí khôn của mẹ, nếu không tại sao có thể dạy được con trai giỏi như vậy.

"Yên tâm, chú nhất định sẽ thu phục mẹ cháu, nếu như cháu có thể giúp một tay, vậy thì càng tốt."

"Cháu không phải là tùy tiện giúp một tay."

"Nếu chú có thể thỏa mãn mấy nguyện vọng của cháu?"

"Đồng ý." Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này nhân lúc mấy người khác không chú ý, lặng lẽ đạt thành hiệp nghị, giờ phút này Tiêu Tĩnh còn không biết mình cứ như vậy dễ dàng bị con trai bán đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.