Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Chương 62: Chương 62: Chương 59.1. Bà nội đến gặp.




Mặc dù đồ đạc trong nhà Lý Hiểu đã đặt mua rồi, nhưng trong tủ lạnh vẫn vô cùng sạch sẽ, bên trong thậm chí còn có giấy chứng minh xuất xưởng, thấy con trai và Lý Hiểu hai người đầu chụm vào nhau không biết đang nói những gì, trong lòng Tiêu Tĩnh có cảm giác không tốt, luôn có cảm giác bị người bán đi, trực giác nói cho cô biết nên tách bọn họ ra là tốt nhất.

"Mẹ muốn đi siêu thị, hai người có ai đi theo không?"

"Anh đi cùng em." Bà xã lên tiếng, làm chồng tự nhiên muốn tích cực một chút, Lý Hiểu nháy mắt Tiêu Chi Ca, vội vàng đứng dậy.

"Con không muốn đi." Tiêu Chi Ca rất khéo hiểu lòng người để lại cho bọn họ thế giới hai người.

"Này đi thôi, cầm ví tiền."

"Ừ." Lý Hiểu gật đầu, "Hôm nào không bằng hôm nay, bác trai bác gái, nếu không thì hôm nay xem như là ngày về nhà mới đi, cháu và bảo bối Tĩnh đi mua thức ăn, một lát mọi người ở lại ăn cơm, hôm nay chúng ta tổ chức hai bác thấy như thế nào?"

"Được được, bác không có ý kiến." Mẹ Tiêu gật đầu liên tục, con rể tương lai đổi phòng ngay dưới lầu, hành động này thật sự là quá săn sóc, nói gì thì nói nhất định phải gả con gái cho nó.

"Bác cũng vậy không có ý kiến." Cha Tiêu vô cùng hài lòng Lý Hiểu về chuyện phòng mới, có lẽ là vì lần đầu tiên con rể cách mình quá xa nên tiếc nuối, lần này, rời đi gần như vậy, về sau có chuyện gì đều có thể chiếu ứng lẫn nhau thật là quá dễ dàng.

Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu vừa nói chuyện vừa xuống lầu, rất nhanh đến cửa tiểu khu, đột nhiên thấy một bóng dáng, cho là mình nhìn lầm, sợ hết hồn, vội vàng lôi kéo Lý Hiểu tránh sang bên cạnh, cẩn thận nhìn, không phải là ảo giác, dĩ nhiên là sự thật.

"Làm sao vậy?" Lý Hiểu bị Tiêu Tĩnh động tác làm cho sợ, liền vội vàng hỏi.

"Em nhìn thấy người quen."

"Ai vậy?" Lý Hiểu nhìn theo ánh mắt Tiêu Tĩnh, suy đoán người nào là người Tiêu Tĩnh quen.

"Chồng trước. . .em . . ."

"Chồng trước?" Lý Hiểu vừa nghe, lập tức cảnh giác, cặp mắt sáng lên như đèn pha, nhìn xem chồng trước của Tiêu Tĩnh như thế nào, có tốt hơn mình không.

"Mẹ chồng trước."

"À?"

"Anh ở nơi này chờ em, em đi sang xem một chút." Mặc dù thấy mẹ Chu Quân ở nơi này có chút kỳ quái, nhưng nhìn cử chỉ của bà rõ ràng là đang tìm cái gì, Tiêu Tĩnh cảm thấy bà xuất hiện tại nơi này nhất định không phải trùng hợp, nhất định là vì mình mà đến.

"Chào cô, cô cho hỏi một chút, số nhà X ở nơi nào?"

Tiêu Tĩnh đi đến gần, vừa đúng lúc nghe được mẹ Chu Quân lưng đối với mình bắt được một người đi đường hỏi đường, mà số nhà bà hỏi đúng là nhà mình, quả nhiên là tìm đến mình.

"Bác gái."

Nghe được giọng Tiêu Tĩnh, mẹ Chu quay đầu lại, thấy Tiêu Tĩnh, trong mắt lập tức vui vẻ, "Tiểu Tĩnh, bác cuối cùng tìm được cháu rồi."

Nói đến, mặc dù Tiêu Tĩnh và Chu Quân kết hôn mười năm, nhưng bởi vì xa quá, cha Tiêu mẹ Tiêu đến Tiêu Tĩnh và Chu Quân gặp nhau không đến mười đầu ngón tay, mà sau hai năm Tiêu Tĩnh và Chu Quân bắt đầu có điều kiện tốt, mặc dù Tiêu Tĩnh hàng năm sẽ trở lại một đến hai lần, nhưng mà, số lần Chu Quân đến nhà họ Tiêu không được mấy lần, chớ đừng nói chi đến cha Chu mẹ Chu, bọn họ một lần cũng chưa tới.

Sau khi mình và Chu Quân ly hôn, mẹ Chu lại tìm tới cửa, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Tĩnh có chút không đoán được bà tới cửa có mục đích gì, cô và Chu Quân ly hôn tương đối gấp gáp, không có thông báo cho hai người, bây giờ nghĩ lại, có chút làm không đúng.

"Bác gái, bác tìm cháu có chuyện gì không?"

"Bác đến thăm cháu nội?" Mẹ Chu nhìn bên cạnh Tiêu Tĩnh một chút, không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Chi Ca, khi biết con dâu con trai lặng lẽ ly hôn, mẹ Chu giận đến hận không thể giết chết con trai, bản thân xin lỗi con dâu coi như xong, nhưng lại cho người ta đứa bé, đây chính là nàng cháu đích tôn đấy.

"Bé đang nhà đấy bác."

"Cháu và Chu Quân tách ra quá đột nhiên, không có ai cho chúng ta biết, thôi, đã ly hôn rồi cũng không thể nói gì được nữa, bác chính là nghĩ đến cháu trai, muốn đến xem một chút, hai người bây giờ như thế nào, cháu trai có tốt không, có bị gầy không?" Một loạt vấn đề từ trong miệng mẹ Chu hỏi.

Tiêu Tĩnh biết cha mẹ chồng nhất định thích cháu của mình, nghe được bà nói như vậy, không có suy nghĩ nhiều, "Nó rất tốt, do cha mẹ cháu chăm sóc, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, sợ là còn mập thêm hai cân rồi, đã đến đây rồi, thì bác lên nhà ngồi một chút nha, nói đến, đây là lần đầu tiên bác đến nhà cháu, hơn nữa cháu cũng không nghĩ tới sẽ ở cùng Chu Quân sau khi ly hôn."

"Bác muốn Chu Quân đến đây, nhưng nó không chịu qua, bác không thể làm gì khác hơn là chính mình tới, Tiểu Tĩnh, bác biết rõ, Chu Quân nhà chúng ta làm chuyện có lỗi với cháu, bác đã hung hăng dạy dỗ nó, còn đuổi người phụ nữ kia đi, cháu nói cháu bị uất ức, cháu không nói cho bác, làm sao cháu cứ như vậy ly hôn, đây không phải là tiện nghi cho người phụ nữ kia sao? Cháu bị uất ức, hai bác sẽ làm chủ cho cháu, coi như không cần đứa con trai Chu Quân, bác cũng không để không cháu chịu khổ."

Nghe được mẹ Chu nói như vậy, bên trong lòng Tiêu Tĩnh nhất thời ấm áp, thời điểm cô và Chu Quân mới vừa kết hôn, đã từng sinh ra các loại mâu thuẫn, đã từng ầm ỹ đến mức muốn ly hôn, dù thời điểm gì cô và Chu Quân mâu thuẫn, mẹ Chu cũng đứng giúp mình, giúp đỡ mình dạy dỗ Chu Quân, rất lâu, khi cô nghĩ không ra, suy nghĩ một chút, liền lại cảm thấy, không có gì lớn.

Bởi vì cha mẹ chồng thân thiện, đoạn hôn nhân không thú vị giữa cô và Chu Quân mới có thể tồn tại mười năm, nếu như không phải là Chu Quân ra khỏi quỹ đạo, có lẽ bọn họ còn có thể sống đến đầu bạc đấy.

"Bác, đều là chuyện đã qua, đừng nói những thứ kia, vừa vặn Chi Ca ở nhà, ba mẹ cháu cũng ở đây, cháu dẫn bác vào."

"Ba mẹ cháu cũng ở đây, vừa đúng, bác muốn thay Chu Quân nhà chúng ta nói lời xin lỗi ba mẹ cháu, là bác dạy con trai không tốt, cái đó, cháu chờ một chút, bác còn có đồ đấy." Mẹ Chu chỉ vào hành lý mình, sau khi biết con trai và con dâu ly hôn, suy nghĩ hai ngày bà liền vội vàng chạy tới, nếu không phải là bởi vì nghĩ đến cháu, điện thoại không gọi được cho con dâu, bên kia bà nhìn con trai sinh ra hoài nghi, không dối gạt được nên nói rõ chân tướng cho bà biết, nếu không thì có thể bà chẳng hay biết gì.

"Không cần, bọn họ đã không sao." Tiêu Tĩnh lắc đầu một cái, nhìn Lý Hiểu đứng ở một bên, do dự một chút, ý bảo anh đi siêu thị trước, nếu giới thiệu Lý Hiểu cho mẹ Chu biết, cảm thấy có chút lúng túng, hay là trước xem mẹ Chu đến có ý rồi hãy nói, trực giác Tiêu Tĩnh nói cho cô biết, mẹ Chu không tới chỉ vì nhìn Tiêu Chi Ca.

Lý Hiểu nhìn bác gái này một chút, mặc dù mất hứng Tiêu Tĩnh không nói rõ thân phận của mình cho bà biết, nhưng anh có thể hiểu Tiêu Tĩnh đang ở vị trí nào, nếu là mình và mẹ vợ trước gặp mặt sẽ có chút lúng túng như vậy, trước nghe theo Tiêu Tĩnh.

Thấy Lý Hiểu xoay người đi tới cửa chung cư, biết anh hiểu được ý tứ của mình, trong lòng Tiêu Tĩnh yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa mang theo mẹ Chu đi lên lầu, vừa yên lặng than thói quen mình không mang theo điện thoại di động thật là không tốt, lúc này ba mẹ và Chi Ca đều ở trong nhà Lý Hiểu, nếu mình mang điện thoại di động, trực tiếp gọi điện thoại cho ba mẹ, đợi chút nữa mẹ Chu thấy phòng Lý Hiểu, sẽ không biết có phản ứng gì.

"Bà nội?"

Bởi vì Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu ra cửa, cho nên nhà cửa Lý Hiểu cũng không đóng, cha Tiêu mẹ Tiêu đang đi thăm trong phòng Lý Hiểu, Tiêu Chi Ca ở trong phòng khách chơi, nghe được âm thanh có người lên lầu liền ra ngoài nhìn, kết quả thấy Tiêu Tĩnh xuất hiện cùng bà nội mình, nhất thời giật mình.

"Chi Ca, mau tới ôm bà nội."

Thấy Tiêu Chi Ca, mẹ Chu lập tức kích động, vội vàng mở rộng vòng tay ôm cháu.

"Bà nội." Tiêu Chi Ca thật sự thích bà nội, lập tức nhào tới.

Nghe được giọng nói cha Tiêu mẹ Tiêu ra ngoài thấy mẹ Chu, hai người có chút sững sờ, "Thông gia, không phải, cái đó, chị, làm sao chị tới đây?"

"Thông gia, nhà chúng ta thực xin lỗi hai người." Hôn cháu trai một cái, thấy cha Tiêu mẹ Tiêu, gương mặt mẹ Chu xấu hổ, "Tôi nuôi thằng con trai xấu xa, thực xin lỗi hai người và con gái."

"Ba mẹ, chúng ta về nhà rồi hãy nói." Tiêu Tĩnh xông ra nháy mắt ba mẹ, nơi này không phải là chỗ nói chuyện.

"Ừ, được."

"Nơi này không phải là nhà của mọi ngươi sao?" Nhìn cha Tiêu mẹ Tiêu ra ngoài đóng cửa lại đi lên lầu, mẹ Chu có chút xấu hổ hỏi, mới vừa nhìn bên trong nhà không tệ, trong lòng bà còn nghĩ cha mẹ Tiêu Tĩnh rất khá, kết quả mấy người đóng cửa.

"Không phải, đây là nhà bạn, mới vừa trùng tu xong, gia đình cháu xuống tham gia náo nhiệt." Tiêu Tĩnh mở miệng giải thích trước ba mẹ, nếu giới thiệu đây là nhà bạn trai cho bà, luôn có cảm giác lúng túng, mặc dù cô không có trộm cướp.

"À." Nghe được Tiêu Tĩnh nói như vậy, mẹ Chu khó hiểu nghi hoặc, đi theo Tiêu Tĩnh lên lầu.

Trước kia đối đãi thông gia, mẹ Tiêu vô cùng nhiệt tình, nhưng mà hiện tại, đã không phải là thông gia, hơn nữa còn là Chu Quân làm chuyện có lỗi với con gái mình, cho nên, thái độ mẹ Tiêu chưa tính là quá tốt, dĩ nhiên, tính cách của bà cũng sẽ không quá cay nghiệt, nhiều nhất chính là ôn hoà thôi.

Sau khi mẹ Chu ngồi, mẹ Tiêu rót một chén nước cho bà, liền mở miệng hỏi, "Chị, hôm nay chị tới đây là vì chuyện gì?"

"Thời điểm Chu Quân Tiểu Tĩnh ly hôn, tôi và cha của nó đều ở nông thôn, không biết, cho nên, không thể ngăn lại, nếu như mà tôi biết chuyện của bọn nó, nhất định sẽ ngăn lại ."

"Ngăn lại cái gì, ngăn lại bọn nó ly hôn?"

"Đó là đương nhiên, con dâu hiền, chỉ có một Tiểu Tĩnh, ban đầu Chu Quân và Tiểu Tĩnh kết hôn, tôi đã nói qua sẽ coi Tiểu Tĩnh như con gái ruột thịt."

"Những thứ kia đều đi qua rồi, những năm này, làm mẹ chồng, bà quả thật đối sử rất tốt, ở điểm này, tôi và vợ đều vô cùng cảm kích." Cha Tiêu tiếp lời.

"Chỉ là, chuyện như đã như vậy, bọn nó ly hôn rồi, con gái tôi và cháu tôi đã vượt qua."

"Tôi đã đem đuổi người phụ nữ kia ra ngoài, hơn nữa nói sẽ không tiếp nhận cô ta, Tiểu Tĩnh và Chu Quân nhà chúng tôi, sẽ không có cơ hội hợp lại sao?" Thấy thái độ cha Tiêu mẹ Tiêu có chút lạnh nhạt, mẹ Chu cẩn thận hỏi.

"Không được."

"Ngựa tốt không ăn lại cỏ."

Đừng nói Tiêu Tĩnh đã có Lý Hiểu rồi, nếu không có, cha Tiêu mẹ Tiêu cũng sẽ ngăn cản bọn họ, trừ phi Tiêu Tĩnh thật sự rất thích Chu Quân, mà Chu Quân lại nguyện ý đến tòa thành thị này sinh hoạt, nếu không, tuyệt đối không thể nào.

"Tiểu Tĩnh, ý của cháu thế nào?" Thấy thái độ cha Tiêu mẹ Tiêu kiên quyết, mẹ Chu chưa từ bỏ ý định nhìn Tiêu Tĩnh.

"Cháu bây giờ tốt vô cùng." Tiêu Tĩnh nhún vai, bày tỏ mình rất hài lòng cuộc sống hiện tại.

"Chi Ca, còn cháu, cháu có nghĩ muốn ba và mẹ ở chung một chỗ không?" Mẹ Chu lại nhìn về phía Tiêu Chi Ca.

"Đã nghĩ." Tiêu Chi Ca gật đầu một cái, ánh mắt mẹ Chu sáng lên nhìn thấy vậy cậu tiếp tục nói, "Nhưng ba làm chuyện có lỗi với mẹ, làm tổn thương mẹ, cho nên, cháu không thích ba nữa."

Con trai tốt!

Nghe được Tiêu Chi Ca nói, Tiêu Tĩnh hận không thể nhào tới hôn hai cái, mẹ Chu rất tốt với mình, cô thật không thể quá mức cứng rắn, dù là trong lòng cô đã có chủ ý, nhưng Tiêu Chi Ca bất đồng, cậu là đứa bé, mẹ Chu thích nhất là bé trai, hơn nữa còn là đứa bé giữa cô và Chu Quân, trên vấn đề ba mẹ có hợp lại hay không, cậu có quyền lên tiếng, chỉ cần Tiêu Chi Ca không thích bọn họ hợp lại, cô có thể quang minh chánh đại cự tuyệt mẹ Chu.

Lời kế tiếp mà Tiêu Chi Ca nói mẹ Chu nghe, lại có một tầng ý tứ khác, mặc dù Tiêu Chi Ca bình thường chính là quỷ nhỏ tinh linh, nhưng mẹ Chu theo bản năng bỏ quên cái này, mà cho là nhìn giống như người lớn nói, lời nói này nhất định là Tiêu Tĩnh dạy, có đứa bé nào không hy vọng cha mẹ của mình đi chung với nhau, trừ phi Tiêu Tĩnh không muốn hợp lại, cố ý dạy con trai cái này, hiện tại Tiêu Tĩnh có thể dạy con trai như vậy, về sau, có phải muốn dạy nó không nhận ba, không nhận bà nội, sau cùng không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Chu?

Khi Tiêu Tĩnh ly hôn không có nói chuyện cho mình biết, thậm chí lúc rời đi cũng không thông báo, trong lòng mẹ Chu đã có chút ý kiến, vốn bà nghĩ tới, chỉ cần mình ra mặt, như thế nào Tiêu Tĩnh cũng phải cấp một chút mặt mũi cho mình, tính tình Tiêu Tĩnh không tranh giành, bà chỉ cần nói tốt đôi lời thì việc Tiêu Tĩnh và cháu trai sẽ về.

Giờ phút này mẹ Chu mới phát hiện, chuyện chưa chắc đã thuận lợi như mình nghĩ , không nói đến thái độ cháu trai, bao gồm Tiêu Tĩnh người họ Tiêu thái độ vô cùng đã rõ ràng, chuyện Tiêu Tĩnh và Chu Quân hợp lại, tất cả mọi người không coi trọng, cũng không quá đồng ý.

"Ba cháu đã biết lỗi rồi, chỉ cần là người, cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng mà, biết sai có thể sửa, chúng ta có thể tha thứ ba mà, mặc kệ nói thế nào, ba cháu sẽ vẫn là ba cháu, chẳng lẽ cháu không muốn cho ba mẹ sinh hoạt chung một chỗ ư, cuộc sống chỉ có ba người sống cùng nhau, như thế mới hoàn chỉnh thành người một nhà."

Mẹ Chu cố gắng dùng tình cảm để được Tiêu Chi Ca, nhưng quá đáng tiếc chính là bà quá khinh thường Tiêu Chi Ca rồi, Tiêu Tĩnh giáo dục mạnh mẽ, chuyện này lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ hoàn toàn không có tác dụng, cuối cùng Tiêu Chi Ca bị mẹ Chu làm cho phiền, giọng nói có chút không tốt.

"Cháu có mấy bạn học, ba mẹ của bọn họ khi ở chung với nhau, ngày ngày cãi vả, đánh nhau, bọn họ trôi qua không vui vẻ, sau khi ba mẹ bọn họ tách ra, ngược lại trôi qua hạnh phúc, nếu ba thật sự muốn xin lỗi mẹ, mà mẹ không muốn tha thứ cho ba, bà nội không nên buộc ba và mẹ hợp lại, bọn họ đều là người lớn, bọn họ có quyền quyết định cuộc sống của mình."

Thật là con trai ngoan, con trai tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.